Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8.1: Một trăm triệu

Cửa sổ xe rõ ràng đã mở ra, nhưng hai người phía trước đang thấp giọng nói chuyện đều cảm giác toàn bộ không khí trong ô tô trở nên áp lực nặng nề hơn.

Tiểu Trương ngồi ghế phụ dường như cảm giác được, chậm rãi quay đầu, một cái quay đầu này, trực tiếp đối mặt với đôi mắt sâu hút chứa sương lạnh ngưng kết của vị Đại ảnh đế đã tỉnh lại ở ghế sau.

Lúc ấy khẩu khí Tiểu Trương như bị đóng băng, hồi tưởng lại tình huống mấy ngày trước trong phòng làm việc.

Bọn họ đã theo Phong Dương mấy năm, đều rõ ràng từ trước tới nay bản thân Phong Dương đều không thích nghe bọn họ lén bàn tán chuyện người khác.

Kết quả hai bọn họ hôm nay đều cho rằng Phong Dương đã nhắm mắt ngủ, nhất thời kích động, liền đã quên quy tắc này của Phong Dương.

Tiểu Trương muốn xin lỗi Phong Dương, chỉ là ánh mắt đối phương lạnh băng, giống như treo lên một tất lưới thật lớn nặng nề mà đè lên người Tiểu Trương, làm cô chỉ cảm thấy đầu lưỡi tê dại, như thế nào đều không nói nên lời.

Trợ lý lái xe hiển nhiên cũng chú ý tới tình huống bên này, hắn từ kính chiếu hậu liếc về phía sau một cái, lập tức rút mắt về, không chớp mắt mà nhìn kính xe phía trước, thẳng thắn đến giống như thép, sắc mặt cùng tư thế kia, rõ ràng là cật lực đem cảm giác tồn tại của bản thân giảm xuống thấp nhất.

Chỉ là chuyện xảy ra sau đó, hiển nhiên vượt qua dự đoán của hai người, bọn họ ngàn tưởng vạn tưởng khả năng đều không suy đoán được Phong Dương sẽ hỏi bọn họ cái vấn đề kia.

"Tuỳ Lệ sau này thế nào?" Phong Dương vẫn luôn không có ngủ, có thể nói đằng trước hai trợ lý nói gì, anh đều nghe không xót một chữ.

Trong mắt Tiểu Trương và trợ lý lái xe đều chứa kinh ngạc cùng khó hiểu, hai mặt nhìn nhau, từ trên mặt đối phương nhìn thấy biểu tình giống hệt của mình.

"......Hiện tại còn nằm trong bệnh viện." Tiểu Trương thầm nuốt một ngụm nước miếng, thanh âm có hơi ngập ngừng.

"Đứa nhỏ của cô ấy không còn?" Phong Dương nhìn Tiểu Trương, trên trán Tiểu Trương mồ hôi lạnh đều toát ra.

Tiểu Trương khẽ nhấp môi, đồng thời dạ một tiếng.

"Mất đứa nhỏ, tinh thần bị ảnh hưởng sao?"

"Đương nhiên a, đó là long phượng thai, cũng là đứa nhỏ đầu tiên Tuỳ Lệ mang thai, không chỉ có tinh thần, đối với thân thể cô ấy cũng là tổn thương cực lớn, vận khí không tốt, có lẽ về sau không thể lại mang thai." Tiểu Trương cũng là nữ, tuy hiện tại không có bạn trai, nhưng những chuyện như thế này, cô vẫn là tương đối hiểu biết.

Ngón tay phải của Phong Dương khẽ cong đặt trên đùi, trợ lí cho rằng anh còn muốn hỏi thêm cái gì, thanh âm Phong Dương lại dừng lại.

Thật ra trong lòng Tiểu Trương thầm đoán rằng, rốt cuộc đều xem như người của giới giải trí, biết được rất nhiều người cùng chuyện, Tiểu Trương liền cho rằng Phong Dương có thể hay không cùng nữ nhân nào đó quan hệ không bình thường, sau đó bây giờ đối phương mang thai con của anh rồi.

Bằng không không cách nào giải thích tại sao Phong Dương lại hỏi như vậy.

Cũng không biết người nọ là người trong giới, hay là người ngoài giới.

Hôm nay Phong Dương là đi tuyên truyền cho phim điện ảnh, nhân viên chủ yếu của đoàn đội đã qua đến đây, công việc hợp tác với phía điện ảnh, bên kia gọi điện nói cảnh tượng đều thu xếp không sai biệt lắm, lúc này anh mới đi đến.

Ngày hôm sau chính là chủ nhật, lúc Phong Dương ra khỏi ô tô, trong đầu nháy mắt liền hiện lên thông tin này.

Bạn tốt bác sĩ ngày hôm qua đã liên hệ với Phong Dương, xem ra với đối phương, Tưởng Thầm chính là bạn bè của Phong Dương, cho nên Tưởng Thầm quyết định thời gian phẫu thuật ở buổi chiều chủ nhật, bác sĩ liền cảm thấy có lẽ nên nói cho Phong Dương một tiếng, kỳ thật còn có nguyên nhân khác, bởi vì bác sĩ cảm thấy, nói không chừng Tưởng Thầm đã sớm nói cho Phong Dương, hắn liên hệ Phong Dương, càng vì chủ yếu là hỏi anh chủ nhật có thời gian không, nếu là anh đem Tưởng Thầm tới bệnh viện bọn họ, dù sao số người đến làm phẫu thuật nói ít cũng ít,nhưng nói nhiều cũng nhiều.

Nam nhân mang thai, đối với Tưởng Thầm mà nói, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên, nếu có thể có bạn bè bồi bên người, cảm xúc có lẽ sẽ nhận được một ít an ủi .

Nguyên bản buổi chiều chủ nhật Phong Dương có công tác, hơn nữa là một cái phỏng vấn tương đối quan trọng, lúc đấy anh lại như gặp ma chướng, trực tiếp liền nói chiều hôm đó có rảnh.

Sau khi cúp máy, Phong Dương nhìn chằm chằm màn hình di động ngẩm ra một hồi lâu, từ màn hình đen ngòm có thể nhìn thấy rõ ràng biểu tình của chính mình, Phong Dương vì thế kinh ngạc, vì cái gì mình nói rằng chiều chủ nhật có rảnh.

Hồi tưởng qua đi, ngón tay ở trên số điện thoại thật lâu không có động tác tiếp theo.

Không biết qua bao lâu, Phong Dương đầu tiên là gọi cho người đại diện, để cho hắn thông báo lại giao hẹn với tổ tiết mục, nói anh muốn đem thời gian phỏng vấn đẩy lên sớm hơn, chủ nhật anh có chuyện phi thường trọng yếu cần xử lý.

Sau khi người đại diện gọi cho tổ tiết mục, Phong Dương lại lần nữa gọi qua, trực tiếp cùng người phụ trách tiết mục trò chuyện, đầu tiên là tỏ vẻ chân thành xin lỗi, sau đó hai bên cùng nhau thương nghị xem thời gian dịch lên trước hay về sau một ngày.

Kì thực việc Phong Dương thay đổi thời gian mà nói, đối với tổ tiết mục là trở tay không kịp, nhưng thái độ Phong Dương lại dị thường thành khẩn, tổ tiết mục cũng không phải hoàn toàn không thể thương lượng, rốt cuộc có địa vị ảnh đế của Phong Dương ở chỗ này, chuyên mục này của bọn họ chỉ xem như tiết mục nhỏ, lúc trước có minh tinh trực tiếp đổi giờ quay còn một câu xin lỗi cũng không có.

Phong Dương lần nữa xin lỗi, mà không phải chơi trò người nổi tiếng hay gì khác, ngược lại làm tổ tiết mục cảm thấy người này xác thực giống như lời quần chúng nói là người có lễ tiết.

Sự việc trải qua hai bên tích cực hoà hoãn thảo luận, vì phối hợp thời gian của Phong Dương, vì thế liềm đổi tới buổi tối thứ bảy.

Thứ sáu Tưởng Thầm ở nơi khác, buổi sáng thứ bảy mới gấp gáp trở về.

Mới vừa gấp trở về, nghỉ ngơi không được nhiều, giữa trưa lại lập tức chạy tới địa điểm công tác tiếp theo.

Người đại diện anh Thiên đã tranh thủ giúp Tưởng Thầm một cái đại ngôn nhãn hiệu đồ uống loại hai, cho nên trưa hôm đó, Tưởng Thầm phải đến công ty đồ uống đó quay quảng cáo.

Quay không phải bên trong nhà, mà là ở bên ngoài.

Vì để xây dựng loại hơi thở thanh xuân, nên trong quá trình quay yêu cầu phải chạy nhanh.

Công việc của Tưởng Thầm ngày một nhiều, thêm vào ngày đó từ phòng khám trở về, nôn nghén liền chuyển biến tốt đẹp, bởi vậy rất nhiều lúc, Tưởng Thầm quên chuyện cậu là người đang mang thai, không thể làm loại vận động kịch liệt này.

Giai đoạn chuẩn bị quay chụp, Tưởng Thầm trí nhớ tốt, một hồi liền đem yêu cầu quảng cáo nhớ kĩ trong lòng, sau đó chính là cùng các diễn viên khác chạy vội trên đường.

Tự nhiên không có khả năng một lần liền qua, có đôi khi chỉ là một đoạn ngắn, đều phải quay tới lui nhiều lần.

Tưởng Thầm học vũ đạo chuyên nghiệp, đương nhiên biết việc quay chụp này phải làm mấy cái động tác có chút khó khăn, tỷ như từ chỗ cao nhảy xuống, ở không trung xoay người, trên mặt đất đều có đệm mềm đỡ.

Việc này đối với Tưởng Thầm mà nói đương nhiên không tính là khó, trước sau đại khái nhảy năm lần, đạo diễn liền phất tay bảo qua.

Chỉ là lúc Tưởng Thầm đi xuống dưới đất từ đệm mềm, dạ dày bỗng nhiên co rút một chút, cùng với đó là một tia đau đớn lan tràn từ bụng ra các bộ phận khác.

Tay Tưởng Thầm che ở trên bụng, lúc này mới hậu tri hậu giác, thân thể chính mình cùng lúc trước bất đồng, trong bụng cậu có một đứa bé.

Nguyên bản là tâm tình cao hứng, nhớ lại chuyện này, chớp mắt liền chìm xuống.

Tuy rằng về sau Tưởng Thầm vẫn là tươi cười, nhưng tươi cười kia không còn phát ra từ nội tâm.

Sau khi hoàn thành quay chụp, Tưởng Thầm lễ phép cùng nhân viên tổ quay chụp nói lời tạm biệt, liền mau chóng quay đầu rời đi, có người muốn xin chữ kí cùng chụp ảnh, trong chớp mắt liền không thấy bóng dáng Tưởng Thầm đâu.

Người đại diện sắp xếp trợ lí lái xe ở bên ngoài chờ, vừa thấy Tưởng Thầm lại đây, liền đi xuống đẩy cửa xe.

Tưởng Thầm cúi đầu ngồi vào trong xe, nói cảm ơn trợ lý.

Trợ lý nhìn biểu tình có chút khác thường của Tưởng Thầm, hắn phát hiện khuân mặt của Tưởng Thầm không chỉ bởi vì quay quảng cáo mà mỏi mệt, mà giống như còn có ưu thương khó có thể che dấu.

Hắn nhớ rõ Tưởng Thầm lúc trước còn tốt, như thế nào mới qua mấy giờ, giống như đã xảy ra tình huống ngoài ý muốn nào đó.

Trợ lý tự hỏi một hồi có nên hay không gọi điện cho anh Thiên nói một chút tình huống của Tưởng Thầm.

Buổi tối không có công việc được sắp xếp, Tưởng Thầm ngồi dựa vào ghế xe, tầm mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa kính, phong cảnh ban đêm nhanh chóng xẹt qua tầm mắt.

Ngày mai là chủ nhật, sầu lo cùng khổ sở hiện tại của cậu, sẽ theo đứa nhỏ trong bụng cậu rời đi mà biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro