Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10: Lão bà là phải đợi

Đạo diễn Đào sắp quay một bộ phim điện ảnh hiện đại đề tài trinh thám, song nam chủ, hai vai nam chính đều đã được công bố ra ngoài, nên hiện tại rất nhiều người muốn giành nhân vật nam ba.

Bộ phim này cải biên từ tiểu thuyết nổi danh trong nước "Hoa diên vĩ màu lam ", riêng tiểu thuyết đã có một lượng fans khổng lồ, nay lại có đạo diễn Đào tự mình ra tay quay phim, nghĩ cũng biết, tương lai nhất định đắt như tôm tươi cùng được trầm trồ khen ngợi.

Người đại diện đem một ít phân tích về nhân vật nam ba trong tiểu thuyết do những bình luận giả có thâm niên trên mấy trang web gửi cho Tưởng Thầm, kêu cậu trên đường đến bữa tiệc thì tận lực nghiền ngẫm nhân vật một lần.

Mặt khác người đại diện còn đem miêu tả lần đầu tiên nhân vật nam ba này xuất hiện trong tiểu thuyết copy lên người Tưởng Thầm, cố ý dặn cậu mặc giống khi nhân vật này xuất hiện, nam ba ăn mặc cũng rất đơn giản, áo thun bình thường màu xám, thêm một cái quần cũng tối màu và giản dị.

Lấy tướng mạo của Tưởng Thầm, người đại diện nắm chắc chỉ cần cậu vừa xuất hiện, khẳng định có thể hấp dẫn không ít ánh mắt, chỉ cần có được sự chú ý của đạo diễn Đào, bằng ngoại hình này của Tưởng Thầm, muốn nhận được nhân vật nam ba này cũng không quá khó.

Tưởng Thầm nghe theo phân phó cùng dặn dò của người đại diện trong điện thoại, sau khi cúp máy liền đến phòng ngủ tìm một bộ quần áo màu xám.

Bản thân cậu cũng không thường xuyên mặc đồ màu nổi, quần áo trong tủ đều thiên về tông trầm, quần áo màu xám có vài bộ, sàng lọc một chút, liền chọn bộ quần áo phù hợp nhất với giới thiệu nhân vật.

Bữa tiệc bắt đầu vào lúc 7 giờ tối, mà đã gần đến 6 giờ, địa điểm cụ thể Tưởng Thầm khá quen, cậu từng đến khách sạn phụ cận nơi tổ chức.

Lái xe đến phỏng chừng mất nửa tiếng, nếu là dự tiệc còn kiêm tranh thủ nhân vật, khả năng chắc chắn sẽ phải uống rượu, sau khi uống rượu không thể lái xe, cậu hiện tại không phải chỉ là một người, trong bụng cậu còn có một sinh mệnh nhỏ.

Tưởng Thầm đi đến cửa đổi xong giày rồi cầm chìa khoá xe, mới vừa kéo cửa, lại xoay người, đem chìa khoá xe thả vào trong ngăn kéo.

Đi xuống lầu, đi đến đường cái phất tay ngăn chiếc xe trống vừa vặn đi ngang qua.

Ngồi vào trong xe, Tưởng Thầm nói địa chỉ khách sạn cho tài xế, mãi cho đến hơn nửa tiếng sau, Tưởng Thầm mới nghe tài xế nhắc nhở xuống xe, cậu mới từ trong nhân vật thoát ra.

Nam ba này là hậu nhân của một người mắc bệnh ung thư, sự tồn tại của hắn tựa hồ hoàn toàn xác minh một câu, thông minh quá ắt bị tổn thương.

Nam ba trong một lần ngẫu nhiên cùng hai nam chính trở thành bằng hữu, lúc sau dựa vào năng lực tư duy nhạy bén, giúp hai nam chính nghĩ ra vấn đề mấu chốt nhất.

Có thể nói như thế này, không có nam ba, hai nam chính có lẽ không thể phá giải kỳ án giết nhiều người kia, tác giả sáng tạo nhân vật có tính bi kịch này, tựa hồ muốn cho mọi người biết, người quá thông minh cùng hoàn mỹ, không nên tồn tại ở thế giới này.

Độc giả ở phía dưới tiểu thuyết cũng cùng một loại ý kiến, thế giới này chưa bao giờ có loại không phải thị phi thì là trắng, hay là thuần đen hoặc thuần trắng, cho dù tồn tại thật, nhưng chỉ được một thời gian, rồi cũng là phù dung sớm nở tối tàn.

Tưởng Thầm đẩy cửa xuống xe, sau khi phim của cậu ở trên mạng bạo hồng, cũng nhận được một số kịch bản, nhưng so với bộ điển ảnh trước mắt này, rõ ràng không cùng một đẳng cấp, nếu cậu tham gia vào bộ điện ảnh này, hoàn toàn không cần so sánh thêm gì.

So với trở thành thần tượng, Tưởng Thầm càng muốn trở thành một diễn viên.

Diễn viên lưu lại là tác phẩm, thần tượng lưu lại là thị phi.

Vào đại sảnh khách sạn, đi thang máy lên lầu, Tưởng Thầm tay phải cầm di động, ra khỏi thang máy liền gọi cho người đại diện.

Người đại diện trước lúc gọi cho cậu cũng đã lái xe qua bên này, so với Tưởng Thầm thì đã sớm đến nơi.

Nghĩ cũng biết, Tưởng Thầm không có khả năng một mình chạy đến bữa tiệc, đương nhiên phải có người đại diện đến cùng.

Người đại diện miêu tả cho Tưởng Thầm xung quanh vị trí hắn đứng, không quá khó tìm, rẽ hai ba cái, Tưởng Thầm liền nhìn thấy người đại diện đứng ở ngoài ban công nhỏ trồng hoa.

Người đại diện đang nói chuyện với một người đàn ông  tuổi xấp xỉ Tưởng Thầm, cũng là đối phương nhìn thấy Tưởng Thầm trước.

Người đàn ông một thân chế phục nhàn nhã được cắt may khéo léo, thân hình tuấn tú thon dài, người này biết được Tưởng Thầm từ trong miệng người đại diện, cho nên Tưởng Thầm vừa mới xuất hiện, lập tức nhận ra cậu.

Hắn ta tính là một nửa người trong giới giải trí, trong nhà giàu có, nhưng luôn giấu giếm thân phận với người bên ngoài, diễn một vài nhân vật nhỏ, cũng yêu thích loại cảm giác trở thành người khác khi diễn, điều này làm cho hắn thoả mãn với khoái cảm cực đoan, hoàn toàn không để bụng có thể kiếm tiền hay không.

Vai diễn gì đó cũng chưa bao giờ buồn tranh, ở giới giải trí đen tối này, người càng nổi tiếng thị phi càng nhiều, mà hắn một chút cũng không thích phiền toái.

Đã từng có người trong giới biết được bối cảnh phía sau, chủ động cho hắn diễn vai chính, khi nhận được kịch bản thuận tiện đọc vài tờ, liền gọi điện thoại cho đối phương, kêu vai nam chính này không thích, nhưng bên trong có một vai phản diện pháo hôi thì có thể đấy.

Vì thế sau này, hắn diễn vai phản diện kia.

Nam nhân ngừng nói chuyện, lúc trước cũng chưa từng gặp mặt Tưởng Thầm ngoài đời thực, đều là thấy ở trên màn ảnh, giờ nhìn thấy người thật,trong lòng không khỏi kinh ngạc cảm thán, nghênh đón người thật đi tới, thật sự đẹp đến mức giống như nhân vật từ trên ảnh bìa tạp chí bước ra.

Yêu cầu thêm một câu nữa là, hắn ta cong bẩm sinh.

Lúc tiểu học liền phát hiện mình thích bạn nam nhiều hơn là bạn nữ, sơ trung đã comeout với người trong nhà, cha mẹ đều là người có đầu óc cởi mở, mặc kệ con trai thích nam hay nữ, dù sao nhà họ có hai người con trai, con trai lớn cũng đã cưới vợ, còn sinh một đứa nhỏ là nam rồi, trong nhà vẫn còn muốn có long có phượng, hiện giờ con dâu cả đã mang thai đứa thứ hai, khả năng cuối năm sẽ sinh.

Cho nên hắn ở bên ngoài quen tình nhân tràn lan, chỉ cần không để bản thân mình nhiễm bệnh, thì một người, hai người hay nhiều hơn, cũng đều là râu ria.

Vừa thấy Tưởng Thầm đến, ánh mắt hắn ta đều thẳng tắp, ở giới giải trí cũng đã mấy năm, từng gặp không ít tuấn nam mỹ nữ, nhưng giống như Tưởng Thầm chỉ cần một cái liếc mắt cũng khiến cho hắn ta cảm thấy sắp có phản ứng, cho tới nay cũng chỉ có một thôi.

Nhìn Tưởng Thầm khá giống kiểu trai thẳng, mà hắn lại có nguyên tắc là không bẻ thẳng thành cong.

Cho nên chỉ có thể ở trong lòng tiếc nuối một phen, mỹ nhân xinh đẹp mơn mởn như vậy, cũng chỉ có thể xem mà không thể động vào.

Đáng tiếc đáng tiếc.

"Anh Thiên." Từ hành lang đi ra bên ngoài ban công, một trận gió nhẹ phất qua, thổi đến mùi hoa ấm áp, mùi hương kia khá hợp lòng người, đầu tiên Tưởng Thầm cười nhạt chào hỏi người đại diện, sau đó tầm mắt rơi xuống trên người chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh anh Thiên.

Ẩn ẩn cảm thấy gương mặt đối phương có hơi quen thuộc, nhưng hẳn là chưa từng gặp mặt thật sự, nhưng xuất phát từ lễ phép, Tưởng Thầm vẫn lên tiếng chào hỏi 'xin chào'.

"Để tôi giới thiệu một chút, đây là Tưởng Thầm, cậu hẳn là đã biết, Tưởng Thầm, vị này chính là Hạng Lâm Thiên, em có thể gọi cậu ấy là Hạng thiếu."

Người đại diện không trực tiếp giới thiệu Hạng Lâm Thiên là nửa diễn viên, sau khi câu nói kia vừa ra, Tưởng Thầm liền rõ ràng, Hạng Lâm Thiên tất nhiên không phải là người bình thường.

"Cái gì mà Hạng thiếu, tôi với Tưởng Thầm tuổi không khác nhau lắm, cậu kêu tôi là Lâm Thiên là được rồi." Hạng Lâm Thiên lập tức nở nụ cười, hắn có một đôi mắt dài giống như trăng non, khi cười hai con mắt đều cong cong như trăng lúc sang tháng, làm cho người ta có cảm giác vô cùng hiền lành dễ gần.

Nhưng Tưởng Thầm không phải người vừa mới chân ướt chân ráo vào giới giải trí, một người rốt cuộc là tốt thật hay chỉ giả nhân giả nghĩa, không phải ở chung một lát mà có thể phân biệt rõ ràng.

Bạn cùng lứa tuổi nói chuyện đều tương đối trực tiếp, Tưởng Thầm cũng không nghĩ tới đi đường tắt ôm đùi ai cả, cho nên mặc dù biết thân phận Hạng Lâm Thiên có lẽ không bình thường, nhưng biểu hiện ra ngoài lại vẫn trầm tĩnh đạm nhiên, lại khiến cho Hạng Lâm Thiên nổi lên chút hứng thú.

Tuy không thể mang người lên giường, nhưng có thể trở thành bạn, như vậy cũng không tệ.

Ai cũng thích những thứ xinh đẹp, đồ xinh đẹp có thể làm cho tâm tình người nhìn trở nên sung sướng.

"Thời gian cũng sắp đến rồi, đạo diễn Đào chắc cũng tới nơi rồi, chúng ta đi vào thôi." Hạng Lâm Thiên cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay phải, chỉ còn năm phút nữa là đến 7 giờ.

Tưởng Thầm lùi về bên cạnh hai bước, nhường đường cho người đại diện cùng Hạng Lâm Thiên đi, Hạng Lâm Thiên đi vào trước, người đại diện cùng Tưởng Thầm đi vào sau.

"Đều xem xong rồi sao?" Người đại diện dò hỏi.

"Xem xong rồi." Tưởng Thầm gật gật đầu.

Hạng Lâm Thiên đi ở phía trước tuy không quay đầu lại, nhưng có một người xinh đẹp như vậy đi ở phía sau, theo bản năng đặt sự chú ý về đằng sau, muốn nghe Tưởng Thầm cùng người đại diện nói chuyện.

Người đại diện quan sát sắc mặt Tưởng Thầm, tựa hồ xác thật có chút tiều tuỵ, nhưng Tưởng Thầm có đôi mắt sáng rực rỡ, làm người ta chỉ chú ý tới đôi mắt của cậu.

"Biểu hiện giống như ngày thường là được, đạo diễn Đào tuy nghiêm khắc, nhưng vấn đề tuyển chọn, đều theo sở thích cá nhân của hắn, cho dù ai có mang tâm tư biểu diễn, hắn mà không thích, cũng không nhận được vai."

Đây là lời nói thật, bản thân đạo diễn Đào không thiếu tiền, công ty phía sau cũng toàn lực mà chiều theo ý hắn.

Tưởng Thầm lại lần nữa gật đầu, thanh âm mềm mại: "Cảm ơn anh Thiên."

"Đừng nói cảm ơn vội, đợi nhận được vai diễn này rồi hẵng nói." Anh Thiên vỗ vỗ sau lưng Tưởng Thầm, ở chỗ này, Tưởng Thầm có quan hệ liên kết với nhau về lợi ích với hắn, Tưởng Thầm tốt, người đại diện là hắn đây tự nhiên cũng sẽ tốt.

Thời điểm ba người tiến vào phòng, đạo diễn Đào mới từ trên xe bước xuống, không phải là một mình, bên người còn có một người khác.

Không tính là ngoài dự kiến, trong giới giải trí có rất nhiều người muốn trèo lên người đạo diễn Đào, cho nên khi đi vào trong phòng, nhìn bên trong có rất nhiều người, biểu tình của Tưởng Thầm cũng không hề biến hoá.

Những ánh mắt hướng về đây, mang theo địch ý không thể che dấu, Tưởng Thầm cũng chỉ phải vờ như không thấy.

Nơi này không có truyền thông, mục đích cơ bản của mọi người chả khác nhau, người buồn nguỵ trang cũng chả có mấy.

Cho dù có là cười nhìn Tưởng Thầm, thì tươi cười kia cũng là giả dối, Tưởng Thầm liếc mắt qua một cái, liền không muốn nhìn cái thứ hai.

Trong phòng vẫn còn chỗ trống, không phải ai cũng có thể đến chỗ này, danh sách khách mời cũng có hạn chế.

Còn thừa mấy ghế không ai ngồi, hai ghế chủ vị bọn họ chắc chắn không thể ngồi vào, vì thế liền đi đến vị trí khác không có người.

Nhưng ba chỗ ngồi liền nhau thì không có, Hạng Lâm Thiên đã ngồi xuống vị trí một trong hai chiếc ghế.

Tưởng Thầm đang muốn rời đi ngồi một mình một ghế, người đại diện lại thấp giọng bảo cậu ngồi cùng một chỗ với Hạng Lâm Thiên.

Vị trí bên kia hai bên đều là người người đại diện quen biết, cá tính của Tưởng Thầm anh Thiên vô cùng rõ ràng, theo ý nghĩa nào đó, anh Thiên cũng hi vọng cậu bảo trì tính cách hiện có.

Đã từng có một vài người liên hệ người đại diện hỏi giá trị của Tưởng Thầm, muốn bao dưỡng cậu, nhưng anh Thiên đều đã từ chối, một là biết Tưởng Thầm chắc chắn sẽ không đồng ý, hai là trong tay hắn từng có một người nguyện ý bị bao nuôi, muốn đi cửa sau, nhưng kết quả như thế nào, người không có thực lực, dù đem bát vàng đặt trước mặt hắn, hắn cũng nuốt không trôi cơm a.

Tưởng Thầm không muốn chơi quy tắc ngầm, người đại diện cũng không miễn cưỡng cậu, người đại diện tin tưởng chính mình là Bá Nhạc, có thể tạo ra thiên lý mã.
*Bá Nhạc: người có tài xem tướng ngựa, ý chỉ có mắt nhìn người tài.
* thiên lý mã: ngựa chạy vạn dặm, ở đây chỉ sự nổi tiếng.

Hiện tại Tưởng Thầm trong mắt hắn là một con thiên lý mã.

Người trong phòng này, thật sự nổi tiếng không có mấy người, tốt cũng chỉ là dạng nửa hồng nửa không, chờ ở đây bắt lấy cơ hội này, mong khắc phục khó khăn phía trước.

Tưởng Thầm vừa vào đến, đại bộ phận đều theo bản năng cảm nhận được một cỗ nguy cơ.

Hoàn toàn tựa như nhân vật từ trong sách đi ra, gương mặt tuyệt mỹ quá phận, thân ảnh thon gầy tuấn tú, khí chất thanh nhuận, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
*thanh nhuận: mềm mại thanh khiết

Cảm giác nguy cơ mãnh liệt, khiến cho mấy người lúc trước vốn căm thù nhau, nháy mắt dồn ánh mắt hết lên Tưởng Thầm, không chút thu liễm sự lạnh lẽo trong mắt.

Có người đã xem trước kịch bản, hôm nay Tưởng Thầm mặc bộ quần áo này, thêm cả kiểu tóc cùng tạo hình nhân vật nam ba trong tiểu thuyết cực kỳ sát.

Một hồi nữa đạo diễn Đào tới, liền sẽ bị ngoại hình xuất sắc của Tưởng Thầm hấp dẫn, khả năng như thế rất cao, bọn họ đều sẽ không còn cơ hội.

Cho nên bắt đầu có người tự hỏi, làm sao để trước khi đạo diễn Đào tới đuổi được Tưởng Thầm ra ngoài.

Trực tiếp đuổi người là không được, nhưng dùng thủ đoạn nho nhỏ, vẫn là dễ như trở bàn tay.

Liếc mắt một cách rõ ràng, thanh niên nhìn giống như túng dục quá độ cho người đàn ông ngồi bên tay trái Tưởng Thầm một ánh mắt sai khiến, người nọ lập tức hiểu ý tứ hắn, bưng ly nước trái cây đặt ở một bên lên.

"Uống nước trái cây không, tôimời cậu một ly?" Người đàn ông trẻ tuổi một bộ mạnh mẽ lôi kéo làm quen.

Tưởng Thầm lắc lắc đầu, hiện tại cậu không khát.

"Uống một chút đi, có lẽ đạo diễn Đào có việc phải trì hoãn, một chút nữa mới có thể đến." Đạo diễn Đào cơ bản sẽ không đến trễ, lời này hoàn toàn là bịa đặt.

Sau đó người nọ không màng ý nguyện của Tưởng Thầm, đổi cái ly không trước mặt Tưởng Thầm thành nước trái cây.

Nước cam ở trong ly pha lê quay cuồng nghiêng ngả.

Chợt, hắn ta kinh hô một tiếng, sau đó vội không ngừng xin lỗi Tưởng Thầm.

Cái ly bị đổ, Tưởng Thầm tay mắt lanh lẹ, đón cái ly rơi xuống, lại làm mình bị dính nước trái cây.

Tưởng Thầm đứng lên, Hạng Lâm Thiên ngồi bên cạnh cậu nhờ người đem khăn giấy lại đây, định lau nước bẩn trên quần áo cậu.

Tay còn chưa đụng tới cơ thể Tưởng Thầm, Tưởng Thầm liền lùi nhanh về sau một bước, gương mặt bình tĩnh của Hạng Lâm Thiên nháy mắt thay đổi, cậu ta phát hiện còn có một ý tưởng trước mắt là sửa lại.

"Thực xin lỗi, thực sự xin lỗi, tôi không cố ý."

Biểu cảm trên mặt người nọ toàn là khổ sở, nhưng nếu nhìn kỹ, đáy mắt hắn rõ ràng ngập vui sướng vì thực hiện được thủ đoạn, lại càng vui sướng khi thấy người gặp hoạ.

Nháy mắt sắc mặt Tưởng Thầm lạnh xuống, cậu nhìn chằm chằm người đổ nước trái cây lên người mình, tay người kia rõ ràng rất ổn định, lại vẫn làm đổ nước trái cây, đây rõ ràng là cố ý.

Người nọ bị ánh mắt lạnh như băng của Tưởng Thầm trừng, cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, ánh mắt hắn trốn tránh một lát, sau đó không cam chịu yếu thế nhìn trở lại.

Giới giải trí vỗn dĩ chính là như vậy, cơ hội từ trước đến nay đều do chính mình nắm chắc, hắn chỉ là làm đổ một ly nước trái cây, cũng chả xúc phạm gì tới Tưởng Thầm.

Chỉ mất công Tưởng Thầm trở lại trên xe một một bộ quần áo khác mà thôi.

Đây cũng là mục đích của đại bộ phận người trong phòng.

Người đại diện hoàn toàn không dự đoán được sẽ có tình huống ngoài ý muốn này phát sinh, hắn biết có rất nhiều thủ đoạn không thể đưa lên mặt bàn, chỉ là không nghĩ tới người nơi này, ở trường hợp như vậy, không thu liễm chút nào cả.

Cũng còn may chỉ là quần áo bị ướt, người đại diện lập tức đến chỗ Tưởng Thầm đứng, hỏi cậu trong xe có còn bộ quần áo dự phòng nào không.

Tưởng Thầm lắc đầu, nói cậu vừa rồi bắt xe tới, người đại diện kêu trong xe hắn có hai bộ, có một bộ Tưởng Thầm hẳn có thể mặc.

"Cậu đi xuống đổi, tốc độ nhanh lên." Lúc này cũng chỉ có thể như vậy, đi quở trách cái người chơi thủ đoạn kia cũng là lãng phí thời gian mà thôi, giờ bọn họ cũng không biết xứ lý như thế nào với đối phương.

Vì thế Tưởng Thầm liền mặc bộ quần áo ướt nhẹp đi xuống lầu trước.

Cùng lúc cậu ngồi thang máy xuống lầu, đạo diễn Đào đã mang theo một người lên lầu ở thang máy bên cạnh.

Ghế lô cách thang máy không xa, đạo diễn Đào đi tới cửa, tay vừa mới nắm chốt cửa muốn đẩy vào, lại nghe được tiếng cười làm càn quá phận truyền ra từ trong phòng.

Ngoài tiếng cười còn có vô số thanh âm trò chuyện.

Đạo diễn Đào không đẩy cửa nữa, mà đứng nghe gần một phút đồng hồ, nghe người bên trong nghị luận không sai biệt lắm, âm thanh cũng chậm rãi ngừng, lúc này mới đẩy cửa ra đi vào.

Hắn vừa vào, trong phòng lập tức lặng ngắt như tờ, tầm mắt mọi người đều đổ xô về đây.

Trùng hợp này không phải là quá trùng hợp đi.

Lúc đi đến đại sảnh khách sạn, Tưởng Thầm liền phát hiện bên ngoài cửa kính đại sảnh xuất hiện một bóng dáng đẹp trai có chút quen mắt.

Quả nhiên, người nọ là người Tưởng Thầm biết.

Lại nói, buổi chiều kia bọn họ mới gặp nhau ở phòng khám, mới qua mấy giờ, hai người lại gặp nhau ở khách sạn này.

Bước chân Tưởng Thầm theo bản năng ngừng lại chút, Phong Dương bên ngoài cửa kính liếc mắt một cái cũng nhận ra Tưởng Thầm, sau lại nhìn đến quần áo ướt nhẹp của cậu, ánh mắt anh tức khắc tối sầm đi.

Hiện tại quan hệ của anh và Tưởng Thầm đã không giống như trước, cậu là một ba ba khác của con anh đấy.

Phong Dương đi đến lối vào, ánh mắt thâm trầm ngưng đọng nhìn chăm chú vào Tưởng Thầm.

Tưởng Thầm biết đối phương tò mò quần áo cậu tại sao lại ướt, coi người ta thành người lạ chắc là không được, vì thế Tưởng Thầm giải thích: "Vừa rồi ở trong phòng không cẩn thận đổ nước trái cây dính."

"Cùng ai?" Rõ ràng không phải một mình Tưởng Thầm đi, Phong Dương ngữ khí không vui hỏi.

"...... Người đại diện."

"Hắn ở trên phòng?" Phong Dương trong chớp mắt liền có ấn tượng không tốt đối với người đại diện của Tưởng Thầm, nếu là người đại diện của Tưởng Thầm, vì cái gì không chiếu cố tốt cho cậu, đến một trợ lý thôi cũng không có.

"Dạ, xin lỗi, em phải đi thay một bộ đồ khác, một chút nữa còn có việc."
Tưởng Thầm không tiếp tục cùng Phong Dương nhiều lời, bước nhanh đi tìm xe của người đại diện.

Lấy chìa khoá mở cửa, Tưởng Thầm tìm một chút, tìm được một bộ quần áo thích hợp.

Trực tiếp thay ở trên xe, nhưng mà không gian trong xe nhỏ hẹp, lúc thay  có hơi bó tay bó chân.

Thời điểm Tưởng Thầm đương chạy chậm quay trở lại, cậu cho rằng Phong Dương đã đi rồi, lại không nghĩ tới Phong Dương vẫn còn chờ tại chỗ.

Tưởng Thầm thả chậm bước chân, bộ quần áo mới thay này là của người đại diện, thân hình người đại diện so với cậu béo hơn chút, quần áo mặc ở trên người Tưởng Thầm liền có vẻ hơi lớn, cho nên cậu phải xắn cổ tay áo lại hai vòng.

Phong Dương cái gì cũng chưa nói, thấy Tưởng Thầm lại đây liền xoay người, đi vào trong khách sạn.

Lễ tân khách sạn nhận ra Phong Dương, hai vị lễ tân kích động mà nắm lấy tay đối phương phát ra âm thanh hưng phấn không thôi, giống như tiếng kêu sợ hãi lúc trúng vé số ngàn vạn.

Đang nhìn Phong Dương thì bên người hắn lại xuất hiện thêm một Tưởng Thầm, sau đó lại bị dung mạo tuấn mỹ của Tưởng Thầm đánh gục, sau khi hai người đi qua, đám người mới phát hiện mình quên chụp ảnh, đuổi theo khẳng định không có khả năng, chỉ có thể kì vọng vào lúc bọn họ đi xuống, xin Phong Dương ký tên cho các cô.

Phong Dương ấn vào mũi tên phía trước, dư quang liếc mắt nhìn Tưởng Thầm một cái, thanh niên tựa hồ không muốn đứng cùng một chỗ với hắn, khoảng cách giữa hai người có hơi xa.

Thang máy đinh một tiếng mở ra, Phong Dương xoay người nhìn về phía Tưởng Thầm.

Tưởng Thầm dưới ánh mắt thâm thuý của Phong Dương, thân thể có chút cứng đờ mà đi vào trong thang máy.

Lại càng trùng hợp, Phong Dương đi lên cùng tầng với Tưởng Thầm.

Tưởng Thầm trong lòng ngầm cầu nguyện, hy vọng phòng Phong Dương đi không phải là phòng của cậu.

Kết quả ông trời không có nghe được cầu nguyện của Tưởng Thầm

Đích đến cuối cùng mà Phong Dương hướng đến giống với của cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro