
31
Lúc Sehun trở về, cô Kang đã rời đi.
"Không ai đành lòng nói cho cố bé ấy chuyện của Sewon cả." Mẹ Oh ngồi trên sô pha uống trà, nhìn thấy Sehun trở về thì khoát tay bảo anh sang đây ngồi, "Hôm qua giám đốc Kang có tới một chuyến, ông ấy nói chuyện với cha con rất lâu, hình như..."
"Không thể nào." Sehun thấy vẻ mặt của mẹ thì đã hiểu ngay hai người đang tính toán chuyện gì.
Mẹ Oh thở dài, "cô Kang được giám đốc Kang bảo vệ quá tốt, chưa từng trải qua gió táp mưa sa gì cả, mà giám đốc Kang lại không muốn khiến cho con gái mình phải đau lòng một chút, ông ấy nói nếu anh em đã giống nhau như vậy, ông ấy cũng không quan tâm con gái mình gả cho ai, chỉ cần nó vui là được."
Sehun giận đến mức bật cười, "Nhưng con quan tâm."
Mẹ Oh nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn về phái Sehun "Bởi vì họa sĩ kia sao?"
Anh đi tới bưng ấm trà tử sa châm nước thêm cho mẹ: "Khi nào có cơ hội con sẽ dẫn cô ấy đến gặp cha mẹ, hy vọng mẹ sẽ thích cô ấy."
"Con còn dám nói, bức tranh trước... Còn ra thể thống gì nữa, cha con giận lắm, mà sao con lại đồng ý vẽ cái loại tranh đó chứ." Mẹ Oh lên giọng, bà nhìn Sehun như thể không biết nên làm gì.
"Vì muốn theo đuổi cô ấy," Sehun không kiêng kị chút gì, anh cười nói, "Tuy bức tranh ấy gây ra một vài chuyện phiền phức, nhưng mau mà con đã thành công, không phải sao?"
Rất ít khi mẹ Oh thấy tâm tình của Sehun bộc lộ ra ngoài như vậy, nghĩ đến việc con thật lòng thích người ta, bà mới thấp giọng thỏa hiệp, "Cho tới giờ con vẫn luôn có chủ ý của mình, ba mẹ đâu làm gì được con."
Mặc dù dự báo thời tiết là sẽ có tuyết nhẹ, sáng ngày thứ hai, lúc Lisa đi ra cửa, trời vẫn vòn nắng trong, núi Namsan có rất nhiều người đến đấy leo núi, đi theo chơi đầu xuân, nhưng mà vào mùa này lại hiếm thấy người, thỉnh thoảng mới có vài chiếc xe tới đó ngắm mặt trời mọc, trên núi có mấy hộ nông dân, trước cửa có ruộng tốt trong vườn gà vịt, củng xem như là tự do tự tại. Lisa đã muốn đi vẽ vật thực lâu rồi Lúc Lisa lái xe chạy nhanh điện cửa khu nhà mình, nhìn qua kính chiếu hậu, cô thấy ba người trong nhà còn đang vẫy tay về phái mình, mẹ La hét lớn, "Đi sớm về sớm, buổi tối chờ con về ăn cơm."
Kể từ khi đăng bài blog kìa, Sehun được yên lặng hơn không ít, trước cửa phòng khám bệnh cũng không còn líu ríu lộn xộn như chạy rau ngày đó. Buổi sáng, anh gọi điện thoại ngay lúc Lisa đang đi ở trên đường, nhắc nhở khi cô vẽ vật thực ở ngoài phải mặc nhiều quần áo một chút, cô nói mấy chuyện này ba mẹ cô đã nói đi nói lại từ lúc sớm tinh mơ, ý là chê anh nói nhiều ấy, anh bất đắc dĩ cười khẽ cười, không hiểu sao lại cảm thấy mình không sao yên tâm về cô được.
Buổi chiều làm xong một ca giải phẫu với chủ nhiệm, lúc đi ra thì cũng đến lúc tan làm, vốn định tahy quần áo đi tìm Lisa, nhưng ngay lúc đó trong phòng làm việc lại có một người khách không mời mà đến.
"Kang tiểu thư." Sehun vẫn gọi Kang tiểu thư như vậy, sau khi đính hôn với Sewon anh cũng không đổi cách xưng hô.
Kang tiểu thư đứng trước cửa phòng làm việc, lẳng lặng nhìn anh, một lát sau, mới từ từ mở miệng, "Đúng là Oh Sehun...."
Sehun cầm áo khoác mặc vào, đi đến trước mặc vào, đi đến trước mặt cô cách một khoảng không xa "Xin lỗi cô, trước đó vì bất đắc dĩ mà không nói với cô được."
Kang tiểu thư lắc đầu, cô đi về phía trước một bước, cầm lấy tay áo Sehun, giọng nói đầy ý khẩn cầu "Không cần xin lỗi em, không cần xin lỗi, em...có một yêu cầu quá đáng, anh, anh có thể vờ mình là Sewon được không anh?"
Cho nên, Sehun nói Lisa lo lắng vấn đề kia sao mà tồn tại được, Kang tiểu thư đã biết mình là Sehun nhưng lại không chịu nói thẳng ra, không phải cô ấy thích Sehun mà là vì, cô ấy quá thích Sewon
"Không được."
Sehun giật ống tay áo mà người kia đang nắm, đi ra ngoài cửa: "Kang tiểu thư, yêu cầu của cô không phải quá đáng, mà là cực kì quá đáng."
"Xin lỗi."
Kang tiểu thư rảo bước đuổi theo "Em biết là quá đáng, nhưng mà... em thật sự rất nhớ Sewon."
Sehun vừa đi vừa kéo dây khóa áo lên, thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng này, anh đi vào rồi ấn phím xuống, cũng không buồn nhìn cô ta, bình tĩnh đáp lời: "Oh Sewon đã qua đời rồi, cô phải tiếp nhận sự thật này thôi."
Nắm tay Kang tiểu thư vịn lấy thành trong thang máy, rất lâu sau cô mới run rẩy nói: "Sao anh có thể nói vậy chứ?"
Sehun nghiêng đầu nhìn cô, nhìn vẻ mặt buông bã tái nhợt kia, anh hạ giọng như lúc bình thường: "Tôi và anh ấy không giống nhau, cô đừng tưởng tôi là anh ấy."
Thang máy dừng lại ở tầng phụ, anh cầm chìa khóa đi ra ngoài, Kang tiểu thư vẫn nhắm mắt theo đuôi như cũ: "Anh với anh ấy giống nhau như đúc."
Sehun thấy cô ấy vẫn khăng khăng một mực không chịu tỉnh, tự nhiên lại thấy thoáng đau đầu, anh mở cửa xe, nhìn cô vẫn đứng trước cửa thang máy lã chã chực khóc, anh hỏi:
"Cô không lái xe đến à?" Cô ta lắc đầu.
"Tôi đưa cô về."
Sehun nghĩ mình nên nói chuyện cho rõ ràng với cô, nếu hôm nào cô ta cũng chạy đến tìm mình, không biết Lisa sẽ ghen đến lúc nào. Kang tiểu thư vui mừng ngay lập tức, đôi giày cao gót lộp cộp đi đến bên cạnh xe anh: "Anh thay đổi ý kiến rồi phải không?"
"Không bao giờ",.
Từ bãi đỗ xe ngầm chạy ra, Sehun mói để ý thấy bên ngoài đang có bão tuyết. Thời tiết u ám nặng nề, bão tuyết òa òa rơi xuống đất thành một lớp thật dày, có lẽ không có dấu hiệu dừng lại.
"Tuyết rơi từ khi nào thế?"
. Kang tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ, theo bản năng trả lời: "Buổi chiều, lúc đầu tuyết chỉ rơi nhỏ thôi, sau đó càng rơi càng nhiều".
Tầm nhìn trong tuyết cực kì ngắn, phóng tầm mắt nhìn quanh đâu đâu cũng mờ mờ mịt mịt, Sehun dừng xe lại bên cạnh rào chắn bệnh viện, lấy điện thoại ra gọi cho Lisa Trong điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở điện thoại nằm ngoài vùng phủ sóng, là âm thanh mà anh không muốn nghe được nhất. Sehun lại gọi điện cho Bambam, lần đầu tiên gọi đến không có ai nghe máy, ngay sau đó lại gọi thêm lần nữa, lần này lại có người nghe ngay, bên cạnh là tiếng gió lớn và giọng người ồn ào lộn xộn, anh vội hỏi: "Bambam chị cậu đâu?"
"Alo, anh rể, em ở dưới núi có một cây cột điện bị đổ cản đường không đi được, Lisa ở trên núi vẫn chưa xuống."
Bên ngoài gió tuyết quá lớn, Bambam nói chuyện gần như phải gào lên.
"Anh qua đó liền."
Sehun nói xong thì nổ máy xe quay đầu xe lại, chạy một đoạn đường mới nhớ tới . Kang tiểu thư "Cô tới phía trước..."
Anh còn chưa nói hết, . Kang tiểu thư đã cất lời cắt ngang: "Em không xuống xe."
Sehun lạnh mặt, chút kiên nhẫn với cô ta cũng biến mất hoàn toàn: "Tôi muốn lên núi, cô cũng muốn đi theo sao?"
"Anh lên núi làm gì? Nguy hiểm lắm."
Kang tiểu thư nói xong thì đoán được: "Là để tìm Lisa sao?"
"Đúng."
"Sewon nói anh luôn cướp những thứ mà anh ấy thích."
Nghe được câu trả lời của an . Kang tiểu thư nhìn ra ngoài cửa sổ thêm lần nữa: "Sewon thích Lisa à?"
"Suy nghĩ này của cô từ đâu ra vậy?"
Lúc trước anh còn muốn nói chuyện rõ ràng với cô ta, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn không còn tâm trạng mà trò chuyện: "Họ còn chưa gặp mặt nhau đâu."
Sehun muốn tăng tốc độ xe nhưng thời tiết hoàn toàn không cho phép, dù trời còn chưa tối đen, lượng xe đi ra vùng ngoại thành cũng không quá nhiều, nhưng gió tuyết lớn quá, anh cũng không dám chạy nhanh. Con đường dài như thể không có điểm cuối cùng, kéo dài liên tục. Ngọn núi kia cao ngất trong trời đất, nhưng tại sao lúc này đây anh nhìn hoàn lại không tìm thấy. Sehun cảm giác như đã trôi qua rất lâu, khi ấy mới nhìn thấy bảng tên đường núi Namsan, Dưới núi Namsan, có rất nhiều xe bị chặn lại, một cây to gãy đổ trên đường, lại chỉ có một con đường xe có thể đi qua, Sehun đi theo xe cứu hộ, bởi vì quá nhiều xe quy về, tuyến đường đi thì bị chặn, cần cẩu muốn đi tới gốc cây kia nhưng lại không sao vượt qua được, xe của Sehun len lỏi theo chiếc xe cứu họ . Kang tiểu thư nhìn mà kinh hồn bạt vía, cô nói to:
"Xe của anh sẽ bị nát vụn mất."
Anh lại không thèm để ý, cho đến khi nhìn thấy cái tháp tín hiệu bị ngã. Đường lên núi bị phong tỏa, dưới chân núi chớp sáng ánh đèn xe cứu hộ, chiếc xe màu đen dừng lại bên cạnh một xe cứu hộ, lúc Sehun đi qua, giáo sư La và Bambam đang đứng cách chiếc xe đó không xa, lo lắng nhìn nhân viên cứu hộ mở đường.
Sehun ngừng xe xong thì vội vàng bước qua, Bambam thấy anh thì kinh ngạc thốt lên: "Anh rể, sao anh lại đến đây? Không phải họ nói đường bên kia đã bị chặn hết rồi à?"
"Chen lấn qua đây."
Sehun nói xong thì nhìn thấy giáo sư An nghiêng đầu về phía anh: "Cháu chào giáo sư La , cháu là Oh Sehun."
Tuy đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, nhưng tình huống thế này cũng rút bớt lời chào hỏi. Cả tháp tín hiệu đổ ngang ra đường, đường xe chạy bị một đống đổ nát chắn ngang, một bên là vách đá dựng đứng, một bên là đá bên vách núi mà tháp tín hiệu rơi xuống, không sao lên núi được. Sehun đến gần mới phát hiện nơi tháp tín hiệu đổ xuống còn có một nửa phần đầu xe bị bẹp, Bambam nói là của một người đàn ông trẻ tuổi, đã đưa đến bệnh viện rồi, không có chuyện gì lớn. Sehun hỏi nhân viên cứu hộ bao giờ mới dọn dẹp đường xong, nhân viên cứu hộ nói, cần cẩu bị cản lại chỗ phía cây đại thụ, không sao qua được, nếu dọn xong đá vụn và dựng lại cột điện cũng phải sau nửa đêm. Giáo sư La nhíu mày bước đi, học giả nho nhã ngày thường bây giờ cũng không thể ngừng lo lắng. Bambam lẩm bẩm làu bàu liên tục, thúc họ nhanh gọi cần cẩu tới dọn đường, rồi gọi tiếp cho cục giao thông để cảnh sát giao thông tới giúp.
"Bây giờ cần cẩu đang dọn dẹp chỗ cây đại thụ kia, chờ đường thông là nó có thể tới rồi."
Nhân viên cứu hộ cúp điện thoại xong thì an ủi ba người đàn ông bên này. Bambam vội nói: "Vậy anh nhanh đi hỗ trợ đi, đừng có đứng đây nữa."
Sehun nhìn lên núi, trầm giọng: "Nhanh nhất cũng là sau nửa đêm phải không?"
Giáo sư La nhìn người trẻ tuổi này, cậu ta không vội vàng nôn nóng giống Bambam đôi mắt bình tĩnh kia không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Mà đúng lúc này, anh bất ngờ nhìn về phía giáo sư An, giọng nói trầm thấp mà kiên định: "Giáo sưà, cháu đi tìm Lisa, cháu sẽ đưa cô ấy xuống núi."
Lúc giáo sư La sững sờ, còn chưa kịp lên tiếng thì anh đã bước thẳng về phía tháp tín hiệu Bambam sửng sốt"Anh muốn làm gì thế? Anh muốn trèo qua núi đá à?"
Hai người hiểu ra thì vội vàng đi sang ngăn cản anh, Bambam vội la lên: "Anh rể, nguy hiểm lắm."
Kang tiểu thư ngồi trên xe cũng nhận ra ý định của anh, cô xuống xe chạy tới: "Anh muốn làm gì đấy?"
Sehun kéo tay Bambam đang ngăn cản anh ra: "Bambam, anh phải đi tim cô ấy."
"Sehun ngọn núi này lớn lắm, không có xe làm sao mà tìm được." Giáo sư La cũng không chịu đồng ý.
Sehun biết rõ phải đi đâu để tìm được Lisa, cô ấy có nói cô thích vẽ mấy hộ nông trang: "Cháu biết em ấy ở đâu."
"Anh rể, tuyết lớn lắm..."
Bambam còn muốn khuyên nữa thì đã bị Sehun ngăn lời, anh nói: "Bambam, chị của cậu rất nhát gan, một mình ở trên núi cô ấy sẽ sợ."
Giáo sư La cảm giác mình sống hơn nửa đời người, sớm đã bàng quan trước bao nhiêu sóng gió, nhưng bây giờ, vì câu nói đó của chàng trai trẻ tuổi, ông lại thấy cảm động, đôi mắt càng chua xót. Bình thường Sehun đã quyết định chuyện gì sẽ khó mà thay đổi, anh chống lên tảng đá lớn đầu tiên, rồi theo đó leo về phía trước, nhân viên cứu hộ cũng chú ý tới tình hình ở bên này, họ đứng dưới hô to:
"Này cái anh kia, anh làm vậy nguy hiểm lắm đó, mấy hòn đá này không ổn định đâu, không chừng trên núi còn có đá lớn lăn xuống, mời anh xuống cho."
Kang tiểu thư nghe tiếng đá rơi lách cách, lại càng thêm hoảng sợ: "Sehun anh điên rồi sao, anh mau xuống đây."
Dường như Sehun không hề nghe thấy, leo lên càng cao, cho đến khi vượt qua tháp tín hiệu họ cũng không nhìn theo anh được nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro