14
"Cũng có thể lắm chứ, nhưng người bị săn hay người đi săn thì còn phải xem đã"
Cậu ta nói vậy là có ý gì ?
Nanon nhìn theo bóng lưng của Ohm đã dần hoà vào với không gian. Lòng không hiểu sao lại có một chút nghi ngờ người này. Từ khi cậu ta chuyển về thì bao nhiêu chuyện xảy ra. Nanon có đi hỏi bố mình về việc này nhưng ông ấy cũng chỉ bảo Ohm là học sinh tỉnh lẻ chuyển về cũng với bà nội. Bố mẹ cậu ta đi làm xa.
Nhưng sự thật có đúng là như vậy không ?
Đột nhiên tiếng chuông vang lên. Giờ học kết thúc, Nanon vội vàng cắp cặp sách chạy theo phía Ohm vừa đi.
"Cậu ta đi đâu rồi"
Nanon lẩm bẩm, đảo mắt xung quanh để tìm Ohm.
"Sao, tìm tôi à ?"
Ohm đột ngột xuất hiện sau lưng rồi lên tiếng khiến trái tim Nanon như muốn ngừng đập. Cậu ta làm cái quái gì mà hay xuất hiện bất thình lình quá vậy. Ma sao
"K-không, tao đang đi về thôi. Ai mà muốn tìm mày chứ"_ Nanon lắp bắp trả lời, mắt đảo liên tục để lé tránh ánh mắt dò xét từ người kia.
"Vậy thì tốt, mau về đi. Cận thận một chút không ngày mai sẽ không có cơ hội đến trường đâu"
Cậu ta nói xong thì bỏ đi mặc kệ Nanon đứng đơ người vì câu nói của Ohm. Bị điên hay sao mà nói vậy hả !?
"Thằng chó"
Nanon lẩm bẩm, đợi Ohm đi một đoạn xa rồi lại bắt đầu bám theo sau. Lần này cậu đi rất cẩn thận. Luôn đi cách Ohm tầm 5-6m.
Đi được tầm 15 phút thì Nanon bắt đầu nản rồi. Cậu ta là vận động viên điền kinh hay sao mà đi mãi không biết mệt vậy ? Nãy giờ có chục cái trạm xe buýt rồi cũng không thấy cậu ta có ý định bắt.
"Đây là nhà cậu ta sao ?"
Trước mắt Nanon là một ngôi nhà nhỏ hai tầng màu vàng cũ. Nhìn nó cứ như bị bỏ hoang từ rất lâu vậy. Nanon hoài nghi nhìn ngôi nhà đó một lúc rồi quyết định lấy điện thoại ra chụp lại.
Để học ở ngôi trường Nanon đang theo học thì tiền học phí không phải ít, nếu hoàn cảnh cậu ta khó khăn như vậy sao lại được học ở đó ?
Hay cậu đã hiểu lần Ohm ?
"Có phải mình tò mò quá rồi không"
Trời lúc này cũng sầm tối rồi, Nanon quyết định bắt một chiếc taxi về lại ký túc xá. Nhưng có lẽ cậu không biết từ xa đang có một ánh mắt nhìn chằm chằm hành động của mình.
"Sao lại có một thằng ngu như vậy nhỉ ?"
------
Vừa về đến kí túc xá, một chiếc hộp màu đỏ thẫm nhỏ được đặt trước cửa phòng liền thu được chọn sự chú ý của Nanon. Cậu lại gần, cẩn thận mở nó ra. Fuck, bên trong toàn bộ là hình ảnh cậu đang theo dõi Ohm.
"Định mệnh, cái đéo gì đây"
Nanon lúc này gần như sợ hãi rồi, cậu trực tiếp ném thẳng chiếc hộp đó vào thùng rác. Ngó nghiêng một lúc rồi với đi vào phòng.
/Tách tách/
Tiếng máy ảnh lại một lần nữa vang lên.
-----
"Alo, Chimon. Mày hãy cẩn thận nhé, có việc gì gọi cho tao ngay"
"Mày làm sao vậy ? Đang yên đang lành mà"_Chimon khó hiểu hỏi lại thằng bạn mình. Dạo gần đây Nanon rất lạ. Hay đi sớm về khuya, hành tung thì thần thần bí bí. Đặc biệt là rất hay nói chuyện với Ohm, không phải Nanon nói ghét cậu học sinh mới đó lắm sao ?
"Mày cứ làm theo những gì tao bảo đi. Đừng có thắc mắc"
Tút..tút..tút
Tắt điện thoại, Nanon nôi trong tủ ra chiếc radio cũ lần trước. Ngắm nghía nó một chút rồi ấn cái nút đỏ ở trên chiếc radio. Vẫn không có gì xảy ra cả.
"Chiếc radio, chiếc radio, à đúng rồi"
Như nghĩ ra được gì đó, Nanon liền lấy điện thoại gọi cho bố của mình.
"Alo, bố ạ"
"Có viêc gì sao ?"
"Vâng, con muốn nhờ bố sửa hộ chiếc radio cũ thôi ạ"
"Radio ? Từ khi nào con thích dùng radio vậy"
"Sở thích mới thôi ạ"
"Được rồi, mai mang lên văn phòng của ta nhé"
"Vâng ạ"
Hồi trước bố của cậu từng học khoa kĩ thuật, mong ông có thể sửa lại cái radio cũ này thì tốt. Linh cảm của cậu đang mách bảo có thể trong chiếc radio này có thứ gì đó quan trọng. Đằng nào cũng chẳng tìm ra được manh mối nào, đánh cược một lần cũng chả mất gì đâu nhỉ.
"Haiz, mệt thật. Cứ như lạc vào truyện conan vậy"-Thở dài một hơi, Nanon liền nằm vật ra giường bất động.
Ting..ting
"Đm, ai nhắn tin vào giờ này nữa hả. Có cho người ta sống với không ?"
Cả ngày hôm nay cậu đã mệt lắm rồi đó. Lười biếng đưa tay với lấy điện thoại.
Một số máy lạ ?
Ấn vào đó để kiểm tra nội dung tin nhắn, nhưng hình ảnh trong đó lại khiến cậu rùng mình.
Cửa phòng cậu sao ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro