Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🦋Chương 04🦋 Linh Hồn

01/01/2025

Kinh Du Thiên Yết nhìn tin nhắn hồi âm của Hồ Diệp Xử Nữ rồi bất thình lình cười một tiếng, Thiệu Quân ngồi đối diện đá anh một cái: “Cười cái rắm, tôi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy.”

“Không phải cười cậu.” Kinh Du Thiên Yết khóa điện thoại, tiện tay thả xuống ghế sofa, sau đó anh nghiêng người tới trước lấy ra một trái dừa trong bao, nhanh nhẹn khui miệng dừa và đâm ống hút màu xanh vào đưa cho Thiệu Quân.

Thiệu Quân bị anh làm gián đoạn như vậy cũng quên béng mất mình định nói gì, nhận lấy dừa và hút mạnh một hơi: “Không nói nữa, vị dừa của thành phố biển quả là khác biệt.”

Kinh Du Thiên Yết không đáp lời mà tiếp tục mở một trái dừa nữa rồi đứng dậy đưa cho Mạc Hải đang ngồi trước tivi xem hoạt hình: “Đừng nhìn gần như vậy, cẩn thận lại bị cận.”

Sẩm tối hôm nay Mạc Hải và vài người bạn nhỏ chơi trốn tìm với nhau ở công viên cây cối um tùm gần đây, trốn trong bụi cây mà ngủ quên mất. Ba Mạc mẹ Mạc không tìm thấy con trai nên đành gọi điện thoại nhờ Kinh Du Thiên Yết trước.

Anh phải nhờ bạn mình kiểm tra camera an ninh mới tìm thấy cậu để dẫn người về nhà, mẹ Mạc tức giận đánh con trai một trận, thành thử bây giờ cậu bé ngoan vô cùng.

“Cảm ơn anh ạ.” Sau khi nhận lấy dừa, Mạc Hải lại ngoan ngoãn ngồi về vị trí của mình.

“Uống đi.” Kinh Du Thiên Yết xoa xoa mái tóc mềm mại xù xù của cậu, sau đó chỉ chỉ phía ngoài ra hiệu cho Thiệu Quân rồi nhấc bước ra ngoài trước.

Thiệu Quân cũng đứng dậy bưng trái dừa đi ra ngoài cùng.

Trong sân có ánh đèn nên dù không có trăng cũng không thấy tối tối tăm mấy.

Thiệu Quân bước tới nằm xuống ghế dài cạnh Kinh Du Thiên Yết, trên đầu là bầu trời tối om chẳng có lấy một vì tinh tú. Miệng anh ấy ngậm ống hút, nói năng không rõ ràng: “Em trai cậu bị bệnh này có chữa khỏi được không?”

Ba năm trước Mạc Hải xảy ra sự cố bất ngờ dẫn đến đầu bị thương khiến cậu bé không tỉnh táo cứ như một đứa con nít ba tuổi vậy, nhưng có đôi khi cũng sẽ hồi phục như bình thường, chẳng khác gì những cô bé cậu bé khác cả.

“Khó lắm.”  Thiên Yết đỡ hai tay sau gáy: “Chết đuối, thời gian não thiếu oxi quá lâu, bây giờ thi thoảng có thể bình thường cũng xem như là may mắn rồi.”

“Hầy, tiếc thật đó.”

“Có gì mà tiếc, mỗi người đều có số mệnh của mình.”

Thiệu Quân ngồi dậy: “Cậu nói đúng, con người có số mệnh của riêng mình, thế số mệnh của cậu nên giống như bây giờ ư?”

Kinh Du Thiên Yết nhắm mắt không lên tiếng.

“Tôi bảo, dù cậu không trở về đội thì cũng nên học cái gì đó chứ, giờ đã hơn một năm trời, cậu thật sự không định quay lại trường học à?”

Thiệu Quân và Kinh Du Thiên Yết vừa là bạn học chung đại học vừa cùng là thành viên của đội tuyển bơi lội.

Một năm trước, Kinh Du Thiên Yết gặp một vụ tai nạn bất ngờ nên bị thương, sau khi xuất hiện đã về trường làm thủ tục xin nghỉ học, cũng xin rút khỏi đội tuyển. Nhưng bên trường chỉ xét duyệt đơn xin nghỉ học của anh, còn về chuyện rút khỏi đội thì huấn luyện viên không đồng ý.

“Lần này tôi đến tìm cậu là nhận được thánh chỉ của huấn luyện viên Vương, nhất định phải đưa cậu quay về, nếu không tôi chẳng cần trở lại làm gì nữa.” Thiệu Quân than thở kể lể một tràng lời, thấy Kinh Du Thiên Yết mãi chẳng nói năng gì bèn ghé đến gần xem thử thì mới phát hiện tên chó má này đã ngủ mất từ bao giờ rồi.

“Ông nội mày.” Thiệu Quân tức giận không chỗ nào phát tiết, thế là giáng ngay một cú vào bụng anh: “Hóa ra tôi ngồi đây nói nãy giờ cậu không nghe lọt một chữ nào.”

Cú đánh đau khiến Kinh Du Thiên Yết tỉnh giấc, anh cau mày mắng lại: “Cậu có điên không đấy?”

“Tôi có cậu.”

“…” Kinh Du Thiên Yết vén áo phông lên xem thử, thằng khốn khiếp Thiệu Quân này không hề giảm bớt lực gì, nơi bị đánh trúng đã đỏ lên: “Mẹ kiếp, mày ra tay ác quá.”

“Không đánh vào mặt cậu là nể tình cảm cuối cùng của tôi với cậu rồi.” Thiệu Quân nằm xuống. Lát lâu sau, anh ta bỗng dưng bột phát ý tưởng bảo: “Này, mai bọn mình thuê thuyền ra biển chơi đê.”

“Mùa mưa sắp đến, cậu không muốn sống nữa thì cậu tự đi đi.”

Thiệu Quân tức giận: “Cậu sợ người khác không biết cậu có miệng đúng không!”

“Cậu không có hả?”

“Tôi con mẹ nó —–” Thiệu Quân thật sự cảm thấy sớm muộn gì mình cũng bị Kinh Du Thiên Yết chọc cho tức chết, anh ta thuận tay cầm trái dừa trên bàn thảy qua cho anh.

Kinh Du Thiên Yết đứng dậy tránh đi, rồi lanh lẹ nhặt lại trái dừa ném về lại, hơn một nước lượng nước bên trong vẩy khắp người Thiệu Quân.

Chẳng đợi anh ta kịp phản ứng gì, anh đã trốn vào trong nhà.

Anh cầm điện thoại đi vào phòng tắm, nghe thấy tiếng chửi mát hùng hổ của Thiệu Quân ở bên ngoài, anh cười cười bấm mở điện thoại lên. Màn hình vẫn còn ở cửa sổ trò chuyện giữa anh và Hồ Diệp Xử Nữ  trên Wechat.

Có lẽ vì lâu không nhận được hồi âm của anh nên sau khi gửi một dấu chấm hỏi đi thì cô không gửi thêm tin nhắn mới nào nữa.

Anh dựa vào bồn rửa tay, thuận tiện mở vòng bạn bè của cô ra, có thể thấy là hoàn toàn khác vòng bạn bè hiển thị ba ngày gần đây của anh. Vòng bạn bè của cô mỗi ngày đều có trạng thái mới được cập nhật.

Về cơ bản cô luôn giữ tần suất mỗi ngày một bài, nội dung đa phần là cảnh hoàng hôn bên bờ biển.

Kinh Du Thiên Yết lướt nhanh một đường và mở một tấm hình trong đó lên, xét theo góc độ phong cảnh trong hình thì đúng là chụp bên bãi đá ngầm.

Anh kéo lên lại hai cái mới phát hiện hình cô chụp gần đây và trước kia không cùng vị trí nữa mà đổi sang bãi đá ngầm bên bờ phía Nam.

Anh biết được nguyên nhân đại khái, trước khi thoát ra còn tiện đà kéo tải lại một lần. Lúc này trên cùng màn hình bỗng xuất hiện một bài đăng mới.

Vừa đăng một phút trước.

Hồ Diệp Xử Nữ : “Trái dừa. jpq”

Kèm theo đó là tấm ảnh chụp trái dừa đặt trên bệ cửa sổ.

Mười phút sau.

Cô rửa mặt xong quay về giường cầm điện thoại lên thì thấy trạng thái mình vừa đăng nhận được hơn sáu lượt thích và năm bình luận.

Cô mở ra.

Trong đó có một hình đại diện con cá voi quen thuộc.

Cô bèn bấm vào cửa sổ trò chuyện của mình và đối phương lại phát hiện đoạn đối thoại vẫn dừng lại ở dấu chấm hỏi cô gửi đi kia, không kìm được lẩm bẩm: “Không trả lời tin nhắn mà ở đó bấm like vòng bạn bè của tôi à…”

Cô ngẫm nghĩ giây lát rồi gửi một dấu chấm hỏi qua.

Lần này Kinh Du Thiên Yết trả lời nhanh vô cùng.

Kinh Du Thiên Yết: ?

Hồ Diệp Xử Nữ : Tôi xem thử cậu có xóa tôi đi không.

Kinh Du Thiên Yết: Ừ

Hồ Diệp Xử Nữ cầm điện thoại nhất thời không biết nói thêm gì nữa, đương khi lâm vào thế bí chưa nghĩ ra thì điện thoại bỗng rung một cái.

Kinh Du Thiên Yết: Ngủ

“Được rồi.” cô thở dài rầm rì nói một câu, đồng thời cũng gõ vài chữ gửi đi.

Hồ Diệp Xử Nữ : Cậu ngủ sớm quá ha.

Kinh Du Thiên Yết: Sớm sao? Cũng chín giờ rồi mà.

Hồ Diệp Xử Nữ : Cũng?

Kinh Du Thiên Yết: Đã chín giờ rồi.

Hồ Diệp Xử Nữ : …

Anh không trả lời lại, cô bèn thoát ra chơi Tiêu Tiêu Lạc một lúc rồi mơ màng ngủ thiếp đi mất. Ban đêm trời đổ mưa lớn, đì đùng đập vào cửa kính.

Trận mưa này kéo dài một tuần liên tiếp, thành thử đường bờ biển cũng cao lên vài milimet.

Hồ Diệp Xử Nữ rầu rĩ ở trong bệnh viện, các bài đăng trên vòng bạn bè cũng trở thành cảnh mưa trước cửa sổ, nước đọng trên lá cây đa sau cơn mưa hay cái hố nhỏ dưới tàng cây do nước mưa làm ra.

Vất vả lắm trời mới tạnh, cô vẫn nhớ mình nợ Kinh Du Thiên Yết một bữa ăn. Thế là cô đến nơi mình và anh gặp nhau lần trước rồi mới gửi tin nhắn cho anh.

Hồ Diệp Xử Nữ : Hôm nay cậu có rảnh không? Tôi ở chỗ cậu cho tôi dừa lần trước ấy, nếu cậu rảnh cứ đến đây, không rảnh thì chúng ta lại hẹn lần sau.

Nửa tiếng sau anh mới thấy tin nhắn này.

Anh vừa mới cùng Thiệu Quân và Mạc Hải đến chợ hải sản mua đồ ăn quay về, chuẩn bị tối nay làm một bữa nướng tại nhà. Khi thấy tin nhắn của cô, anh đi ra ngoài theo bản năng.

“Cậu làm gì đấy?” Thiệu Quân kêu lên.

Kinh Du Thiên Yết dừng bước, đứng trong sân trả lời tin nhắn của cô.

Anh vốn có thể làm như không thấy, cô đợi lâu không gặp ắt sẽ quay về. Nhưng có lẽ vì nỗi đồng cảm trong lòng nên Kinh Du Thiên Yết không nhẫn tâm làm chuyện này.

Kinh Du Thiên Yết: Cậu về chưa?

Hồ Diệp Xử Nữ : … Cuối cùng cậu cũng trả lời tin nhắn rồi.

Anh muốn giải thích, nhưng mới gõ hai chữ “vừa nãy” thì cô lại gửi một tin nhắn khác tới.

Hồ Diệp Xử Nữ : Đang chuẩn bị về.

Anh cầm điện thoại, cụp mắt nhìn ký hiệu “|” trên thanh nhập chữ suy tư một lúc, sau đó anh xóa hai chữ mới gõ đi và nhanh chóng gõ lại.

Kinh Du Thiên Yết: Đứng đó chờ tôi, bây giờ tôi đến.

Hồ Diệp Xử Nữ : !

Hồ Diệp Xử Nữ : Được.

Nơi đó cách nhà anh không xa, chỉ một đoạn đường mất vài phút. Anh vừa từ con hẻm quanh co đi ra ngoài đã trông thấy cô gái đứng đối diện đường.

Hôm nay cô lại đổi kiểu tóc, kiểu công chúa màu xanh bạc, trên người mặc trang phủ thủy thủ màu xanh trắng tôn lên nước da trắng sáng.

Vóc dáng gầy gò, xương lộ ra vô cùng mảnh mai yếu ớt, chẳng có tí thịt thừa nào, các đường nét rất rõ ràng.

Kinh Du Thiên Yết ngừng lẩm nhẩm câu “Do tâm trạng đồng cảm ảnh hưởng” đã tự nhủ cả một đường, anh hít một hơi thật sâu rồi định gọi thẳng tên cô nhưng chẳng hiểu sao lại nghẹn ứ: “Cái đó…”

Hồ Diệp Xử Nữ nghe tiếng ngẩng đầu lên.

Khi này vừa khéo có một chiếc xe lái qua, tốc độ nhanh đến mức tạo ra hình dạng của gió cuốn theo. Hai người cách bất ngờ mắt đối mắt với nhau qua bóng dáng chiếc xe ấy.

Dưới ánh hoàng hôn, cô gái tựa như một linh hồn tình cờ bước lên nhân gian, quanh người toát lên sự trong veo và sạch sẽ không hòa nhập với trần thế phàm tục ồn ào.

Kinh Du Thiên Yết đứng lại, xung quanh trở nên tĩnh lặng chỉ có âm thanh tim đập nhanh là có thể nghe thấy rõ ràng.

__

Lời tác giả:

Mọi người đừng nghĩ về kết cục nữa, đây vốn là một bộ điềm văn (thật đó)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro