Rạn nứt
Tooru hối hận vì mọi lựa chọn trong cuộc sống đã dẫn anh đến giây phút này. Anh ấy đã đi chơi với Iwaizumi, Matsukawa và Hanamaki. Tất cả họ đều biết về việc mẹ anh kết hôn với bố của Tobio khi họ vẫn còn học THPT, nhưng họ chưa bao giờ gặp Tobio trước đây. Anh ấy đã mang theo một số sách tô màu và tạp chí bóng chuyền để Tobio giải trí khi cậu bé cảm thấy buồn chán. Tooru không ngờ rằng mình mới là người cần chúng.
Anh rên rỉ khi Hanamaki và Matsukawa tiếp tục cố gắng xem ai có thể khiến Tobio cười khó nhất bằng những trò đùa ngớ ngẩn của họ. Iwaizumi đang quan sát họ, chủ yếu là để đảm bảo rằng Tobio không vô tình làm sặc nước trái cây của mình do cười quá tươi.
“Được rồi, tôi nghĩ bây giờ chúng ta đã có đủ điều này.” Oikawa cố gắng nói, chỉ để bị mọi người la ó.
"Chỉ vì bạn không muốn vui vẻ với em trai của bạn, không có nghĩa là bạn phải tước đoạt những đặc quyền đó của chúng tôi, Oikawa." Hanamaki vừa trả lời vừa lấy điện thoại ra chụp ảnh Tobio đang húp mì.
"Đúng vậy, tôi không thể tin rằng chúng ta chưa từng gặp anh chàng nhỏ bé này trước đây." Matsukawa nói thêm khi cuối cùng anh cũng thấy thương Tobio và quyết định cho cậu bé ăn.
Oikawa bắt đầu hờn dỗi cho đến khi cảm thấy một cú đấm vào vai. Anh không thèm nhìn, đã biết đó là ai.
"Bạn không thể nghiêm túc ghen tị với một đứa trẻ 6 tuổi." Iwaizumi rên rỉ.
"Tôi không!" Oikawa khoanh tay khi biết mình trông giống như một học sinh tiểu học. Anh đảo mắt và quyết định rằng ít nhất thì Tobio cũng không gây rắc rối gì.
Cuối cùng, Hanamaki quyết định gây ra hỗn loạn bằng cách hỏi Tobio một câu hỏi vô tội. “Vậy, Tobio-chan. Ai là người yêu thích của nhóc trong số chúng tôi? Rõ ràng là nhóc không thể chọn anh trai của nhóc. "
Ba người còn lại chồm lên và nhìn chằm chằm vào Tobio, khuôn mặt đang nhăn lại đầy tập trung. Cuối cùng, sau một hồi suy nghĩ sâu sắc, Tobio kêu lên: "Makii-nii chan vì mái tóc của anh ấy trông giống như kẹo bông!"
Matsukawa và Oikawa bật cười khi Hanamaki không biết mình nên hãnh diện hay bị xúc phạm khi Tobio so sánh mái tóc của anh ấy. Người duy nhất trông không quá vui vẻ là Iwaizumi, người nhìn chằm chằm vào Tobio với cảm giác buồn trong lòng. Chắc chắn rằng cậu bé 6 tuổi có thể yêu bất cứ ai mình muốn, nhưng Iwaizumi đã nghĩ rằng sau khi quen biết Tobio trong hai năm, tưởng chừng cậu bé sẽ không dễ dàng để từ bỏ anh ra khỏi danh sách.
“Chờ đã Tobio-chan. Tại sao bạn không chọn Iwa-chan? Ý tôi là bạn đã biết anh ấy lâu hơn ”. Oikawa có cùng dòng suy nghĩ với Iwaizumi, câu trả lời của Tobio cũng khiến anh bị sốc một phần.
Tobio chỉ nhún vai và từ chối giải thích. Các chàng trai lớn tuổi đã trở nên rất tò mò và sau một số thuyết phục, Tobio đã phá vỡ.
“Haji-nii cứ lấy Toru-nii ra khỏi em. Makki-nii và Mattsun-nii đừng làm vậy! ” Tobio vừa nói vừa khoanh tay nhìn xuống sàn. Đột nhiên, bầu không khí vui vẻ thay đổi hoàn toàn khi bốn chàng trai nhìn nhau, không biết phải nói gì tiếp theo.
Oikawa nhìn người bạn thân 13 năm của mình và khi thấy Iwaizumi nhìn Tobio với ánh mắt đầy tội lỗi, anh đã tức giận với em trai mình.
“Tobio-chan. Tôi đã nói với bạn rằng tôi không thể luôn luôn đi chơi với bạn. Tôi có những người bạn của tôi cũng giống như bạn có của riêng bạn. Thật không công bằng nếu tôi ở với bạn cả ngày ”. Oikawa đã cố gắng giữ giọng nói của mình, biết rằng việc lên giọng với Tobio sẽ chỉ khiến anh ta thêm điên cuồng.
*đoạn này Oikawa đang tức giận với Tobio nên mình để nguyên văn không chỉnh thành anh-em nữa*
Tobio nhún vai. Cậu không còn cảm thấy vui vẻ nữa. Tobio nghĩ rằng nếu cậu nói ra những gì trong đầu mình, Tooru sẽ xin lỗi và hứa sẽ làm lành với cậu. Hoặc nói với Hajime đừng đi chơi với anh nữa, nhưng Tooru đang đổ lỗi cho cậu! Tobio không thích kế hoạch của mình kết thúc như thế này! Cậu quay về phía anh trai và tránh ánh mắt giận dữ của anh ấy.
"Em muốn về nhà. Em mệt." Tobio quyết định rằng cậu ấy đã có đủ tương tác xã hội trong một ngày.
Oikawa bắn tung tóe. “N-nhưng chúng tôi chỉ vừa ở đây một chút thôi-”
“Trashykawa. Tôi nghĩ bạn nên để Tobio-kun về nhà và nghỉ ngơi. Chúng ta có thể gặp nhau… ..sau này. ” Iwaizumi nói một cách cộc cằn, không muốn nhìn thẳng vào mắt Oikawa.
Cuối cùng, sau một vài lời tạm biệt chóng vánh và hơi vụng về, Oikawa kéo Tobio vào nhà. Trước sự ngạc nhiên của cả hai cậu bé, cha mẹ của họ đang chờ đợi với nụ cười rất tươi trên khuôn mặt của họ.
“Ồ, mẹ rất vui vì các con về nhà sớm! Chúng tôi có tin tức lớn cho 2 bạn! ” Makoto nói một cách hào hứng khi cô mời họ ngồi xuống. Khi mọi người đã ổn định, cô nhìn chồng và thốt lên:
“Chúng tôi đang đi công tác! Công ty chúng tôi đã chọn cả hai chúng tôi để bay đến Hàn Quốc cho một hội nghị quan trọng. Sẽ là một chuyến đi khá dài nhưng chúng tôi sẽ quay lại trước khi bạn rời đi Tooru. Điều này thật tuyệt vời! Bây giờ các con sẽ có nhiều thời gian hơn để dành cho nhau! ” Makoto tiếp tục nói về tất cả những điều thú vị mà họ có thể làm cùng nhau, trong khi Tooru cố gắng không để lộ vẻ kinh hoàng trên khuôn mặt.
Ba tuần ở một mình… ..với em trai của anh ấy. Anh chỉ dành vài giờ với Tobio trong suốt thời gian quen cậu bé! Tại sao anh ta phải làm điều này! Tooru cố gắng năn nỉ mẹ mình nhưng cô không chịu đổi ý, nói rằng điều này sẽ tốt cho cả hai.
Ngày hôm sau, cha mẹ của họ đã không còn ở nhà.
---
Oikawa phải mất ba ngày mới tỉnh. Anh ngạc nhiên khi thấy mình có thể trụ được lâu như vậy, với việc Tobio không ngừng gây khó chịu. Oikawa bị theo dõi suốt cả ngày . Anh ta không thể trốn đi đâu vì Tobio mới 6 tuổi và nếu mẹ anh ta phát hiện ra cậu bé bị bỏ lại một mình ở nhà hơn một giờ, Oikawa sẽ chết theo đúng nghĩa đen.
Tệ hơn nữa, Iwaizumi từ chối đến giúp anh trông trẻ. Rõ ràng, anh ấy vẫn cảm thấy có lỗi vì những gì Tobio đã nói, ngay cả sau khi Oikawa cố gắng bảo anh hãy bỏ qua đứa trẻ phiền phức. Anh ấy nói với Oikawa rằng vẫn còn nhiều thời gian trước khi trường đại học bắt đầu, và họ có thể đi chơi trong vài ngày sau khi mọi thứ ổn định. Sau sự việc đó, tâm trạng của Oikawa trở nên chua chát theo cấp số nhân, dẫn đến điều này:
“Toru-nii! Chúng ta có thể chơi bóng chuyền không? Em muốn xem những cú goao bóng cực hay của anh! ” Tobio đi đến chỗ anh trai của mình với sự phấn khích. Thật không may, tất cả những gì cậu bé nhận được chỉ là một ánh mắt. Tuy nhiên, Tobio không phải là người dễ dàng từ bỏ, vì vậy cậu bé đã cố gắng một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa. Và một lần nữa, cho đến cuối cùng….
"LẠY CHÚA, DỪNG HỎI TÔI VỀ VIỆC CHƠI BÓNG NỮA!" Oikawa gầm lên.
Tobio nao núng và lùi lại vài bước. “N-nhưng… .. Em đã nghĩ Toru-nii sẽ muốn chơi với em! ”
“Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi… .. Tôi không thể chơi với cậu 24/7! Có những điều tôi muốn cũng không được vì bạn! ”
"Bởi vì em sao?"
"Đúng! Đó là lỗi của bạn khi Iwaizumi không muốn đến đây, và đó là lỗi của bạn khi tôi phải trông bạn cả ngày, khi đáng ra tôi nên đi chơi và trò chuyện với bạn bè của mình! ” Oikawa không thể kiểm soát được màu đỏ rực mà anh cảm thấy. Nó làm mờ tầm nhìn của anh, khiến anh không thể nhìn thấy biểu cảm đang dần suy sụp trên khuôn mặt của Tobio.
Cuối cùng, Tobio đẩy quả bóng của mình vào lòng Oikawa và chạy lên lầu mà không nói thêm một lời nào.
---
Cuối buổi chiều hôm đó, Tobio từ từ đi xuống cầu thang và nghe thấy tên mình được nhắc đến. Cậu bé bước nhanh hơn và nhìn thấy anh trai mình đang nghe điện thoại và nằm trên ghế dài.
“Iwa-chan, bạn không có anh chị em nên bạn không thể có ý kiến về việc này.
Bạn không hiểu đôi khi Tobio có thể gây khó chịu với tôi như thế nào.
Tôi 19 tuổi và anh ấy thậm chí chưa 7 tuổi, chúng tôi có thể có điểm chung nào không?
Ugh, tôi không ghét đứa trẻ đó. Tôi ước thằng nhóc sẽ ngừng làm phiền tôi nhiều hơn.
Tôi mong bạn vui lòng đến đây vào ngày mai. Tôi không thể mất thêm một ngày nào nữa về việc này. (việc này: ở một mình và chơi với Tobio)
Bất cứ điều gì. Đúng vậy. Tạm biệt."
Tobio nhìn chằm chằm vào anh trai mình từ phía bên kia phòng, trước khi nhanh chóng quay trở lại tầng trên. Cậu bé gục xuống giường và đột nhiên thấy mình không thở được. Tobio…. cậu ấy không nghĩ mình lại bận tâm đến lời nói đó đến vậy….
Tobio nếm thứ gì đó mặn và nhận ra mình đang khóc. Cậu nhìn lên tủ quần áo của mình, nơi có bức ảnh Toru bế Tobio năm ngoái, trong đám cưới của bố mẹ họ. Cả hai trông như thể họ đang có rất nhiều niềm vui. Tobio há hốc khi nhận ra…. Gần đây cậu không thấy Tooru cười nhiều như trước. Ít ra thì ... cậu ấy đã không cười nhiều như vậy khi ở bên cạnh Tobio.
Tobio lau mắt và quyết định… .nếu cậu ấy không đi chơi với Tooru sẽ khiến Tooru mỉm cười một lần nữa, thì cứ làm như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro