Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 77: Giả Và Thật

Tác Phẩm: Nằm Xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Cám ơn Meo Meo đã Beta.

"Ngươi vào Cung tìm ai?" Thượng Cung Vực Hoàng theo sau thiếu niên hồi lâu, không khỏi thắc mắc thiếu niên đang tìm ai. Nhiều ngày ở chung với thiếu niên, anh hoàn toàn không nhìn ra thiếu niên thuộc kiểu người biết quan tâm người khác.

"Cô Độc Hiên Hàn, ta muốn tìm y." Thiếu niên trả lời xong liền gạt bụi cỏ ra, tựa hồ muốn tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn trong bụi cỏ.

Nhìn bộ dạng của đối phương, Thượng Cung Vực Hoàng bắt đầu không nhịn được suy đoán Cô Độc Hiên Hàn có phải là một con bọ chét hay không. Nhưng cái tên Cô Độc Hiên Hàn này, Thượng Cung Vực Hoàng cảm thấy hơi quen tai, suy nghĩ một lát gõ gõ trán, thiếu chút nữa quên mất!

Chẳng phải Cô Độc Hiên Hàn là kẻ mạnh nhất giang hồ Trung Nguyên khi xưa, hình như người đàn ông trong truyền thuyết gì gì đấy. Hồi trước anh có giao lưu vài người giang hồ Trung Nguyên, cho nên có chút hiểu biết. Nhưng từ cách Mộc Phàm tìm kiếm, sẽ không thật sự muốn tìm chính là Cô Độc Hiên Hàn kia!?

"Cô Độc Hiên Hàn ngươi nói có phải chính là Cô Độc Hiên Hàn trong lời đồn của giang hồ không?" Thượng Cung Vực Hoàng cảm thấy cần phải xác nhận, do bình thường thiếu niên rất không đáng tin.

Ngay cả khi thiếu niên nuôi con bọ chét tên 'Cô Độc Hiên Hàn' cậu ấy cũng không nghĩ nó có bao nhiêu lạ lùng.

Vừa lật ra bụi hoa, vừa thản nhiên không sợ trả lời: "Hình như là vậy, nghe nói đại khái đến từ giang hồ."

"..." Thượng Cung Vực Hoàng nói không nên lời, ngươi tìm hoa trong bụi cỏ như thế này, thật sự đang tìm người?

"Ngươi cảm thấy như vậy có thể tìm được sao?" Thượng Cung Vực Hoàng rất có lương tâm đưa ra kiến nghị.

Thiếu niên quay đầu, dùng đôi mắt đẹp theo dõi anh, nhìn một chốc, giống như suy tư, sau đó rốt cục bỗng nhiên ý thức được, vỗ tay nói: "Đúng ha! Như thế này sao tìm người được!"

Thượng Cung Vực Hoàng gật đầu, cảm thấy trẻ nhỏ dễ dạy, cuối cùng cũng trông giống một người bình thường rồi.

Kết quả, không nghĩ tới thiếu niên đặt hai tay trước miệng, sau đó lớn tiếng gọi: "Cô Độc Hiên Hàn anh ở đâu? Cô Độc Hiên Hàn anh ở đâu!? Anh mau ra đây!"

"..."

"..."

Thượng Cung Vực Hoàng và Bách Phong đều im lặng, quả nhiên không nên dựa vào tiêu chuẩn người bình thường đánh giá Mộc Phàm.

Thiếu niên gọi càng lúc càng lớn, một hồi hướng lên trời gọi, một hồi hướng xuống đất gọi, lúc sau còn gọi bậy. Động tĩnh không nhỏ của cậu thu hút rất nhiều người, một số thị vệ và thái giám tập trung sang đây nhìn xem thiếu niên đang làm gì.

Mặc dù thị vệ trưởng trước đó bị thiếu niên khiển trách không biết thân phận cậu là gì, nhìn bề ngoài không giàu thì quý, thầm nghĩ đã đến lúc thể hiện giá trị của mình, dẫn đầu bước đến trước mặt Mộc Phàm: "Đại nhân, ngài đang tìm người?"

"Ừ, ta đang tìm Cô Độc Hiên Hàn." Thiếu niên liếc nhìn đám người đứng bên cạnh: "Đi, các ngươi đi tìm Cô Độc Hiên Hàn cho ta!"

Thiếu niên vốn dĩ quen thói ra lệnh người khác làm việc vì mình, thế nên cậu kiêu ngạo hạ lệnh.

Thượng Cung Vực Hoàng tưởng rằng những người này đã phát hiện thiếu niên từ ngoài xông vào Cung, ai ngờ các thị vệ và thái giám kia không biết chạm dây thần kinh bất ổn nào, vậy mà thật sự cúi đầu tìm kiếm...

Thượng Cung Vực Hoàng chứng kiến cảnh tượng kỳ quái.

Thị vệ, thái giám và cung nữ tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn khắp nơi, sau đó từng người từng người há mồm gọi lớn: "Cô Độc Hiên Hàn! Cô Độc Hiên Hàn! Cô Độc Hiên Hàn ngươi ở đâu!!"

Thượng Cung Vực Hoàng nhìn về phía Bách Phong, nghiêm túc hỏi: "Bách Phong, đến tột cùng đầu ta có vấn đề, hay đầu Mộc Phàm có vấn đề, hay đầu mấy người kia có vấn đề?"

Đây là một câu hỏi nghiêm túc, bởi vì nó liên quan đến lỗi sai xảy ra ở phân đoạn nào.

"Đầu của ta có vấn đề." Mặt thú Bách Phong ủ rũ suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhìn Thượng Cung Vực Hoàng biểu đạt kết luận.

"..." Xem ra, Bách Phong điên mất rồi. Duy nhất tại Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹, 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.

Hoàng cung là nơi có ít tin tức nhất, cho nên việc tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn rất nhanh bắt đầu mở rộng, không biết phía sau lan truyền như thế nào, biến thành toàn bộ Hoàng Cung đều tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn, thậm chí biến tướng thành Hoàng thượng đang tìm Cô Độc Hiên Hàn, có thể trốn trong bụi hoa, có thể trốn trong khe đá, không thể bỏ qua một góc nhỏ nào!

Thời điểm Tiếu Vũ Phong ở đại điện nghe âm thanh ồn ào bên ngoài, lúc đầu nghe không rõ, song, nó càng lúc càng lớn hơn cuối cùng y cũng coi như nghe rõ ràng âm thanh bên ngoài. Đều là 'Cô Độc Hiên Hàn', Tiếu Vũ Phong kinh ngạc đứng lên, không ngờ Cô Độc Hiên Hàn đã vào Cung!

"Phong Dao, đi xem đang xảy ra chuyện gì!" Tiếu Vũ Phong đứng ngồi không yên, y biết rằng Mộc Phàm và thần thú được Điện Thiên Ảnh đưa vào Cung, Cô Độc Hiên Hàn đồng hành cùng họ, chỉ là y không nghĩ tới vậy mà đã đến rồi!

Y không nhận được bất kỳ tin tức nào, Cốc Tĩnh Nguyệt cũng chưa nói với y Mộc Phàm đã vào kinh! Lẽ nào, Cốc Tĩnh Nguyệt cố ý!? Tiếu Vũ Phong bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ!

Phong Dao đi rất nhanh liền trở về với biểu cảm kỳ lạ.

Tiếu Vũ Phong chỉ muốn biết tình hình hiện tại, nào thèm quan tâm đến biểu cảm hiện tại của Phong Dao.

"Xảy ra chuyện gì!?"

"Người bên ngoài đang tìm Cô Độc Hiên Hàn." Phong Dao cảm thấy kỳ lạ, những người kia thậm chí còn kỳ lạ hơn.

"Họ tìm Cô Độc Hiên Hàn làm chi?"

"Không biết, ta hỏi họ, họ chỉ nói Hoàng thượng ra lệnh họ tìm." Phong Dao lắc đầu, tựa hồ không hỏi được cái gì khác.

Vừa nghe Cốc Tĩnh Nguyệt ra lệnh họ tìm Cô Độc Hiên Hàn, sắc mặt Tiếu Vũ Phong trở nên khó coi, dường như Cốc Tĩnh Nguyệt cố tình không cho y biết tin tức Cô Độc Hiên Hàn vào Cung. Họ vốn dĩ có quan hệ giao dịch, tại sao Cốc Tĩnh Nguyệt lại che giấu? Chẳng lẽ bất mãn thái độ trước đó của y?

Trong lòng Tiếu Vũ Phong xoay chuyển liên tục, nhưng không hiện ra ngoài mặt...

Bên kia, Cốc Tĩnh Nguyệt bị oan uổng cũng bó tay toàn tập, hắn nguyên bản ở thư phòng phê tấu chương, kết quả bên ngoài hết người này đến người khác liên tiếp gọi 'Cô Độc Hiên Hàn', nhíu mày đặt bút lông xuống, hắn phê tấu chương không nổi nữa!

"Ai đang ồn ào bên ngoài!?" Cốc Tĩnh Nguyệt bảo Tiểu Lý Tử trực tiếp ra ngoài xem chuyện gì.

Kết quả Tiểu Lý Tử rất nhanh trở về, đem chuyện này nói cho Cốc Tĩnh Nguyệt, Cốc Tĩnh Nguyệt sắc mặt tái xanh: "Trẫm khi nào ra lệnh họ đi tìm Cô Độc Hiên Hàn!!"

"Tiểu nhân không biết." Tiểu Lý Tử đầu óc cũng mơ hồ, từ sáng sớm Hoàng thượng vẫn luôn phê tấu chương, không nghe thấy Hoàng thượng ra lệnh tìm Cô Độc Hiên Hàn.

"Đi xem đến tột cùng xảy ra chuyện gì!" Cốc Tĩnh Nguyệt nhíu mày đi ra ngoài, dù sao hắn cũng không thể tiếp tục phê tấu chương nổi nữa.

Vừa bước ra khỏi phòng, nhìn thấy thái giám và cung nữ đều lật tung cỏ hoa, thậm chí có người còn hét vào đầm nước: Cô Độc Hiên Hàn, ngươi mau ra đây đi~

Cốc Tĩnh Nguyệt tức giận: "Các ngươi đang tìm cái gì!!"

"Cô Độc Hiên Hàn." Mọi người trả lời theo lẽ đương nhiên.

"Ai chuẩn các ngươi đi tìm!?" Cốc Tĩnh Nguyệt không nghĩ tới sẽ có người tung tin đồn nhảm trong Cung, ai có gan dám làm loại chuyện này!

"Là Hoàng thượng." Mọi người quay đầu, kết quả nhìn thấy Cốc Tĩnh Nguyệt hung ác như ma quỷ, đều sợ hãi quỳ rạp trên mặt đất: "Hoàng thượng , Hoàng thượng. Không phải ngài ra lệnh cho chúng ta đi tìm Cô Độc Hiên Hàn sao?"

"!" Cốc Tĩnh Nguyệt vung tay: "Trẫm khi nào hạ lệnh các ngươi đi tìm!! Không chuẩn lại tìm!"

Nói xong Cốc Tĩnh Nguyệt tức giận đi ra đình viện, nhưng điều hắn không ngờ, ra đình viện khắp nơi truyền đến tiếng gọi Cô Độc Hiên Hàn, hơn nữa từng người từng người không chịu làm công việc của mình, đều đang tìm kiếm tung tích Cô Độc Hiên Hàn!

"Các ngươi dừng lại cho trẫm! Ai cho phép các ngươi đi tìm Cô Độc Hiên Hàn!!" Cốc Tĩnh Nguyệt nổi giận, những người khác đều sợ tới mức quỳ rạp trên mặt đất run rẩy.

"Cô Độc Hiên Hàn rốt cuộc là cái quỷ gì!?"

Các thị vệ, thái giám và cung nữ đều lắc đầu, họ chỉ nhận được mệnh lệnh tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn, về phần Cô Độc Hiên Hàn là cái gì họ đâu biết, dù sao cả đám người gọi lớn như vậy hẳn sẽ ra thôi...

Cốc Tĩnh Nguyệt liếc nhìn một đám ngu ngốc trước mặt, hận không thể xông lên đạp vài cái.

Hắn nhất định phải tìm ra thủ phạm!!

Cốc Tĩnh Nguyệt từ thư phòng đi đến Ngự Hoa Viên, vừa đi vừa ra lệnh cho mọi người đang tìm kiếm Cô Độc Hiên Hàn dừng lại và không chuẩn lại tìm, đồng thời ra lệnh thị vệ lùng bắt thủ phạm tung tin đồn.

Cốc Tĩnh Nguyệt từ thư phòng đi đến Ngự Hoa Viên, mà bên kia Mộc Phàm tình cờ đi từ Ngự Hoa Viên đến lãnh cung, hai người một trước một sau vừa vặn bỏ lỡ...

Vì thế, xuất hiện một tình huống dở khóc dở cười, Cốc Tĩnh Nguyệt giống như thu dọn đống hỗn độn sau lưng Mộc Phàm, hắn không ngừng nói với mọi người rằng hắn chưa bao giờ ra lệnh như vậy!

Các thị vệ, thái giám và cung nữ vô cùng oan ức, chăm chú nhìn Cốc Tĩnh Nguyệt hệt như muốn nói, bảo tìm kiếm là ngài, nói không tìm cũng ngài...

Cốc Tĩnh Nguyệt càng tức giận, nếu thủ phạm đang ở đây, hắn chắc chắn sẽ tàn nhẫn xé xác đối phương!!

Khi Cốc Tĩnh Nguyệt tăng nhanh tốc độ, rốt cuộc nhìn thấy thiếu niên xa lạ chỉ vào người trước mặt: "Nhanh đi tìm Cô Độc Hiên Hàn!"

"Dừng lại cho trẫm!" Giọng Cốc Tĩnh Nguyệt vô cùng lớn, mọi người quay đầu nhìn hắn.

Thiếu niên có đôi mắt xinh đẹp im lặng nhìn hắn vài giây, sau đó giơ tay, so với Cốc Tĩnh Nguyệt còn kiêu căng hơn: "Đi, tìm Cô Độc Hiên Hàn cho ta!"

"..."

"..." Nhìn một thân long bào vàng óng của đối phương, Thượng Cung Vực Hoàng liền biết, hàng giả đụng độ hàng thật rồi!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro