Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6.1

Chương 6: Chúc mừng ảnh đế có em bé

Edit+Beta: CiuCiu

------------------------------------------------------

Phía trước con đường là một vách tường rắn chắc sừng sững, hai bên một mặt là rừng rậm, một mặt là triền núi hoang vắng úa tàn.

Phong Dương dừng xe, tháo đai an toàn, đẩy cửa xe đi xuống. Đợi bên ngoài một lát, cậu trai ngồi trên ghế phụ lúc này mới chậm rãi bước ra từ trong xe.

Ánh mắt trầm thấp chậm rãi hạ xuống, trên mặt anh hoàn toàn lạnh nhạt, nhìn chằm chằm về hướng cậu trai cao gầy đi đến.

Khoảng cách lại một lần gặp mặt, cũng sắp được hai tháng, cậu giống như lại gầy một ít, Phong Dương hơi hơi nheo mắt lại, trong lòng không khỏi suy đoán, người này chờ tới bây giờ mới đến tìm anh, rốt cuộc có ý đồ gì.

Anh cảm thấy lần trước hẳn là mình đã nói đủ rõ ràng, từ đầu đến cuối anh rất ghét loại người lòng tham không đáy.

Ngoài dự đoán của Phong Dương, Tưởng Thầm đi đến trước mặt anh, không có mở miệng đề xuất yêu cầu gì, mà là đưa cho hắn một túi văn kiện.

Túi văn kiện bằng giấy, miệng túi đã mở.

Ảnh giường chiếu hôm ấy? Tâm cơ ghia.

"Không phải ảnh giường chiếu." Thấy con ngươi Phong Dương bỗng nhiên lạnh thêm, Tưởng Thầm như biết suy nghĩ trong lòng anh, nói.

Không phải ảnh giường chiếu, còn có thể là cái gì.

Phong Dương tuy rằng còn nhiều nghi ngờ, vẫn là tiện tay cầm túi văn kiện, lấy ra mấy tờ giấy xét nghiệm từ bên trong.

Tên trên tờ đơn xét nghiệm hắn không biết, nhưng lại cùng họ với Tưởng Thầm, tên có vẻ lạ, nhìn xuống dưới, đôi mắt vốn dĩ trầm tĩnh của anh hơi mở rộng.

Kinh ngạc trong nháy mắt chiếm cứ đôi mắt Phong Dương, hắn nhìn giấy xét nghiệm trên tay, lại nhím Tưởng Thầm đứng ở trước mặt anh.

Trên giấy xét nghiệm ghi khá rõ ràng, anh chưa ngu đến mức nhìn không ra giấy này nội dung là gì, bên trên viết người họ Tưởng đã mang thai, thời gian khoảng một tháng rưỡi.

Thời gian này làm Phong Dương cảm thấy kỳ quái.

"Đây là cái gì?" Phong Dương dứt khoát dừng suy đoán lung tung, hỏi Tưởng Thầm.

"Anh nhìn cái này đi." Tưởng Thầm không lập tức trả lời vấn đề của anh, mà lấy một tấm chứng minh nhân dân ra từ trong túi. Cầm lấy tờ chứng minh, người trên ảnh chụp tuy rằng kiểu tóc cùng gương mặt có chút khác với bây giờ, nhưng đôi mắt kia, Phong Dương vừa nhìn, liền biết người này là ai.

Lại nhìn tên đối phương, ngoài ý muốn cùng tên trên giấy xét nghiệm giống nhau như đúc.

Kinh ngạc lúc này biến thành khiếp sợ, Phong Dương tự nhận ngần ấy năm, không phải chưa từng gặp được tình huống kỳ lạ nào, nhưng chưa từng gặp việc nào giống như hôm nay, thậm chí khiến anh không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt.

Cho nên Phong Dương vẫn duy trì vẻ mặt lạnh nhạt.

"Cho nên, ý của cậu là, cậu mang thai con tôi?" Nếu không phải cái thai là của anh, Tưởng Thầm hôm nay sẽ không tới gặp mình.

Nhưng cấu tạo cơ thế anh cùng Tường Thầm hoàn toàn giống nhau, đều là đàn ông, thử hỏi một người đàn ông như thế nào có thể mang thai giống như chị em phụ nữ.

Phong Dương tin tưởng Tưởng Thầm bởi vì kế hoạch bò đến trên giường anh thất bại, không thể có được thứ mà mình muốn, cảm xúc liền mất khống chế, rốt cuộc trả giá đem thân thể chính mình bán đi, lại không nhận được thứ tốt. Cho nên tinh thần không ổn, mới làm ra chuyện này.

Rõ ràng anh không tin.

"Em biết anh không tin em, em cũng vô cùng hi vọng đây là giả, nhưng em thật sự sẽ không lừa gạt anh chuyện như này."

"Kể cả chuyện xảy ra ngày hôm đó, cũng không phải em cố tình, lúc ấy em bị cảm, xuống lầu nhờ ông chủ đưa em đến phòng khám gần đấy, ông chủ lại không có ở đấy, khi quay lại phòng, cả người ý thức đều không rõ, nhầm tầng ba thành tầng bốn."

"Em không muốn kiếm lợi ích gì từ anh cả, trước nay đều không có."

Tưởng Thầm cố gắng khiến thanh âm chính mình có vẻ bình tĩnh, nhưng ai cũng không biết được sau khi biết mình mang thai, mấy ngày qua cậu trải qua thế nào.

Cơ hồ mỗi tối cậu đều không thể đi vào giấc ngủ, ban ngày tinh thần hoảng hốt, lúc làm việc bên ngoài, rất nhiều lúc đều phạm lỗi sai.

Nhưng cậu không thể tìm giúp đỡ từ bất kì ai, cho dù là người đại diện, Tưởng Thầm cũng sợ hãi đối phương biết tin tức này.

Người đại diện anh Thiên tuy có vẻ rất quan tâm cậu, nhưng có lẽ là do bản năng, Tưởng Thầm lựa chọn dấu giếm đối phương.

Trong lồng ngực cậu không lúc nào không có một quả bom hẹn giờ, có khi nôn nghén, cậu đều trộm tránh ở trong WC, chỉ có thể che miệng nôn mửa, không dám để những người khác nghe thấy.

Cậu chưa từng trải qua sợ hãi cùng bất lực như vậy. Cậu đối với sự nổi tiếng không có quá nhiều dục vọng, nhưng nếu bởi vì chuyện cậu mang thai bị đưa ra ánh sáng, khiến cậu phải rời khỏi giới giải trí, cậu không cách nào tưởng tượng nổi cảnh tượng đó.

Cậu từng nghĩ tới mua thuốc phá thai uống, nhưng cậu tra được trên mạng, nếu uống thuốc khi thai đã được một tháng, hoặc là không thành công, hoặc là thai nhi trong bụng biến thành tử thai, sẽ tạo thành tổn thương không thể thay đổi cho cơ thể.

Mà cậu không dám đặt cược bằng thân thể chính mình.

Nghĩ tới nghĩ lui, cậu nhớ ra Phong Dương. Đứa nhỏ cũng là con của anh, mà cậu cũng rõ ràng, anh tuyệt đối sẽ không muốn giữ đứa nhỏ này, nhưng xác thực anh là người có trách nhiệm, là người vô cùng đáng giá tin tưởng.

Nếu cậu đi tìm anh nhờ giúp đỡ, có thể anh sẽ giúp cậu một phen, dù sao Phong Dương từng gửi một khoản giúp đỡ cho fans.

Đi phòng khám tư nhân gì đó, Tưởng Thầm loại trừ đầu tiên, cậu cũng không phải là phụ nữ, cậu là đàn ông, đàn ông mang thai, hiển nhiên là một tin tức chấn động, cậu không cách nào bảo đảm vị bác sĩ không quen biết kia sẽ bảo mật thông tin này.

Mà Phong Dương ở giới giải trí lâu hơn cậu, quen biết nhiều người hơn, có nhiều chân trong vòng luẩn quẩn này, chỉ cần nhìn ngần ấy năm nay Phong Dương không dính scandal nào là biết.

Tưởng Thầm tin tưởng trước mắt Phong Dương là người trợ giúp thích hợp nhất.

Còn có một lí do quan trọng mà Tưởng Thầm tìm tới Phong Dương chứ không phải ai khác. Bởi vì anh là một baba khác của đứa nhỏ trong bụng cậu, cậu cho rằng anh có quyền biết, biết cậu mang đứa nhỏ của anh, biết cậu sẽ xoá bỏ đứa nhỏ này.

"Cậu nói cậu bị cảm, cho nên mới đi nhầm phòng?" Phong Dương tóm ra được hai trọng điểm trong lời Tưởng Thầm.

Cậu gật gật đầu, giống như phạm nhân chờ đợi tuyên án, chờ Phong Dương tuyên án cậu.

Có thể nói cậu đã nói, nhưng việc thuốc cảm đối với cậu xem như xuân dược, Tưởng Thầm nghĩ nghĩ vẫn là lựa chọn dấu giếm.

Sự việc đã xảy ra, không phải cậu giải thích hai câu, là có thể khiến Phong Dương tin tưởng.

Tưởng Thầm gật đầu, sau lại nói:     "Lúc cấp ba em từng đi bệnh viện kiểm tra, trong cơ thể em có hai bộ phận sinh dục. Thực khí - quan, hai bộ phận của cả nam lẫn nữ, anh nếu nghi ngờ lời em, em có thể cùng anh đi kiểm tra ngay bây giờ."

"Tới tìm anh, là em không muốn chuyện này bị những người khác biết, anh quen biết nhiều người, nếu có bác sĩ tư nhân có thể tin tưởng thì xin anh giới thiệu cho em, em muốn phá bỏ cái thai."

"Em thề với anh, em tuyệt đối sẽ không lấy đứa nhỏ để yêu cầu anh điều gì."

Thật ra cậu rất thích trẻ con, trong nhà cậu là con trai độc nhất, khi còn nhỏ thực hâm mộ những nhà khác có thật nhiều đứa nhỏ, cha mẹ cậu hàng năm lại bận công tác, Tưởng Thầm ngay từ nhỏ liền rất hiểu chuyện ngoan ngoãn, chưa bao giờ gây phiền phức, khiến cho cha mẹ theo bản năng liền cho rằng cậu chuyện gì cũng có thể tự làm tốt, dần dần, sự quan tâm đối với cậu cũng không còn bao nhiêu.

Mấy năm trước tình cảm cha mẹ không tốt, đã ly hôn, sau khi ly hôn hai người từng người đều có gia đình mới, khiến cho Tưởng Thầm bây giờ thực sự chỉ còn một mình.

Bị Phong Dương hiểu lầm, Tưởng Thầm trong lòng trước sau đều không buông được, có thể giáp mặt cùng nói rõ là điều đầu tiên Tưởng Thầm muốn làm.

Tưởng Thầm nói nhiều như vậy, Phong Dương vẫn là không tin tưởng toàn bộ, quan niệm đã bám rễ từ trước, theo bản năng anh lựa chọn không tin.

Nhưng nhìn lời nói hành động rõ ràng của Tưởng Thầm, giấy xét nghiệm là từ bệnh viện chính thống mà ra, Phong Dương trầm mặc tự hỏi một hồi, thực ra hắn có một người bạn tốt mở phòng khám, người này là người có thể tin tưởng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro