Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

>> 3: Nước mắt (Toey)


***

Thầy giáo môn Văn đúng là ra tay không lưu tình, bài tập tuần này phải xếp thành một xấp cao ngất như thế này. Thật mệt quá!

Sau khi tắm táp xong xuôi, tôi lại như một thói quen ngồi vào bàn, lôi sách vở ra để bắt tay vào việc.

Bất chợt tiếng điện thoại vang lên. Tôi nhìn vào dòng chữ trên màn hình. Là mẹ tôi.

- Ha lô mẹ!

- Toey, con vẫn khỏe chứ?

Mẹ tôi, vẫn là giọng dịu hòa như thế, cớ gì chính tôi lại cảm giác như bà đã già đi vài phần.

- Con vẫn khỏe, mẹ sao rồi?

Lời hỏi vừa dứt, phía bên kia đầu nghe, một tràng ho dội vào điện thoại, tiếng ho khan như làm ruột gan tôi quặn thắt.

- Mẹ, mẹ lại ốm sao?

Chờ tôi nói dứt, bà ở phía bên kia mới khẽ cười một tiếng, giọng bị cơn ho làm khàn đi:

- Mẹ không sao, chỉ bị cảm một chút thôi!

Tôi nghĩ mình đã xém rơi nước mắt khi nghe thấy giọng bà ở phía bên kia đầu dây. Đột nhiên khí lạnh như tràn vào lòng.

- Mẹ đỡ nhiều rồi, đừng lo!

Vẫn là những lời nói như thế. Mẹ luôn nói mẹ đã đỡ hơn nhiều, nhưng tôi biết, bệnh tình của mẹ đang ngày một nặng thêm. Bà chỉ muốn thằng con bất hiếu này an lòng mà thôi!

- Mẹ, mẹ phải ăn uống đầy đủ nhé, đừng bỏ bữa!

Và tôi cũng thế, vẫn là những lời căn dặn đến mẹ. Nhưng lời dặn cũng chỉ là dặn, tôi đâu thể ở bên chăm sóc mẹ được. Tôi đúng là đáng trách!

- Cái thằng bé này, cứ làm như mẹ là con nít vậy!

Tiếng mẹ cười vang vảng bên tai tôi. Tôi muốn thấy bà cười trước mắt tôi, để tôi có thể đáp lại nụ cười của bà bằng một cái ôm thật chặt. Nhưng hiện tại chính là lạnh lẽo như thế, mỗi mẹ con một nơi.

- Thế trên đấy có thiếu tiền không? Có đủ ăn không?

- . . .

Lòng tôi lắng lại. Người mẹ tuyệt vời nhất của tôi, bà cứ luôn quan tâm tới tôi như thế. Cả một đời của tôi, mẹ là người tôi yêu thương nhất. Nhưng bà làm tôi thấy buồn quá, buồn và thất vọng về chính mình vì vẫn chưa làm ra được đồng tiền nào để đem về cho bà.

- Con vẫn còn tiền mẹ, còn dư nhiều lắm!

Thực ra cũng chỉ còn vài bạt mà thôi, nhưng hai ngày nữa đi làm thêm rồi sẽ lại có. Chắc cũng đủ xoay sở cuộc sống trên thành thị này.

- Thiếu thì nói với mẹ nhé!

Làm sao tôi có thể cứ mãi ngang nhiên xin tiền mẹ chứ? Làm mãi cái nghề thu thập vỏ lon thì mẹ kiếm được bao nhiêu bạt? Mẹ còn phải sống cuộc sống của mẹ. Lo cho đứa con ngốc nghếch này đi học đã là cho tôi quá nhiều rồi.

- Con biết rồi! Mẹ, mẹ nhớ mua thuốc mà uống nhé, đừng tiếc tiền!

Đó là những gì tôi có thể nói với mẹ lúc này. Thật vô dụng!

- Mẹ biết rồi mà!

- Còn nhớ đừng suy nghĩ nhiều, con ở đây có nhiều bạn giúp đỡ lắm, cái gì cũng tốt. Mẹ nhất định không phải nghĩ! Còn nữa, bài kiểm tra con cũng làm được, thầy cô giáo cũng tốt lắm, cho nên mẹ đừng lo nhé!

Tôi cố nói nốt một tràng, dường như còn không dừng một giây để thở. Bất kì lúc nào được nghe thấy giọng mẹ, tôi đều không thể lãng phí, đều không để vuột mất.

- Cái thằng bé này... Mẹ lúc nào cũng tự hào về con hết, con mẹ giỏi như vậy...

Đột nhiên mẹ lại ho rộ lên. Cơ mặt tôi dường như muốn tê lại, cả người chỉ muốn dứng dậy chạy thẳng về bên mẹ.

- Mẹ, con học nốt bài đây, mẹ mau nghỉ ngơi đi!

- Ừm, mẹ biết rồi, học tốt con trai mẹ!

Tôi nghĩ là mình khóc rồi. Có một thứ nước nóng hổi lăn trên gò má tôi, rồi như chảy cả vào đáy lòng tôi. Vì lí do nào đó, tôi đã không đáp lại dây bên kia mà vội tắt máy.

Sợ mẹ gọi lại, tôi tắt nguồn luôn.

Tôi thấy buồn không thể tả sau cuộc trò chuyện với mẹ. Đã hơn một tuần rồi tôi với mẹ lại nói chuyện với nhau. Mẹ dặn không nên gọi điện nhiều, ảnh hưởng tới việc học của tôi. Vì vậy sau từng cuộc nói chuyện với mẹ, tôi đều càng thêm nhớ mẹ da diết.

"King King". Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên. Ai lại ấn như phá thế chứ?

Tôi bỏ bút đứng dậy đi ra mở cửa. Phía sau cánh cửa là Ohm. Cậu ấy mặc một bộ đồ đen trắng dân chơi và đang đứng dựa vào khung cửa. Cửa vừa mở, cậu ấy nghiêng đầu nhìn về phía tôi, khẽ cười nhẹ.

- Ohm? Cậu làm gì ở đây vào giờ này vậy?

Tôi chưa hỏi hết, cả người Ohm đều ngả lên tôi. Cậu ấy cao hơn tôi một cái đầu, lúc này giống y chang một kẻ khổng lồ dựa lên chú lùn tí hon.

- Toey à...

Tôi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc toát ra từ người Ohm. Giọng nói của cậu ấy líu ríu cả vào nhau. Đến hơi thở cũng không đều đặn.

- Cậu đã uống bao nhiêu vậy chứ?

Tôi vừa trách móc vừa đưa tay đóng cửa lại. Sau đó liền dìu Ohm vào giường. Đem tay cậu ấy bỏ ra khỏi cổ mình, lúc đặt Ohm nằm xuống, nhanh như vũ bão, Ohm nắm lấy tay tôi kéo tôi ngã lên người cậu ấy. Đến mức tôi không kịp phản ứng.

- Toey!!! Tôi buồn quá...

Cậu ấy gào lên tên tôi, sau đó lại miên man nhỏ giọng lại, ê à nói. Tôi cho rằng cậu ấy là đang say đến hồ đồ rồi, vì vậy mới cố gắng nhấc người dậy. Nhưng ngoài tưởng tượng, Ohm vòng hai tay kéo tôi nằm lại trên ngực cậu ấy, lực ôm không chặt, nhưng cũng đủ để một đứa như tôi cứ ngớ ra nằm đó.

- Tôi buồn lắm Toey, buồn lắm...

Tôi chầm chậm ngẩng đầu lên, khuôn mặt điển trai kia lúc say cũng đẹp tới như vậy.

___Bất kể có làm gì, cậu ấy cũng đẹp như một vị thần...

- Toey à, tôi phải làm sao đây?

Bất chợt đầu cậu ấy nhấc lên, nhìn thẳng vào mắt tôi.

Quá lúng túng, tôi toan ngồi dậy. Nhưng Ohm vẫn nhắm mắt, nói:

- Đừng rời xa tôi, ở lại đây!

Như một câu niệm chú, tôi như thằng đần nằm im trên ngực Ohm. Không nhúc nhích nữa.

__ Người tôi yêu, có chất giọng thật quyến rũ làm sao...

- Cậu nói xem Toey, tôi có xứng đáng để được yêu thương không?

Tôi khẽ hít một hơi lạnh rồi thở ra. Nói gì vậy Ohm, sao cậu lại không xứng đáng để yêu thương? Cậu đẹp trai như thế, nhà cũng giàu có như thế, ngoài tính cách khả ố ra thì con người cậu cái gì cũng tốt. Hơn nữa còn có rất nhiều bạn bè và bạn gái. Đâu có giống tôi...

- Sao lại không chứ?

Tôi nói với Ohm như thế, cậu ấy im lặng một chút, sau đó chợt đưa tay lên xoa tóc tôi.

- Thế tại sao cha mẹ tôi lại coi tôi là một đứa thừa thãi? Chẳng lẽ trong mắt họ, tôi là không khí sao?

Từng lời một đều chứa đựng nỗi lòng da diết, nỗi tuyệt vọng lẫn buồn tủi. Tôi chưa từng chứng kiến hành động cũng như thứ cảm xúc này của Ohm. Cậu ấy cũng có lúc trở nên yếu đuối như thế này sao?

__Đừng lo, dù bất kì ai chê trách cậu, vẫn có tôi nguyện yêu cậu suốt đời...

- - -

End 3.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro