Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

halcyon ;4;


gun atthaphan dành ra cả gần tháng trời cùng fourth nattawat tận hưởng cái nắng bangkok, tận hưởng hết thảy những điều đã bỏ lỡ. pp krit lâu lâu lại gọi điện hối vì dù đã thông báo rest một khoảng thời gian nhưng chẳng biết hợp đồng ở đâu mà lắm thế, bất chấp trễ hạn hay lợi nhuận chỉ muốn gun atthaphan nhận. gun atthaphan lần nào nhận điện thoại thông báo của pp lại mím môi cười gượng không nói, như thể cậu đã tự có đáp án cho chính mình.

gun atthaphan đợi mẹ khoẻ hơn mới sang hà lan thu dọn đồ đạc và thu xếp công việc. biết là về nhanh nhưng cậu em fourth lúc ở sân bay phải bịn rịn mãi mới cho cậu đi. cậu nhớ hôm đó em bảo có chú nào cứ nhìn cậu mãi, lúc đầu em còn tưởng là fan hay bạn gì đấy của cậu cơ. gun atthaphan nghe thế đã từng liếc ngang dọc tìm người nhưng không thấy ai như lời em kể.

gun atthaphan dành ra gần một tuần ở lại hà lan, phần vì thu xếp công việc, phần vì cậu có chút không nỡ, chẳng phải là cảm giác không nỡ dành cho off jumpol như trước, là cảm giác không nỡ đối với thành phố cậu dành ra cả thanh xuân để bám trụ, để cống hiện và rồi phải nói lời tạm biệt, như một lời tạm biệt với chính cậu của thanh xuân tại thành phố chẳng nơi đâu ấm áp bằng nhưng lại cũng là nơi lạnh lẽo nhất.

công việc đã dần ổn thoả đâu vào đấy, còn hai ngày cuối ở hà lan, gun atthaphan đã lần nữa mặc lên mình phong cách ngày đó, đơn giản trẻ trung với áo len thùng thình trong áo khoác to bự và chiếc túi xách 'chỉ cần đựng được nhiều đồ nhất có thể' chứ không phải là những chiếc túi bé tí nhưng lại có giá trị thương hiệu và thẩm mỹ cậu vốn hay mang từ lâu.

gun atthaphan đi đến tiệm cà phê gần nhà cũ, rồi thong thả ngắm đường hoa gần trường đại học mà cậu tưởng mình sẽ chẳng quay lại lần nào từ khi tốt nghiệp, dạo một vòng quanh tiệm sách, quán ăn mà mấy lần cậu thèm trong đêm nhưng lại chẳng dám order vì sợ bác chủ quán sẽ hỏi về vị khách quen còn lại hay đi cùng, tiệm hoa với bó tulip trên tay và cuối cùng là thác nước...

gun atthaphan lần này không ham hố đến gần mà chỉ đứng từ xa nhìn lại, mỉm cười nhìn sâu xuống chân thác rồi đặt bó tulip lên tảng đá gần đó.

gun atthaphan không về căn hộ mà cậu đến khu nhà cũ ngày trước, im lặng ngồi dưới ghế đặt cạnh cây gì đấy lớn lắm mà gun atthaphan đã quên tên từ lâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm giờ này rực rỡ lấp lánh từng chùm sao.

.

bên cạnh tự nhiên đã có người từ bao giờ, gun atthaphan không có ý định quay sang nhìn cũng không muốn chào hỏi do mùi nước hoa gỗ tùng ấm này cậu quen hơn bất kì ai vì cậu đã cùng người đó đến tiệm workshop tư nhân tự làm cùng nhau.

'làm sao anh lại đến đây rồi?' - gun atthaphan nói khi bản thân vẫn mải mê ngắm trăng.

'gun bảo là không thể tìm gun ở bangkok nóng nực nên anh sang hà lan tìm mùa xuân'

'em sẽ về thái luôn à?'

'ừ, có sao không?'

'không sao, chỉ là anh không tin được'

'không tin được cái gì? không tin được tôi sẽ có thể rời khỏi hà lan sau mấy năm bám chặt dù chịu bao nhiêu đau đớn?'

'anh không tin gun sẽ đến nơi có anh như thế, anh biết gun luôn chẳng muốn về thái chỉ vì em ghét cái không khí có anh'

'anh nói đúng, nhưng off jumpol, ai rồi cũng phải buông bỏ mà'

'tôi biết anh đã trải sẵn đường cho tôi về thái một cách suôn sẻ nhất, những nhãn hàng gần đây liên tục gọi cho pp là anh đánh tiếng đúng chứ? off jumpol, anh không cần làm vậy vì áy náy với tôi, tôi ghét anh thật nhưng từ khi quyết định rời khỏi hà lan thì anh hay off jumpol đã từng bỏ rơi tôi cũng ở lại nơi này luôn rồi. cho nên đừng làm như vậy nữa, nhé' - gun atthaphan mỉm cười.

off jumpol đã yêu nụ cười của gun atthaphan hơn bất kỳ trân quý nào trên đời nhưng giờ đây hắn chán ghét nó cùng cực, nụ cười dịu dàng ấy như từng đợt sóng đánh vào lòng hắn, đau đớn và bỏng rát. nụ cười ấy chỉ để nói với hắn rằng cậu rời đi rồi, cậu không còn chờ đợi một người như hắn, cậu đã hết yêu hắn rồi. người ta nói còn yêu là còn hận nhưng bây giờ ngay cả hận hắn, gun atthaphan còn chẳng thèm cơ mà.

off jumpol biết mình không có quyền bắt cậu đợi và cũng chẳng muốn cậu đợi một người như hắn nhưng đâu đó trong lòng hắn cũng tự hi vọng rằng gun atthaphan sẽ đợi mình, đã bao nhiêu lần tưởng chừng như gục ngã, trong đầu hắn lại liên tục vang lên giọng nói nhắc hắn cố gắng, biết đâu em ở nơi đó vẫn đang chờ hắn, hắn phải thật nhanh về với em..

'atthaphan, anh nói rằng anh yêu em, anh chưa từng muốn rời đi, liệu em có thể tin anh một lần được không?' - mắt người nọ đã ửng đỏ từ lâu nhưng lại cố chấp gằn từng chữ rõ ràng cho em hiểu.

'không quan trọng nữa anh à, điều cần nghe em đã nghe từ trước khi sang hà lan, từ một người tên tay tawan nói mình là bạn anh. giữa em và offjum cách nhau một vách ngăn vô hình không thể chia sẻ, cách nhau mấy năm xa vời chẳng đồng hành, cách nhau cái thời nhiệt huyệt tuổi trẻ có trong mình thanh xuân và tham vọng. bây giờ, em hiểu tại sao ngày đó offjum phải rời đi, em thông cảm nhưng em nghĩ mình đã qua cái tuổi điên cuồng vì ai, em không còn nhiều cái mấy năm để phải đau đớn và chờ đợi, em sợ lắm anh ơi'

gun atthaphan đã nghẹn ngào từ bao giờ, giọng cậu run run. gun atthaphan không còn giận off jumpol nhưng cậu lại không muốn tiếp tục vì cậu không dám đánh cược khi đã biết trước kết quả, giữa cậu và hắn không chỉ có thời gian chia cách mà còn là chia sẻ và tin tưởng. cả hai không đủ tin để chia sẻ cho đối phương, để chính mình xuất hiện trần trụi nhất trước mặt nhau thì nói đến tình yêu, cậu cảm thấy thật mơ hồ.

off jumpol nghe gun atthaphan gọi mình đầy dịu dàng, đáy lòng càng êm ái bao nhiêu thì tim càng bỏng rát. cậu rất thích gọi hắn là offjum rồi xưng em ngọt ngào như thế, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến lúc em nói lời tạm biệt hắn lại bằng cái tên ngọt ngào mà hắn trân trọng. thậm chí bởi vì em hiểu cho hắn như thế càng làm một người như hắn xót xa và âu sầu.

gun atthaphan mỉm cười đứng lên, chìa tay ra phía hắn.

'em kéo anh đứng dậy nhé'

em lúc trước hay muốn kéo hắn đứng dậy rồi nắm tay đi đâu đó, đây là thói quen..

off jumpol im lặng cầm chặt tay em, chặt vì hắn biết đây là lần cuối bàn tay mềm mềm đó chìa ra trước mặt hắn, lần cuối được cảm nhận cái ấm áp và êm ái từ tay em.

off jumpol chưa muốn buông nhưng tay em đã rời, hà lan lại đổ mưa rồi.

'trời mưa lạnh rồi, em phải đi ngủ mai còn bay về nhà nữa. offjum cũng về nghỉ ngơi sớm nhé'

gun atthaphan gỡ từng vòng khăn trên cổ, rồi choàng lên cho hắn. và xoay người bước đi, tay vẫy ung dung nhưng đằng trước mắt đã ầng ậng nước.

lần cuối cùng, cậu muốn yêu người đàn ông trước mặt. lần cuối cùng, cậu muốn dịu dàng và lo lắng cho người trước mắt. lần cuối cùng, cậu dặn mình phải từ bỏ. và lần cuối cùng, cậu nhắc mình ngay ngày mai thôi, cậu phải bỏ lại tình yêu và lo lắng dành cho người nọ tại mảnh đất này mà bay đến nơi có nắng..

'chúng ta có thể bay cùng chuyến không em?' - off jumpol hỏi với khi cậu chưa đi xa lắm.

'vẫn là thôi đi anh nhỉ' - gun atthaphan nói khi không quay người lại thêm một giây.

hà lan lại đổ mưa rồi nhưng em không còn khó chịu như trước vì đã phải dần học cách chấp nhận khi bao lần phải một mình đối mặt với mưa do biết chẳng ai đến đón mình. hà lan lại đổ mưa rồi, lần trước là gặp gỡ, lần này là trùng phùng và biệt ly.

hà lan lại đổ mưa rồi, chúng mình phải tự tìm cách tránh ướt thôi anh nhỉ?

.


to be continued.

.

.

.

thật sự là là lâu rồi không gặp các cậu, lần trước tớ bảo nhanh gặp lại nhưng rồi lại lâu thế này. dạo này tớ bận nhiều việc quá nên halcyon cũng mãi mới được có phần mới. hmm, không biết các cậu còn nhớ halcyon và vũ trụ ngừng trôi không nữa. nếu ai còn nhớ thì cảm ơn các cậu nhé, vì đã yêu quý halycon cũng như vtnt và còn đọc đến tận đây nữa.

à muộn rồi, các cậu sau khi cảm nhận được cơn mưa hà lan thì cũng ngủ sớm đi nhé. hẹn gặp lại 💖🎀🌷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro