Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22

Chương 22: Bảo vệ

Edit+ Beta: CiuCiu

--------------------------------------------------

Tưởng Thầm hoàn toàn không biết có người ở trong chỗ tối đối như hổ rình mồi, chuẩn bị đem tất cả các loại thất bại của mình gần đây toàn bộ trả thù lại trên người cậu.

Liên tục bận rộn thêm một đoạn thời gian, trên lịch trình cũng có được bốn lịch trống.

Thiên ca đẩy giúp cậu mấy công việc không quan trọng, giành được cho cậu bốn ngày nghỉ để nghỉ ngơi thật tốt.

Chờ kỳ nghỉ kết thúc cũng tầm tiến vào đoàn phim đô thị kia.

Vốn dĩ cậu định đi du lịch ở mấy chỗ gần đây giải sầu trong bốn ngày, kết quả buổi tối hôm đó thời tiết lại không tốt, mưa to tầm tã, trận mưa này lại khiến cậu nhớ lại ngày nào đó mấy tháng trước.

Trời mưa đi ra ngoài du lịch, có bị điên í.

Tưởng Thầm đương nhiên từ bỏ, lựa chọn ngốc trong nhà đọc kịch bản gì gì đấy.

Thạch Lỗi từ lúc làm trợ lý cho cậu cũng chưa được nghỉ ngơi hôm nào, nên cậu kêu hắn ở nhà với người nhà, cậu cơ bản đều ở trong nhà, sẽ không có chuyện gì.

Thạch Lỗi cũng không lập tức đồng ý, mà gọi điện thoại cho người trả lương cho hắn- Phong Dương, được anh cho phép lúc này mới giao chìa khoá xe cho Tưởng Thầm, sau đó về nhà.

Trước lúc đi vẫn không yên dặn dò cậu nếu có chuyện trực tiếp gọi hắn, hắn sẽ lập tức chạy tới.

Trước mặt tiểu khu có bán rau dưa thịt thà, nhưng Tưởng Thầm một mình ở nhà bệnh lười phát tác, không muốn nấu cơm, trực tiếp kêu cơm hộp.

Mấy món dinh dưỡng Phong Dương mang tới. cơ hồ mỗi ngày cậu đều ăn, trong nhà có nồi áp suất, thỉnh thoảng cũng lấy canh ngao ăn.

Phần lớn thời gian ban ngày Tưởng Thầm đều ngồi trên sô pha đọc kịch bản, đánh dấu vài chỗ cần lưu ý.

Buổi tối thì đi ngủ thật sớm, cậu không thức khuya nổi.

Hai ngày trước cậu cũng không ra cửa được vài lần, mà ra ngoài cũng chỉ là hoạt động bên trong tiểu khu.

Nhưng ngoài ý muốn vào buổi sáng ngày thứ ba, Tưởng Thầm nhận được điện thoại của Đổng Minh.

Khoảng thời gian trước tham gia chương trình tống nghệ kia, Tưởng Thầm cùng Đổng Minh ở chung không tệ lắm, cùng mấy minh tinh khác để lại phương thức liên hệ cho nhau.

Đổng Minh vừa lúc cũng có vai diễn ở đây, biết Tưởng Thầm cũng ở đây, nên hẹn cậu ra ngoài ăn một bữa.

Tưởng Thầm có ấn tượng khá tốt về người này, cộng thêm bây giờ cậu cũng đang được nghỉ phép, bỏ thời gian đi ăn bữa cơm đương nhiên là có thể.

Cậu hỏi địa chỉ, bảo một lúc nữa cậu sẽ qua. Cúp máy, cậu đi thay quần áo.

Sắp vào cuối thu, thời tiết càng ngày càng lạnh.

Tưởng Thầm mặc một cái áo lông màu trà sau đó khoác bên ngoài một cái áo khoác màu nâu nhạt.

Bên ngoài mưa phùn vẫn đang bay bay trong không trung, đến cửa đổi giày, lấy cái ô trong tủ giày theo.

Xe cậu để trong gara, sắc trời vẫn luôn u ám, dưới gara càng thêm tối, đèn tường bốn phía tuy sáng, nhưng trần nhà quá thấp, thật khiến người ta cảm thấy áp lực.

Cậu ngồi trên xe, thắt dây an toàn, chậm rãi lái xe ra ngoài.

Lúc đi qua một cái cột, Tưởng Thầm nhìn về phía cột, không biết có phải ảo giác hay không, hình như có người ở đó nhìn trộm cậu.

Lúc xe đi qua, phía sau cột lại không có ai.

Cậu cong môi cười cười, cảm thấy bản thân quá mẫn cảm rồi.

Xe ra khỏi gara, dần dần đi xa, một người đi ra từ đằng sau một chiếc xe việt dã, người này đội một cái mũ lưỡi trai màu đen, khẩu trang cầm ở trên tay, cằm trông rất khác thường, vừa nhìn sẽ nhận ra là kết quả sau khi đi sửa.

Tới điểm hẹn rồi, Tưởng Thầm hơi ngạc nhiên, cậu tưởng chỉ có mỗi Đổng Minh, ai dè lại có thêm cả Tạ Mục Vũ.

Đổng Minh thấy Tưởng Thầm xuất hiện, vẫy vẫy tay với cậu, cậu bước nhanh qua đó.

Ngồi xuống cái ghế cạnh cửa sổ, vừa mới đặt mông, cậu liền nhận ra gì đó, quay đầu nhìn về bên trái, quả nhiên mơ hồ nhìn thấy một người trông giống paparazzi ở phố đối diện đang chụp ảnh.

"Cũng không có việc gì, để bọn họ chụp đi, dù gì đây cũng là công việc của bọn họ." Đổng Minh thoạt nhìn không chút nào để í riêng tư của mình bị người ta nhìn trộm.

Bọn họ cũng chỉ ngồi đây cùng ăn bữa cơm, không có nữ hay là đạo diễn gì đó, cho dù chụp trộm, cũng chả bịa ra được chuyện lớn gì.

Cậu thu hồi ánh mắt, Đổng Minh đưa cho cậu một tách trà nóng, tuy cậu nói cảm ơn nhưng cũng không duỗi tay nhận trà uống.

"Gần đây vội việc gì không?" Đổng Minh ngồi ở trung gian, nhanh chóng kéo đề tài.

"Hai ngày nay đều rảnh rỗi, ở nhà đọc kịch bản." Tưởng Thầm nói thật.

"Nhận phim gì vậy?" Hiện tại Đổng Minh phần lớn thời gian đều tham gia tống nghệ, nói là lão tống nghệ cũng khá chuẩn xác.
(Tống nghệ: Chương trình giải trí.)

"Một bộ phim cải biên từ tiểu thuyết đô thị."

"Anh nhớ rõ cậu ban đầu cũng là diễn một bộ phim chiếu mạng."

Tưởng Thầm mỉm cười: "Đúng vậy."

Đổng Minh nghiêng mắt nhìn Tạ Mục Vũ, người này đang bưng tách trà, khoé miệng Đổng Minh đột nhiên gia tăng không ít.

"Tạ ca gần đây nhận một bộ điện ảnh diễn nam nhất, hình như nhân vật nam ba còn chưa có quyết định, có phải không?" Đổng Minh quay đầu, nhìn Tạ Mục Vũ.

Tạ Mục Vũ ngước mắt nhìn Đổng Minh, sau đó chuyển lên người Tưởng Thầm.

Cậu trai ngồi đối diện hắn hai mắt sáng ngời, dường như tích tụ muôn vần ánh sáng bên trong, ở trong giới giải trí rất hiếm gặp loại ánh mắt sạch sẽ không dính bụi trần này, nhiều người ánh mắt đều đã bị nhuộm rồi.

"Ừ, nam ba vẫn đang trong quá trình tuyển chọn." Tạ Mục Vũ quan hệ không tồi với đạo diễn bộ phim này, đạo diễn thậm chí còn nhờ hắn lưu ý, nếu gặp người phù hợp thì đề cử cho ông.

Ngay từ đầu hắn cũng không nghĩ tới Tưởng Thầm, lúc Đổng Minh nói hẹn cậu ra ngoài ăn cơm, hắn lúc này mới nhớ tới chuyện lưu ý người mà đạo diễn nhờ.

Cho dù khi tới tiệm cơm rồi, hắn cũng không tính kêu Tưởng Thầm đi thử, nhưng Đổng Minh biểu hiện có hơi quá tích cực.

Tạ Mục Vũ cũng có chút lý giải với hành động của Đổng Minh.

Giới giải trí người đẹp như mây, nhưng đồng thời tính cách ôn hoà, làm người chăm chỉ chính trực, thì thật sự quá ít rồi.

Đã nghe đến vậy mà Tưởng Thầm còn chưa rõ ý tứ của mấy người Đổng Minh thì cậu cũng khờ thật.

Cậu không ngốc, người khác đã trải sẵn đường ra rồi, cậu cứ tự nhiên mà đi theo thôi.

"Không biết nhân vật này có yêu cầu gì?" Tưởng Thầm hỏi.

"Tuổi cùng cậu khá tương đồng, nhưng nhân vật nam ba này là vai ác, bề ngoài thì là cùng một đội với nhân vật chính, nội tâm lại cực kỳ vặn vẹo." Tạ Mục Vũ xem qua kịch bản cũng không chỉ xem phần diễn của mình hắn, những nhân vật khác hắn cũng đều đọc kỹ.

Đổng Minh nói chêm vào: "Trước kia cậu có từng diễn vai nhân vật phản diện chưa?"

Tưởng Thầm lắc đầu, đều là diễn chính phái.

Đổng Minh duỗi tay một phen ôm lấy Tưởng Thầm, mặt mày thân thiện: "Chưa diễn qua cũng không việc gì, ai cũng đều có những lần đầu, đến lúc đó thực sự được chọn rồi, cậu cứ học hỏi mấy tiền bối kinh nghiệm diễn phong phú, tôi thấy cậu ngoan ngoãn như vậy, sẽ không có người từ chối dạy cậu đâu."

Cái tiền bối này hiển nhiên có tính ám chỉ, Tưởng Thầm nhìn về phía Tạ Mục Vũ.

Đổng Minh theo sau còn bổ thêm một câu: "Em nói rất đúng đi, Tạ ca."

Tầm mắt Tạ Mục Vũ cùng Đổng Minh giao nhau một lát, trên mặt hắn lộ ra tươi cười, gật đầu nói: "Đương nhiên."

"Đạo diễn bây giờ ở nơi khác, giữa tháng sau sẽ về, anh sẽ đưa số điện thoại của cậu cho ông ấy, chờ ông ấy trở về hẳn là sẽ liên hệ cho cậu đi thử vai."

"Cảm ơn anh." Tưởng Thầm thực cảm tạ Tạ Mục Vũ cho cậu cơ hội này.

"Được rồi, không nói chuyện này nữa, đồ ăn cũng sắp lạnh rồi, mau ăn cơm." Đổng Minh thu hồi cánh tay, tâm tình có vẻ rất sung sướng.

Mấy người đều lái xe đến, cho nên không uống rượu, buổi chiều Đổng Minh cùng Tạ Mục Vũ đều có công việc, sau khi ăn cơm cùng Tưởng Thầm xong, liền ở cửa nhà hàng đường ai nấy đi.

Chỗ xa paparazzi chụp được mấy tấm ba người ăn cơm, cũng không chụp tiếp nữa, ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không phải tin có tính chất bạo kích gì.

Việc đi gặp hai người Tạ Mục Vũ sau khi về nhà Tưởng Thầm liền nói chuyện cùng người đại diện, bao gồm cả chuyện đối phương giới thiệu cho cậu cơ hội đi thử vai nam ba.

Anh Thiên nắm tin tức so với cậu càng toàn diện hơn, tỏ vẻ đây thực sự là một cơ hội tốt, kêu cậu phải nắm thật chắc.

Lúc Tưởng Thầm chuẩn bị cúp máy, anh Thiên bỗng nhiên gọi cậu lại, cậu nghi hoặc hỏi có chuyện gì, đối phương lại nói: "Không có gì."

Tuy rằng trong lòng hắn phi thường muốn hỏi Tưởng Thầm cậu và Phong Dương rốt cuộc là như thế nào, nhưng trước mắt bên Phong Dương cũng chưa có bất luận hành động đặc biệt nào.

Hắn còn từng phỏng đoán Tưởng Thầm có phải bị Phong Dương bao dưỡng không, nhưng cái ý niệm này vừa mới xuất hiện, nháy mắt đã bị đánh tan, thấy thế nào hai người này cũng không phải loại người sẽ dùng cái quy tắc ngầm kia.

Đại khái có một cái khả năng, đó chính là Phong Dương đơn phương Tưởng Thầm.

Nhìn các biểu hiện trước mắt của Tưởng Thầm, giống như không có quan hệ gì với Phong Dương, hắn tự hỏi có nên nhắc nhở cho cậu hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là bỏ đi, con người Phong Dương cả giới giải trí đều rõ, khẳng định không cùng một loại với Phùng Văn.

Buổi trưa ăn quá nhiều, đến tối Tưởng Thầm vẫn chưa thấy đói bao nhiêu, uống chút canh ngao sau đó liền ngồi trên sô pha đọc kịch bản.

Đảo mắt ba ngày liền qua đi, chỉ còn một ngày nữa là kỳ nghỉ kết thúc, không ở lì trong nhà như mấy ngày trước, buổi sáng cậu lái xe đến công viên nhỏ ở ngoại ô đi dạo, người đến công viên thưa thớt, hoa quế nở bung trên cành cây, trong không khí bay bổng mùi hoa ngọt lịm thấm vào ruột gan. Giữa trưa ở bên ngoài tuỳ tiện tìm một quán nhỏ ăn cơm, xong lại lái xe trở về.
*Hoa quế:


Ngủ trưa dậy, đã tỉnh ba phần, ngoài cửa sổ mưa đã ngừng, gió nhẹ thoang thoảng, mang theo hương bùn đất.

Trên ban công có trồng một ít hoa cỏ, Tưởng Thầm rảnh rỗi lại gần ngắt bỏ mấy cái lá khô vàng.

Cậu không muốn xem kịch bản nữa, ngồi xếp bằng trên ghế sô pha, trong ngực ôm cái gối, mở TV lên tính xem vài bộ phim điện ảnh.

Ở kho phim điện ảnh tìm tìm, lưng Tưởng Thầm vốn dĩ dựa vào sô pha cũng thẳng tắp lên.

Cậu nhìn chằm chằm bộ phim tên 'Rời bỏ thiên đường', bên dưới ghi dòng diễn viên chính Phong Dương.

Bộ phim này cậu biết, nhưng chưa từng xem qua, trùng hợp chính là, ở bộ điện ảnh này Phong Dương thay đổi hình tượng, diễn một nhân vật phi chính diện.

Ở giai đoạn trước nhân vật này là một người tốt, sau đó bởi vì đủ loại nguyên do, khiến cho nhân vật bước xuống phía vực thẳm.

Tưởng Thầm cầm điều khiển từ xa, trong mắt có chút giãy giụa, chỉ là không bao lâu, ngón tay cậu ấn xuống, cuộn phim bắt đầu chạy.

Trên màn hình kia là gương mặt cậu quen thuộc, nhưng người kia lại hoàn toàn khác so với người mà cậu biết.

Này đại khái chính sự khác biệt của diễn viên và minh tinh, diễn viên là diễn thành người khác, còn minh tinh là diễn thành chính mình.

Đây cũng là khoảng cách vô cùng lớn vắt ngang giữa hai người, thậm chí Tưởng Thầm cảm thấy bản thân mười năm sau cũng không vượt qua được người trước mắt.

Bộ phim này quay lúc Phong Dương còn chưa là ảnh đế, màn hình hiện lên chữ kết thúc, hình ảnh dần chuyển thành im lặng, nhưng trong lòng cậu lại không thể tĩnh lặng nổi.

Trong phim có một cảnh gây chấn động vô cùng mạnh cho cậu.

Nhân vật Phong Dương đóng một mặt thì cầm dao uy hiếp người, mặt kia lại thổ lộ tình cảm giấu kín đáy lòng với người anh yêu thầm, biểu tình không chút khác thường, lại làm người ta không thể ngờ đến, trong khoảnh khắc người anh thích xoay người, anh mỉm cười ôn nhu cắm lưỡi dao sắc nhọn vào thân thể con tin.

Anh hoàn toàn hoà nhập với nhân vật kia, bởi vì cưỡng bức đem người anh yêu tới uy hiếp, vốn dĩ anh không muốn giết đối phương, nhưng một câu nói của người kia lại chạm vào vảy ngược.

Tưởng Thầm não bổ một chút, nếu là cậu sắm vai nhân vật kia, chỉ riêng cảm xúc trên mặt, cậu tuyệt đối không thể đóng đến vô cùng tự nhiên như Phong Dương.

Cậu ôm thật chặt gối ôm trong lồng ngực, tay phải đưa xuống dưới gối vuốt ve bụng, cậu theo bản năng mà tự hỏi, con cậu sau này.....

Phải nói là con của Phong Dương chứ, nếu nó tiến vào giới giải trí thì kỹ năng diễn xuất sẽ thế nào, có một baba là ảnh đế diễn xuất cao siêu như vậy, chắc chắn nó sẽ không quá kém đi.

Nhưng theo góc độ nào đó mà nói, Tưởng Thầm cũng không quá muốn đứa nhỏ tham gia vào giới giải trí.

Hít sâu một hơi sau đó chậm rãi thở ra.

Tưởng Thầm một lần nữa cầm lấy điều khiển từ xa, tìm kiếm một bộ phim hay khác xem.

Xem một chút, trời tối lúc nào Tưởng Thầm cũng không biết.

Làm ổ trên sô pha mấy giờ liền, cuối cùng cậu cũng chịu đứng dậy đi rót nước, vừa duỗi người vừa nhìn màn hình điện thoại đã thấy gần tám giờ.

Tuy ăn đồ ăn ngoài tiệm nhiều không tốt, nhưng dạo bước phòng bếp vài vòng cuối cùng cậu vẫn quyết định xuống dưới lầu giải quyết bữa tối.

Vì bên ngoài sắc trời đen ngòm, cậu cũng lười thay quần áo, khoác thêm cái áo khoác liền ra cửa.

Đang đi đến thang máy, chuông điện thoại bất ngờ vang lên.

Nhìn cái tên hiện trên màn hình, tiếng chuông reo bốn, năm lần cậu mới bắt máy.

"Ở nhà?" Thanh âm đầu bên kia trầm bổng có lực độ.

Tưởng Thầm đứng trước cửa thang máy, tay ấn vào mũi tên.

"Ừm."

"Ăn cơm chưa?"

"Vẫn chưa, đang chuẩn bị xuống lầu."

Tưởng Thầm nói xong liền thấy hối hận, đáng lẽ phải nói là cậu đã ăn rồi.

"Tôi đang đứng ở dưới khu nhà em, cùng nhau dùng bữa đi." Phong Dương từ chỗ Thạch Lỗi biết được mấy ngày nay Tưởng Thầm không có công việc, được ở nhà nghỉ ngơi, đoán mấy thực phẩm anh mua lần trước có lẽ hết rồi nên lại mua đống khác đến.

Vốn là định đưa cậu rồi đi ngay, ai ngờ người này đến cơm còn chưa ăn, mà anh chẳng kịp nghĩ thêm lời mời cứ thế bật thốt ra.

Đầu bên kia điện thoại im lặng trong chốc lát, sau đó ừ nhẹ một tiếng.

Phong Dương bỏ điện thoại xuống, quay đầu nhìn ghế sau xe, nơi đó đặt mấy túi đồ dinh dưỡng.

Tuy anh sắp xếp Thạch Lỗi chuyên môn chăm sóc cho Tưởng Thầm, nhưng trong lòng vẫn thấy rất không yên tâm, phải để cậu bất cứ lúc nào cũng ở trong tầm mắt anh, anh mới cảm thấy an ổn.

Gần ba mươi năm đời người anh chưa từng yêu ai, có thể nói Tưởng Thầm là người đầu tiên anh thích, tuy rằng mọi chuyện bắt đầu bằng một hiểu lầm.

Trong lòng Phong Dương có chút cảm kích, cảm kích nhờ một cái hiểu lầm như vậy mang Tưởng Thầm đến bên người anh.

Để anh biết yêu một người, biết bảo vệ một người.

Ngoài cửa xe một bóng hình chợt nhanh chóng đi qua, người này đầu đội mũ lưỡi trai, gương mặt cũng bị cái khẩu trang che hơn nửa, đây cũng không tính là loại hoá trang kỳ lạ, thứ khiến Phong Dương chú ý là từng tia hận ý hung tàn trong mắt đối phương.

Phong Dương chú ý phương hướng hắn di chuyển, chính là dưới tầng toà nhà Tưởng Thầm ở, cùng lúc đó thang máy mở ra, anh mơ hồ có thể nhìn thấy được thân ảnh cậu.

Bất an đột nhiên xâm chiếm tâm thần, anh lập tức mở cửa xuống xe, đi theo sau người đang đội mũ lưỡi trai kia, cũng chú ý đến hình như tay phải người đó cầm cái gì đấy.

Lúc Tưởng Thầm bước ra từ thang máy, bước chân tên đội mũ lưỡi trai liền chậm lại, đứng ở bên cạnh song sắt, tư thế rõ ràng đang đợi người.

Đợi ai?

Phong Dương nhìn Tưởng Thầm đang đi về phía song sắt, mũ lưỡi trai cũng chậm rãi xoay người.

Tầm mắt nhìn chằm chằm phảng phất như muốn xé nát rồi nhai nuốt thân thể đối phương.

Bất an trong lòng Phong Dương nháy mắt phóng đại mấy lần, không kịp kêu Tưởng Thầm, vì anh thấy tên kia đã đi về phía cậu, tay phải cầm đồ vật gì đó cũng bắt đầu giơ lên.

Tưởng Thầm cảm thấy trong không khí có chút khác thường, một người đội mũ lưỡi trai không thấy rõ gương mặt đang đi về phía cậu, thấy người nọ đi ở giữa đường cậu lập tức đi dịch về phía bên phải muốn nhường đường, sau đó cậu chú ý tới thân ảnh cao lớn đang bước nhanh về phía cậu.

Nhìn kĩ, đây còn không phải là Phong Đại ảnh đế thì là ai.

Ảnh gấp như vậy làm gì chứ?

Biểu tình kỳ quái thực sự, trông như xảy ra tai nạn gì đó.

Sau đó lại nhìn lại mũ lưỡi trai, đường cũng đều đã nhường cho rồi, đối phương lại trực tiếp đi về phía cậu, cặp mắt kia nâng lên, Tưởng Thầm nhìn vào liền thấy run sợ.

"....Mày đi chết đi!" Mũ lưỡi trai phát ra âm thanh điên cuồng, hắn đột nhiên giơ tay ra, tạt lọ axit lên mặt Tưởng Thầm.

Đôi mắt hắn ác độc, tơ máu giăng kín hai mắt.

Khi Tưởng Thầm đối diện với đôi mắt của kẻ tập kích, liền nhận ra nguy hiểm, nhưng hiển nhiên tốc độ của đối phương nhanh hơn cậu, mắt thấy axit cũng sắp giội lên mặt rồi, sẽ khiến cậu bị huỷ dung, một bóng người chợt nhào tới, đẩy ngã mũ lưỡi trai.

Kẻ tập kích lảo đảo hai bước, quay đầu, phát ra tiếng gầm như thú hoang, axit giội lên trên mặt đất, nhưng còn chưa xong, đối phương hiển nhiên không muốn bỏ qua cho Tưởng Thầm, xoay người một cái, giội chất lỏng kia lên người Tưởng Thầm lần thứ hai.

Phong Dương sau khi đẩy mũ lưỡi trai ra liền lập tức đi về phía Tưởng Thầm, vừa định hỏi Tưởng Thầm có sao không, dư quang chú ý tới mũ lưỡi trai lại đánh lén lần nữa, không kịp nghĩ nhiều, lập tức kéo cậu đến trước người lấy thân mình tạo thành bức tường phòng hộ, chất lỏng có tính ăn mòn cường liệt giội lại, rơi dính trên cánh tay anh, phút chốc anh liền cảm nhận được một trận bỏng bén nhọn.

Anh buông Tưởng Thầm ra, hiển nhiên mũ lưỡi trai đã giội hết toàn bộ axit, nhìn thấy hai lần mình tập kích đều không gây cho Tưởng Thầm chút thương tổn nào, cả người đều sững sờ một chút.

Anh trực tiếp tiến lên, mũ lưỡi trai bị đạp một cú ngã lăn trên đất kêu đau, nhưng hiện tại anh đang phẫn nộ tột đỉnh, chỉ muốn phát tiết tất cả lửa giận lên người hắn ta.

Mũ lưỡi trai dùng cả tay cả chân nhanh chóng bò dậy, trong mắt toàn bộ là khiếp sợ cùng kinh ngạc, hắn không ngờ được Phong Dương sẽ đột nhiên lao ra, ngăn trở hắn trả thù, thấy chuyện không thành lập tức quay đầu bỏ chạy, đúng lúc phía trước có mấy người đang đi về phía này, mũ lưỡi trai đang xông tới liền đụng trúng hai người.

Không để ý tới đối phương quát tháo, hắn lảo đảo trốn chạy khỏi hiện trường vụ án.

Phong Dương thấy kẻ tập kích chạy trốn, chuẩn bị đuổi theo, cánh tay lại bị túm chặt.

".... Tay anh bị thương. Đừng để ý tới hắn, chúng ta đi bệnh viện!" Phong Dương xoay người một cái, Tưởng Thầm liền chú ý tới trên mu bàn tay anh bị rách một miếng da, nhìn thôi cũng thấy đau, tâm tư cậu phút chốc trở nên căng thẳng.

Cậu giữ chặt Phong Dương, khả năng chính cậu cũng không phát hiện được âm thanh mình hơi phát run, khoảnh khắc kẻ kia bị quật ngã xuống, cậu nháy mắt liền nhận ra ai, tuy rằng còn đeo khẩu trang, nhưng hận ý trong mắt kia, cậu biết mình sẽ không sai.

Nhưng mà so với truy cứu trách nhiệm với đối phương, hiện tại trong mắt cậu chỉ còn có Phong Dương, cũng với tổn thương trên tay anh.

"Em có bị thương không?" Đảo mắt mũ lưỡi trai liền chạy mất dạng, lực chú ý của Phong Dương một lần nữa quay trở về người Tưởng Thầm, vừa hỏi vừa đồng thời tiến hành kiểm tra trên dưới thân thể cậu.

"Em không sao, chúng ta mau đi bệnh viện."

Tưởng Thầm cười một cái để anh an tâm, nhưng yết hầu chua xót, cậu không cách nào cười nổi.

Phong Dương nắm thật chặt tay Tưởng Thầm, dùng lực rất lớn, khiến cậu thấy dường như xương cổ tay đã bị bóp nát.

Hai người đi lại xe Phong Dương, đến nơi Tưởng Thầm ngăn cản anh ngồi ghế lái, nói mình sẽ lái.

Vì vậy Phong Dương ngồi vào ghế phó lái, trên người anh mặc hai áo, cởi bỏ áo khoác bên ngoài, trong còn lại là áo sơ mi, rũ mắt là có thể mơ hồ nhìn thấy, ở cổ tay áo một đoạn áo dính dính vào da.

Chỗ bị thương như có liệt hoả đang thiêu, đau đến trong chốc lát trán anh ròng ròng mồ hôi lạnh.

Axit có tác dụng ăn mòn rất mạnh, phạm vi bị thương không lớn, nhưng loại đau đớn này lại vô cùng rõ ràng.

Ô tô chạy qua hai con phố, Phong Dương chạm vào tay đang nắm chặt vô lăng của Tưởng Thầm.

"Đừng đi bệnh viện, đến phòng khám của Âu Đào."
(Xin nhiệt liệt chúc mừng, sau 22 chương cuối cùng anh bác sĩ cũng có tên rồi ↖(^ω^)↗)

Chạm vào tay cậu anh mới phát hiện tay cậu đang không ngừng run rẩy.

Cậu nhìn sang, ánh mắt sóng sánh, một bộ biểu tình tuỳ thời là có thể oà khóc.

Cái này làm cho anh thấy đau đớn trên lưng giường như cũng không phải quá đau như thế, chỉ muốn ngay lập tức dỗ người không còn khổ sở nữa.

"Hơn phân nửa đều rơi trên đất, trên người tôi dính không bao nhiêu, không cần lo lắng, ngoan."

Huyết sắc trên môi Tưởng Thầm như bị rút đi hết, tự trách cực độ khiến cho cậu cảm thấy nói một chữ thôi, cuống họng cũng sẽ vô cùng đau đớn.

"Xin lỗi anh...."

"Đừng nói xin lỗi, cũng không phải lỗi của em."

"Làm sao không phải được? Vì em anh mới...."

Tưởng Thầm còn chưa nói dứt lời đã bị Phong Dương cắt đứt, anh xoa xoa tóc cậu trấn an.

Ánh mắt anh sâu thẳm thâm thuý, tựa như có thể hút linh hồn người ta vào, khoé môi nhếch lên một vệt yếu ớt: "Vậy là em không biết mấy năm trước tôi từng quay một bộ phim cổ trang, té gãy hai cái xương sườn, cho nên chút thương tổn này  không đáng ngại tý nào, thực sự không phải là do em, là lỗi của thằng kia, em không cần nhận lỗi của hắn để trách cứ chính mình."

Tưởng Thầm cắn môi, nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh trở lại, cậu lấy từ trong bảng điều khiển ra hai tờ giấy đưa cho Phong Dương.

"Anh....Lau mồ hôi trên trán đi."

Lông mày Phong Dương khẽ nhíu, vì không muốn để cho Tưởng Thầm thấy được tình huống thật, một cái tay khác nắm thành đấm thật chặt, móng tay cũng sắp đâm vào trong da thịt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro