Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 9

Tại bệnh viện.

Gun đã được cấp cứu thành công, bình an vô sự nằm trong phòng bệnh với nét mặt vô cảm. Cậu không chắc bản thân sẽ không chết, cậu không chắc Off Jumpol hay đoàn cứu hộ sẽ cứu được mình.

Vào giây phút đó, cậu chỉ biết bức tường chống thương tích hay bộ giáp mình cố khoác lên đều bị xuyên thủng. Sau tất cả những thứ cậu phải chịu, cậu chỉ muốn chìm xuống thật sâu, bỏ mặc mọi thứ mà lặn đến nơi tận cùng, an vị ở đó, cởi bỏ lớp mặt nạ cười, nhìn xem thế gian vô cảm đang vờ có nhân tính.

Đã bao lâu rồi, Gun mới thử lại cảm giác từ bỏ cuộc đời này? Nhưng rồi vẫn không thành công như mọi khi.

“Con làm cái trò gì đó hả?”

Mẹ Phunsawat vừa bước vào phòng bệnh đã tức giận hỏi.

“Con xin lỗi.”

Gun nói với cổ họng nóng khô và đang gượng ngồi dậy. Tại sao vào khoảnh khắc ấy cậu lại cảm thấy như thế? Có lẽ chính cậu cũng không biết được.

“Con nằm đi, gấp gáp ngồi làm gì? Con khỏe lắm chắc?”

Giận đến đâu thì Gun vẫn là con mình dứt ruột sinh ra. Bà đâu thể mãi cứng miệng trong khi suýt nữa thì mất đi đứa con này mãi mãi.

“Người đưa con vào bệnh viện.... còn ở đây không?”

Mẹ Phunsawat cho tay vén tóc anh rồi đáp:

“Người đưa con vào bệnh viện là đội cứu hộ mà, đưa xong thì về chứ ở làm gì?”

Gun gật gật đầu, nét mặt càng u buồn hơn mấy phần. Sao Off Jumpol không theo đội cứu hộ đến bệnh viện chứ? Cậu không quan trọng với anh chút nào sao? Anh mặc cậu sống chết còn bản thân về nhà à?

Giờ đây cậu tự hỏi, liệu anh từng nhảy xuống cứu cậu chưa...

Hóa ra Gun hy sinh mạng mình là điều vô ích sao? Không cảnh tỉnh hay khiến anh thôi hèn nhát ư?

Coi như cậu nhìn nhầm người vậy.

“Con khóc đó à?”

Mẹ Phusawat áp tay lên mặt Gun. Nhìn con như thế, bà không khỏi đau theo.

“Mẹ à.... con thua rồi. Con thua rồi mẹ ơi.”

Gun bật khóc nức nở, cậu không kiềm nén được nữa rồi.

“Con trai ngoan, đừng khóc, con đừng khóc.”

Cõi lòng của người mẹ đang đau âm ĩ.

“Con thua rồi mẹ ơi. Con phải làm sao đây? Con thua rồi....aaa.......mẹ ơi....mẹ ơi.....”

Gun cứ nói sẽ không yêu ai, sẽ không để cho trái tim này đau nhưng đến cùng thì sao?

Gun nghĩ mình sẽ cứng rắn, sau tất cả có thể mạnh mẽ sống cuộc đời bình phàm bản thân muốn nhưng rồi...

Ông trời sao không chiều lòng người như thế chứ? Đã muốn ngược đãi thì cứ bắt cậu sống sau bao lần tự tử làm gì? Rồi ai mượn những người ngoài kia thành lập đội cứu hộ chứ? Họ có cho cậu cuộc đời mới, không ưu không phiền, không còn đau đớn được không? Câu trả lời là không. Vậy hà tất bắt sống tiếp để nếm trải?

Cứ trách mắng người tự tử không biết suy nghĩ, nhưng những người ngoài kia có trải qua hoàn cảnh của họ sao mà biết được họ bồng bột nông nổi? Một người tìm đến cái chết, chứng tỏ họ đã thông suốt và chọn lựa thành công, đôi khi còn rất tỉ mỉ vì để được chết không bị ngăn cản, họ vẽ hẳn một kế hoạch hoàn hảo kia kìa.

“Được rồi, cứ khóc đi, khóc được sẽ đỡ hơn. Con của mẹ sao phải khổ thế này chứ? Mẹ thương, con trai ngoan, con ngoan.”

Dạo gần đây Gun cứ muốn khóc vào lúc nửa đêm nhưng không thể khóc. Cảm giác đó thật rất khó chịu và khiến anh muốn phát điên. Giờ thì có thể trút ra rồi, tâm trạng theo đó khá hơn. Dù không muốn mẹ thấy bộ dạng này của mình nhưng bản thân không kiềm nén tiếp được, nếu cứ nuốt ngược nước mắt, cậu lo bản thân sẽ nổ tung.






Gun được xuất viện vào sáng hôm sau do tình trạng không có gì đáng ngại. Off Jumpol lén nhìn từ xa, xác nhận cậu bình an khỏe mạnh mới dám quay bước về nhà. Anh không hiểu tại sao Sea lại chẳng có mặt, nhưng đó là chuyện riêng của cậu, anh không có bổn phận xen vào quá sâu.

Off Jumpol về đến nhà, sau khi đóng cửa thì cũng ngồi phịch xuống nền. Đau đớn không thể thốt nên lời làm bản thân chẳng còn sức chống đỡ. Cảm giác nhức nhối tận xương tủy này khiến bản thân không thở được, ngay cả cuống họng cũng nghẹn cứng, muốn nổ thành trăm mảnh.

Chưa gì Off Jumpol đã khiến Gun phải chịu khổ, phải dùng đến cả tính mạng để chứng minh cho anh hiểu thì khi quen nhau liệu còn đến mức nào? Anh không xứng với cậu, một chút cũng không xứng.

“Đứng lên đi, ngồi dưới gạch dễ bệnh.”

Two từ trong đi ra.

“Tình trạng của anh ấy thế nào?”

“Em ấy được xuất viện rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Two ngồi xuống ghế.

“Tôi không ngờ anh ấy lại làm như vậy, không biết lúc đó anh ấy đang nghĩ cái gì ha?”

Off Jumpol cũng tò mò y như Two.

“Không biết nữa.”

“Có lẽ trong lòng anh ấy cũng mang rất nhiều vết cứa.”

Anh lặng im.

“Off à, đôi khi hai người dễ dàng thân nhau là sự đồng điệu tâm hồn đó. Hai tâm hồn buồn bã sẽ kết nối với nhau, tạo lên một mối duyên phận kỳ lạ.”

Off Jumpol nhớ, Gun lâu lâu cứ có biểu hiện lạ và nhắn mấy câu mang tâm trạng nặng nề. Anh không chịu hỏi chuyên sâu vì cho rằng bản thân không có quyền được biết cũng như lo mình quá phận, khiến cậu khó chịu mà chọn phớt lờ đi. Để rồi chứng kiến cảnh cậu không chút do dự nhảy khỏi cầu liền kinh hoàng chẳng tả nổi.

“Tôi phải làm gì đây?”

Off Jumpol ôm đầu mình. Mỗi thứ càng trở nên hỗn độn và rối loạn.

“Thì đối diện tất cả, không tìm được giải pháp thì bỏ qua, tìm hướng đi mới chứ biết làm sao?”

“Có thể bỏ qua sao?”

“Đương nhiên rồi.”

Two gác mặt lên lưng ghế để nhìn Off Jumpol và nói tiếp:

“Một cuộn len rối, không cách nào gỡ được thì phải cắt, cắt cũng không được mà còn làm nó đứt thành từng đoạn vụn, nhìn khó chịu thêm thì quăng thôi. Dù sao cũng không thể tiếp tục dùng.”

Off Jumpol lặng người.

“Mua lại cuộn len mới, tốn chút tiền nhưng đỡ tốn công sức. Như cách anh quẳng đi chuyện cũ, thay vì không tốn tiền để mua chuyện mới thì anh tốn chút thời gian thôi mà, vốn thời gian quý hơn vàng bạc thì lấy đâu ra lỗ lả. So với việc anh ngồi gỡ từng nút thắt mà dây vẫn đầy vết hằn thì dùng một sợi dây mới không tốt hơn sao?”

Từng nghe nói: Dây thường đứt ngay đoạn vết hằn chứ không phải đoạn bị dãn.

Do đó nếu mãi giữ một sợi giây cũ đầy vết tích thì càng ngày càng sai, sửa đổi hay hối hận đều không kịp, hệ lụy thì nghiêm trọng đến không dám tưởng.

“Nói thật Off, anh mãi thế này mới là không xứng với Gun. Chứ anh đường đường là một Off, chỉ có người ta không xứng với anh thôi.”

Off Jumpol đã gạt Gun, đã khiến Gun giận. Nhưng rồi Gun vẫn lo cho anh mà lái xe tận một tiếng hơn chỉ để đến đó. Cậu không thương yêu anh thì cần thiết làm điều đó à?

Anh đã khiến trái tim cậu tan nát rồi phải không? Anh vì sự mịt mù của mình mà tổn thương một người thương anh, chấp nhận hạ giọng và dùng tính mạng để thức tỉnh anh.

Chết thật.... Bản thân mới là kẻ không đáng được sống.

“Cảm thấy anh thật ngu ngốc, Off”

Từ chuyện Gun giữ anh ở lại thêm một ngày tại Bangkok đến việc chạy đến nơi xa xôi, nhưng anh đều không biết cách hồi đáp tâm ý, còn liên tục làm tổn thương cậu thì không ngu ngốc, không thất bại à?

“Tôi ngu ngốc mới bị ghét còn gì?”

“Anh ấy nói ghét anh cái anh để cho ghét luôn sao? Hết nói nổi. Chính Two em cũng bắt đầu chán ghét anh rồi, đừng nói chi ai.”

Nhưng Gun phải tuyệt vọng cỡ nào để nói ra câu đó rồi nhảy xuống sông một cách dứt khoát? Off Jumpol có thể làm gì hơn.




Gun đi uống cafe cùng Vee và gặp lại Sea. Cậu ngạc nhiên khi anh là người mang menu bước ra.

“Sao em lại ngạc nhiên vậy? Không vui khi gặp lại tôi à?”

“Không có. Quán này của anh sao?”

Gun chưa từng nghe Sea đề cập đến chuyện bản thân có quán cafe.

“Tôi vừa mua lại, thấy sao? View nơi này đẹp không?”

“Đẹp.”

Gun cười.

“Được rồi hai người cứ gọi đi, miễn phí.”

“Tôi ngại lắm, anh cũng không cần làm như vậy đâu.”

“Coi như tôi mời đi.”

Sea đặt menu xuống bàn.

Nếu Gun biết quán này của Sea thì có cho tiền vẫn không vào. Sau ngày nói chia tay, liên lạc đã cắt đứt hoàn toàn vì cậu thấy hổ thẹn và quá có lỗi với anh, ngay cả làm bạn cũng chẳng xứng chứ nói chi đến phải gặp mặt kiểu này.

Vee nói nho nhỏ rằng:

“Gun, thật tiếc khi anh chia tay Sea.”

“Đó là tốt cho em ấy không phải sao?”

Gun cười nhạt hỏi lại.

“Rồi ai sẽ nghĩ đến cái tốt mà làm cho cậu? Tên Off Jumpol đó sao?”

“Vee.....”

Chuyện lớn đến mức này, Tay cũng không thể giấu New. Mà New biết thì hiển nhiên Vee cũng sẽ biết.

“Cậu còn xem chúng tôi là bạn không?”

Gun rơi vào im lặng.

“Chúng tôi suýt không được gặp mặt cậu lần cuối, thế mà....”

Vee thấy càng nói sẽ càng bực.

“Được rồi mà Vee.”
“Tôi không có tư cách nói động tên phế đó à?”

“Cậu đang nặng lời lắm đó.”

Gun bênh Off Jumpol ra mặt khiến Vee tức giận đến mức đứng lên bỏ về. Sea ở trong quầy bị hình ảnh đó làm cho không thể rời mắt. Sau khi phát hiện cậu đang nhìn ngược lại hướng mình, anh hơi ngượng cúi thấp mặt.

Sau một hồi suy nghĩ, vẫn là đến trước mặt cậu ngồi xuống.

“Tôi không biết em và Vee gây nhau về cái gì, nhưng hai người là bạn tốt, tôi mong sẽ mau làm hòa.”

Sea vẫn ấm áp như vậy.

“Cảm ơn Sea.”

“Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn.”

Gun càng thấy xấu hổ.

“Xin lỗi anh, Sea.”

“Chuyện đã qua rồi không phải sao? Chúng ta là có duyên không nợ, tôi hiểu mà.”

Yêu biết bao cái cười tít mắt của Sea. Cậu cũng tội lỗi biết bao khi làm người dễ cười như anh phải trải qua đau khổ trong tình cảm.

“Tôi có thể viết lên trăm ngàn chuyện tình đẹp cho người khác, nhưng lại không khiến người bên cạnh tôi được hạnh phúc, tôi không xứng đáng làm người cầm bút chút nào.”

“Cậu là....nhà văn sao?”

Đến giờ Sea vẫn không biết Gun làm cái gì. Anh biết cậu không đủ tin tưởng mình để nói ra nên trong lòng từ lâu cũng chuẩn bị sẵn một kết cục là chia tay rồi.

“Có thể nói vậy.”

“Em có bán sách không?”

“Có, một vài bộ truyện của tôi đã được xuất bản.”

“Tôi ở cạnh đại thần bấy lâu nay mà không biết aaa, thật là.....”

“Không đại thần gì đâu.”

Gun cảm thấy mình còn thua xa rất nhiều người.







Thoáng đã đến buổi triển lãm của Vee. Nơi đây toàn hội tụ các ông lớn muốn rửa tiền thông qua việc mua bán tranh nên Gun cứ thấy sợ sợ theo một kiểu nào đó. Vì họ không sạch sẽ, thân còn mang đầy máu dê, một người sợ nơi đông người như cậu chẳng khác nào đang trải qua cực hình.

Cái Gun sợ cuối cùng cũng đến rồi, có một người đáng tuổi cha chú đã tiến đến bắt chuyện. Cậu cảm thấy hoảng loạn đến cổ họng đông cứng và đưa mắt tìm Vee cầu cứu. Tiếc rằng cậu ấy đang đứng ở một góc xa, chuyên tâm giải thích cho mọi người nội dung bức tranh của mình.

“Em nhìn cái gì? Em thích bức tranh đó sao? Tôi mua cho em chịu không?”

“Không....không có, xin lỗi nhưng tôi phải đi rồi.”

Gun hơi khom lưng cúi chào để chuồn đi. Nhưng thoáng tay đã bị níu lại, hành động này làm cậu giật bắn người và tỏ ra lo sợ hơn.

“Xin lỗi nhưng mà phiền ngài chú ý một chút.”

“Chúng ta đi vui vẻ không? Bầu không khí này không phải rất chán sao?”

“Ngài tìm lầm người rồi.”

Gun muốn quay lưng lần nữa nhưng cổ tay đã bị giữ chặt.

“Xin ngài giữ tự trọng.”

“Tự trọng là gì?”

“Đây là chốn đông người, ngài không muốn xấu mặt đâu nhỉ?”

“Tôi chẳng qua tìm một cuộc vui, những người ngoài kia chắc gì họ đang không làm quen nhau rồi hỏi đêm nay nên đi khách sạn nào. Do đó không ai quan tâm đến chúng ta đâu, theo tôi nào.”

“Buông....buông tôi ra.”

Gun giằng co. Đúng là cậu có thể hét lên cầu cứu nhưng đây là buổi triển lãm quan trọng với Vee, cậu không thể vì rắc rối của mình mà gây chuyện ảnh hưởng đến Vee. Các ông lớn ở đây mà tức giận đều không nói lý lẽ, đồng thời trút giận kiểu kéo theo nhiều người, cậu mà bị liên lụy thì coi như xong đời.

“Đi theo tôi, đi nào, em đừng làm giá nữa.”

“Tôi không có, bỏ tay tôi ra, bỏ ra... làm ơn... tôi không phải dạng người đó, buông ra.”

Cổ tay của Gun vừa đỏ vừa đau.

“Tôi mà giận thì số em sẽ thảm lắm đó.”

“Tôi không quan tâm.”

May thay Off Jumpol từ đâu xuất hiện, gỡ tay của đối phương ra, giúp Gun lấy lại hơi thở.

“Mày là ai?”

“Off Jumpol. Nhớ cho kỹ tên tôi.”

Đáp xong, Off Jumpol kéo Gun ra khỏi bữa tiệc một cách nhanh chóng.

Gun phần nào đoán được Off Jumpol rất yêu nghệ thuật nên việc anh xuất hiện ở đây hoàn toàn bình thường. Phải công nhận rằng sự có mặt của anh, rất may mắn đối với cậu.

Không có anh, cậu chẳng biết làm sao để thoát thân.

“Cảm ơn.”

“Không có gì. Trời không còn sớm, em coi gọi cho Sea rồi cùng nhau về sẽ an toàn hơn.”

Off Jumpol nhanh cất bước đi sau khi nói xong ý.

“Tôi và Sea đã chia tay rồi.”

Gun không thể giữ điều này trong lòng nữa.

Off Jumpol ngừng bước, mất mấy giây mới chầm chậm quay lại nhìn cậu.

“Tôi đã chia tay rồi, cũng 1 tuần hơn rồi.”

“Nói với tôi...làm gì?”

Off Jumpol vẫn chưa tỉnh ngộ sao?

“Thì anh bảo Sea đưa tôi về, mà chúng tôi đã chia tay thì làm sao kêu? Tôi đang đính chính thông tin thôi.”

Gun hít sâu một hơi rồi nhanh đi xuống gara để lái xe rời khỏi nơi này. Off Jumpol nhìn theo bóng dáng của cậu mà thở hắt ra.

“Nếu chúng ta có duyên phận thật sự, có quỳ xuống dập đầu van xin tình yêu của cậu, tôi cũng sẽ làm. Chỉ là không phải tại giây phút này Gun à, tôi chưa ổn định được gì cả, tôi không thể làm khổ em thêm.”

Off Jumpol có hay biết không? Gun không hề sợ khổ, không hề sợ cùng anh xuống vũng lầy. Gun chỉ sợ mất đi anh mà thôi.



Gun lái xe trong tâm tình đau thương. Bởi nghe Off Jumpol nói như thế, cậu không khỏi hiểu lầm bấy lâu nay là tự mình đa tình.

Chưa kịp mừng rỡ Off Jumpol nhận ra việc Gun có yêu mình thì đến Gun không có cái gì làm tin là Off Jumpol yêu mình sau những hành động cùng lời anh nói. Không biết rồi đây có cái kết tươi đẹp nào dành cho họ không.
----------------------------------------------------------
Edit muốn tắt thơe mà view vs lượt bình chọn lèo tèo quá🥹🥹
Mn đọc vui vẻ nè, đọc xong rồi thì bấm 🌟 vs share cho tui đi, yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro