Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11

Bụng dưới của Gun vẫn còn co giật bởi tràng đạo bị tráng đầy tinh dịch, chúng còn len lỏi vào từng nếp gấp, thẩm thấu vào vách ruột, khiến nơi kia sợ bổng mà cứ co rút. Off Jumpol xốc cậu cao lên một chút, một tay đỡ eo một tay vén mái tóc rũ rượi của cậu và hỏi:

"Em ổn không?"

"Ưm...ổn."

Cuống họng Gun đau và mỏi vì rên rỉ quá nhiều.

"Tiếp không?"

"Không biết a..."

Sau trận cao trào thì mắt Gun càng mở không lên.

"Được rồi, đi tắm rồi ngủ thôi."

Off Jumpol rút ra khỏi cơ thể Gun, song ôm cậu đi tắm.



Sáng hôm sau Gun thức dậy trong trạng thái đầu nhức, toàn thân đau, cảm giác chẳng khác gì lần đó ở Tokyo. Nhưng hiện tại cậu bớt bỡ ngỡ và hoảng loạn hơn. Điều duy nhất đáng quan ngại là không biết nhìn Off Jumpol làm sao, cậu thấy xấu hổ chết đi được, thật muốn chui xuống đâu đó trốn.

"Em dậy rồi à?"

Off Jumpol mang canh giải rượu lên cho Gun.

"Anh chưa đi a?"

Gun ngạc nhiên khi Off Jumpol vẫn còn ở đây.

"Xin lỗi vì lần trước đã bỏ cậu một mình ở khách sạn, Gun."

Off Jumpol nắm lấy tay Gun sau khi nói.

"Tôi nghĩ mình rời đi sẽ khiến cậu dễ chịu hơn khi thức giấc, nhưng nay nghĩ lại thì đó là một sai lầm.”

Khi ấy Off Jumpol nghĩ bản thân để lại lời nhắn trên giấy nhớ cũng như trong tin nhắn là đủ. Do đêm đó Gun say, Gun chủ động, sáng ra khi cậu nhớ lại mọi chuyện còn phải đối diện ngay với anh không phải rất khó khăn sao? Đồng thời cho ra bầu không khí gượng gạo, gần như đông cứng, chẳng biết ai phải mở miệng trước và thốt lên từ gì đầu tiên.

Nhưng rồi đến tận hôm nay Off Jumpol mới phát hiện đó là một sai lầm chết người. Vì quyết định không đủ chín chắn, vì một hướng đi sai lầm lần ấy mới khiến mọi xáo trộn đau khổ xảy ra.

Sống ở đời quả thực một bước sai thì cả đoạn đường trước mắt đều không đúng nữa.

Ngẫm lại, Gun thức dậy mà không có Off Jumpol cạnh bên đã chịu bao nhiêu hụt hẫng cùng hoảng sợ? Nếu anh chọn chờ cậu thức giấc mới rời đi thì cả hai đã có giây phút êm ấm bên nhau từ lâu, đâu cần phải chờ chờ nửa năm mới có một cuộc nói chuyện như vầy.

“Xin lỗi cậu, xin lỗi cậu rất nhiều.”

“Không cần đâu, qua cả rồi.”

Gun cười nhẹ với thâm tâm như có bão động.

“Cho tôi một cơ hội nữa được không?”

Off Jumpol không chạy trốn, làm Gun có chút không quen.

“Tôi không đuổi anh đi, không phải đã là cho một cơ hội rồi sao?”

Gun hơi cúi mặt nói trong thẹn thùng. Off Jumpol vỡ òa trong hạnh phúc, suýt rơi cả nước mắt chọn ôm lại cậu và bảo:

“Cảm ơn em, tôi sẽ không làm em thất vọng nữa, không làm nữa.”

Cậu khẽ gật gật đầu, tay thì chầm chậm đặt lên lưng anh và ôm đáp lại.

Off Jumpol đã quyết định xong xuôi, anh sẽ nghe theo tiếng lòng của mình mà đến với Gun. Đôi khi chỉ một cái chớp mắt cũng đủ làm mất nhau, nếu liên kết với chuyện cậu tự tử vừa rồi thì ai chắc được tương lai sẽ xảy ra nỗi thương tâm nào.

Anh không muốn đợi đến mất đi mới biết hối hận, ăn năn trong muộn màng nên chọn trân trọng lúc còn kịp, thương yêu, chăm sóc, che chở cậu lúc còn kịp.

Chưa kể Off Jumpol không thể mãi sống như vậy, đã bao năm trôi qua rồi chứ? Chẳng lẽ anh cứ bỏ mặc bản thân bị xoáy trong hố đen đến hết đời thật à? Lời khuyên của Two, thấm cũng đã thấm rồi, nay có thêm Gun về chung một hướng thì càng phải sửa đổi. Quyết tâm sống cho đàng hoàng, bức phá rào cản gông xiềng đang cản trở anh về con đường bình thường.

Sau cơn mưa trời lại sáng, Gun và Off Jumpol đã nhìn thấy được bầu trời quang với cầu vồng nhạt còn ẩn hiện dưới tầng mây. Dù cả hai không thể bỏ ngay gánh trăn trở của mình xuống hoặc tìm được một đáp án thì ít nhất, họ có thể đấu tranh với thứ không tên ấy, chẳng để nó nhởn nhơ tác quái, gây ảnh hưởng và thiệt hại nặng nề đến bản thân, đến cuộc sống.

“Ăn đi em, còn nóng đó.”

“Anh nấu a?”

“Là tôi nấu, nhưng mà em đổi cách xưng hô được không? Không muốn bị em gọi xa lạ như thế.”

Gun húp một ngụm canh kim chi, khẽ gật gật đầu.

“Tôi biết rồi, sẽ xưng anh.*”

*:))))

“Thương em.”

“Anh nấu cũng ngon quá đó.”

“Tôi không nấu được mấy món cầu kỳ, nhưng mấy cái này tôi làm rất ổn áp đó nha.”

“Mới khen có một câu mà nở lỗ mũi rồi a?”

“Không có.”

Gun càng vui vẻ tâm tình sau khi ăn xong nên bắt đầu dọn lại căn nhà bừa bộn của mình, Off Jumpol cạnh bên phụ một tay. Cậu không hiểu sao thời gian qua bản thân có thể sống bừa bộn, lộn xộn như vậy được. Lại xấu hổ với anh chết được.

“Về sau em còn uống rượu kiểu này, tôi sẽ phạt em đó.”

Off Jumpol nhìn số chai rượu rỗng Gun chưa quăng đi mà thương xót hộ cái bao tử trong cậu.

“Được rồi, không như vậy nữa.”

Gun câu lấy Off Jumpol.

Mới hôm nào còn tưởng có duyên không phận, nay lại quấn quýt ngọt ngào. Cả hai đều không dám tin đây là thật và nếu là mơ thì đều nguyện ý không thức dậy.

Sau khi cùng Gun dọn dẹp xong, Off Jumpol cũng ra về.

“Tối tôi sẽ đến tìm em.”

“Ok, tôi nấu bữa tối cho anh.”

Off Jumpol hôn nhẹ lên trán Gun trước khi rời đi.



Gun thay quần áo rồi đến siêu thị. Đêm nay Off Jumpol sẽ đến nhà và dùng bữa nên cậu cần phải làm mọi thứ chỉnh chu hoàn hảo nhất có thể.

Gun đã mua rất nhiều nguyên liệu vì không biết phải nấu món gì cho Off Jumpol. Anh chưa từng thử tay nghề của cậu và cứ như đây là buổi hẹn hò chính thức đầu tiên giữa hai người nên cần trang trọng, lãng mạn hết mức. Cậu suy nghĩ nát óc vẫn chưa có list cần nấu, đành cái gì cũng mua rồi về nhà chọn lọc sau.

Gun tay xách nách mang hết chỗ bản thân mua vào được trong bếp thì thở không thành hơi. Quá mệt mỏi vì chúng vừa nhiều vừa nặng.

“Haiz....đi thêm 5 phút nữa chắc hai cái tay mình rớt ra luôn.”

Gun đưa tay chậm mồ hôi trên trán rồi bắt đầu phân chia thực phẩm và sắp xếp nước ngọt vào tủ. Nếu cậu không nhìn thấy lại ánh sáng trong cuộc đời thì chắc rằng đến quả táo hỏng, tủ lạnh nhà cậu cũng không có.

Gun mất gần cả tiếng để phân loại thực phẩm vào túi, vào hộp nhựa cũng như chất hết số nước ngọt, sữa, bia vào tủ lạnh. Sau khi hoàn thành xong thì càng thở không nổi.

“Mai mốt gọi giao tới nhà thôi.”

Đã đi mua còn phải về chất vào tủ, Gun đầu hàng rồi.

Thay ra một bộ đồ thoải mái, Gun xuống bếp mang vào tạp dề rồi bắt đầu chế biến phần bánh ngọt trước. Trời không còn sớm hòa cùng cõi lòng nôn nao nên cậu cảm thấy bắt đầu nấu từ bây giờ là vừa.

Gun làm sạch và rửa từng cánh hoa hồng, xong mang lên bếp sơ chế. Cậu chia thành hai phần, một phần lấy nước nên luộc với nước trắng, phần lấy cả xác để làm nhân mà cho thêm đường. Trong lúc chờ đợi, bản thân chuyển sang trộn bột. Ở thời buổi có máy móc thông minh hỗ trợ nên rất nhanh những viên bánh hoa hồng đã thành hình, chỉ cần mang đi nướng là thành công.

Nhưng với một món bánh, Gun cảm thấy không đủ mà tiếp tục làm thêm. Lần này cậu dùng đến dâu, một loại để nguyên trái nhúng vào sữa đặc được pha chế để có lớp vỏ cứng cáp. Loại nấu thành mứt rồi trộn chung hỗn hợp khác, cho vào khuôn bỏ tủ lạnh chờ đông lại là có thể dùng.

“Như thế này vẫn còn ít đúng không? Chỉ có hai loại bánh, không được, vẫn nên làm thêm.”

Khuấy matcha hòa tan cùng socola trắng, cậu đánh tan kem phô mai cùng bột và trứng với vài nguyên liệu khác rồi cho vào khuôn, mang đi hấp cách thủy. Sau khi chín thì rắc thêm matcha nguyên chất lên rồi cắt thành miếng vừa ăn, những chiếc bánh nhỏ xinh thơm ngon cứ thế ra đời.

Chớp mắt đã 17 giờ chiều, Gun đã làm được tổng cộng sáu loại bánh mới thấy đủ. Giờ thì chuyển sang nấu món ăn.

Gun mang một cái khay gỗ lớn, bên trong chia ra 12 ngăn nhỏ đặt xuống trước mặt. Cậu dùng xiên que, xỏ ngang những trái đậu bắp, sau đó cắt ra miếng nhỏ, xếp vào một ngăn. Tiếp đến là bắp, cải xanh, khoai tây, ớt xanh, xúc xích, bò viên, tôm, chả cá...v...v....

Sau khi xong phần bày biện nguyên liệu để ăn lẩu, Gun đặt nó lại trong tủ lạnh và chuyển sang nấu nước dùng. Ngoài cho gói lẩu vào, cậu còn cho thêm thơm và cà chua để tăng hương vị, nêm nếm vừa miệng thì nhấc khỏi bếp, nấu đến món tiếp theo.

Gun lấy ra một cái nồi chuyên dụng trong việc hấp hải sản, cho vào đó tôm, cua rồi bật bếp. Tận dụng thời gian dư khi chờ chúng chín, bản thân bóc vỏ những con tôm nhỏ được mình luộc sẵn và cho vào cối xay nhuyễn. Xay xong thì cho vào tô, trộn thêm hai quả trứng gà mới vò thành viên tròn, mang đi chiên.

Mới đó đã 19 giờ, Gun cấp tốc chạy đi tắm, thay một bộ đồ thật đẹp, xịt nước hoa thơm ngát xong xuôi mới trở ngược xếp bếp, bày trí bữa tối. Cậu chắc là Off Jumpol sắp đến nên bản thân cần nhanh hơn.

Cắm hoa vào bình, mang nến trưng đầu bàn, tiếp theo là dọn tất cả các món ăn lên. Cậu nhìn thành quả của mình mà tự vỗ tay khen thưởng.

“Hoàn thành.”

Dù mệt nhưng rất vui. Đã lâu rồi Gun không trải qua cảm giác hối hả như được sống, trái tim càng hạnh phúc và phải cảm ơn Off Jumpol đã ban phát xuống nhịp điệu này.

Gun kéo ghế ngồi xuống và bắt đầu đợi Off Jumpol.

Nhưng đã gần 20 giờ, anh vẫn chưa xuất hiện. Gun dần không còn giữ được nụ cười tủm tỉm trong lúc chờ nữa. Pha lẫn chút nóng xót, cậu cho tay lấy điện thoại và liên lạc cho anh.

“Sao lại không nghe máy? Đang trên đường đến sao?”

Gun đành gửi cho Off Jumpol một tin: [Anh đến chưa? Tôi nấu xong cả rồi.]

Gun đặt lại điện thoại xuống bàn và tiếp tục chờ.

20 giờ 20 phút. Off Jumpol vẫn không đến.

“Sao lâu vậy nhỉ?”

Gun cầm điện thoại lên, muốn liên lạc nhưng lại không dám. Cậu biết nhắn tin hay gọi điện hối thúc quá nhiều sẽ khiến anh thấy không thoải mái. Anh là Off, mà Off thì bận biết chừng nào chứ? Cậu phải thông cảm, phải kiên nhẫn hơn.

Gun cố gượng nở một nụ cười, Gun nghĩ chỉ cần cười được thì mọi ưu phiền đang mang trong lòng sẽ giảm xuống mà thôi.

Kim giây kim phút đua nhau xoay, còn 15 phút nữa là 21 giờ. Tâm trạng của Gun bắt đầu rối bời và cậu không còn ngồi yên trên ghế đợi chờ được nữa.

“Anh ấy bận việc gấp sao?”
“Bận cũng nên nói với mình một tiếng không phải sao?”

“Có khi nào do anh ấy bận đột nên không kịp liên hệ cho mình biết tin?”

Gun nghĩ ra muôn vàn hướng tốt cho Off Jumpol rồi chuyển sang nằm ở phòng khách chờ tiếp.

Đến 21 giờ 30, Gun cũng biết cái gì là đói đến bao tử phát đau mà đành lê thân vào bếp lấy bánh ăn đỡ. Mãi vui chuyện Off Jumpol chấp nhận sống theo tiếng lòng, mãi bận bịu cho buổi tối hẹn hò dưới ánh nến lãng mạn, cậu ngay cả bữa trưa cũng chưa ăn nên hiện tại không nhịn nổi nữa.

Ngồi ở ghế sofa, mắt Gun đờ đẫn nhìn TV đang phát chương trình ca nhạc, miệng cắn một miếng bánh donut nhà làm. Cậu hoàn toàn không đặt vào tai âm thanh phát ra từ TV do đang trải qua một trận hỗn loạn cảm xúc không thể tả thành lời. Off Jumpol sẽ không lỗi hẹn, đúng chứ? Off Jumpol có không đến cũng không cố tình khiến cậu buồn, đúng chứ?

22 giờ.

Đã 22 giờ. Gun không còn sức để mong chờ kỳ tích sẽ xảy đến nhưng vẫn không lên phòng nghỉ, không dẹp đi buổi tối còn chưa động đũa. Như vẫn còn chút gì đó cố chấp, bản thân sợ khi Off Jumpol đến thấy cậu chẳng bày biện gì thì sinh tủi thân.

“Không phải anh nói, không làm tôi thất vọng nữa sao?”

Gun rất muốn khóc nhưng không thể khóc.

“Đến cùng lại là tôi ngu ngốc sao?”

Gun thu người ngồi ở ghế sofa, khi đầu gật gù kéo bản thân tỉnh lại khỏi cơn buồn ngủ thì đồng hồ điểm 1 giờ sáng rồi. Còn gì để mong để trông? Cậu hít sâu một hơi, ngẩng cao đầu để nước mắt không chảy ra.

Gun không nhớ mình đã check điện thoại bao nhiêu lần, nhưng một cuộc gọi hay một dòng tin nhắn hồi âm đều không có. Cậu thở dài, tự mang khay bánh ngọt mình làm ra ăn trong vô hồn, nhìn vào không khác nào một người bệnh thần kinh.

“Lỡ một hồi Off Jumpol đến, thấy bánh ít thì sao? Không được, mình không được ăn nữa.”

Nhưng bao tử của Gun đang kêu, Gun thật sự rất đói. Việc thức đêm gây đói bụng hơn bình thường chứ đừng nói với người chỉ ăn vài chiếc bánh lót dạ như cậu.

Suy nghĩ một hồi, Gun vẫn không ăn tiếp, thay vào đó lại đi làm bánh để giết thời gian. Ai biết được Off Jumpol sẽ đến trong lúc cậu loay hoay dưới bếp hay không.

Xay riêng mỗi loại bơ, việt quốc, thanh long, xoài cho nhuyễn, Gun để chúng vào khuôn mang hình dáng cute mình mua để làm thành kem trái cây nguyên chất. Đặt chúng tại ngăn đá tủ lạnh xong, bản thân chuyển sang giã một ít bánh quy. Cách đây không lâu, cậu học được một công thức làm bánh trên mạng, giờ rảnh nên muốn thử. Dù sao thì bánh dễ bảo quản và giữ được khá lâu, để dành ăn từ từ vẫn được.

Trong lúc nấu đào thành mứt để làm nhân, Gun cho tay nhào trộn bột rồi cho vào khuôn mang đi nướng. Loay hoay cả buổi cũng thành công cho ra lò một cái bánh gato. Cậu thở một hơi, nhìn lại đồng hồ đã 3 giờ sáng, kem đặt vào tủ lạnh ban nãy cũng đã đông nên cho tay lấy một que ăn thử.

Cuối cùng vẫn không kiềm nén nổi, vừa ăn vừa rơi nước mắt.

Đã 5 giờ sáng, trời cũng sáng rồi, Gun tuyệt vọng hoàn toàn rồi.

Mang hoa quăng vào sọt rác, tiếp đến là nến, xong anh rửa chúng và mang cất vào tủ. Đến phần thức ăn, cái nào còn ăn được thì cho vào hộp rồi để tủ lạnh. Rất nhiều người muốn ăn lại không có mà ăn nên dẫu giận dỗi Off Jumpol hoặc cơn thịnh nộ dâng lên cao cỡ nào, cậu cũng không đập phá chúng hoặc đổ đi.

Gun lên phòng, nằm phịch xuống giường, mắt theo đó khép lại. Ước gì Off Jumpol thất hẹn chỉ là một cơn ác mộng.
----------------------------------------------------------
Sau cơn mưa trời chbi mưa típ hả🙂
Mn đọc vui vẻ nha vs cả đọc xong tới đây rồi thì cmt, bấm 🌟 rồi share hộ tui coi, yêu ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro