Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Ojamajo Doremi 16: Chương 6 tập 1

Và với điều đó, cuối cùng tôi cũng ở cùng điểm xuất phát với mọi người, sẵn sàng sống cuộc sống cấp ba của mình.

Tuy nhiên, Ai-chan, người có lẽ đang có cuộc sống viên mãn nhất trong số tất cả chúng tôi, đột nhiên xuất hiện tại MAHO-do với vẻ mặt chán nản.

Ba ngày trước, cậu ấy rất tự hào khi được chọn làm đại diện cho tỉnh để thi đấu

"Nếu có thể đạt được kết quả tốt, có lẽ tớ sẽ có cơ hội được chọn vào một trường đại học nổi tiếng với đội điền kinh, và trở thành một vận động viên Olympic sẽ không còn là một giấc mơ nữa! Tớ sẽ cố gắng hết sức!" Aiko tuyên bố.

Quay lại với hiện tại

"Sao vậy, mặt cậu trông chán quá đó" Tôi hỏi.

"Tớ cảm thấy siêu lạc lõng trong đội điền kinh."

"Hả? Là sao?"

Đội điền kinh của trường trung học Misora ban đầu rất nhỏ, và trên hết, gần đây đã trải qua một sự suy giảm. Những gì Ai-chan đang muốn nói là cậu ấy là người duy nhất tập luyện chăm chỉ trong đội, và điều đó khiến cậu ấy cảm thấy lạc lõng.

Thậm chí có những tiền bối còn nói với cô rằng họ tham gia vào đội chỉ là để vui vẻ, và thái độ nghiêm túc của Aiko rất chướng mắt.

"Đừng lo! Chẳng phải ước mơ của cậu là trở thành vận động viên Thế Vận Hội và giành huân chương vàng sao?"

"Ừ..."

"Tớ nghĩ các thành viên khác chỉ đang ghen tị với việc Ai-chan nổi trội hơn thôi. Đừng để ý kiến của họ ảnh hưởng tới cậu, chỉ cần tiếp tục luyện tập thì cậu sẽ làm được thôi."

"Cảm ơn, Doremi-chan. Bây giờ tớ cảm thấy tốt hơn rồi" Ai-chan nói với một nụ cười.

~~~~~

Vào lúc đó, tôi cảm thấy Ai-chan đang cố gắng mạnh mẽ để tôi khỏi lo lắng

"Có vẻ như lời khuyên của cậu đã có tác dụng" một ngày nọ, tôi gọi Ai-chan, khi cậu ấy đang tập luyện ở trường sau giờ học.

"À, một phần cũng vì cậu ấy nữa" Ai-chan cười và chỉ vào ai đó.

"Ồ, linh cảm này... Ai-chan, đừng nói là cậu đã có bạn trai mới rồi nhé?!"

"Hả? Cậu đang nhìn ai vậy?! Tớ đang chỉ đằng kia mà, người đang ở cùng với huấn luyện viên Nagao-sensei đó."

Tôi rời mắt khỏi người đàn ông gầy gò và thấy một ông lão, trông khoảng 68 tuổi, đang trò chuyện với Nagao-sensei, trong khi hét mệnh lệnh với các thành viên đang chạy bộ.

"Ông ấy là Iiyama-san, một cựu học sinh từ nhóm tiên phong của trường và là một thành viên khá lớn tuổi trong đội điền kinh. Ông ấy từng là một trong những ứng cử viên được chọn để thi đấu ở nội dung chạy 100m Olympic".

"Wow, một ông lão từ đội tiên phong..."

"Gần đây ông ấy hay xuống để giúp bọn tớ tập luyện. Cũng như chấn chỉnh lại nhưng tiền bối lười biếng đó"

"Hiểu rồi. Cuối cùng, một người hiểu Ai-chan đã xuất hiện."

"Không chỉ vậy. Ông ấy đã cho tớ rất nhiều lời khuyên, vậy nên tớ mới có thể tự tin đánh bại kỷ lục cũ của mình."

"Hiểu rồi."

Ngay sau đó, Iiyama-san phát hiện ra chúng tôi và bước đến.

"Senoo, em lại lười biếng sao?"

"À, em xin lỗi."

"Xin lỗi... Em là người đã gọi cậu ấy."

Iiyama-san nghi ngờ nhìn tôi.

"Đây là bạn thân của em, Harukaze Doremi-chan."

"Rất vui được gặp, em là Harukaze" tôi hơi cúi đầu.

"Hẹn gặp lại, Doremi-chan. Tớ phải đi luyện tập đây."

Với điều đó, Ai-chan quay trở lại với cuộc chạy nước rút bắt đầu của mình.

Iiyama-san nhìn Ai-chan qua đôi mắt nheo lại.

"Iiyama-san, cảm ơn."

"Hừ?"

"Vì đã giúp Ai-chan nhiều việc... Nên em muốn nói lời cảm ơn".

"Giữ lại cảm ơn đi. Quyết định giúp Senoo là ý của ta. Cô gái đó có cơ hội tham dự Thế vận hội".

"Thật sao?!" Vô tình, tôi đã hét lớn. "X-xin lỗi, con không cố ý hét vào mặt ông" tôi xin lỗi, cúi đầu.

Iiyama-san cười lớn. "Mi giống Senoo thật đó, một cô gái cá tính."

"T-Thật sao? Ông đang làm cháu đỏ mặt đó."

"Hahahaha, thật vui khi có những cháu gái như mấy đứa"

"Iiyama-san không có cháu sao?"

Biểu cảm của Iiyama-san ngay lập tức tối sầm lại.

Vào lúc đó, ông ấy thực sự giống như một con búp bê daruma roly-poly.

"E-Erm... Có phải em đã nói điều gì sai không?"

Iiyama-san phớt lờ câu hỏi của tôi và bỏ đi.

Bóng lưng rút lui của anh trông thật cô đơn.

~~~~~

"Ồ, vậy là ông ấy cũng nói thế với Doremi-chan. Ông ấy cũng vậy khi tớ hỏi về cháu của ông ấy, sau đó ông ấy rất buồn. Nhưng đừng lo lắng về điều đó quá nhiều".

Chúng tôi đang trên đường đến MAHO-do sau buổi huấn luyện của Ai-chan. Tôi trông rất lo lắng, như thể tôi đang bước vào một bãi mìn, đến nỗi Ai-chan phải an ủi tôi.

"Chẳng lẽ cháu của ông ấy đã mất?"

"Không. Iiyama-san sống ở cửa hàng của một nhà thầu trước ga xe lửa, và tớ đã nhìn thấy một cặp chị em, một nữ sinh cấp hai và một học sinh tiểu học, trở về ngôi nhà đó."

"Hiểu rồi... Vậy có lẽ họ đang có xích mích chăng?"

"Không biết. Nhưng dù sao, hỏi nhiều câu hỏi như vậy có vẻ thô lỗ."

"Nhưng ông ấy là một người rất quan trọng đối với Ai-chan mà, phải không?"

"Ừ. Nhưng ngay cả như vậy..."

"Có lẽ Iiyama-san không hiểu và có một chút xích mích với những đứa cháu của mình. Nên là, chúng ta nên điều tra một chút không? "

"Nhưng thế nào?"

Ngay khi tôi chuẩn bị nói "với phép thuật" thì nghe thấy một chiếc xe phanh trước cửa hàng, và một tiếng còi nhanh chóng vang lên.

Ai-chan và tôi nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một chiếc taxi đậu bên ngoài. Bố của Ai-chan đang nghiêng người ra ngoài cửa sổ ghế lái.

"Cha, có chuyện gì vậy?"

"Aiko, vui lên đi! Bố mới mua bộ nướng takoyaki mới nè!" Bố của Ai-chan vui vẻ nói khi cho chúng tôi xem một cái túi lớn với vỉ nướng được đặt bên trong.

"Bộ cũ mới bị hư nên mấy ngày nay tớ không thể làm takoyaki được" Ai-chan giải thích với tôi.

"Haha, vậy thì thật tuyệt," tôi trả lời với một cái nhìn hơi ngạc nhiên.

Tôi biết rằng bếp nướng takoyaki là món bắt buộc phải có đối với các gia đình Osaka, nhưng nó thực sự không phải là thứ thiết yếu đối với người Kanto chúng tôi.

"Doremi-chan, đi ăn takoyaki không?"

"Đương nhiên! Chú làm món takoyaki ngon nhất, chú!"

Ngay sau đó, Ai-chan hét lên, "Biết rồi!"

Cái gì?

"Chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc takoyaki tại nhà tớ và mời Iiyama-san!"

"À, nghe hay đấy!" Tôi trả lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ojamajo