Chương 93 +94
Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_Cửu Vĩ Yêu Hồ_
<SayYes>
Chương 093: Kiên Trì Không Bỏ Cuộc
Kể từ sau ngày đó, chỉ cần có thời gian, Hà Cảnh Văn sẽ lập tức chạy tới thôn Đào Hoa, cách thức "lẻn" vào vô cùng đa dạng và kỳ lạ.
Mộc Ngôn từ chỗ ban đầu còn kinh ngạc thì bây giờ đã dần quen thuộc. Chỉ cần thấy một người nào đó với dáng vẻ kỳ quặc, điều đầu tiên cậu nghĩ đến chắc chắn sẽ là Hà Cảnh Văn.
Càng tiếp xúc với Mộc Ngôn và Mộc Thần, quyết tâm trong lòng của Hà Cảnh Văn cũng ngày càng kiên định hơn.
Mộc Ngôn cũng rất vui vẻ khi giao lưu với Hà Cảnh Văn, còn cảm thấy hứng thú với kế hoạch và bản vẽ tương lai mà đối phương đề xuất.
Sau một vài lần tiếp xúc, Mộc Thần cũng đã hiểu rõ hơn về con người Hà Cảnh Văn. Dù sao việc lựa chọn đối tác cũng cần phải hiểu rõ, nếu không rất dễ xảy ra vấn đề.
Khi Hà Cảnh Văn lại một lần nữa "liều mạng" đột nhập vào thôn Đào Hoa và trao đổi cùng Mộc Thần Mộc Ngôn, cả hai bên cuối cùng đã chính thức xác lập quan hệ hợp tác.
Hà Cảnh Văn vô cùng phấn khích và hân hoan, cảm thấy bản thân cuối cùng cũng đã nhìn thấy ánh sáng nơi cuối con đường, có thể bắt tay vào làm một điều gì đó thật lớn lao.
Thậm chí để chuẩn bị cho việc hợp tác giữa hai bên, Hà Cảnh Văn đã từ bỏ công việc vốn được xem là rất có tiền đồ và mức lương cao trong mắt người ngoài, bất chấp áp lực từ gia đình không hiểu và không đồng tình, một lòng một dạ dồn sức vào mối hợp tác với Mộc Thần và Mộc Ngôn.
Mộc Thần và Mộc Ngôn cũng không hề nhàn rỗi. Trước đây họ chỉ trông coi một cửa hàng nhỏ, làm một vài món ăn sáng cho người dân trong thôn. Nhưng bây giờ, đã quyết định hợp tác quy mô lớn với người khác, tất nhiên không thể chỉ mãi giữ cách làm cũ kỹ như trước.
Năm người phục vụ trong cửa hàng hiện tại đã hoàn toàn được điều động vào bếp để hỗ trợ. Lý Hạo, Lưu Hổ và Triệu Hãn Nguyên bắt đầu từ việc cơ bản nhất là rửa rau. Ban đầu, Trương Minh Phi và Đào Thanh Nhiên còn lóng ngóng, nhưng hiện tại đã có thể thành thạo thái rau và chuẩn bị nguyên liệu. Thêm một thời gian nữa, họ sẽ có thể trực tiếp quan sát Mộc Thần xào nấu các món ăn.
Trương Minh Phi và Đào Thanh Nhiên vô cùng hào hứng và phấn khích.
Dù họ chưa từng trải đời nhiều, nhưng cũng biết việc có tay nghề nấu ăn ảnh hưởng đến thế giới này như thế nào. Dù sao trước đây chưa từng xuất hiện loại đồ ăn như vậy, nếu họ có thể học được, cho dù chỉ mở một quán nhỏ của riêng mình, không nói đến việc tranh giành khách hàng với ông chủ, chỉ cần ông chủ hơi chia sẻ một chút khách hàng cho họ thì thu nhập cũng đã cao hơn rất nhiều so với việc phải vất vả cực nhọc kiếm tiền.
Dĩ nhiên, người thông minh sẽ không học xong rồi tự ra ngoài kinh doanh, bởi vì bây giờ đi theo ông chủ ăn thịt uống canh mới là tốt nhất.
Hiện tại Trương Minh Phi và những người khác coi Mộc Thần và Mộc Ngôn như thần linh mà kính trọng, làm việc càng thêm hăng say. Dù sao họ cũng là những người đầu tiên được hưởng lợi, nhận được bao ánh mắt ngưỡng mộ và ghen tị của mọi người xung quanh, vì vậy họ vô cùng lo lắng, sợ rằng nếu không cố gắng sẽ bị người khác thay thế. Đến lúc đó, có khóc cũng không tìm đâu ra chỗ để khóc.
" Trương Minh Phi, lấy nước lại đây." Mộc Thần vừa không biểu lộ cảm xúc mà nhào bột, vừa lên tiếng dặn dò Trương Minh Phi.
Trước kia theo sự dặn dò của Lâm Giai Ngữ và Dương Văn Diệu, họ đều nhào bột và chuẩn bị nguyên liệu sẵn ở nhà, sau đó mới mang ra bán. Nhưng bây giờ đã quyết định đào tạo thật tốt năm người này, tự nhiên sẽ không giấu diếm những công đoạn đó nữa.
" Ông chủ lớn, nước đây ạ." Trương Minh Phi đặt nước bên cạnh, ánh mắt không khỏi dán vào đống bột mà Mộc Thần đang nhào.
Đống bột trắng mịn đó, cậu ta không thể quen thuộc hơn nữa. Dù sao trước khi tiệm ăn vặt này mở cửa, đó cũng là vật dụng cần thiết hằng ngày của họ.
Nhưng khi mọi người ăn nó, cùng lắm chỉ là biến bột dinh dưỡng thành dạng hồ rồi uống. Không ngờ loại bột dinh dưỡng bình thường ấy lại có thể chế biến theo cách này.
Trương Minh Phi trợn to mắt, kinh ngạc nhìn bột dinh dưỡng dưới bàn tay của Mộc Thần dần dần kết thành một cục lớn, trắng nõn, nhìn vào chỉ muốn sờ thử, cảm giác này vừa thân thuộc vừa lạ lẫm.
Mộc Thần cũng không tránh né ánh nhìn của Trương Minh Phi, đặt cục bột đã nhào xong lên bàn, sau đó chia thành từng phần bằng nhau, cán mỏng thành vỏ bánh. Tiếp theo, hắn cho nhân đã chuẩn bị sẵn vào giữa, vài động tác đơn giản, một chiếc bánh bao tròn trịa trắng trẻo, trông rất đáng yêu liền được làm xong.
Trương Minh Phi nhìn từ đầu đến cuối, càng nhìn càng cảm thấy kinh ngạc.
" Ông chủ lớn, bánh bao mà chúng ta ăn hằng ngày đều làm từ bột dinh dưỡng sao?" Trương Minh Phi hỏi mà không dám tin vào tai mình.
" Ừ." Mộc Thần đơn giản đáp một câu, tay vẫn không ngừng.
Lúc này trong lòng Trương Minh Phi ngập tràn cảm giác ngạc nhiên đến mức không ai có thể hiểu được. Cậu ta không thể nào ngờ rằng, những chiếc bánh bao thơm ngon mà họ vẫn ăn hằng ngày, phần vỏ lại được làm từ loại bột dinh dưỡng bình thường nhất. Điều này thật sự... thật sự quá khó tin.
Hai ông chủ rốt cuộc là bộ não thế nào mà có thể nghĩ ra được những cách chế biến kỳ diệu như vậy? Rõ ràng mọi người đều có một cái đầu giống nhau, tại sao não của một số người lại thông minh đến như vậy chứ?
" Vậy... vậy còn bánh rán hành, bánh cuộn củ cải và bánh nhân thịt nữa?" Trương Minh Phi chợt nhớ tới mấy món ăn chính mà họ hay ăn, dường như cũng có chút tương tự. Bây giờ nghĩ lại, chẳng phải đều dùng bột dinh dưỡng để làm sao? Dù cách chế biến khác nhau nhưng cũng từ bột dinh dưỡng mà ra.
" Ừ."
Trương Minh Phi cảm giác như trước mặt mình có một cánh cửa lớn đang từ từ mở ra, thế giới bên trong thật muôn màu muôn vẻ.
" Ông chủ lớn, anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra chuyện này." Trương Minh Phi khẳng định chắc chắn. Cậu ta biết nếu Mộc Thần cố ý giấu cậu, thì cậu ta chắc chắn sẽ không biết được những điều này.
Đây là sự tin tưởng của ông chủ lớn đối với cậu ta, tất nhiên cậu ta không thể phụ lòng tin này. Dù phát hiện ra tất cả những món ăn mà họ ăn đều được làm từ loại bột dinh dưỡng quen thuộc nhất, Trương Minh Phi cũng tuyệt đối sẽ không nói ra.
Hơn nữa, cho dù có biết bánh bao được làm từ bột dinh dưỡng thì sao chứ? Nếu không có ông chủ, họ cũng chẳng bao giờ nghĩ ra cách ăn như vậy. Quan trọng nhất là, dù có biết rồi, họ cũng chẳng làm ra được món ngon như vậy. Hai ông chủ vẫn là lợi hại nhất.
Mộc Thần không phản ứng gì trước lời thề thốt của Trương Minh Phi, cũng không bận tâm. Vì nếu Mộc Mộc đã muốn truyền dạy tay nghề nấu ăn, thì sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết thôi, nên sớm hơn hay muộn hơn cũng chẳng thành vấn đề.
---
Từ khi Hà Cảnh Văn đạt được thỏa thuận hợp tác với Mộc Thần và Mộc Ngôn, anh ta bắt đầu đi tìm cửa hàng thích hợp ở thị trấn.
Khi đó, Hà Cảnh Văn nói rằng Mộc Thần và Mộc Ngôn chỉ cần lo liệu bếp núc, mọi việc lặt vặt khác để anh ta xử lý hết. Và quả thật, Hà Cảnh Văn đã không khiến Mộc Thần và Mộc Ngôn phải bận lòng một chút nào. Nhiều nhất chỉ là khi tìm được một vài địa điểm cửa hàng phù hợp, anh ta sẽ mời Mộc Thần và Mộc Ngôn chọn lựa khu vực họ thích và phong cách trang trí, còn lại tất cả đều do anh ta lo liệu.
Dù ban đầu gặp nhiều khó khăn, nguồn vốn cũng không dồi dào, bản thân còn không có bất kỳ đồng lương nào, nhưng khi mọi người đều cho rằng anh ta điên rồi, thì anh ta lại cảm thấy vô cùng vui vẻ. Vì Hà Cảnh Văn biết rằng, một khi cửa hàng này mở ra nó sẽ cực kỳ ăn khách, không chỉ hoàn vốn nhanh mà có thể gấp vài lần lợi nhuận chỉ trong tích tắc.
Trong khi Hà Cảnh Văn bận rộn tìm kiếm cửa hàng, Mộc Thần miệt mài dạy dỗ đệ tử, thì Mộc Ngôn cũng không hề ngồi yên.
Mộc Ngôn lấy hết tất cả công thức nấu ăn mà cậu đã nhận được qua vài lần nâng cấp hệ thống, tổng cộng cũng chỉ có tám tờ, mà đa số đều là những món ăn vặt bình dân. Dùng ở nông thôn thì có thể đủ, nhưng để mở rộng ra thị trấn thì rõ ràng là không đủ.
Hơn nữa Mộc Ngôn kiếp trước vốn sống ở nông thôn, món ăn cậu biết làm không nhiều, cho dù nguyên liệu có phong phú cũng khó mà sáng tạo ra được nhiều cách chế biến mới. Vì thế việc cấp bách bây giờ là phải học thêm nhiều công thức nấu ăn khác.
" Ngũ Hào, trong hệ thống còn công thức nào khác không? Hay chỉ thông qua nâng cấp mới nhận được thôi?" Mộc Ngôn vừa sắp xếp những công thức đã nhận được trước đây, vừa hỏi.
" Nếu may mắn khi quay thưởng cũng có thể nhận được." Ngũ Hào trả lời, nhưng quay thưởng vốn mang tính may rủi cao, mà số lần quay thưởng cũng không nhiều.
" Chỉ có cách này thôi à?" Mộc Ngôn có chút thất vọng. Nếu chỉ dựa vào mỗi cách này thì biết đến bao giờ cậu mới có thể học được nhiều món để dạy lại cho người khác đây. Đến lúc đó chỉ có vài ba món, làm sao có thể tự tin truyền dạy cho người khác chứ.
Ngũ Hào bay lơ lửng trên không, mấy lần định mở miệng lại thôi, dáng vẻ ngập ngừng như có điều muốn nói nhưng không dám, trông vô cùng bối rối.
Cuối cùng dường như đã hạ quyết tâm, Ngũ Hào lên tiếng: " Thật ra, vẫn còn một cách để có được công thức món ăn."
" Cách gì?" Đôi mắt Mộc Ngôn đột nhiên sáng rực lên, hỏi ngay lập tức.
" Trong cửa hàng của hệ thống có bán công thức, nhưng với cấp bậc hiện tại của chúng ta vẫn chưa đủ điều kiện để mở cửa hàng." Ngũ Hào nói.
" Vậy đến khi nào mới có thể mở cửa hàng?" Mộc Ngôn vội vàng hỏi.
" Phải đợi đến khi hệ thống đạt cấp 10 mới có thể."
Mộc Ngôn nhìn lại cấp bậc của mình hiện tại, rồi nhẩm tính khoảng thời gian để đạt được cấp độ bây giờ, ngay lập tức cảm thấy vô cùng chán nản.
Một năm trời mà mới chỉ lên được cấp 5, nếu muốn đạt đến cấp 10 chẳng phải phải cần thêm một năm nữa sao? Mà đó là còn tính mức độ lên cấp ban đầu dễ hơn, nói không chừng đến lúc đó còn cần nhiều thời gian hơn nữa.
" Vậy trước giờ những thứ chúng ta đổi bằng điểm tích lũy đều lấy từ đâu ra?" Mộc Ngôn bỗng nhớ tới những món đồ kỳ lạ mà cậu từng đổi bằng điểm tích lũy, nếu những thứ đó có thể đổi được, thì chẳng lẽ công thức món ăn cũng có thể sao?
" Những món đồ đó đều là từ không gian hệ thống, khác với những thứ trong cửa hàng. Mặc dù đến lúc mở cửa hàng thì cũng cần điểm tích lũy để đổi, nhưng điểm tích lũy ấy khác với điểm tích lũy trước giờ." Ngũ Hào giải thích, tuy nhiên lời nói hơi quanh co, chính bản thân nó cũng suýt chút nữa bị lạc vào mớ bòng bong ấy. " Tóm lại đến lúc mở cửa hàng cậu sẽ hiểu rõ thôi."
" Nhưng hiện tại cũng không phải không có cách để nhận được những món đồ trong cửa hàng, chỉ có điều cái giá phải trả khá lớn." Ngũ Hào do dự một lúc, lại nói thêm.
" Phải làm thế nào?" Mộc Ngôn hỏi dồn, chỉ cần là việc cậu có thể làm, cậu nhất định sẽ cố gắng hết sức để thực hiện.
Bây giờ không chỉ có Hà Cảnh Văn mà ngay cả A Thần cũng đang nỗ lực vì tương lai. Chỉ riêng cậu là mỗi ngày cứ nhàn rỗi, chẳng có việc gì để làm ngoài việc ngắm nghía bé Cầu Cầu, đến cả việc trong tiệm ăn vặt cũng bị A Thần cấm không cho làm nữa rồi.
Vì vậy cậu rất muốn làm điều gì đó cho mọi người.
" Nếu cửa hàng hệ thống chưa mở mà muốn nhận được vật phẩm trong đó thì chỉ có ba cơ hội thôi. Mỗi lần nhận sẽ trừ đi gấp mười lần số điểm tương ứng, ngoài ra còn phải chịu thêm hình phạt khác tùy theo vật phẩm muốn đổi. Ví dụ, nếu muốn đổi cuốn công thức nấu ăn, ngoài điểm tích phân ra, trong vòng một tháng phải học xong 10 công thức trong đó, và mỗi công thức phải làm ra mười phần để dâng lên hệ thống. Nếu không hoàn thành, toàn bộ tiến trình nâng cấp từ trước đến nay sẽ bị xóa sạch." Ngũ Hào cố gắng giải thích một cách chi tiết nhất.
Nghe qua có vẻ như cái giá phải trả không quá khắc nghiệt, nhưng trong thế giới khan hiếm nguyên liệu như hiện tại, muốn làm tốt mười món ăn lại không hề dễ dàng. Ít nhất, ngay từ khâu tìm đủ nguyên liệu đã là một thách thức lớn, có thể khiến mọi nỗ lực từ trước đến nay đều thành công cốc, phải bắt đầu lại từ đầu.
Cũng bởi vậy mà ban đầu Ngũ Hào không định tiết lộ phương pháp này cho Mộc Ngôn. Nhưng thấy tâm trạng cậu sa sút nó lại không nỡ.
" Ngôn Ngôn, cậu phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu chúng ta không tìm đủ nguyên liệu cho thì chắc chắn sẽ không hoàn thành nổi. Khi đó mọi công sức từ trước đến nay đều sẽ đổ sông đổ biển hết." Ngũ Hào nhấn mạnh kết cục tồi tệ nhất để Mộc Ngôn hiểu rõ tình hình và cân nhắc thật kỹ.
Mộc Ngôn nghe vậy thì hơi lưỡng lự. Nhưng cậu thực sự rất muốn làm điều gì đó cho mọi người. Hơn nữa khi cửa hàng ở thị trấn mở ra, chắc chắn sẽ cần thêm nhiều món ăn.
" Đợi A Thần về, tôi sẽ bàn bạc với anh ấy." Mộc Ngôn nói.
Một việc quan trọng như vậy nhất định phải thảo luận cùng A Thần. Đến lúc đó A Thần quyết định thế nào thì cậu sẽ làm theo, hoàn toàn tin tưởng và nghe lời anh ấy.
Ngũ Hào không nhịn được liền đảo mẳt. Nó hận không thể làm cho Mộc Ngôn tỉnh ra, với dáng vẻ "lấy chồng làm trời" này, nhưng đáng tiếc là dù nó có nói bao nhiêu lần Mộc Ngôn vẫn không thay đổi. Cuối cùng Ngũ Hào cũng chẳng buồn nói thêm nữa.
May mắn thay, Mộc Thần cũng là một kẻ hết mực nuông chiều vợ, nếu không Ngũ Hào chắc chắn sẽ một mực khuyên nhủ ký chủ nhỏ của mình rời xa "hang sói" này.
Chương 94: Đổi cuốn thực đơn.
" A Thần, A Thần, em có chuyện muốn bàn với anh." Mộc Ngôn thấy Mộc Thần về đến nhà, lập tức không thể chờ thêm mà lên tiếng.
" Chuyện gì vậy?" Mộc Thần mỉm cười nhìn Mộc Ngôn, cảm giác mệt mỏi suốt ngày dài dường như tan biến ngay khi hắn bước chân vào nhà, chỉ còn lại sự ấm áp và yêu thương.
" A Thần, Ngũ Hào có một cuốn công thức nấu ăn, nhưng nếu muốn đổi nó cần có điểm tích lũy, còn phải hoàn thành mười món ăn đầu tiên trong công thức đó nữa mới được. Nếu không hoàn thành sẽ bị phạt. Anh nói xem, chúng ta có nên đổi lấy cuốn công thức đó không?" Mộc Ngôn đem tất cả những gì mình nghĩ nói hết ra với Mộc Thần.
Mộc Thần xoa xoa đầu Mộc Ngôn, ra hiệu cho cậu đừng vội. Sau đó, anh quay sang nhìn Ngũ Hào.
Bị ánh mắt của Mộc Thần nhìn chằm chằm, Ngũ Hào có chút căng thẳng, không thể thoải mái như khi đối diện với Mộc Ngôn, vội vàng bổ sung thêm: " Cuốn công thức này thuộc cửa hàng hệ thống, nhưng cửa hàng phải đạt cấp 10 mới mở được. Nếu bây giờ ép buộc đổi lấy vật phẩm trong cửa hàng đương nhiên phải trả giá, và cái giá của cuốn công thức này là nếu không hoàn thành nhiệm vụ, toàn bộ cấp bậc sẽ bị xóa sạch và phải bắt đầu lại từ đầu."
" Việc làm mười món ăn đó có giới hạn thời gian không?" Mộc Thần điềm tĩnh hỏi.
" Có, phải hoàn thành trong vòng một tháng." Ngũ Hào đáp.
Mộc Thần im lặng suy nghĩ một hồi lâu, Mộc Ngôn vẫn luôn nép sát bên cạnh, trên mặt hiện rõ vẻ tin tưởng và dựa dẫm.
Đây là hán tử của cậu, hán tử chỉ thuộc về cậu mà thôi.
Trong thế giới bên kia, những việc lớn trong gia đình thường do hán tử quyết định, còn các ca nhi không hề cảm thấy điều đó là thiếu tôn trọng. Suy cho cùng, kiến thức và kinh nghiệm của hán tử thường phong phú hơn so với ca nhi, và tư tưởng xã hội đã ăn sâu vào nếp nghĩ rằng các ca nhi nghe theo sự sắp đặt của chồng là lẽ đương nhiên.
Vì vậy Mộc Ngôn ít nhiều vẫn mang một chút tư tưởng phong kiến của thời đại đó. Tuy nhiên, Mộc Thần không phải là kiểu người gia trưởng. Bình thường cả hai sẽ cùng bàn bạc với nhau. Hơn nữa Mộc Thần thường đặt ý kiến của Mộc Ngôn lên hàng đầu.
" Vấn đề lớn nhất của 1 tháng này chính là sự không chắc chắn về nguyên liệu." Mộc Thần nhanh chóng chỉ ra điểm khó khăn nhất của nhiệm vụ.
" Đúng vậy, nếu không thể tìm đủ nguyên liệu trong vòng một tháng, thì không thể hoàn thành nhiệm vụ được." Ngũ Hào đáp lại.
" Ngôn Ngôn muốn công thức nấu ăn này để làm gì vậy em?" Mộc Thần không tiếp tục nói chuyện với Ngũ Hào nữa mà cúi xuống hỏi Mộc Ngôn.
Nếu cuốn sách công thức này thật sự quan trọng với Mộc Ngôn, hắn sẽ không ngần ngại đổi lấy nó ngay. Còn nhiệm vụ kèm theo, nếu hoàn thành được thì tốt, không thì cũng chẳng sao. Cùng lắm là hệ thống bị xóa cấp, sau đó thăng cấp lại cũng được.
Nếu Ngũ Hào có thể đọc được suy nghĩ của Mộc Thần lúc này, chắc chắn nó sẽ vô cùng kinh ngạc, thậm chí sẽ lặng lẽ giơ ngón cái lên trước mặt hắn, sau đó nói cái gì cũng nói không nên lời.
" Không phải chúng ta sắp mở cửa hàng ở thị trấn sao? Khi đó khách hàng sẽ đông hơn, em muốn học thêm nhiều món ăn, sau đó giúp anh giảm bớt công việc. Chỉ một mình anh bận rộn thật sự rất vất vả." Mộc Ngôn lo lắng nói.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn đến mức khiến người ta không kìm lòng được mà say đắm của Mộc Thần, hiện tại lại gầy gò hơn trước rất nhiều, trái tim Mộc Ngôn đau nhói, chỉ hận không thể mang tất cả món ngon đến để bồi bổ cho hắn.
" Anh không mệt đâu, đừng quên, cơ thể anh rất khỏe mạnh mà. Chút công việc này không tính là gì cả. Tuy nhiên sau khi cửa hàng mở rộng, đúng là cần thêm một số công thức mới. Nếu em muốn như vậy thì đổi đi." Mộc Thần quyết định.
" Thật ạ? Nhưng nếu không hoàn thành thì sao ạ?" Mộc Ngôn vẫn còn chút lưỡng lự và lo lắng.
" Đừng lo, có anh ở đây mà." Giọng nói trầm ấm và đầy từ tính của Mộc Thần vang lên dịu dàng như âm thanh tuyệt vời của đàn cello, êm tai đến mức dường như muốn khiến tai người ta cũng phải mang thai, nhất là khi hắn còn nói những lời ân cần như vậy, càng khiến tim Mộc Ngôn đập loạn nhịp, ngọt ngào như được nếm mật ong.
Mộc Ngôn không thể chịu nổi mỗi lần Mộc Thần nghiêm túc nói lời yêu như vậy. Cậu luôn đỏ mặt, đầu nóng bừng, chỉ muốn vùi đầu vào ngực đối phương mà không ra ngoài gặp ai nữa.
" Vâng." Tiếng trả lời ngượng ngùng vang lên từ trong lồng ngực Mộc Thần.
Mộc Thần để cậu tiếp tục dựa vào, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngũ Hào, ra hiệu cho nó đổi lấy cuốn công thức nấu ăn.
Lúc này trên khuôn mặt tròn vo của Ngũ Hào đeo một cặp kính đen kỳ lạ, che kín cặp mắt vốn đã không lớn của nó. Rõ ràng là bị đôi chồng chồng trước mặt ân ái ngọt ngào đến mức chói mắt, đành phải đeo kính để bảo vệ đôi mắt bé nhỏ của mình.
Ngũ Hào nhanh chóng đổi lấy cuốn công thức từ cửa hàng rồi ném cho Mộc Thần rồi lập tức bay ra ngoài.
Nếu còn tiếp tục ở lại, nó lo lắng rằng dù có đeo kính cũng không chống đỡ nổi mà bị chói đến mù mắt mất.
Thật là, ân ái lộ liễu như vậy trước mặt một đứa trẻ, chẳng sợ làm hư nó à?
Hệ thống sinh thật cô đơn như tuyết, bao giờ nó mới tìm được một cô hệ thống xinh đẹp cho mình đây? Đến lúc đó, nhất định phải làm chói mắt đôi chồng chồng kia cho bõ ghét, hừ!
Nói là một cuốn công thức, thì đúng là cuốn công thức thật, ngoại hình không khác gì những quyển sách khác ngoài bìa được trang trí đẹp mắt.
Lật mở cuốn công thức ra, trang đầu tiên đã là cách làm một món ăn. Khác với những công thức được hệ thống tặng khi lên cấp, những món ăn trong cuốn sách này phức tạp và tinh tế hơn rất nhiều.
Lần đầu tiên tiếp xúc với một cuốn sách dạy nấu ăn đa dạng như vậy, Mộc Thần ngơ ngác lật từng trang một. Mỗi trang đều mô tả chi tiết một món ăn, từ nguyên liệu, cách chế biến đến hình dạng thành phẩm và hương vị.
Mộc Thần cảm thấy trước mắt mình như có một cánh cửa lớn từ từ mở ra. Trước đây hắn nghĩ những món ăn mình biết đã là rất tốt rồi, không ngờ còn có những món ăn tuyệt vời hơn thế nữa.
" A Thần, mười món ăn đầu tiên trên đó có khó làm không?" Mộc Ngôn lo lắng hỏi. Đến giờ cậu vẫn còn bận tâm về nhiệm vụ.
Dĩ nhiên, sau khi được hắn an ủi, Mộc Ngôn tin tưởng rằng Mộc Thần có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Vì vậy, sự lo lắng hiện tại đã chuyển từ việc có thể hoàn thành nhiệm vụ hay không sang mức độ khó khăn của nhiệm vụ.
Nếu nhiệm vụ không quá khó thì A Thần sẽ đỡ vất vả hơn. Dù sao thì đây cũng là yêu cầu tùy hứng của cậu, vậy mà lại để A Thần phải gánh vác trách nhiệm.
" Không sao, không khó." Mộc Thần gập cuốn công thức lại, nhẹ nhàng an ủi.
" Vậy thì tốt ạ." Mộc Ngôn thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới mở hệ thống lên để kiểm tra điểm tích lũy.
" A Thần anh xem, điểm tích lũy không giảm!" Mộc Ngôn nhìn vào mục điểm tích lũy trong hệ thống. Trước đây mỗi khi đổi thứ gì số điểm đều sẽ giảm đi ngay, nhưng lần này lại không có sự thay đổi.
Mộc Thần theo hướng Mộc Ngôn chỉ mà nhìn qua. Quả thật mục điểm tích lũy đó không thay đổi. Hắn cẩn thận kiểm tra từng góc trong bảng hệ thống. Nếu Ngũ Hào đã nói là cần điểm tích lũy để đổi, chắc chắn sẽ có mục nào đó thay đổi.
Quả thật rất nhanh Mộc Thần đã phát hiện ra mục điểm tích lũy khác đã biến thành một con số âm kinh khủng.
Mục điểm tích lũy này, cả Mộc Thần và Mộc Ngôn đều không biết từ đâu mà có, vì mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ hoặc làm ra món ăn cần thiết, điểm đều tăng ở mục điểm tích lũy ban đầu.
" Điểm tích lũy ở đây giảm đi, nhưng đừng lo, sau này chúng ta sẽ kiếm lại được. Những điểm âm này rồi sẽ trở thành số dương và sẽ càng ngày càng nhiều hơn." Mộc Thần mỉm cười nói.
" Vâng ạ." Mộc Ngôn gật đầu mạnh mẽ, phụ họa theo.
Thế là trong tháng tiếp theo, khách hàng của quán ăn ở thôn Đào Hoa đã vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ra quán thường xuyên đưa ra những món ăn mới lạ, chưa từng thử qua bao giờ. Những món này so với bánh bao, bánh hành trước đây, hương vị càng thơm ngon hơn nhiều, đặc biệt khi ăn cùng với các món chính, hương vị sẽ ngon đến mức khiến người ta chỉ mong mình có năm cái dạ dày, ăn mãi vẫn không thấy đủ.
" Ôi... chủ quán thật sự biết chiều lòng người, liên tục biến đổi các món ăn mới. Nếu cứ tiếp tục thế này, tôi cảm thấy cân nặng của mình sẽ tăng vù vù mất." Một nữ khách hàng vừa xoa bụng nhỏ của mình vừa lo lắng nói, nhưng ánh mắt lại không hề đồng tình với lời nói của chính cô, vẫn ánh lên sự phấn khích.
" Chủ quán lợi hại thật nhở? Nhiều món ngon như vậy, họ làm thế nào mà nấu ra được cơ chứ? Bây giờ tôi không còn muốn ăn một miếng bột dinh dưỡng nào nữa. Mỗi ngày chỉ mong quán mở cửa để đến đây ăn uống thỏa thích thôi."
" Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, thậm chí lúc đi làm còn chỉ nghĩ đến việc tan làm xong sẽ ăn gì, ngày mai quán sẽ có món gì mới không."
" Mọi người trong công ty tôi gần như đều là khách quen của quán ăn này rồi. Trước đây mỗi lần tụ tập đều nói về mỹ phẩm, quần áo các kiểu, bây giờ đề tài duy nhất chỉ còn lại là quán ăn có món gì ngon, quán vừa ra món gì mới. Tôi nghĩ cứ tiếp tục như vậy, ai nấy đều sẽ trở thành những con sâu tham ăn mất thôi."
Khách hàng của quán vừa trò chuyện rôm rả với nhau khi chờ thức ăn, dù là người quen hay người xa lạ, trong khoảnh khắc này đều trở thành bạn bè, hăng hái trò chuyện mà không hề có chút e dè.
Mười món ăn đầu tiên trong sách đúng như Mộc Thần nói, khá là đơn giản, dĩ nhiên đó là so với những món ăn phía sau.
Nếu so với các món trước đây, những món này tương đối phức tạp, ít nhất mỗi món đều cần trên mười loại nguyên liệu.
Nhưng một số nguyên liệu họ đã tìm được, một số thì chưa. Vì vậy, mỗi ngày ngoài giờ quán mở cửa, phần lớn thời gian còn lại Mộc Thần và Mộc Ngôn đều dành để vào rừng tìm kiếm nguyên liệu.
May mắn nhờ có Tiểu Lục với kỹ năng nhận diện nguyên liệu, việc tìm kiếm trở nên thuận lợi hơn rất nhiều, hiệu quả gấp đôi.
Chính vì vậy Mộc Thần không hề lo lắng rằng họ sẽ không hoàn thành được nhiệm vụ lần này.
Trương Minh Phi và những người khác cũng rất chăm chỉ làm việc mỗi ngày. Kể từ hôm Mộc Thần cho phép họ quan sát hắn nấu ăn, tuy chưa chính thức dạy nghề, nhưng cơ hội được quan sát đã là điều mà vô số người mơ ước không được. Vì vậy cả năm người đều vô cùng trân trọng cơ hội này.
Khách quen của tiệm cũng biết Mộc Thần và Mộc Ngôn thu năm đệ tử, chính là năm người phục vụ đó. Rất nhiều người tức đến đấm ngực dậm chân, hối hận lúc phỏng vấn không nỗ lực hơn, nếu không thì bây giờ đã có thể được truyền thụ trù nghệ rồi.
" Ông chủ nhỏ, bao giờ các cậu mới tuyển người tiếp vậy?" Trong giờ ăn có người chủ động hỏi, lập tức những người khác đều dựng tai cẩn thận lắng nghe.
Nếu lần này mà tuyển người, cho dù có bỏ việc thì cũng phải đến đấy phỏng vấn thử. Nhỡ đâu may mắn được truyền thụ trù nghệ giống năm người đầu tiên, như vậy thì so với bất kỳ công việc nào trong tương lai đều sáng lạn hơn cả.
" Ừm...Cái này tôi cũng không rõ lắm, phải xem ý của A Thần thế nào." Mộc Ngôn ôm bé Cầu Cầu đang lăn lộn trả lời.
" Vậy khi hai vị tuyển nhân viên thì nhớ báo cho tôi biết với nha, tôi có họ hàng cực kỳ muốn làm ở đấy đó." Một khách hàng nhiệt tình nói.
Một khách hàng khác cũng phụ họa thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro