Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.2

Tưởng Thầm lúc này kiên định cho rằng là như thế.

Buổi tối ngày hôm đó, Tưởng Thầm mơ một giấc mộng.

Một giấc mộng yểm.
* yểm: bị bóng đè

Thế giới trong mộng bắt đầu là một mảnh trắng xoá ấm áp, chỉ là một lát sau, mảnh trắng xoá ấm áp ấy bị xâm chiếm bởi máu tươi tràn lan từ trên bầu trời.

Đặc sệt, gay mũi, đỏ au.

Cả thế giới đều nhiễm thành màu đỏ của máu.

Máu lan tràn đến lòng bàn chân Tưởng Thầm, cậu kinh sợ mà trốn về phía sau, nhưng phía sau cũng là máu tràn tới.

Chính là lúc mờ mịt không biết làm sao, ngoài ý muốn Tưởng Thầm cảm giác được ống quần bị người ta khẽ động.

Chậm rãi nhìn xuống, Tưởng Thầm nhìn thấy một đứa bé bị máu loãng dính hơn phân nửa thân thể.

Đứa nhỏ này có một khuân mặt tròn dị thường đáng yêu ngoan ngoãn.

Đôi mắt cũng tròn tròn, cùng màu đen của đá quý giống nhau.

"Mẹ ơi, không cần vứt bỏ con, không cần..."

Đứa nhỏ thanh âm mềm mại mang theo nức nở khi khóc, lời vừa nói ra, hai giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu liền lăn xuống gò má.

Cả người Tưởng Thầm cứng lại, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm đứa nhỏ.

"Con rất yêu mẹ, con muốn đến gặp mẹ, mẹ cũng thích bảo bảo được không?"

Tưởng Thầm cảm thấy cánh tay nặng trịch, cậu muốn duỗi tay vuốt ve mặt đứa nhỏ, nhưng không thể nâng được cánh tay lên.

Môi cậu khẽ mở, khoé miệng khép khép mở mở, lại phát hiện giọng nói bỗng nhiên bị tắc nghẽn.

Không có được bất luận trả lời gì từ Tưởng Thầm, nước mắt trên mặt đứa nhỏ liền rơi như mưa, quanh mình máu loãng dâng lên bay nhanh, giống như mưa to tầm tã ở khách sạn đêm ấy.

Không bao lâu thân thể đứa nhỏ toàn bộ bị cắn nuốt.

Tưởng Thầm đột nhiên run lên, tìm lại được quyền khống chế thân thể, cậu mở to hai mắt nhìn, điên cuồng tìm kiếm thân thể đứa nhỏ trong vũng máu.

Máu nhanh chóng bao phủ đỉnh đầu Tưởng Thầm, trước mắt là vô hạn máu đỏ, toàn thân Tưởng Thầm đột nhiên lại run rẩy một cái.

Khi mở mắt một lần nữa, đã đến ngày làm giải phẫu.

Kí hiệp ước giải phẫu, bác sĩ đã chuẩn bị hết các công cụ giải phẫu, trong tình huống bình thường, bác sĩ sẽ chịu trách nhiệm chính là giải phẫu còn trợ lý hỗ trợ, nhưng tình huống lần này đặc biệt, càng ít người biết càng tốt.

Mấy ca hôm nay cần giải phẫu không có cái phẫu thuật nào lớn, trước đây bác sĩ đã làm rất nhiều lần, sau phẫu thuật bệnh nhân đều hồi phục tương đối tốt.

Bác sĩ thay quần áo vô khuẩn, đi đến trước giường giải phẫu, Phong Dương đến đầu tiên, khi Tưởng Thầm tới, hai người cứ như vậy liếc nhìn nhau một cái, không ai mở miệng nói chuyện.

Phong Dương đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, cửa phòng đóng chặt, anh không thể nhìn thấy được tình huống cụ thể trong phòng.

Phong Dương đại khái chính mình cũng không phát hiện được, hai tay anh đều gắt gao nắm chặt.

Bên tai anh thỉnh thoảng lại vọng lên lời Tiểu Trương nói, giải phẫu gây tổn thương cực kì lớn đối với cơ thể, nếu nói ngày trước Phong Dương còn tồn tại một chút nghi ngờ, thì hiện tại anh đã hoàn toàn tin tưởng Tưởng Thầm thật sự là vào nhầm phòng mình.

Thử hỏi một thanh niên có khả năng mang thai, như thế nào có thể đem thân thể chính mình lộ ra ngoài, chuyện này một khi bị người ta biết, cậu khó có thể dừng chân ở giới giải trí này.

Có rất nhiều fans thích Tưởng Thầm, nhưng cũng không phải thực sự thích cậu, nếu biết được Tưởng Thầm có thể mang thai, có thể trong nháy mắt không thích nữa cộng thêm một hồi mắng chửi.

Thời gian Phong Dương ở giới giải trí so với Tưởng Thầm lâu hơn, tự nhiên cũng rõ ràng tâm lý của đại bộ phận fans.

Phong Dương trầm mắt ngưng chú nhìn phòng phẫu thuật đóng chặt trước mặt.

Không phải anh không nuôi nổi một đứa nhỏ, thậm chí bao gồm cả Tưởng Thầm anh đều có thể nuôi được.

Người này vì anh mà mang thai, hiện tại lại vì anh, mà muốn xoá sạch đứa nhỏ.

Tuy rằng giữa bọn họ không phải là tình yêu, nhưng vừa nãy, trong nháy mắt nhìn nhau ấy, Phong Dương biết mình không nhìn lầm, mặc dù Tưởng Thầm cực lực áp chế, anh vẫn nhìn ra thống khổ vô pháp xua tan nơi đáy mắt cậu.

Phong Dương đột nhiên muốn biết, Tưởng Thầm đau khổ vì mang thai đứa nhỏ, hay là đau khổ khi phải bỏ đứa nhỏ.

Nắm tay luôn siết chặt đột nhiên buông ra, Phong Dương giơ tay gõ phanh phanh phanh lên cửa phòng giải phẫu.

Bác sĩ đã bảo Tưởng Thầm cởi quần, cũng bảo cậu gập hai chân lại để lên trên khăn trải giường.

Đang chuẩn bị gây tê cho Tưởng Thầm, cửa phòng bỗng truyền đến tiếng gõ đinh tai nhức óc.

Bác sĩ buông ống tiêm xuống, đi tới cửa, một tay mở cửa ra, một tay gỡ khẩu trang, định hỏi Phong Dương có chuyện gì.

Phong Dương một phen đẩy bác sĩ ra, sải bước đi đến trước giường giải phẫu.

"Trước tạm khoan chuyện phẫu thuật đã."

Phong Dương bước qua người bác tốt, đi đến trước mặt Tưởng Thầm.

Tưởng Thầm chấn động một chút, sau đó ngơ ngác mà buông hai chân xuống.

Tuy là như vậy, đôi chân thon dài trần như nhộng vẫn bị Phong Dương nhìn thấy hết.

Đó là đôi chân đẹp nhất Phong Dương từng thấy qua, cũng tương đối hoàn mỹ, khi lại một lần nữa nhìn đến, anh có xúc động muốn chạm vào.

Tầm mắt Phong Dương hướng lên trên, rơi xuống trên mặt Tưởng Thầm, quả nhiên không phải anh nhìn nhầm, thật sự trong mắt cậu đều là bi thương.

"Cậu thích con chứ?" Phong Dương bỗng nhiên hỏi.

Tưởng Thầm vốn dĩ định gật đầu, nhưng cuối cũng vẫn là lắc đầu.

"Cậu sinh đứa nhỏ này ra đi." Rõ ràng đều khổ sở đến tuỳ thời đều có thể khóc ra, nhưng vẫn là quật cường mà không chịu nói bất luận gì, Phong Dương cảm giác trong ngực có cái gì đổ vỡ, làm anh cảm thấy rất không thoải mái.

Tưởng Thầm chớp chớp mắt, biểu tình ngốc lăng, như là không nghe rõ điều Phong Dương nói.

Phong Dương cong lưng, một tay chống ở trên người Tưởng Thầm, ánh mắt hai người lúc này không có gì ngăn trở mà đối diện nhau, đều có thể nhìn thấy rõ ràng thân ảnh bản thân ở trong mắt đối phương.

Bọn họ cũng từng xích loã đối diện nhau ở đêm mưa ngày đó.

Đêm đó, Phong Dương không chỉ nhìn qua, sờ qua, mà còn hôn qua rất nhiều bộ phận trên cơ thể Tưởng Thầm, thanh niên xác thực có cơ thể thật xinh đẹp, hiện giờ lại lần nữa dựa gần như vậy, vô hình trung giống như trở lại ngày hôm đó.

Màu mắt Phong Dương hơi trầm xuống.

"Đứa nhỏ này tôi muốn, tôi cho cậu một trăm triệu, nếu cậu có thể đem đứa nhỏ sinh, tôi có thể cam đoan với cậu, sau khi sinh nó ra tôi sẽ đau nó, yêu nó, cho nó nền giáo dục tốt nhất, thậm chí sẽ không tìm mẹ kế cho nó."

Trong lòng suy nghĩ, lại nhìn xuống hốc mắt hơi hơi phiếm hồng của Tưởng Thầm, liền nghĩ tới, trưởng bối trong nhà thích trẻ con, vẫn luôn nghĩ tới chuyện anh kết hôn sinh con, hiện tại có con rồi, cũng coi như hoàn thành một cái tâm nguyện cho các trưởng bối.

Đứa nhỏ này tới đột nhiên không có bất luận dấu hiệu gì, nhưng đồng thời, chưa chắc không phải lễ vật mà trời cao ban cho Phong Dương anh.

Ngoại trừ điều này, mẹ đứa nhỏ càng soái khí tuấn mỹ, phẩm chất đạo đức của Tưởng Thầm cũng ưu tú hơn rất nhiều người, bé con tương lai nhất định sẽ không quá kém.

Cùng với chuyện về sau tìm người mang thai hay nhận nuôi một đứa, không bằng để Tưởng Thầm sinh ra đứa nhỏ.

Tiền anh cấp, đồng dạng tài nguyên giải trí anh cũng cấp.

Chỉ cần Tưởng Thầm nguyện ý sinh đứa nhỏ này ra.

Còn có một nguyên nhân khác Phong Dương cố tình xem nhẹ, đó chính là lúc anh nhìn thấy biểu tình giống sắp khóc của Tưởng Thầm, anh chỉ nghĩ thật nhanh làm đối phương hết khổ sở.

Thanh niên gương mặt đẹp như thế, vẫn là tươi cười thì tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro