Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12.2

Lúc ra khỏi cửa Tưởng Thầm còn nghĩ là trong bữa tiệc sẽ phải uống rượu, kết quả cuối cùng là một giọt  cũng không dính.

Nhưng ngày hôm nay cũng đã xảy ra không ít chuyện, về đến nhà, sau khi đổi giày xong cậu trực tiếp  nằm liệt xuống sofa, ôm một cái gối ôm đè lên bụng.

Đè một hồi, cậu mới ý thức được chuyện gì, lấy gối ôm ra, đồng thời đặt hai tay lên bụng.

Nhìn từ bên ngoài, thì rất khó để nhìn ra dị thường trên bụng cậu, nhưng chỉ cần đặt tay lên, là có thể cảm giác được rõ ràng có cái gì đó tồn tại bên trong.

Hiện tại bé con còn chưa phát triển, lại chờ một đoạn thời gian không bao lâu nữa, có lẽ một tháng hay chỉ nửa tháng nữa, bụng cậu sẽ bị lộ.

Mười tháng, hiện tại còn vài ngày nữa mới được hai tháng, còn cả tám tháng nữa ở đằng sau.

Tưởng Thầm cười khổ một chút, cậu hẳn là phải cảm thấy chính mình thật may mắn, rất nhanh sẽ bắt đầu mùa đông, vào mùa đông có thể mặc thêm nhiều quần áo, cho nên mặc kệ bụng có rõ hay không cơ bản sẽ không nhìn ra.

Đến nỗi đến lúc sinh ra hài tử, nếu Phong Dương đã muốn đứa nhỏ này, anh ấy hẳn sẽ giúp đỡ cậu.

Nghĩ như vậy, cậu bỗng kinh ngạc chớp mắt một, cậu còn chưa nói cho Phong Dương câu trả lời cụ thể, mà hiện tại đã nghĩ tới chuyện sang năm, cậu lắc đầu cười ra tiếng.

Đáp án gì chứ, kỳ thật trong lòng cậu đã sớm có quyết định.

Hôm nay thời gian đã muộn, hiện tại Tưởng Thầm cũng thật khốn đốn, cậu vào phòng tắm nhanh chóng rửa xong mặt, sau đó liền vào phòng ngủ, tắt đèn nằm ở trên giường, không quá một hồi, liền hoàn toàn ngủ say.

Lịch trình mấy ngày sau này của Tưởng Thầm so với khoảng thời gian trước nhẹ hơn rất nhiều, cơ bản là trong ngày có thể hoàn thành xong việc, cũng không có vấn đề gì phát sinh làm cho tiến trình công việc bị chậm.

Tưởng Thầm mỗi ngày đều tự mình lái xe về, người đại diện từng thương lượng với cậu, phái cho cậu một trợ lý chuyên môn, nhưng bởi vì nhân thủ trong công ty không nhiều lắm, chuyện này tuy đã nói, nhưng còn chưa có lập tức tiến hành thực thi được.

Khi người đại diện lần nữa nhớ lại chuyện này, Tưởng Thầm cho hay cậu đã thuê một người trợ lý, là người ngoài giới.

Người đại diện cũng không hỏi cậu tìm người ở nơi nào, chỉ hỏi đối phương là người có thể tin hay không.

Tưởng Thầm kêu đó là người cậu quen giới thiệu cho, tuyệt đối đáng tin.

Tuy rằng Anh Thiên vẫn không thể buông lỏng trong lòng, nhưng mà Tưởng Thầm vẫn luôn nghe lời, sẽ không làm chuyện gì không thích hợp, cho nên về chuyện Tưởng Thầm tự mình tìm trợ lý cũng liền tuỳ ý cậu.

Không thể xem như nói dối, tuy rằng có che dấu một ít sự thật, nhưng những việc cậu nói với người đại diện, hoàn toàn đều là sự thật.

Chỉ là người nào đó trong miệng cậu nhắc tới hơi bị đặc biệt.

Đó là Phong Dương đại ảnh đế nha nha.

Ngày đó sau khi rời khỏi bữa tiệc, Phong Dương luôn tồn tại suy nghĩ sắp xếp người của mình bên cạnh cậu, vì có hai nguyên nhân, một là chăm sóc Tưởng Thầm, hai là bảo vệ cậu và bảo bảo trong bụng cậu.

Chuyện ngày nọ ở trong xe nghe được nhóm trợ lý nói chuyện khiến  thậm chí có đôi khi anh đã nghĩ tới  trực tiếp đặt cậu dưới mí mắt mình.

Nếu đã tính toán giữ đứa bé lại, vậy anh phải tận lực bảo vệ bé con còn có baba của bé được bình an.

Phong Dương là loại người sấm rền gió cuốn, anh luôn sợ những chuyện xấu sẽ xảy ra, khiến cho rất nhiều thời điểm anh tự hỏi rất nhiều vấn đề cùng với đó là biện pháp giải quyết, cũng không để ý cùng cố kỵ quá nhiều.

Suy nghĩ như nào, thì đương nhiên phải làm như vậy.

Muốn lấy được số điện thoại của Tưởng Thầm vô cùng đơn giản, Phong Dương lấy điện thoại cá nhân gọi một cuộc, mời cậu đến một nhà hàng xa hoa dùng cơm, trực tiếp nói địa chỉ.

Tưởng Thầm vốn tưởng rằng Phong Dương muốn hỏi cậu suy xét như thế nào rồi.

Nhưng khi lái xe trên đường, lại cảm thấy khả năng không phải chuyện này, bởi vì hoàn toàn có thể nói rõ ràng qua điện thoại, căn bản không cần hẹn gặp bên ngoài.

Sau khi Phong Dương nói địa điểm, cũng chưa cho Tưởng Thầm thời gian kịp phản ứng chuyện gì, liền trực tiếp cúp máy.

Chờ Tưởng Thầm đến nhà hàng, đẩy cửa ra phát hiện không chỉ có một người là Phong Dương, còn có một người khác thân thể cao lớn, khuôn mặt nghiêm túc, trên người rõ ràng cảm nhận được hơi thở nghiêm nghị của quân nhân.

Tưởng Thầm đứng chôn chân ở cửa một lúc, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của hai người trong phòng, đi vào.

"Ngồi đi, nhà hàng này trà không tồi." Phong Dương ý bảo cậu ngồi vào vị trí trống bên người anh, nhấc lên ấm trà, Tưởng Thầm sẽ không biết, trà này vừa mới thay nước, vì lúc nãy Phong Dương cảm thấy đã bị lạnh.

Anh rót cho Tưởng Thầm một ly trà.

Phong Dương đột nhiên gần gũi khiến cậu có hơi trở tay không kịp, nhưng vẫn không nói gì cả, cũng không bài xích, tiếp nhận chủ động của anh.

"Công ty hình như chưa an bài trợ lý cho cậu, vậy về sau người này chính là trợ lý của cậu, phụ trách chăm sóc sinh hoạt hàng ngày còn có khi cậu làm việc, hắn sẽ bảo vệ cho cậu."

Phong Dương trình bày cho cậu mục đích chủ yếu anh hẹn cậu ra đây.

Tưởng Thầm cảm thấy môi có hơi khô khốc, cậu liếm liếm môi dưới.

Một hồi lâu cậu mới lên tiếng: "Người đại diện bên kia cũng đã quyết định tìm cho em một người trợ lý."

"Tìm được rồi sao?" Phong Dương hỏi.

"Hiện tại còn chưa có." Cậu lắc lắc đầu.

Tay Phong Dương hơi nâng một chút, ra hiệu người đàn ông bên cạnh đi tới.

"Cậu đi ra ngoài trước." Anh ta một bộ dáng cung kính, sau khi gật đầu một lời cũng chưa nói liền đi rồi.

Trong phòng chỉ còn lại hai người Phong Dương cùng Tưởng Thầm.

Con ngươi thâm thuý của Phong Dương thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Tưởng Thầm, làm cậu nháy mắt cảm thấy một cỗ áp lực đánh úp lên người, không khí trong phòng đột nhiên trở nên loãng ra, khiến cậu đột nhiên muốn chạy trốn.

Nhiều năm qua cậu vẫn nghĩ mình là thẳng, ngay cả hiện tại cậu vẫn cho rằng mình không thích đàn ông, chính là trong bụng cậu lại có đứa nhỏ của một người đàn ông khác.

Tưởng Thầm để tay ở trên đùi, ngón tay chậm rãi cuộn lại.

"Cậu chỉ cần biết, chuyện này đó mà tôi làm đều là vì đứa bé trong bụng cậu, tôi cũng không có ý đồ muốn can thiệp gì vào sinh hoạt của cậu."

"Những người khác tôi không tin được, tôi chỉ hy vọng cậu cùng đứa nhỏ đều bình bình an an."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro