Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 14.2

Tưởng Thầm trước mắt trông vẫn còn rất thật thà, trong lòng Tạ Mục Vũ nghĩ tuy có gương mặt này nhưng cũng sẽ chả trụ được bao lâu.

Giới giải trí chính là một cái chảo nhuộm lớn, lòng biết ơn sớm hay muộn cũng sẽ bị nhuốm bẩn.

Nghĩ như vậy, hắn cảm thấy tâm tình thoải mái hơn nhiều, thái độ đối với Tưởng Thầm tuy là không phải đại biến 180 độ, nhưng thay đổi này cũng đủ rõ ràng để cậu cảm nhận được.

Tạ Mục Vũ treo tươi cười đầy mặt đi đến bên người Tưởng Thầm, cánh tay đặt ở trên vai cậu, một bộ dáng anh em tốt.

Hắn nói với cậu, đồng thời cũng là tuyên ngôn với hai đội còn lại: "Quán quân lần này, chúng ta lấy chắc rồi."

Tưởng Thầm quay đầu nhìn Tạ Mục Vũ gần trong gang tấc, phần địch í kia đã biến mất, đồng thời ngoài ý muốn Tưởng Thầm phát hiện ra hình dáng sườn mặt của Tạ Mục Vũ, mạc danh có điểm tương tự với Phong Dương.

Đương nhiên Tạ Mục Vũ cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cậu, nhìn ánh mắt cậu có hơi thâm ngưng ( thâm trầm + ngưng trọng), cũng hoàn toàn không nghĩ tới cậu nhìn chằm chằm hắn là có liên quan đến Phong Dương, chỉ tưởng là Tưởng Thầm không tin hắn.

"Tôi khi còn nhỏ đã từng đi hái mận, biết chọn quả thế nào, cậu cùng tôi một đội, tuyệt đối không phải sai lầm a."

Tưởng Thầm có chút không phân rõ hắn đang diễn hay là thật lòng, camera quay đến hai người bọn họ, cậu liền phi thường phối hợp gật gật đầu.

"Em không nghi ngờ, em thực sự tin tưởng anh Vũ đấy." Tưởng Thầm cũng lộ ra tươi cười.

Vì Tạ Mục Vũ khoác bả vai cậu, cậu lại không mặc quá nhiều quần áo, bởi vì biết phải đi leo lên núi cho nên quần áo đều hơi mỏng, tay hắn đặt ở trên người cậu, ẩn ẩn có thể cảm nhận cơ thể đối phương truyền đến một ít nhiệt độ.

Đôi mắt nhìn về phía hắn kia như hợp lại một ngọn lửa ở bên trong, thuần tuý mà sáng trong, mang theo một loại tính xuyên thấu, làm Tạ Mục Vũ cảm thấy dường như đã bị tầm mắt đối phương nhìn thấu toàn bộ.

Đồng tử hắn hơi co rút, hắn giống như biết được lý do vì sao trợ lý của mình lại thích Tưởng Thầm.

Nếu chỉ đơn thuần tính vẻ ngoài của cậu, không cần so đến những mặt khác, Tưởng Thầm thật sự tuấn tú soái khí hơn phần lớn người trong giới giải trí.

Nhìn xa hơn, làn da cậu tinh tế trắng nõn, cơ hồ nhìn không thấy bất luận tì vết nào.

Nhan sắc như vậy, được gọi là thịnh thế mỹ nhan, mới không đến nỗi làm người ta cảm thấy nói quá so với sự thật.

Quan niệm của một người tựa hồ thật dễ dàng bị tác động mà chuyển biến, thêm cả vẻ tuấn mỹ của thanh niên trước mắt, cũng không phải loại hình mang đến nhiều lực công kích, loại ngoại hình này thực dễ dàng làm cho người ta có hảo cảm.

Đối với vẻ mặt hơi hơi thay đổi của Tạ Mục Vũ, Tưởng Thầm cũng có chút cảm giác.

Nhưng cậu cũng chỉ là tới làm khách quý một kỳ, đến loại chuyện có thể hay không thành bạn tốt với bọn họ, thật ra mà nói cậu cũng không có quá nhiều chấp nhất.

Tuy là show thực tế, mọi người cũng đều rõ ràng sẽ có một ít kịch bản, tiết mục muốn có ratings, tự nhiên liền thiết trí một vài chuyện sẽ khiến người xem thích thú.

Sáu phần là giả, bốn phần là thật.

Sau khi thu thập mọi thứ xong, có nhân viên công tác giảng giải cụ thể quy tắc trò chơi đi lên núi hái mận, sau một giờ, tổ nào hái được tốt nhất, không phải chỉ là số lượng, mà còn cả chất lượng.

Tạ Mục Vũ không có nói sai, hắn khi còn nhỏ xác thực đã từng đi hái mận, so sánh với những người khác, hắn liền có thể dễ dàng phân biệt cây nào có quả càng chín, càng ngọt.

Cây mận có cao có thấp, nhà vườn cung cấp cho bọn họ cây thang, mà 6 người đều là nam, lớn tuổi nhất cũng không đến 40, cho nên việc trèo cây gì đó, đều nóng lòng muốn thử, ở trong thành phố lớn xa hoa, cho dù có cây bọn họ cũng không trèo lên được.

Trợ lý mỗi người đều đi theo bên cạnh, ở ngoài camera, biết là muốn trèo lên trên cây, Thạch Lỗi thừa dịp cameras không có quay đến Tưởng Thầm, vội vàng chạy qua, nhìn trên mặt cậu phủ kín cao hứng, hiển nhiên đối với trò chơi này phi thường chờ mong.

Thạch Lỗi nói nhỏ hai câu bên tai cậu, tươi cười trên mặt Tưởng Thầm đình trệ trong giây lát.

Cậu gật gật đầu, hiện tại xem như đã hoàn toàn tiếp nhận chuyện mình mang thai, cho nên sẽ không có bất luận kháng cự gì.

Đối với quan tâm cùng nhắc nhở của Thạch Lỗi, cậu kêu đối phương an tâm, bản thân sẽ chú ý.

Tạ Mục Vũ đi ở phía trước, bỗng nhiên phát hiện bên cạnh không có người, quay đầu liền thấy Tưởng Thầm cùng trợ lý của cậu thì thầm, ngừng chân lại, Tưởng Thầm cũng chú ý tới Tạ Mục Vũ đang đợi cậu, cameras lúc này cũng chuyển tới trên người cậu, cậu bước chân nhanh hơn, thực nhanh đuổi kịp Tạ Mục Vũ.

"Cậu hẳn là không có vấn đề gì đi?" Đồng tử Tạ Mục Vũ hơi co lại.

Cậu nhất thời không rõ ràng ý tứ Tạ Mục Vũ, hắn bổ sung thêm một câu.

"Một hồi muốn trèo cây hái, nếu thân thể không khoẻ, trước tiên nói trước với tổ đạo diễn một tiếng."

Tưởng Thầm hơi hơi mỉm cười, tươi cười trong sáng: "Không sao, em không có chuyện gì."

Tạ Mục Vũ gật gật đầu, không lại hỏi nhiều.

Thang gỗ đều chất đống ở cùng một chỗ, sáu cái thang, sáu người sau khi đi qua đều mỗi người cầm một cái.

Tạ Mục Vũ cùng Tưởng Thầm cầm thang đi lên phía trước, hắn nói với cậu muốn hái quả đi về phía Tây vườn, bởi vì nơi đó có càng nhiều ánh sáng, hương vị hoa quả tự nhiên cũng liền càng ngon.

Hái được quả xong, liền phải đi lên chợ bán, không thể ăn, người mua tự nhiên cũng sẽ ít.

Một tiếng nhìn giống như có rất nhiều thời gian, nhưng thực sự sau khi trèo lên cây hái, mọi người mới phát hiện, thời gian tựa hồ căn bản không thể nào đủ dùng.

Sọt không nhiều thêm được bao nhiêu, thời gian đảo mắt liền qua rồi.

Ở trên đường Tưởng Thầm hái quả, Thạch Lỗi vẫn luôn ở cây bên cạnh, cơ hồ đôi mắt đều không có chớp một chút, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm cậu, trợ lý những người khác đều là ở bên cạnh ăn trái cây, có người lấy đưa cho Thạch Lỗi, hắn dư quang đều không có một cái, nhìn giống như đang bất động.

Xem như không kinh ngạc cũng không nguy hiểm,  Tưởng Thầm từ trên thang gỗ bò xuống dưới, lấy tay áo chà lau sạch sẽ mồ hôi trên trán.

Cameras quay lại bộ dáng Tưởng Thầm cả mặt đỏ ửng, nhìn cùng những quả trên cây giống nhau, đỏ rực, chín mọng, dụ hoặc người ta tiến đến hái xuống.

"Ăn một quả giải khát này." Đổng Minh bởi vì lúc sáng đi cùng một xe với Tưởng Thầm tới, trên xe hai người nói chuyện chút râu ria, lặt vặt với nhau, dù sao cũng cùng là khách quý được mời tới, bọn họ cùng ở trong đoàn, hẳn là nên biểu hiện ra một ít hữu hảo.

Quả mận đưa tới trước mặt toàn thân đỏ tím, mọng nước no đủ, phát ra ánh sáng mê người, cậu nói một tiếng cảm ơn, cầm lấy quả, tựa hồ muốn cọ vào áo, Đổng Minh lại nói câu 'đã cọ qua' , Tưởng Thầm ngay sau đó đem mận bỏ vào miệng, răng rắc cắn một ngụm.

Trong lúc cậu ăn quả mận, Đổng Minh hai mắt trừng lớn, nhìn chằm chằm cậu không rời, thấy cậu một chút phản ứng khác thường đều không có, trong lòng hắn liền buồn bực.

Công nhân trong vườn rõ ràng đã nói cho hắn, những cây mận trên đều là chủng loại mới, nhìn đỏ chín, kỳ thật đặc biệt chua, còn phải rất giỏi mới có thể hái.

Như thế nào Tưởng Thầm không bị chua.

"Làm sao vậy?" Cậu thấy Đổng Minh nhìn mình không chớp mắt, hỏi đối phương có phải hay không còn việc gì.

"Hương vị thế nào?" Hắn ta hỏi.

Cậu cười gật đầu: "Rất ngọt."

"Không đúng đi." Hắn không tin, lấy quả mận trong tay cậu, cắn một ngụm ở mặt kia, mới vừa nhai hai cái, lập tức phải phun ra.

Quai hàm đều chua đến phiếm đau, biểu tình biến thành vặn vẹo.

"Cậu.... Tưởng Thầm cậu có thể ăn được rất chua đi." Giọng Đổng Minh không nhỏ, mấy người khác đều chú ý tới nơi này.

Tưởng Thầm xác thật ăn lên thật ngọt, đối với Đổng Minh nói quả mận là chua, cậu liền ngốc lăng.

Tạ Mục Vũ bỏ sọt trong tay xuống, từ bên cạnh đi tới, quả mận còn ở trong tay Đổng Minh, hắn cầm lấy, hắn nhận ra chủng loại mận này, mới vừa nãy còn nghe nhà vườn nói không nên hái xuống.

"Đều nói chua trai cay gái...." Ánh mắt hắn hướng về phía bụng Tưởng Thầm, rõ ràng chỉ là một mảnh bằng phẳng, sở dĩ hắn nói như vậy cũng chỉ là muốn hiệu quả tiết mục càng tốt.

Hắn hoàn toàn sẽ không biết, những lời này có bao nhiêu sát với tình huống thực tế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro