Chương 13: Thu Phục Thần Thú Ắt Có Thiên Hạ
Tác Phẩm: Nằm xuống! Cướp Đây!
Tác Giả: Phong Cuồng Phán Quan.
Chuyển Ngữ: Phượng Khuynh Yên.
Edit: Phượng Khuynh Yên.
Cám ơn Meo Meo đã Beta.
"Đóng cửa! Thả Nhị Hắc!"
Móng vuốt Nhị Hắc lóe lên tia sáng sắc bén, đột nhiên tăng vọt đạp mạnh xuống đất! Thân hình mập mạp nhỏ nhắn biến lớn, hình dáng mãnh thú thon dài đẹp hoàn mỹ đầy hoang dã, bộ lông đen bóng, mắt thú hẹp dài xanh lam sắc bén khát máu, hai răng nanh to dài tỏa ra sát khí khiếp người! Hai chân trước của Nhị Hắc nghiêng về phía trước, cơ thể to lớn căng chặt mạnh mẽ, Nhị Hắc ngửa đầu lên nóc nhà phát ra tiếng gầm nguy hiểm: "Gầm gừ!! Gầm gừ!!"
Hắc Phong Trại ầm ầm rung dộng, bọn sơn tặc sớm chuẩn bị tinh thần nằm trên mặt đất che lỗ tai!
Dương Băng Trác và Tân Bạch bị kinh sợ bởi khí thế tiếng gầm của Nhị Hắc, buộc phải lui về sau vài bước quỳ một chân trên đất. Tuy họ có phòng bị, song vẫn không thể chống lại uy lực của tiếng gầm.
Chỉ có mỗi Thánh Lăng Kiêu tao nhã đứng thẳng tại chỗ như cũ, như thể tiếng gầm của Nhị Hắc không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến hắn. Mặt mỉm cười vui vẻ nhìn chằm chằm Nhị Hắc biến lớn, đôi mắt đen láy lập lòe sáng ngời.
Đây chính là thần thú trong tin đồn~ Trăm nghe không bằng một thấy~~
"Nhị Hắc, xuống núi nào!" Thiếu niên lưu loát nhảy lên khóa ngồi trên lưng Nhị Hắc. Mắt phượng xinh đẹp mê chết người không đền mạng, mang theo tia sáng rực rỡ khiến người ta không thể nhìn thẳng, sự tự tin như vầng hào quang làm cơ thể thiếu niên được bao phủ trong tầng tầng lớp lớp ánh lửa bừng sáng chói lọi.
Nhị Hắc nhận lệnh, tứ chi phóng lên liền xuất hiện ngay cửa, động tác rất nhanh mắt thường không thấy rõ ràng, nhẹ nhàng và cao quý cõng theo thiếu niên biến mất trước tầm mắt mọi người. Họ nhìn bóng dáng biến mất ở cửa, thiếu niên hệt như một vị đế vương cao cao tại thượng điều khiển thần thú thượng cổ dưới ánh mặt trời.
"Thật nóng lòng muốn tiền dâm hậu sát~~" Thánh Lăng Kiêu nở nụ cười dịu dàng. Chờ Dương Băng Trác và Tân Bạch ngẩng đầu thì phát hiện Giáo chủ nhà mình đã không còn tại chỗ, chỉ dư âm mỗi câu nói này.
"Tân Bạch, ngươi nói nếu Giáo chủ chiến đấu với thiếu niên, ai sẽ thắng?" Dương Băng Trác nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này.
"... Không biết."
"Ngoại trừ không biết, ngươi còn có thể nói câu gì khác không?" Dương Băng Trác hết chịu đựng nổi thái độ qua loa của Tân Bạch.
"Ta còn biết nói 'Ngươi câm miệng'!" Tân Bạch đánh một cái vào ót Dương Băng Trác. Bây giờ Giáo chủ đã xuất hiện, mình không cần tiếp tục nghe mấy lời nhảm nhí ngu ngốc của hắn! Khoảng thời gian này, Tân Bạch rất mệt mỏi với thằng ngốc này!
"Ta chỉ nghe đàn bà nhanh trở mặt, không nghĩ tới ngươi trở mặt cũng nhanh không kém." Dương Băng Trác vỗ tay tỏ vẻ ta vừa phát hiện bí mật lớn: "Hoá ra Tân Bạch ngươi là đàn bà!"
"Bốp!" Tân Bạch đấm vào khuôn mặt tuấn tú Dương Băng Trác. Bản thân mình quá chán ngấy với tên ngốc này...
Nhiều nhân sĩ võ lâm tụ tập đông đảo dưới chân núi Hắc Phong Trại, chín đại môn phái vừa nghe tin đồn về thần thú sôi nổi phái người đến Phổ Huyện thăm dò, ngay cả Võ Lâm Minh cũng phái người tới. Thần thú thuộc truyền thuyết, nếu không phải tiếng gầm chấn động màng nhĩ trước đó không vang vọng hàng ngàn dặm, tuyệt đối sẽ không có người tin tưởng thần thú thực sự xuất hiện.
"Không ngờ Võ Lâm Minh cũng có hứng thú đối với thần thú." Đại đệ tử phái Hoàng Phụng không ngờ đụng phải Võ Lâm Minh Hách Liên Hạo.
"Phái Hoàng Phụng các ngươi cũng tới đây mà, ta chỉ nghe dặn dò của Minh chủ đến điều tra thôi." Hách Liên Hạo là cánh tay đắc lực của Minh chủ Võ Lâm Minh Tiếu Vũ Phong, Võ Lâm Minh không có khả năng chỉ đơn giản cử Hách Liên Hạo đi điều tra.
"Chỉ điều tra? Hừ! Dù sao Võ Lâm Minh đừng hòng mơ tưởng đánh chủ ý độc chiếm thần thú." Bất kể môn phái nào muốn nhân cơ hội độc chiếm thần thú đều sẽ bị những người võ lâm khác tấn công: "Thần thú không thuộc về bất kỳ kẻ nào!"
Hách Liên Hạo nheo mắt nhìn người đàn ông tướng mạo bình thường nhưng nói chuyện vô cùng khôn khéo: "Quả nhiên tin đồn kia đã bị truyền ra."
"Đã sớm không còn là bí mật, chốn giang hồ ai mà chưa nghe qua tin đồn kia... Thu phục thần thú ắt có thiên hạ, ta e rằng đây mới là mục đích chính của Võ Lâm Minh các ngươi!"
Trăm năm trước, có lời tiên tri: Thần thú giáng lâm, kẻ mạnh xuất hiện, thiên hạ chỉ có duy nhất một vị vua. Người thu phục thần thú ắt có thiên hạ...
Nhưng đó chỉ là truyền thuyết về lời tiên tri một trăm năm trước, nhiều người sớm quên lời tiên tri này. Nhưng khi Phổ Huyện vang vọng tiếng gầm kinh thiên của mãnh thú, tin tức về sự xuất hiện của thần thú được lan rộng, mọi người bắt đầu nghĩ tới lời tiên tri kia!!
"Phái Hoàng Phụng quả thật không coi ai ra gì, một người không khống chế được miệng lưỡi có thể làm đại đệ tử à?" Hách Liên Hạo cười lạnh, thân thể nhoáng cái biến mất, rời xa phái Hoàng Phụng.
"Khốn kiếp! Chẳng qua một con chó trông cửa của Tiếu Vũ Phong kiêu ngạo cái quái gì!"
"Gầm gừ!!" Tiếng gầm của mãnh thú, nhân sĩ võ lâm dưới chân núi Hắc Phong Trại cảm thấy sợ hãi từ trong xương truyền khắp toàn thân, cây cối vốn yên tĩnh bắt đầu xào xạc, rừng cây không ngừng lay động giống như biển lớn nổi sóng ầm ầm. Những người ẩn mình nơi bí mật gần đó, hay vây quanh dưới chân núi bỗng cảm thấy ớn lạnh...
Duy nhất tại Thiên Tuế 𝒲𝒶𝓉𝓉𝒫𝒶𝒹 & 𝒲𝑜𝓇𝒹𝒫𝓇𝑒𝓈𝓈.
"Hahaha!! Haha!!!" Tiếng cười trong veo vang lên từ trên núi.
"Haha, cuối cùng cũng đến rồi!!" Âm thanh non nớt nghe êm tai, tiếng cười thiếu niên xen lẫn tiếng gầm mãnh thú mang đến cho người ta một loại cảm giác kỳ dị. Mặc dù tiếng gầm không kinh thiên động địa như trước, nhưng âm thanh đó sẽ không bao giờ khiến người ta nghi ngờ đó không phải là thần thú!
"Ai là người mạnh nhất trong số các ngươi!?" Một câu hỏi từ trên không truyền đến, mọi người đều ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn bầu trời!
Theo ghi chép lịch sử của võ lâm, đây là lần đầu tiên người người trong giang hồ nhớ kỹ cái tên "Mộc Phàm". Thần thú hung tàn kiêu ngạo, bộ lông đen bóng, bộ lông đen bóng, răng nanh sắc nhọn, mắt thú xanh lam hẹp dài khát máu. Thiếu niên ngồi trên lưng có nụ cười má lúm đồng tiền bên trái rực rỡ không gì sánh bằng.
Thiếu niên ngồi trên lưng mãnh thú, nụ cười má lúm đồng tiền từ trên cao bễ nghễ nhìn xuống mọi người, tựa như nhìn giun dế nhỏ bé bình thường, vừa kiêu ngạo vừa hung hăng: "Ai là người có mạnh nhất."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro