Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7.2

Tưởng Thầm giật giật ngón tay rũ bên người, không khống chế được xúc động muốn vuốt ve bụng mình, đây là thói quen nhỏ của cậu hình thành qua mấy ngày qua.

Cậu hơi hơi gật đầu với Phong Dương, quay đầu, đi ra khỏi phòng khám.

Bên ngoài phòng khám đường phố thưa thớt ít người lui tới, tự nhiên xe taxi đi đến bên trong ngõ nhỏ là rất ít, từ ngõ nhỏ đi ra đường cái,vừa rồi trải qua một phen kiểm tra, bên ngoài sắc trời đã tối đi không ít.

Giơ tay cản lại một chiếc xe, ngồi trên ghế sau, rốt cuộc lúc này Tưởng Thầm mới đặt tay lên bụng, đột nhiên cậu buộc chặt ngón tay, đem quần áo ở eo nắm chặt hết mức.

Một cỗ bi thương nồng liệt không có dấu hiệu tràn vào lồng ngực Tưởng Thầm, làm trái tim cậu nhảy lên một chút rồi đau giống như bị xé rách.

Cậu cảm thấy yết hầu chua xót, rõ ràng chính mình trước kia không phải người yếu ớt như vậy, nay bởi vì ngoài ý muốn mang thai, khiến cho cảm xúc bản thân thay đổi khác thường.

Hít một hơi thật sâu, sau đó lại chậm rãi thở ra, đem cảm giác chua xót ở cổ họng cưỡng chế áp xuống.

Cuộc sống mà ai không từng suy sụp vài lần, cuộc sống vốn dĩ chính là một hồi buồn vui lặp đi lặp lại.

Chỉ là mang thai mà thôi, phá bỏ đứa bé liền tốt rồi, Phong Dương sẽ giúp cậu đem việc này xử lí sạch sẽ, cậu căn bản không cần lo lắng về bất cứ điều gì.

Một chút việc đều không có.

Tưởng Thầm rời đi không bao lâu, Phong Dương cũng theo sau rời đi.
Bác sĩ đi đến trước mặt Phong Dương, tay đặt trên vai bạn tốt, hai người vai kề vai đứng.

Hai tầm mắt đều nhìn hướng Tưởng Thầm rời đi.

"Tôi nói này đại ảnh đế, cậu có biết một người baba khác của đứa bé là ai không? Tôi tương đối tò mò, là ai lợi hại như vậy, ngủ một người đàn ông đến độ mang thai."

Bác sĩ một bộ dáng vô cùng nhiều chuyện.

Phong Dương nghiêng đầu nhìn chằm chằm bác sĩ, bác sĩ giương lên gương mặt tươi cười.

Phong Dương đột nhiên hạ thấp một bả vai, cánh tay của bác sĩ liền rơi xuống.

"Ai?" Bác sĩ kinh ngạc kêu một tiếng.

"Tôi cũng không biết, còn có chút việc, đi trước." Không muốn ngốc ở nơi này nữa, Phong Dương lập tức chào tạm biệt.

"....Đã vài ngày không gặp, buổi tối cùng nhau ăn một bữa cơm a." Bác sĩ trong lòng tuy nhiều chuyện muốn nói nhưng kì thực không nặng, nhìn ánh mắt người khác này hắn vẫn phải biết.

Bước chân đang đi ra ngoài của Phong Dương hơi dừng, xoay người, bác sĩ cho rằng anh đồng ý, người kia lại ném lại một câu 'lần sau đi'.

Đôi chân dài nhanh chóng bước đi, đảo mắt liền dừng ở ô tô đậu bên ngoài phòng khám, ô tô nhanh chóng rời đi, đem bác sĩ cùng phòng khám nháy mắt bỏ xa.

Về đến nhà, Tưởng Thầm liền bắt đầu kiểm tra một lượt lịch trình đã được an bài, thứ sáu thời gian không đủ, chủ nhật có hoạt động cần tham gia, không phải ở tại đây, nhưng cũng may không quá xa, lái xe mất tầm hai giờ, cứ như vậy, buổi chiều hẳn là có thể làm phẫu thuật.

Tưởng Thầm lập tức cầm di động gọi qua cho bác sĩ, báo cho đối phương buổi chiều chủ nhật mình có thời gian.

Bác sĩ tỏ vẻ vậy định sau một giờ chiều, đến lúc đó Tưởng Thầm trực tiếp đi qua là được, ở lần kiểm tra trước, bác sĩ từ trong miệng Tưởng Thầm biết được cậu đi qua một nhà tam gần bệnh viện ở nơi này, kia lúc chụp phim cậu đã xem qua, thai nhi nhau thai thực ổn, làm giải phẫu sẽ tương đối nhẹ nhàng. (Không biết mình dịch cái gì đoạn này nữa 😭😭 đọc ko hỉu gì luôn)

Cúp máy, Tưởng Thầm liền dựa lên sofa mềm mại, xương cột sống hơi cong, trong tay còn cầm điện thoại, cậu nhìn chằm chằm di động , khoé môi không tiếng động mỉm cười.

Không biết có phải nguyên nhân thời gian giải phẫu đã được quyết định, cả người Tưởng Thầm đều cảm giác được một trận nhẹ nhàng, ngày trước nôn nghén làm cậu rất khó chịu, bây giờ thì đã tốt lên không ít.

Ngẫu nhiên sẽ có thai nghén, nhưng chỉ là một chút cảm giác ghê tởm, không có mãnh liệt như quá khứ, khiến cậu phải chạy đến toilet nôn khan.

Không riêng chuyện này, ban đêm Tưởng Thầm cũng không hề mất ngủ, quả bom hẹn giờ trong lồng ngực như bị người ta huỷ đi kíp nổ, vài ngày Tưởng Thầm đều một đêm yên giấc đến sáng hôm sau.

So với Tưởng Thầm nơi này bình tĩnh, nơi đó Phong Dương ngoài ý muốn bắt đầu tâm thần không yên.

Không riêng gì đối với hôn nhân hay là đối với tiểu hài tử, trước giờ Phong Dương đều không có quá nhiều dục cầu, người trong nhà biết tính tình anh lạnh lùng, sau khi tâm sự một hồi, cũng liền tuỳ tiện anh hành sự, về sau Phong Dương có thể suy nghĩ thông suốt mà ra nước ngoài tìm người mang thai hộ, hoặc là nhận nuôi đứa nhỏ đều có thể.

Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Phong Dương, anh như thế nào cũng không nghĩ đến mây mưa cùng Tưởng Thầm một đêm, lại khiến cho đối phương mang thai.

Phong Dương xác định mình không có một chút tình cảm vượt mức nào với Tưởng Thầm, tuy có một chút thương tiếc, nhưng không thể nói đó là cảm tình được.

Tưởng Thầm muốn phá thai, Phong Dương không ngăn cản, đứa bé kia bọn họ đều chưa từng nghĩ qua, cũng không phải kết tinh tình yêu giữa bọn họ.

Nói như thế này thật không sai, nhưng không biết vì duyên cớ gì, khiến Phong Dương cảm thấy kì quái, từ ngày đó rời phòng khám trở về, bên người anh liền hay nghe được những câu chuyện về trẻ con hoặc là nhìn thấy những đồ vật của chúng.

Có nữ nhân viên mang thai, thời gian nghỉ trưa liền cùng đồng nghiệp thảo luận về lão công và chuyện mang thai.

Khi công tác ở bên ngoài, cũng không hiểu tại sao lại nhìn vào cái bụng to to của thai phụ.

Phong Dương không biết có phải mình gặp ma chướng không, đứa bé kia, Tưởng Thầm mang thai nó, cũng chính là cốt nhục của anh.

Hôm nay là thứ sáu, Phong Dương phải đi quay chụp ngoại cảnh, anh ngồi ở ghế sau, lái xe chính là trợ lý đoàn đội, ngồi ghế phụ là một tiểu trợ lý.

Tối qua Phong Dương ngủ không ngon, rạng sáng hai giờ mới đến nơi, vì thế anh liền nhắm mắt dưỡng thần, nhìn lại rất giống đang ngủ.

Hai trợ lý ngồi phía trước nhỏ giọng nói chuyện.

"Nghe nói gì chưa?" Tiểu Trương ngồi ở ghế phụ đè nhẹ thanh âm nói.

"Chuyện Tuỳ Lệ á."

"Cô ấy, cô ấy có chuyện gì?"

Trên gương mặt nhỏ lộ ra biểu tình tiếc hận: "Quá xui xẻo, chính mình mang thai cũng không biết, kết quả còn chạy đi đóng một bộ phim cổ trang, mỗi ngày đều treo ngược trên dây thép bay qua bay lại."

"Đứa nhỏ không còn nữa?"

"Đúng vậy, song bào thai, không đúng, là long phượng thai."

"Không phải chứ!" Vị trợ lý lái xe cả kinh trợn tròn mắt, thật khó mà tin được.

"Thật sự, trong đoàn phim kia tôi có quen biết một người bạn, là tin tức bên trong đoàn, hiện tại Tuỳ Lệ đang nằm ở bệnh viện, trạng thái tinh thần cả người đều cực kỳ không tốt, nàng mang thai không có một chút dấu hiệu nào, chờ khi biết có thai, đứa nhỏ cũng đã không còn."

"Long phượng thai, nếu đó là vợ tôi, tôi chắc cũng muốn phát điên." Trợ lý lái xe là nam nhân, đã có bạn gái, hai người cũng đã tính tốt ngày kết hôn.

Bỗng nhiên nghe thấy tin xấu này, có chút cùng tâm lý.

"Về sau rất khó có thể mang lại long phượng thai." Chuyện này cùng việc mua vé số không khác biệt lắm, trong ngàn vạn người mới có khả năng có một người.

Hai người bên này nhỏ giọng nghị luận, ở ghế sau Phong Dương bỗng nhiên chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt sâu hun hút, rõ ràng chưa từng ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro