Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Sự kiện Pikachu

Báo tuần trường Aoba Johsai

Chào bạn đến với bài viết của CLB Báo chí lớp 3-3.

Diễn đàn trường Aoba Johsai trong tuần vừa qua phải nói là bùng nổ như nhà ăn phát cơm cà ri miễn phí nhưng hết sạch trong ba phút vì hội "ăn nhanh như chớp" ở lớp 3-1.

Đó là chuyện của sáng ngày thứ Ba, khi toàn trường còn chưa hết bàng hoàng vì vụ cà ri mất tích, thì mỹ nam đào hoa Oikawa Tooru đã tạo nên cú chấn động tiếp theo. Trước ánh nhìn đầy ngưỡng mộ của hàng loạt nữ sinh, Oikawa bất ngờ ngỏ ý muốn nối lại tình xưa với nàng mỹ nhân đào tiên Haruka giữa sân trường.

Mọi thứ tưởng chừng hoàn hảo, với ánh nắng vàng nhẹ, gió thổi lay động tà áo đồng phục như khung cảnh trong mơ. Chỉ thiếu một bản nhạc lãng mạn để khép lại chuyện tình ngọt ngào. Nhưng đời không như là mơ, trong khoảnh khắc Oikawa gần như nhận được cái gật đầu đồng ý, một nữ sinh lạ mặt vô tình đi ngang và kéo tụt quần của nam tài tử.

Kết quả? Tất cả mọi người đều đứng hình trước hình ảnh huyền thoại. Oikawa trong chiếc sịp hoạt hình Pikachu chói lọi, còn nàng mỹ nhân vội vàng quay đi đỏ mặt tía tai.

Lời khuyên chân thành từ diễn đàn:
"Lần sau muốn tỏ tình mỹ mãn, nhớ kiểm tra độ chắc chắn của thắt lưng và tránh xa sịp hoạt hình."

Dưới đây là ảnh đính kèm.

×××
...

Tôi là Y/N, học sinh năm ba của câu lạc bộ báo chí trường Aoba Johsai. Một người không có nhan sắc, không tài năng, không nổi bật. Sự hiện diện của tôi trong ngôi trường này hoàn toàn mờ nhạt như chính mái tóc đen xỉn và làn da đầy những dấu vết tuổi dậy thì. Với tư cách hội trưởng câu lạc bộ báo chí đang trên bờ vực giải thể, khả năng sống sót của tôi trong môi trường khắc nghiệt này chỉ có thể được mô tả bằng từ: 50/50.

Tuy nhiên, nếu bạn từng nghe đến vụ "sự cố Oikawa" vào sáng thứ ba hôm ấy, thì bạn biết rõ tôi là ai rồi đấy, nhân vật chính đứng sau thảm họa tụt quần kinh điển của mỹ nam số một trường Aoba Johsai, Oikawa Tooru.

Tất cả bắt đầu bằng một ngày tồi tệ hơn cả tưởng tượng.

Trực nhật lớp, nộp báo cáo hàng tuần cho thầy giám thị, và hoàn thành bản thảo cho bài viết mới về "những bí mật chưa kể của dàn cầu thủ trường Johsai." Lịch trình hôm ấy khiến tôi quay cuồng như chú sóc chạy trên bánh xe.

"Nhớ nộp tài liệu đúng giờ, nếu không CLB của em sẽ chính thức bị khai tử đấy, Y/N."

Câu nói đầy sát thương từ giáo viên cố vấn vang vọng trong đầu, thúc giục tôi chen chúc qua sân trường đông đúc. Nhưng không hiểu vì lý do gì mà ngày hôm đó lại như một buổi concert miễn phí, học sinh đứng chật cứng, tạo thành một bức tường người bất khả xâm phạm.

"Làm ơn, cho tôi qua! Tôi có việc gấp lắm!" Tôi cố hét lên, giọng như chìm nghỉm giữa biển người.

Tay tôi ôm chặt chồng tài liệu và hai cuộn giấy khổ lớn, cố len lỏi qua đám đông. Đến khi tôi tìm được khoảng trống nhỏ hẹp phía trước, thì cảnh tượng hiện ra khiến tôi sững người.

Giữa vòng vây hàng trăm ánh mắt hiếu kỳ, Oikawa Tooru, nam thần bóng chuyền nổi tiếng toàn trường, đang quỳ một chân xuống đất, trên tay là bó hoa hồng đỏ rực. Trước mặt anh ta là một nữ sinh khối dưới có vẻ ngoài dịu dàng như thiên thần.

Khung cảnh như trong phim thanh xuân Nhật Bản kinh điển.

Tôi thở hắt ra, cố giữ thăng bằng khi đám đông phía sau vẫn không ngừng chen lấn. "Mình chỉ cần đi vòng qua họ là được" Tôi tự nhủ.

Nhưng đời không bao giờ đơn giản như vậy.

Ngay khoảnh khắc tôi bước thêm một bước, bàn chân vô tình vướng vào mép áo khoác của Oikawa đang trải dài trên mặt đất. Mất thăng bằng, tôi loạng choạng, cả người ngã chúi về phía trước.

Trong giây phút hỗn loạn đó, bàn tay tôi theo phản xạ túm vào bất cứ thứ gì có thể giữ lại và cái "thứ gì đó" ấy lại chính là... lưng quần thể thao của Oikawa Tooru.

Rẹt!

Âm thanh xé toạc bầu không khí trang nghiêm.

Trước mắt tôi, quần thể thao của nam thần bóng chuyền rơi xuống tận đầu gối, để lộ một chiếc quần lót họa tiết... Pikachu vàng chói lọi.

Toàn trường như nổ tung.

Tiếng hét, tiếng cười, tiếng máy ảnh chụp liên tục vang lên không ngừng nghỉ.

"Anh Oikawa!!" Một nữ sinh hét lên đầy phẫn nộ.

Còn tôi? Tôi cứng người, mặt tái xanh, chỉ muốn độn thổ ngay tại chỗ.

Trong khi Oikawa vội vàng kéo quần lên, đôi mắt sắc lạnh của anh ta lia qua đám đông như muốn tìm ra thủ phạm gây ra màn hủy hoại danh tiếng này. Tôi biết rõ rằng nếu bị phát hiện, ngày này năm sau có lẽ sẽ là giỗ đầu của tôi.

Không nói không rằng, tôi ôm chồng tài liệu chạy bán sống bán chết khỏi hiện trường như một kẻ tội đồ đang bỏ trốn.

Nhưng dường như ông trời không có ý định buông tha cho tôi, bởi ngay ngày hôm sau, diễn đàn trường Aoba Johsai đã tràn ngập tin tức về "sự cố Pikachu." Bài báo đạt hơn bảy mươi nghìn lượt xem, chưa kể vô số bình luận mỉa mai lẫn chia sẻ trên các trang mạng xã hội.

...

"Khốn! Khốn khiếp mất hết đời trai!!"

Oikawa hét lớn, anh nắm lấy cổ áo cắn rứt.

Ngàn cây kim cũng không đủ khiến Oikawa đau đớn bằng nỗi nhục nhã này. Thà rằng để anh nhảy lầu ngay lúc này may ra có thể quên được khoảnh khắc chết đẫm ấy.

Hajime Iwaizumi day day thái dương.

Sau "sự kiện Pikachu" chấn động, Oikawa phải sống dưới ánh mắt trêu chọc của bạn bè suốt cả tuần. Dù là ngôi sao sáng chói của đội bóng chuyền, anh vẫn không tránh khỏi những tiếng xì xào về màn tỏ tình đầy thảm họa ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro