Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 20 - 21: Nghe Lời Nằm Trên Giường

Tác Phẩm: Nằm xuống! Cướp Đây!

Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.

Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.

Edit: Phượng Khuynh Yên.

Cám ơn Meo Meo đã Beta.

 

Chương 20: Bạo Lực Xâm Phạm.

  

Từ lúc ăn cơm xong Cô Độc Hiên Hàn không thấy Mộc Phàm đâu, y bèn đi loanh quanh Hắc Phong Trại. Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên nửa đường tìm đến cùng y ôn chuyện cũ, nhưng mà chỉ có hai người độc thoại với nhau, Cô Độc Hiên Hàn một chữ cũng chưa nói, rốt cuộc Cô Độc Hiên Hàn chịu không nổi ồn ào vung tay điểm huyệt hai người, tiếp tục đi loanh quanh giống hệt trước đó...

Giang hồ luôn đồn Cô Độc Hiên Hàn là sư phụ của Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên, thật ra Cô Độc Hiên Hàn chưa từng thu nhận hai người làm đồ đệ. Trước giờ Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên đơn phương gọi Cô Độc Hiên Hàn là "Sư phụ", quay trở về giang hồ cũng nói ba người là quan hệ sư đồ. Bản thân Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên tự hiểu, Cô Độc Hiên Hàn chẳng qua bồi dưỡng bại tướng. Y tâm tâm niệm niệm muốn có đối thủ đánh bại y, đáng tiếc hai người không có biện pháp đánh thắng y, thế nên bị đuổi khỏi Thiên Mạc Phong.

Tuổi ba người tương đương nhau, đều là những nhân vật có tầm ảnh hưởng trên giang hồ, trong mắt Cô Độc Hiên Hàn – Người đàn ông tồn tại tựa như thần linh thì khác, Kiếm Thần Dĩnh Vô Tuyết và Võ Ma Sát Văn Thiên chẳng mạnh mẽ bao nhiêu.

Thực lực chênh lệch quá lớn, trời và đất không cùng đẳng cấp, hai năm sau khi rời khỏi Thiên Mạc Phong hai người Dĩnh Vô Tuyết và Sát Văn Thiên nỗ lực tăng cường thực lực, không nghĩ tới, gặp mặt lần nữa hai người dễ dàng bị y điểm huyệt...

"Nỗ lực hai năm qua của ngươi đều vô ích." Sát Văn Thiên chế nhạo Dĩnh Vô Tuyết đang một mực giữ im lặng. Hai năm nay, Dĩnh Vô Tuyết so với hắn nỗ lực nhiều hơn, một lòng một dạ theo đuổi võ học tối cao, thế nhưng vĩnh viễn không theo kịp tốc độ của Cô Độc Hiên Hàn. Sát Văn Thiên nhìn Dĩnh Vô Tuyết, cười trên nỗi đau của anh.

Dĩnh Vô Tuyết phớt lờ Sát Văn Thiên đang làm loạn, ngay cả một ánh mắt cũng lười trao cho hắn. Trên thực tế, ngoại trừ đối tượng là Cô Độc Hiên Hàn, Dĩnh Vô Tuyết ít khi nói chuyện, mặc dù khuôn mặt lớn lên nhã nhặn thanh tú.

"Sao, bị ta nói trúng tim đen nên cạn lời rồi?" Sát Văn Thiên không nhận được phản ứng mong muốn, tiếp tục chế nhạo anh.

Hai người bị Cô Độc Hiên Hàn điểm huyệt chẳng cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn nhau, nhưng rõ ràng Dĩnh Vô Tuyết không muốn để ý tới Sát Văn Thiên, ánh mắt cứ nhìn hướng khác, cảm giác kiêu căng xem thường khiến Sát Văn Thiên tức cái lồng ngực.

Duy nhất tại Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.

"Sao ngươi không trả lời? Mở miệng nói chuyện với ta khó khăn lắm à!?" Thái dương Sát Văn Thiên nổi gân xanh, khuôn mặt Sát Văn Thiên rất được phụ nữ yêu thích chào đón, loại người đàn ông phong lưu tà mị tạo cảm giác hư hỏng như vậy nữ sĩ giang hồ rất thích. Mà người đàn ông luôn được yêu thích chào đón lúc này đang nhăn mặt trợn mắt chế nhạo Dĩnh Vô Tuyết.

Ngón tay đặt ở đầu gối Dĩnh Vô Tuyết nhúc nhích, dưới ánh mắt kinh ngạc của Sát Văn Thiên giơ lên, tự mình giải huyệt. Dĩnh Vô Tuyết khoanh tay trước ngực đi vài bước đối diện Sát Văn Thiên, từ trên cao cúi đầu nhìn xuống, khuôn mặt nhã nhặn thanh tú lộ ra dã tính: "Hai năm nay ngươi hoàn toàn không có tiến bộ."

"Ngươi!"

"Ngươi vốn dĩ yếu hơn ta, không ngờ hai năm sau gặp lại vẫn không sánh bằng ta, xem ra hai năm qua ngươi chỉ nằm trong ngực tất cả nữ sĩ giang hồ mà ra sức vận động." Một tay Dĩnh Vô Tuyết ôm Sát Văn Thiên kẹp ở dưới thân, chỉ một động tác thôi liền khiến khuôn mặt Sát Văn Thiên trắng bệch không còn chút máu.

Tựa như nhớ về ký ức sâu thẳm không muốn nhớ, Sát Văn Thiên cắn môi, người đàn ông phong lưu tà mị tư thế oai hùng bởi vì tức giận hai má ửng hồng trái lại có chút quyến rũ không đền mạng.

"Có vẻ ngươi biết ta định làm gì." Tướng mạo và sức mạnh của anh thật khác biệt, Dĩnh Vô Tuyết ôm Sát Văn Thiên nhảy lên và biến mất.

Rõ ràng hai năm trước thực lực hai người chênh lệch không quá lớn, Cô Độc Hiên Hàn quả nhiên là người đặc biệt trong lòng Dĩnh Vô Tuyết. Tên khốn vô liêm sỉ này, càng ngày càng không ngừng trở nên mạnh lên bởi vì người đàn ông ấy!

Chờ Sát Văn Thiên lấy lại tinh thần, Dĩnh Vô Tuyết đã đưa hắn đến một nơi hẻo lánh của núi Hắc Phong, thời điểm Dĩnh Vô Tuyết một lần nữa điểm huyệt hắn, Sát Văn Thiên ngay cả cắn môi tức giận đều quên bén, chỉ còn lại nỗi sợ hãi vô tận.

Dẫu sao đó là ký ức đen tối Sát Văn Thiên không muốn nhớ chút nào.

"Dĩnh Vô Tuyết, ngươi dám!"

"Hai năm trước ta dám, ngươi đoán xem hai năm sau ta dám không?" Thư sinh nhã nhặn thanh tú dường như đang kể về một chuyện hết sức bình thường.

Dĩnh Vô Tuyết cởi đai lưng Sát Văn Thiên, xé rách y phục hắn để lộ ra dáng người cường tráng màu mật ong, Dĩnh Vô Tuyết cúi đầu giống như con thú đói khát không ngừng đòi hỏi. Sát Văn Thiên khác hẳn phụ nữ, thậm chí còn là một người đàn ông luôn khiến cho phụ nữ phát điên, chết mê chết mệt... 

Giờ phút này, hắn lại giống phụ nữ nằm dưới thân Dĩnh Vô Tuyết.

Dĩnh Vô Tuyết đổi tư thế, xoay lưng trần Sát Văn Thiên về phía mình, thô lỗ xé bỏ nội khố Sát Văn Thiên, tách ra hai chân thon dài rắn chắc, cọ cọ vật cứng trước động nhỏ tiêu hồn.

"Dĩnh Vô Tuyết! Ngươi con mẹ nó đang làm cái gì! Ngươi có tin ta cắt đứt nó hay không!!" Sát Văn Thiên không ngờ hai năm sau gặp lại Dĩnh Vô Tuyết dám làm loại chuyện như thế.

Hai năm trước, vào đêm cuối hai người bị Cô Độc Hiên Hàn đuổi ra khỏi Thiên Mạc Phong, Dĩnh Vô Tuyết uống say đem hắn trở thành Cô Độc Hiên Hàn, hôm sau, thừa dịp Dĩnh Vô Tuyết chưa tỉnh dậy hắn lập tức chạy trốn. Hắn nghĩ Dĩnh Vô Tuyết không hề nhớ chuyện đêm đó, nếu không sao anh chẳng đi tìm hắn nói xin lỗi. Có nằm mơ cũng không ngờ Dĩnh Vô Tuyết thực sự nhớ những gì đã phát sinh đêm đó!!

"Đây không phải là lần đầu tiên, ngươi giả bộ ¹liệt nữ trinh trắng cái gì." Dĩnh Vô Tuyết vén hạ bào lên, không nới lỏng dạo đầu, vật cứng mạnh mẽ đâm vào động nhỏ nóng bỏng của Sát Văn Thiên, vách thịt non của hắn ôm trọn vật cứng của anh không chừa kẽ hở, vật cứng dường như sắp bị cắn gãy.

¹Liệt nữ: Người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết.

"A!" Sắc mặt Sát Văn Thiên đau đến trắng nhợt, bạo lực xâm phạm khiến hắn cảm thấy phía sau cực kỳ đau đớn như bị xé rách, hai viên tinh hoàn nặng trĩu đánh vào mông hắn phát ra âm thanh bạch bạch.

Dĩnh Vô Tuyết nhã nhặn thanh tú hai má ửng hồng hưng phấn, trông cực kỳ sảng khoái.

"Ngươi, súc sinh khốn kiếp, sao ngươi dám đối xử với ta như thế..." Sát Văn Thiên cắn môi tức giận mắng, Dĩnh Vô Tuyết làm càng mãnh liệt đâm vào rút ra.

"Bị người làm à? Nếu sư phụ bằng lòng, ta sẵn sàng nguyện ý hầu hạ dưới thân y, còn ngươi." Thắt lưng Dĩnh Vô Tuyết dừng một chút rồi hung bạo thúc mạnh động nhỏ của Sát Văn Thiên, nhét đai lưng vào trong miệng hắn, vừa tàn nhẫn đâm rút, vừa chế giễu: "Ngươi muốn ta phục vụ dưới thân ngươi à? Người bây giờ đang dạng chân bị làm, chính là ngươi đó, Sát Văn Thiên."

"Ah ưm..."

Vật cứng xỏ xuyên động nhỏ, đỉnh đầu thọc sâu vào bên trong với tần suất nhanh và thô bạo, động nhỏ nhanh chóng bị nới lỏng.

"Đừng lo lắng nha, đêm còn rất dài, ta không chơi hỏng ngươi." Trong mắt Dĩnh Vô Tuyết không có tình cảm tha thiết, anh bóp chặt mông hắn, nhìn chằm chằm chỗ kết hợp dâm mĩ, co rút nhả ra nuốt vào vật cứng phảng phất chút dịu dàng hiếm có.

   

Chương 21: Nghe Lời Nằm Trên Giường.

    

"Phải làm sao đàn ông mới thích mình?" Thiếu niên chống cằm nghiêm túc hỏi Nhị Hắc.

"Tôi không biết." Nhị Hắc ngẩng đầu thoáng liếc rồi tiếp tục cúi đầu ăn thịt.

"Mày là chó thí nghiệm mạnh và giỏi nhất Liên Minh Tinh Tế, tại sao mày không biết?"

Thiếu niên nắm lỗ tai Nhị Hắc, Nhị Hắc lớn chừng bàn tay khua loạn bốn chân ngắn giữa không trung, đôi mắt to tròn xanh lam ngập nước ai oán nhìn thiếu niên.

"Tôi sẽ kiểm tra sách hướng dẫn xem sách giải thích thế nào..."

Mộc Phàm ngồi xổm nhìn Nhị Hắc tra sách hướng dẫn, một cuốn sách điện tử rất hữu ích của Liên Minh Tinh Tế, sách ghi chép đầy đủ tất cả phong tục nhân tình của các thời không, sách hướng dẫn Liên Minh Tinh Tế vốn dĩ không có ghi chép về thời không Cổ Đại này. Bởi vì bọn họ xuyên đến đây, Nhị Hắc khởi động chức năng thu thập sách hướng dẫn thủ công, vì vậy hiện tại sách hướng dẫn đã có dữ liệu phân tích.

"Sách hướng dẫn nói thế nào?" Thiếu niên nghiêng người lại gần sách hướng dẫn.

"Tôi đang tìm." Nhị Hắc chăm chú dùng móng vuốt nhấn bàn phím sách hướng dẫn, chờ kết quả xuất hiện Nhị Hắc ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Mộc Phàm: "Sách hướng dẫn hiển thị đàn ông thời không này sẽ không thích chủ nhân."

"Tại sao?" Đúng là một câu trả lời quỷ quái.

"Bởi vì sách hiển thị đàn ông thời không này thích phụ nữ, tỷ lệ nam nữ tương đương nhau, hầu như nam nữ kết hôn trở thành vợ chồng, điều này khác hẳn Liên Minh Tinh Tế chúng ta." Nhị Hắc rất sửng sốt: "Không nghĩ tới đàn ông không thích đàn ông!"

"Tao hỏi mày tra làm sao để đàn ông thích tao, tao không hỏi mày đàn ông có thích đàn ông hay không, vấn đề đó thì liên quan gì đến tao." Thiếu niên nhíu mày, cảm thấy những gì mình nói hơi khó hiểu.

"Đây không phải một vấn đề à? Sách hướng dẫn hiển thị không có cách nào." Nhị Hắc lật người lộ ra cái bụng mềm mại: "Không ngờ xuyên tới thời không đàn ông không thích người đồng giới, vậy chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ như thế nào đây? Chúng ta sẽ không thể quay về Liên Minh Tinh Tế!?"

"Phịch!" Mộc Phàm đánh bay Nhị Hắc không chút lưu tình.

"Đừng đánh tôi! Tôi có cách!" Nhị Hắc lập tức đứng lên, hai chân trước chắp sau lưng đi tới đi lui như con người, nó học được tư thế quen thuộc của nhân viên phòng thí nghiệm.

"Nói đi."

"Trong không gian có thuốc biến thành phụ nữ, chủ nhân uống vào có thể chuyển giới~" Nhị Hắc nở một nụ cười xấu xa, mặc dù chỉ là một chó thí nghiệm nhưng trên mặt lại có một nụ cười xấu xa.

"Phịch!" Nhị Hắc bị thiếu niên đánh bay, xuyên qua vách tường cứng rắn biến mất ở phương xa, hóa thành ngôi sao sáng vút lên bầu trời.

"Không đáng tin tí nào." Thiếu niên đứng dậy hối hận vì đưa Nhị Hắc xuyên tới Cổ Đại.

"Ngươi hỏi làm sao để đàn ông thích ngươi, ngươi có mục tiêu rồi?"

Thanh âm xa lạ vang lên, Mộc Phàm quay đầu liền thấy thanh niên cười đầy nhã nhặn đứng đắn, mang theo thiện cảm thân thiết khó giải thích.

"Có lẽ ta giúp được ngươi."

"Ngươi?" Mộc Phàm híp mắt nghĩ một hồi mới nhớ người đến là ai. Rõ ràng hắn không có hơi thở hùng mạnh, thế nhưng thiếu niên lại nhớ người đàn ông ấy khi họ gặp lại nhau. Thiếu niên đột nhiên nhận thấy bất thường, hơi thở người đàn ông quá mức bình thường, tựa như hắn tận lực che giấu hơi thở chính mình, cố ý một hồi cũng không tìm ra dấu vết.

"Đúng vậy, không phải ta muốn gia nhập Hắc Phong Trại ư. Bởi vì ngươi là trại chủ, ta đương nhiên phải ra sức giúp đỡ trại chủ~~ Ta giúp ngươi nghĩ biện pháp, ngươi cho phép ta gia nhập Hắc Phong Trại, thế nào?" Thánh Lăng Kiêu nói đầy thuyết phục, giống như nếu cậu không đáp ứng cậu sẽ thấy áy náy.

Duy nhất tại Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.

Hai bên trao đổi sòng phẳng, thiên hạ không có bữa cơm nào miễn phí, ngược lại Mộc Phàm hài lòng với yêu cầu đấy.

"Được, vậy ngươi tính giúp ta như thế nào?" Mộc Phàm thật thà xin Thánh Lăng Kiêu chỉ bảo.

"Đầu tiên ngươi phải nói cho ta biết mục tiêu của ngươi là ai, như vậy ta mới giúp ngươi một cách tốt nhất, đúng chứ?"

"Cô Độc Hiên Hàn."

"... Quả nhiên là y." Giọng nói rất nhẹ nhàng, khi hắn cười tươi trong mắt chứa đựng phồn hoa thịnh thế, Thánh Lăng Kiêu ấm áp hệt như anh trai hàng xóm giúp Mộc Phàm sửa chữa sai lầm: "Đàn ông đa số đều giống con thú, chỉ cần ngươi cởi sạch nằm trên giường quyến rũ y, y sẽ thích ngươi."

"Cách này có ích không?"

"Nghe lời ta, nó rất có ích." Ít nhất đề xuất này có hiệu quả đối với hắn, nhưng có tác dụng với Cô Độc Hiên Hàn hay không thì hắn không biết đâu~~

"Nếu vô dụng làm sao bây giờ?"

"Tiền sát hậu gian~~" Thánh Lăng Kiêu cười lộ ra tám cái răng trắng.

"... Y chết rồi còn làm được gì nữa." Cậu nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ hiến thân mang "Hạt giống" trở về, nếu y chết cậu không cách nào lấy được "Hạt giống".

"Đừng lo lắng, ngươi cứ nghe lời ta cởi sạch quyến rũ y."

Người bình thường sẽ không nghe theo đề xuất của Thánh Lăng Kiêu, nhưng Mộc Phàm là người Liên Minh Tinh Tế, nếu người dân Liên Minh Tinh Tế nói dối họ sẽ bị kết án tử hình, con người sẽ không nói dối đó là lý do cậu tin sái cổ, không hề nghi ngờ Thánh Lăng Kiêu. Điều quan trọng nhất... Cậu nhận thức Thánh Lăng Kiêu là người tốt bởi vì hắn cõng cậu lên núi, huống hồ Thánh Lăng Kiêu cười quá thân thiện sáng sủa, bộ dáng tràn ngập tự tin nghe hắn tuyệt đối thành công...

Vì vậy, đêm đó, Cô Độc Hiên Hàn đi dạo trở về phòng liền chứng kiến Mộc Phàm không mảnh vải che thân ngoan ngoãn nằm trên giường y...

PKY: Mình sẽ dịch xưng hô của Mộc Phàm và Nhị Hắc theo phong cách Hiện Đại, vì dù sao cả 2 người đều đến từ tương lai. Nếu cảm thấy khó chịu và không hợp văn phong Cổ Đại thì các bạn có thể góp ý.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro