Chương 61 + 62
Tinh Tế Ngốc Manh Tiểu Phu Lang
_Cửu Vĩ Yêu Hồ_
Editor: Chu aka Ctdg
Chương 61: Cầu hôn.
Thật ra Mộc Thần rất muốn cưới Mộc Ngôn, nhưng hắn lo hai bàn tay trắng của mình không thể cho Mộc Mộc một cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ, cũng không xứng với Mộc Tiểu Ngôn. Cho nên hắn mới tính chờ, chờ bản thân hắn có sự nghiệp riêng và đủ năng lực liền tới đón cưới Mộc Tiểu Ngôn, không ngờ rằng... Đối phương tiến bước 'cầu hôn' trước.
Mộc Thần bây giờ vừa hưng phấn kích động vừa ảo não, lẽ ra hắn phải là người làm những việc đó thế nhưng vì hắn sơ sẩy và thiếu tự tin mà khiến Mộc Mộc phải tới. Đáng chết hơn là hắn đã làm Mộc Mộc đau buồn.
" Vâng." Nghe thấy lời cầu hôn không giống cầu hôn của Mộc Thần Mộc Ngôn nhỏ giọng ngại ngùng đáp ứng.
" Mộc Mộc, em yên tâm, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ khó quên, anh chắc chắn yêu em cả đời, bảo vệ em, thương em." Mộc Thần vô cùng kiên quyết hứa hẹn.
Bởi vì ngại nên Mộc Ngôn thu mình ngày càng nhỏ, cả người co lại trong lồng ngực rộng lớn của Mộc Thần, thật sự rất dễ ôm trọn.
Vậy nên khi Dương Văn Diệu và Lâm Giai Ngữ biết Mộc Ngôn và Mộc Thần bên nhau, mà hai người này còn đã bàn tới chuyện kết hôn rồi, tốc độ quá nhanh khiến họ trong một thời gian dài không thể hồi phục tinh thần.
Dương Văn Diệu đen mặt gọi Mộc Thần ra ngoài với y, trong khi đó Lâm Giai Ngữ ở lại nói chuyện cùng Mộc Ngôn.
Dù là phụ nữ nhưng Lâm Giai Ngữ vẫn luôn coi Mộc Ngôn như người nhà, là con cháu, vì thế nàng không cảm thấy khó xử khi nói chuyện với Mộc Ngôn.
" Cháu nghĩ kĩ chưa Ngôn Ngôn? Hiện tại cháu mới 16 tuổi, vẫn là trẻ vị thành niên, bây giờ kết hôn thì sớm quá." Lâm Giai Ngữ uyển chuyển nói.
Với nàng tuổi Mộc Ngôn hiện tại còn rất nhỏ, nhận thức về tình yêu vẫn chưa hoàn thiện, nhỡ đâu sau khi kết hôn lại gặp và thích người khác thì làm sao bây giờ?
Cho dù bây giờ kết hôn có thể ly hôn đi chăng nữa thì ly hôn vẫn luôn không tốt, tình yêu nên trước sau như một. Vì thế nàng cảm thấy tốt hơn là đợi đến khi Mộc Ngôn thật sự hiểu được tình cảm của bản thân rồi mới bàn đến chuyện kết hôn.
" Không, không còn sớm nữa ạ, nơi đó của cháu lớn bằng cháu đã có con rồi." Mộc Ngôn thẹn thùng nói, tuy rằng giới tính của dì Lâm và ca nhi bọn họ ở thế giới kia có tính chất giống nhau, nhưng khi đối mặt với dì Lâm cậu vẫn cảm thấy rất ngại.
Hơn nữa ở độ tuổi của cậu mọi người nơi đó đã sớm kết hôn sinh bé con rồi, thật sự chẳng còn sớm.
Lâm Giai Ngữ nghe xong có chút kinh ngạc, không ngờ nơi Mộc Ngôn ở còn lạc hậu hơn bọn họ nơi đây, không biết rốt cuộc là chỗ nào mà tuổi còn nhỏ như thế đã kết hôn. Nhưng nàng cũng biết không phải là không có khả năng, nghe nói rất lâu trước đây tổ tiên của bọn họ ở tuổi vị thành niên đã có thể kết hôn sinh con.
Lâm Giai Ngữ cũng không hề khuyên bảo Mộc Ngôn, dù sao chỉ là khuyên giải không khuyên ly, hơn nữa nàng nhìn ra được Mộc Ngôn rất thích Mộc Thần. Bây giờ phải xem thái độ của Mộc Thần, nếu hai đứa đều thích nhau thì họ không ngại đảm nhận vai người nhà, làm chứng cho hôn lễ của đôi tình nhân này.
Bên kia Dương Văn Diệu từ đầu đến cuối đều đen mặt với Mộc Thần, dáng vẻ đó quả thực giống như bố vợ gả con gái cho con rể tương lai, nhìn thế nào cũng không vừa mắt.
Mộc Thần cũng dũng cảm nhìn thẳng Dương Văn Diệu, hắn biết nhà họ Dương đã cứu Mộc Ngôn, là tồn tại đặc biệt trong lòng Mộc Ngôn, chẳng khác gì nhà mẹ đẻ.
" Tôi cũng không nói nhiều, tôi chỉ hỏi cậu nếu trí nhớ của cậu đột nhiên khôi phục, phát hiện gia thế lớn mạnh của mình, hơn nữa cậu đã có bạn đời hoặc đối tượng kết hôn thì cậu sẽ làm gì?" Dương Văn Diệu trực tiếp hỏi thẳng.
Vấn đề này thực sự là vấn đề lớn nhất hiện tại giữa Mộc Ngôn và Mộc Thần, bởi vì không ai có thể đảm bảo Mộc Thần trước kia là dạng người gì, tình hình trong nhà ra sao. Nếu hắn thực sự đã có vợ thì lúc đó người bị tổn thương chỉ có Mộc Ngôn.
Môi mỏng của Mộc Thần khẽ mím lại, ánh mắt u ám, hiển nhiên là đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: " Tuy rằng tôi không nhớ rõ sự việc ngày trước, nhưng tôi có thể xác định mình có tình cảm với Mộc Mộc, tuyệt đối sẽ không vì chuyện gì xảy ra mà thay đổi!"
" Nếu cậu đã có gia đình thì sao?" Dương Văn Diệu hùng hổ tiếp tục nói.
" Tôi chắc chắn trước kia mình chưa từng kết hôn!" Mộc Thần kiên định nói, mặc dù sự khẳng định này không có căn cứ nhưng trực giác của hắn nhận định như vậy, " Cho dù đã kết hôn tôi chắc chắn sẽ không để Mộc Mộc chịu bất kì sự tổn thương nào, tôi sẽ giải quyết mọi việc. Nếu Mộc Mộc nguyện ý tôi sẽ sống bên em ấy cả đời tại đây."
Dương Văn Diệu nghe vậy trong mắt hiện lên tia phức tạp, nói: " Cậu sẵn lòng sống với Ngôn Ngôn ở tinh cầu lạc hậu này cả đời? Không có công nghệ cao, không có mạng tinh tế, cũng không có điều kiện sống thuận lợi?"
Chính là Mộc Thần không chút do dự, vẫn rất chắc chắn.
Mộc Thần không thấy sống ở tinh cầu lạc hậu như này có cái gì không tốt, chỉ cần nơi nào có Mộc Mộc hắn liền ở đó, rất thoải mái rất hạnh phúc.
Dương Văn Diệu luôn nhìn người rất chuẩn, y biết Mộc Thần nói thật, và y cũng nghĩ như vậy.
Y bước lên vỗ vai Mộc Thần: " Tôi chúc phúc hai đứa, về sau Ngôn Ngôn giao cho cậu, cậu nhất định phải đối xử tốt với nó, không được để thằng bé chịu oan nếu không tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu."
" Sẽ không có chuyện đấy đâu." Hai người nhìn nhau cười không nói gì.
Cuộc hôn nhân của Mộc Ngôn và Mộc Thần định ra như thế, bởi vì hai người họ đều không có người thân nên Lâm Giai Ngữ bắt đầu giúp họ bận việc. Tất cả đồ liên quan đến hôn lễ, công việc cần chú ý từ nhỏ đến lớn nàng đều suy xét giúp họ.
Người dân thôn Đào Hoa nghe tin cũng lần lượt đến chúc mừng, đặc biệt là những người bị chinh phục bởi bánh rán hành và bánh bao của Mộc Ngôn. Hơn nữa mỗi ngày khi đến mua bánh bao họ đều chúc một lần.
" Xin chúc mừng ông chủ lớn, lúc kết hôn đừng quên mời chúng tôi ly rượu nha." Một khách hàng cười nói khi cầm những chiếc bánh bao vừa mua.
" Ừ." Mộc Thần nhàn nhạt đáp.
Khách hàng cũ đã quen thái độ của Mộc Thần, cũng không thèm để ý, nhưng cũng có khách hàng mới không biết chuyện cảm thấy hắn có chút lãnh đạm.
" Người khác nói chúc mừng sao hắn thờ ơ như vậy, cũng chẳng cười một cái, người không biết còn tưởng hắn bất mãn với cuộc hôn nhân này đấy." Một khách hàng mới nhịn không được nói nói với người bên cạnh.
" À, ông chủ lớn là như thế đấy. Trừ ông chủ nhỏ ra hắn đối với ai cũng là thái độ này, chúng tôi quen từ lâu rồi, anh đến vài lần nữa cũng quen thôi." Người bạn đồng hành cười ha hả khai sáng khách hàng mới đó.
" Vậy bạn đời tương lai của hắn có thể chịu được sự lãnh đạm của hắn không?" Người kia tưởng tượng bạn đời tương lai sẽ đối xử lạnh nhạt với mình, y hoàn toàn không chịu được.
" Hắn đối với chủ quán nhỏ tốt lắm, trước mặt cậu ấy là người ôn nhu dịu dàng chiều chuộng, chậc chậc... Mọi người không tận mắt chứng kiến căn bản không thể tưởng tượng được đâu, chỉ khi đối mặt với chủ quán nhỏ hắn mới tan băng."
" Đúng thế, có vẻ tất cả sự dịu dàng và biểu cảm của hắn đều dành hết cho chủ quán nhỏ rồi, cho nên người khác chỉ có thể nhìn thấy bộ mặt này của hắn mà thôi." Một người khác cũng trêu chọc.
Người mới tới vẫn không thể tưởng tượng vẻ dịu dàng theo lời mọi người là như nào, một người lạnh lùng thì dịu dàng kiểu gì chứ?
Nhưng ngay sau đó nhóm khách hàng mới ngay lập tức được nhìn thấy cảnh tượng mọi người nói.
Mộc Ngôn bưng ra một nồi bánh mới hấp, vốn Mộc Thần đang rất lạnh lùng, đảo mắt liền mặt mày dịu dàng nhìn về phía Mộc Ngôn, đón lấy nồi bánh bao đối phương cầm, cẩn thận hỏi han ân cần. Dáng vẻ như hận không thể đem đối phương nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, những khách hàng mới nhìn đến trợn mắt há mồm.
" Ha ha, thấy chưa? Phân biệt đối xử đây nè." Vị khách hàng cũ cười haha trêu chọc, thỉnh thoảng lại chọc Mộc Ngôn một hai câu, sau đó thấy ông chủ nhỏ đỏ mặt, ông chủ lớn thì lạnh mặt, cười càng to.
Chẳng mấy chốc mọi người đều cảm nhận được ý nghĩa tận cùng của vui quá hóa buồn.
" Bắt đầu từ mai ngừng kinh doanh!" Mộc Thần thờ ơ nói, mặc kệ mọi người khóc lóc thế nào, hắn dỗ Mộc Ngôn vào nhà, nhanh chóng bán nốt bánh bao rồi xoay người đóng cửa, động tác dứt khoát nhanh nhẹn để lại một đám khách hàng than khóc.
" A Thần, em nghĩ từ mai chúng ta sẽ ngừng bán bánh, em muốn vào rừng tìm chút nguyên liệu nấu ăn." Mộc Ngôn thương lượng với Mộc Thần.
Ngày cưới của hai người được ấn định vào hai tháng sau, là ngày mà Lâm Giai Ngữ chuyên môn tìm người trắc ngày hoàng đạo, Mộc Ngôn và Mộc Thần rất hài lòng với điều đó.
Mộc Ngôn nghĩ đây là hôn lễ mà cậu đã mong đợi từ lâu, quan trọng là được kết hôn với người mình yêu. Vì thế tiệc cưới phải được tổ chức thật tốt, để tất cả những vị khách tới dự đều vui vẻ và hài lòng.
Vậy nên Mộc Ngôn dự định sẽ dùng thời gian này để tìm những nguyên liệu có thể ăn được, sau đó chế biến chúng trong tiệc cưới mời khách tham gia hôn lễ ăn.
Thật ra thế giới này lễ cưới chỉ là một nghi thức, cho dù có tiệc cũng chỉ để mọi người giao lưu với nhau, không có đồ ăn. Nhưng thế giới của Mộc Ngôn, lễ kết hôn phải mời mọi người ăn tiệc, cho dù điều kiện bây giờ không đủ cậu vẫn cố gắng làm thật tốt có thể.
" Anh đã nói từ mai ngừng bán hàng với mọi người rồi, em muốn đi đâu làm gì anh đều sẽ đồng hành với em." Mộc Thần chiều chuộng nói.
" A Thần, anh tốt quá, em rất thích anh." Mộc Ngôn ngại ngùng chủ động ôm Mộc Thần, đầu nhỏ ỷ lại cọ cọ, cảm nhận sự ngọt ngào.
Từ sau khi đến thế giới này cậu thấy bản thân mình rất hạnh phúc, rất may mắn. Những nguyện vọng không dám mơ ước trước kia giờ đây gần như đã trở thành sự thật hết. Mỗi ngày đều thấy như đang mơ.
Mộc Thần ôm lấy Mộc Tiểu Ngôn, bàn tay to nhè nhẹ vỗ tóc của cậu, người cảm thấy may mắn không chỉ có mình cậu.
" Anh cũng rất thích em." Mộc Thần thâm tình nói.
Mặc dù không nhớ chuyện trước đó nhưng người xưa có câu "Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời", tính cách của hắn hẳn là không thay đổi nhiều so với trước kia. Nhưng hắn luôn cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ không nói ra lời âu yếm sến sẩm như vậy, rồi khi đối mặt với Mộc Ngôn hắn lại rất tự nhiên thốt ra những lời hắn cho là buồn nôn đó, chân thành từ nội tâm.
" A Thần, anh biết không, em đã từng nghĩ mình sẽ kết hôn với người yêu em, cùng em xây dựng tổ ẩm nhỏ, sẽ có đứa con bé bỏng, em và người đó sẽ cùng nhau trải qua cuộc sống bình yên hạnh phúc. Nhưng mãi khi đến tuổi vẫn không có ai đến nhà cầu hôn em, em đã cho rằng mong ước đó có lẽ không thực hiện được rồi." Mộc Ngôn rúc vào lồng ngực Mộc Thần, xúc động nói.
" Không đâu, anh sẽ xuất hiện." Mộc Thần đau lòng ôm trọn Mộc Ngôn, đồng thời cảm thấy may mắn, may mắn không có người tới cầu hôn nếu không thì hắn phải làm sao bây giờ?
" Vâng, em cũng cho rằng Thần linh đối với em thật tốt, cho em gặp được anh." Mộc Ngôn ngọt ngào nói.
•~~~•~~~•~~~•~~~•
Chương 62: Kết hôn.
Trung Ương tinh - Tưởng gia.
" Còn chưa tìm được tam thiếu?"
Tưởng gia là gia tộc lâu đời nhất ở Trung Ương tinh, là một trong bốn gia tộc hàng đầu. Họ kiểm soát 1/4 lực lượng quân đội của Liên Bang và chiếm 1/4 diện tích đất Trung Ương tinh. Các gia tộc khác trên cơ bản đều bám vào các gia tộc đỉnh cấp.
Bởi vì lão gia nhà họ Tưởng rất quan tâm yêu thích lịch sử nên toàn bộ nhà chính đều được xây dựng theo phong cách cổ kính cổ xưa.
Giờ phút này bên trong biệt thự nhà họ Tưởng, những thành viên ngày thường bận rộn không thấy bóng đều tụ tập lại, vẻ mặt họ nghiêm túc. Ngồi ở vị trí trung tâm là lão gia Tưởng Chính Trí, một trong bốn đại nguyên soái, những lời vừa rồi là là ông nói.
" Báo cáo nguyên soái, chưa tìm được tung tích của tam thiếu gia." Người lính đứng ở đại sảnh báo cáo, cố gắng chống đỡ thân thể cứng đờ và hai chân đang nhũn, không dám để bản thân thất thố, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.
Ngày thường rất khó nhìn mấy vị quan quân này tụ tập cùng nhau, bây giờ anh lính chỉ muốn nhanh chóng báo cáo rồi rời khỏi đây, chỗ này sao một người lính nhỏ nhoi như anh có thể trụ được.
" Cậu đi xuống đi." Lão gia Tưởng dường như cũng thấy được sự khó chịu của anh ta, xua tay để người rời đi trước.
" Ông nội, để con dẫn người đi tìm em ba đi." Tưởng Vũ Hi lạnh giọng nói.
Nhiệm vụ lần này đáng lẽ ra là anh phải làm, nhưng vì một số tình huống đặc thù nên để em ba Tưởng Thần Hi đi thực hiện thay. Không ngờ giữa đường lại bị mai phục, giờ không rõ nơi em ba rơi xuống.
Nghĩ đến đây trong mắt Tưởng Vũ Hi toát ra nồng đậm lạnh lùng và sát khí.
" Đáng chết, kẻ nào gan to như vậy, cũng dám tập kích con cháu nhà họ Tưởng ta." Tưởng Nguyên Hi tức giận nói, hận không thể chặt kẻ đó thành tám khúc ngay lập tức.
" Anh ba đang ở đâu đây, Liên Bang lớn như vậy." Cô gái út nhà họ Tưởng - Tưởng Tuyết Tịch lo lắng nói.
" Đừng lo quá, A Thần sẽ không sao đâu, thẻ sinh mệnh của thằng bé vẫn còn." Trịnh Tuyết Nhan đè nén lo lắng trong lòng mà an ủi.
Đúng thế, nếu không phải thẻ sinh mệnh của Tưởng Thần Hi vẫn còn, có lẽ mọi người nghĩ rằng hắn đã...
Những đứa trẻ nhà họ Tưởng từ khi sinh ra sẽ có một thẻ sinh mệnh gắn liền mật thiết với cuộc đời của chúng. Một khi xảy ra chuyện gì thì thẻ sinh mệnh sẽ rách nát, mà bây giờ thẻ sinh mệnh của Tưởng Thần Hi vẫn còn đó, đối với bọn họ đã là an ủi lớn nhất.
" Bác hai, bác đừng lo lắng quá, chúng ta nhất định sẽ tìm được anh ba." Tưởng Tuyết Tịch an ủi lại Trịnh Tuyết Nhan.
" A Vũ, con phái người tiếp tục tìm kiếm ở phạm vi rộng hơn. A Hạo, con tiếp tục tra kẻ sau màn, nếu đã dám tấn công nhà họ Tưởng chúng ta thì phải chuẩn bị tinh thần trả giá đắt." Tưởng Chính Trí khí thế cường đại nói.
Dù đến nay đã hơn 140 tuổi, bước vào tuổi xế chiều nhưng vẻ uy nghiêm của ông vẫn như xưa.
Cùng lúc đó ở một tinh cầu khác, Mộc Thần và Mộc Ngôn đang nắm tay cùng nhau đi trên con đường nhỏ vào rừng, nhàn nhã như thể đang hẹn hò.
Kể từ khi hai người xác nhận mối quan hệ và đính hôn, Mộc Thần càng tận tâm với Mộc Ngôn, chăm lo mọi thứ chu đáo. Ngày trước còn lo mình thái quá sẽ dọa Mộc Ngôn nhát gan, bây giờ thì danh chính ngôn thuận rồi, cưng như trứng hứng như hoa.
Mộc Ngôn đối với sự quan tâm yêu thương của Mộc Thần đều cảm nhận bằng cả con tim, rất ấm áp ngọt ngào, mỗi ngày hạnh phúc như mơ.
Cậu đã từng mơ tưởng về cuộc sống sau khi gả cho hán tử là như nào. Nhưng ngay cả những ảo tưởng lớn nhất về việc cậu sẽ hạnh phúc sung sướng ra sao với người ấy cũng chẳng là gì so với hiện tại.
Ngày nào hai người cũng vào rừng, nghe hay thì là tìm nguyên liệu, nhưng mỗi lần đi vào Ngũ Hào đều phải bụm mặt tỏ vẻ: Tìm nima nguyên liệu nấu ăn, mỗi ngày đều ân ái lóe mù mắt người ta, chỉ sợ nguyên liệu ở trước mặt mà hai người cũng không có thấy!
Ngũ Hào cho rằng kí chủ nhỏ cuti hoàn toàn bị sói xám bắt đi mất rồi, hơn nữa sẽ không bao giờ trở lại. Mà chẳng những thế kí chủ nhỏ bị bắt còn đếm tiền hộ, giờ trong đôi mắt long lanh kia chỉ toàn con sói xám đó, không thèm nhìn nó nữa rồi huhu.
Sau hai ngày theo sau, Ngũ Hào tỏ vẻ đánh chết nó cũng sẽ không đi theo làm bóng đèn nữa. Một người không nhìn thấy nó, một người làm lơ nó khiến tâm nó tắc nghẹn. Vẫn là không nên tự tìm ngược, dù sao bọn họ cũng không ôm hi vọng gì về vấn đề nguyên liệu cho lắm.
Mặc dù Mộc Ngôn muốn tổ chức tiệc cưới đáp tạ sự chăm sóc của mọi người trong thôn nhưng ngoại trừ công thức hệ thống cung cấp thì cậu cũng chỉ biết làm mấy món ăn gia đình đơn giản, vậy nên nguyên liệu cũng không yêu cầu quá cao.
Hai tháng trôi qua trong nháy mắt, cuối cùng cũng tới ngày Mộc Thần và Mộc Ngôn kết hôn.
Ở tinh cầu lạc hậu này giấy đăng kí kết hôn vẫn tương tự như xưa, chính là đến Cục Dân Chính làm thủ tục, sau đó mỗi người nhận một sổ đỏ. Hai người đã sớm lĩnh sổ kết hôn lúc đang bàn luận muốn kết hôn rồi, bây giờ chỉ cần tổ chức hôn lễ.
Gia đình nhà họ Dương giống như là nhà mẹ đẻ của Mộc Ngôn vậy. Vì thế trước ngày xuất giá Mộc Ngôn ở trong nhà họ, phòng vẫn là nơi lúc trước cậu dưỡng thương.
Lần nữa quay lại căn phòng này, cảm xúc của Mộc Ngôn đã khác rất nhiều.
Ngày trước mơ màng rớt xuống vách núi đi đến một thế giới hoàn toàn xa lạ. Lúc ấy thật sự cậu rất sợ hãi, nhưng một gia đình bốn người nhà họ Dương đối với cậu vô cùng tốt, giúp cậu thích ứng với thế giới mới.
Sau này cậu có căn nhà của riêng mình, còn nhặt được Mộc Thần hiện tại. Hai người kết nhóm sống ngọt ngào bên nhau, với Mộc Ngôn mà nói cái đó như là cậu trộm được vậy. Hàng ngày nhìn hán tử đẹp trai đung đưa trước mặt, cho dù cậu cố gắng dựa trên thân phận đàn ông nơi này để sinh hoạt thì cũng không thể ngăn cản bản năng ca nhi của mình.
Nhưng lúc đó cậu chỉ dám nghĩ thầm về A Thần, không dám nói ra. Một là bởi cậu là ca nhi, mặt khác sợ hù dọa Mộc Thần cậu sẽ chỉ còn cô đơn một mình.
Lại không ngờ rằng thời gian qua mấy tháng, A Thần có suy nghĩ giống cậu. Đối phương cũng thích cậu, Mộc Ngôn vui muốn điên rồi. Cho dù đến nơi này có nhà có đất của riêng mình cũng chẳng khiến cậu vui đến thế.
" Được rồi biết cháu rất vui, nhưng hiện tại chúng ta phải trang điểm chút, nếu cháu cứ cười thì dì không thể đánh phấn đều được." Lâm Giai Ngữ cười nói trêu ghẹo.
Đám cưới ở nông thôn rất đơn giản, nhưng cho dù đơn giản đến mức nào thì mọi người cũng rất coi trọng. Vì đây chính là thời khắc quan trọng nhất trong đời người, vậy nên ta phải ở trạng thái tốt nhất, đẹp nhất.
Mộc Ngôn vội vàng gạt đi biểu cảm trên mặt, tùy ý để Lâm Giai Ngữ bôi bôi chát chát lên mặt cậu. Nghĩ đến hôn lễ sắp tới tim hồi hộp đập liên hồi.
" Được rồi, Ngôn Ngôn của chúng ta thật đẹp." Lâm Giai Ngữ nhìn Mộc Ngôn trong gương không khỏi khen ngợi.
Mộc Ngôn có khuôn mặt trái xoan nhỏ, đôi mắt to tròn ngấn nước, ngũ quan tách ra có thể bình thường nhưng khi hợp lại trên mặt cậu lại hài hòa đến lạ, cảm thấy rất thoải mái.
" Đây đây thật sự là cháu sao?" Mộc Ngôn nhìn bản thân trong gương cũng không khỏi ngẩn người.
Theo bản năng duỗi tay sờ mặt mình, cậu chưa bao giờ nghĩ tới bản thân cũng có lúc như vậy, kỹ thuật trang điểm ở đây quả thực tuyệt vời.
" Đương nhiên, Ngôn Ngôn hôm nay chính là tân lang đẹp trai nhất."
" A Thần đẹp trai nhất." Mộc Ngôn cúi đầu thẹn thùng nói, khuôn mặt nhỏ trang điểm tươi sáng đặc biệt hấp dẫn.
" Vậy Ngôn Ngôn xinh đẹp nhất." Lâm Giai Ngữ rất hiểu ý nói.
Nàng thật sự rất vui khi thấy Mộc Ngôn và Mộc Thần kết hôn.
---
Mộc Thần vẫn ở trong nhà Mộc Ngôn, hắn sẽ xuất phát từ đây đến nhà họ Dương đưa ái nhân về tổ chức hôn lễ.
Do cả Mộc Ngôn và Mộc Thần đều không có người thân họ hàng khác cho nên Lâm Giai Ngữ phụ trách bên Mộc Ngôn, còn Dương Văn Diệu chăm lo bên Mộc Thần.
Đã đến gần lúc, Mộc Thần và Dương Văn Diệu xuất phát tiến đến đón Mộc Ngôn.
Ngày này thôn Đào Hoa rất náo nhiệt, dường như người đến kẻ đi còn sôi động hơn cả đi hội làng.
Mọi người nghe tin Mộc Ngôn và Mộc Thần kết hôn nên đã đến chúc mừng và chung vui, thậm chí ngay cả những người thôn khác nghe được tin cũng đều dìu già dắt trẻ đi đến thôn Đào Hoa. Đương nhiên phần lớn mọi người chính là khách hàng đã từng mua bánh bao và bánh rán hành của Mộc Ngôn, phần còn lại là nghe danh mà đến.
Khoảng cách giữa hai nhà Mộc Dương cũng không xa, Mộc Thần vừa ra cửa liền thấy hai bên đường phố đông nghịt người, có người quen cũng có người hắn không biết, họ đều cười chào hỏi Mộc Thần. Nhưng bây giờ trong tâm trí hắn chỉ một lòng muốn rước ái nhân về, bởi vậy chỉ có lệ gật đầu với họ, bước chân càng nhanh chóng.
Mọi người thấy thế cũng đều hiểu rõ, cười thiện ý nhường đường cho hắn đến nhà họ Dương.
" Cháu khẩn trương quá dì Lâm ơi." Mộc Ngôn cảm giác bản thân ngày càng căng thẳng.
Rõ ràng cậu và A Thần đã sống chung với nhau mấy tháng, bây giờ chỉ là phòng riêng của A Thần chuyển sang phòng chung của hai người, những thứ khác không thay đổi gì. Nhưng mà Mộc Ngôn vẫn cảm thấy hồi hộp, nhất là khi nghĩ đến chuyện đêm nay...cậu càng khẩn trương hơn.
" Đừng căng thẳng, ai cũng sẽ có gây phút này." Lâm Giai Ngữ nhẹ nhàng trấn an Mộc Ngôn, giúp cậu bớt căng thẳng.
" Dì Lâm, chú Dương và Mộc Thần đã đến cửa rồi." Một cô bé nhảy nhót tiến vào nói.
Cảm xúc khẩn trương Lâm Giai Ngữ vất vả xoa dịu lập tức lại nổi lên, Mộc Ngôn cảm thấy hai chân mình run lên bần bật, không thể cất bước, lát nữa tự làm mình xấu mặt thì sao bây giờ?
" Không sao không sao đâu, đừng khẩn trương, nghĩ mọi thứ bình thưởng như mọi khi là được." Lâm Giai Ngữ thấy bộ dáng Mộc Ngôn như này cũng có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể cố gắng an ủi cậu.
Thủ tục đám cưới ở đây rất đơn giản, không có phong tục cầu kì như "Gọi cửa", chỉ cần chú rể đến nhà cô dâu đón nàng đi, hoàn thành lời thề cùng với sự chúc phúc của dân làng là được.
" Tiểu Ngữ, tụi anh đến rồi." Giọng nói của Dương Văn Diệu vọng từ bên ngoài vào, chưa thấy người đã thấy tiếng.
Lâm Giai Ngữ ra mở cửa, Dương Văn Diệu và Mộc Thần đang đứng trong sân, đằng sau còn có một đám người đến xem náo nhiệt.
" A Thần vào đi." Lâm Giai Ngữ nói với Mộc Thần, chỉ đường cho Mộc Thần và cẩn thận nhỏ giọng nhắc nhở hắn: " Ngôn Ngôn có chút căng thẳng."
Mộc Thần gật đầu nói cảm ơn với Lâm Giai Ngữ: " Cảm ơn dì Lâm."
Nhìn Mộc Thần đi vào, Lâm Giai Ngữ mỉm cười đóng cửa lại, để lại không gian cho đôi tân nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro