Căn phòng số 4: Lucid Dream (2)
"Gì chứ..."
Gương mặt đẹp trai lẫn đôi mắt rực lửa của Off Jumpol không ngừng tiến tới gần, vệt hồng trên mặt Gun Atthaphan lan dần sang hai bên tai. Gun đẩy mặt anh ra, lúng túng đi đến bên cạnh, ôm lại cánh tay của Off: " càng ngày càng kì lạ, Papii đang trở nên xấu xa đó biết không, lúc nào cũng ghẹo em."
"Anh nói thật đó, không có ghẹo em đâu. Em thật sự rất dễ thương."
"Em...em...em biết rồi, anh đừng nói nữa, Off Jumpol! Đừng có nhìn em vậy nữa coi!"
Khi bước vào một cửa hàng, Off Jumpol ngây ngốc đảo mắt nhìn xung quanh, đợi cho Gun chọn xong quần áo. Thế giới người giàu quả thật quá khác biệt so với cuộc sống hiện tại. Ngày thường Off chẳng bao giờ có cơ hội để bước chân vào những nơi như thế này, nhìn bộ sưu tập mới được đặt lên kệ, không cần nói cũng đoán ra giá của những trang phục tinh xảo đó là một con số trên trời.
Nhưng mà, nếu là mặc lên người Gun thì chắc chắn rất đẹp nhỉ?
Off Jumpol còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Gun kéo vào phòng thay đồ. Mãi đến khi Gun đưa cho anh một đống đồ đủ loại quần áo, Off mới biết Gun Atthaphan đã lựa đồ cho mình. Anh miết ngón tay lên lớp vải đang ôm trong lòng, ánh mắt nhìn Gun Atthaphan càng lúc càng dịu dàng, thật ra ai cũng mơ ước được khoác lên người quần áo đắc tiền, nhưng tiếc thay... anh trước giờ chưa từng được trải qua cảm giác đó ...
"Papii... em không cài được cúc áo phía sau, giúp em đi..."
Trên trán Gun lấm tấm mồ hôi, loay hoay mãi vẫn không cách nào với tay ra đằng sau. Lúc Gun lên tiếng, Off Jumpol cũng vừa cởi cúc áo đồng phục, anh do dự quay lại nhìn nhưng cảnh tượng trước mắt khiến anh sững người.
Ánh mắt anh chạm vào làn da trắng như bông tuyết trong suốt giữa mùa đông, mịn màng như sữa non và không tì vết tựa loại tơ lụa thượng hạng. Đầu ngón tay không ngừng run rẩy, Off Jumpol khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh mà cài khuy chiếc áo sơ mi ren đang mặc trên người Gun Atthaphan. Khoảng cách giữa hai người rất gần, Off Jumpol nhận ra mùi hương quyến rũ của hoa hồng hòa quyện với vị ngọt tươi của trái cây nhiệt đới từ cơ thể cậu. Khi cúi đầu xuống, anh có thể nhìn thấy đường nét cơ thể cậu ẩn sau chiếc áo sơ mi ren hở hang. Gun Atthaphan tuy là con trai nhưng lại được nuôi dưỡng trong một môi trường vô cùng nề nếp, ngay cả chế độ ăn uống cũng bị kiểm soát chặt chẽ, thân hình mảnh khảnh, vòng eo nhỏ bé thậm chí khiến người con trai khác nhìn vào cũng không tránh khỏi bị thu hút.
Không phải cậu không chú ý tới phản ứng khó xử của Off Jumpol, khóe miệng Gun cong lên, cậu đột ngột xoay người, nhẹ nhàng áp sát cơ thể vào Off Jumpol, thân thiết ôm eo anh, vùi chiếc cằm nhọn của mình vào vai đối phương, "Papii, anh là tốt nhất, em thích anh, thích anh lắm luôn..."
"Này...Gun... Anh còn chưa thay đồ xong..."
Nhịp tim mỗi lúc một tăng nhanh, Off Jumpol cứ ngỡ như mình sắp ngất đi, anh máy móc sờ lên mái tóc xoăn mềm của Gun, cánh tay còn lại vòng qua ôm lấy eo cậu.
Gun giống như một chú mèo nhỏ chôn đầu vào ngực anh, cậu ngẩng mặt lên nhìn Off, ngón tay khẽ vẽ một đường dọc theo xương quai hàm người đối diện.
" Papii của em đẹp trai quá đi!"
Gun nở nụ cười như tia nắng mùa hạ, tự tay cởi nốt hàng cúc áo còn lại rồi khoác lên người anh chiếc khoác dạ đắt tiền do chính tay mình chọn.
Lúc nãy còn bạo gan ôm lấy người ta, cơn xấu hổ đột ngột dâng lên, Gun lúng túng nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ. Off Jumpol lặng người nhìn mình trong gương, lúc anh vừa định thay lại đồng phục thì Gun kéo anh ra ngoài cùng nhau chụp ảnh. Anh không muốn Gun cảm thấy không vui nên tùy ý nghe theo em, để em ấy nghịch đống filter trên instagram, ít nhất trong album ảnh cũng hơn ngàn tấm.
Thời gian bên cạnh Gun là một giấc mộng đẹp đẽ mà anh ước mình không cần tỉnh lại. Off Jumpol cũng ngầm đoán ra Gun đã biết về hoàn cảnh của anh và anh cũng nghe ngóng được về gia thế của cậu từ nhiều người khác.
Đôi khi anh tự hỏi liệu Gun có phải là một thiên thần được ông trời gửi đến để cứu rỗi cuộc đời đen tối của anh không, nhưng song song với đó, nỗi mặc cảm tự ti trong tiềm thức lại ập đến với anh, khoảng thời gian hạnh phúc ngắn ngủi cứ thế trôi qua, mộng cảnh đẹp nhất cũng phải biến mất mỗi khi trời sáng. Cũng giống như hôm nay, dù Off có mãn nguyện đến mấy thì khi trở về cái nơi gọi là "nhà" kia, anh vẫn phải đối mặt với cuộc sống thực tại của mình chẳng khác gì địa ngục.
Đổ nát không đủ để miêu tả nơi ở của Off Jumpol, nói chính xác hơn đây hoàn toàn là một "bãi rác", khắp nơi trên những bức tường loang lổ ở khu này đều có thể nhìn thấy vết sơn đỏ được đám tự xưng mình là nghệ sĩ đường phố phủ kín không lọt một chỗ trống. Off Jumpol cẩn thận cầm chiếc cặp đựng áo mà Gun Atthaphan đã tặng anh, cảnh giác lắng nghe động tĩnh bên trong rồi mới mở cửa nhà.
"Thằng mất dạy này! Mày đi đâu cả ngày nay đấy? Mày còn không về là tính bỏ đói tao tới chết hả, thằng chó?"
Người đàn ông có râu đang cầm chai rượu, loạng choạng đi về phía Off Jumpol với đôi mắt say xỉn, nắm lấy đầu của Off rồi đập mạnh vào tường. Trán Off Jumpol tưởng như sắp vỡ ra, bên tai chỉ toàn tiếng ong ong, anh cảm nhận được chất lỏng ấm nóng đang từ từ chảy xuống mặt mình nhưng vẫn cắn chặt răng, không kêu một tiếng.
Hắn tiến đến, thô lỗ ném chai rượu đã uống cạn về phía Off Jumpol, người đàn ông hai mắt đỏ hoe, thở hồng hộc, căn bản không có ý định dừng lại.
"À, mày còn dám trừng mắt với tao đấy à? Không đánh mày thì mày sẽ không nghe lời tao!"
Ý thức dần dần mơ hồ, Off không còn đủ sức lực để chống lại tên ác ma mà anh gọi là cha nữa. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, Off dường như nhìn thấy khuôn mặt đầy nước mắt của Gun Atthaphan ...
.
Cậu yêu cầu tài xế giảm tốc độ và âm thầm đi theo Off Jumpol. Gun Atthaphan chưa bao giờ hỏi về hoàn cảnh gia đình anh, cậu có được vài thông tin cũng nhờ những người bạn học và thám tử điều tra hộ, nhưng ai ngờ rằng mọi thứ lại tồi tệ khủng khiếp đến vậy.
Khi cánh cửa vừa mở ra, nhìn thấy Off Jumpol bê bết máu đang nằm dưới sàn nhà, cậu gần như phát điên, người thân coi anh như một công cụ để họ trút giận, thảo nào trên người lúc nào cũng có nhiều vết sẹo lớn nhỏ khác nhau. Gun gọi vệ sĩ đến kéo tên bợm rượu kia ra, bàn tay Off được cậu giữ lấy lạnh như băng.
Gun Atthaphan đau đớn nhìn anh. Thì ra đây là lí do mà Off Jumpol vừa phải chăm chỉ học hành còn phải dành thời gian rảnh rỗi của mình để dốc sức làm việc. Anh muốn thật nhanh được giải thoát. Gun chưa từng hiểu có một số thứ cậu xem đó là chuyện hiển nhiên nhưng người khác phải nổ lực hết mức để đạt được nó.
Giờ thì cậu hiểu cả rồi.
_
Trước mắt là một màu trắng xóa.
Mi mắt nặng trĩu dần mở ra, Off Jumpol nằm bất động trên chiếc giường trắng, cơ thể đau nhức như có hàng ngàn con kiến hợp lực cắn vào, anh cố gắng gượng cử động cơ thể nhưng dù chỉ một động tác nhỏ nhất cũng khiến Off toát mồ hôi lạnh.
"Papii!"
Gun sững sờ vài giây, vội ném túi đồ sang một bên, đôi mắt cậu đỏ hoe muốn lao vào người Off Jumpol, nhìn thấy vết thương trên đầu anh vẫn còn quấn lớp băng vải trắng, cậu ngượng ngùng rút tay về, cẩn thận đi đến ngồi xuống bên mép giường bệnh.
Mình bị đánh tới gặp ảo giác luôn rồi chăng?
Off cảm thấy cơ thể không quá đau đớn nữa, anh dang hai tay ra rồi mỉm cười với Gun.
Gun rưng rưng, cậu không muốn ở trước mặt Off Jumpol trở nên mất bình tĩnh, vậy mà Off Jumpol lại nhìn cậu cười như không có chuyện gì xảy ra làm Gun không thể kìm nén được nữa. Cậu nhẹ nhàng ôm lấy Off khóc lớn như đứa trẻ con, làm ướt một mảng vai áo bệnh nhân của anh.
Off dịu dàng vuốt mái tóc mềm mại của cậu, giọng trầm đều pha chút khàn đặc thì thầm bên tai Gun.
" Anh không sao. Không đau chút nào cả, em đừng khóc nữa."
"Nhưng tim em sắp không chịu được rồi... Papii, chúng ta đừng quay lại nơi đó nữa được không? Anh về nhà với em, em xin anh..."
Gun bám chặt lấy tay áo anh, khóc nấc lên, cậu muốn nhanh chóng kéo Off ra khỏi cái nơi quỷ quái đó, nhưng lại không chú ý đến ánh mắt do dự của anh khi nghe cậu nói về chuyện rời đi.
Tạm gác qua vấn đề, Off Jumpol cũng không từ chối đến sống trong căn nhà mà Gun thuê cạnh trường. Những ngày tháng sống bên cạnh Gun Atthaphan là điều viễn vông nhất từng xảy ra trong cuộc đời Off Jumpol. Căn nhà rộng hơn một trăm mét vuông nằm ở ngay trung tâm thành phố, họ thường dành thời gian để tìm mua những chậu cây nhỏ, vài món phụ kiện để trang trí xung quanh căn hộ,... mỗi một ngóc nghách trong căn nhà đều lưu lại dấu vết hai người cùng nhau trải qua khoảng thời gian vô lo vô nghĩ. Họ nép mình trên chiếc ghế sofa mềm mại, tựa đầu lên vai đối phương cùng xem một bộ phim truyền hình dài tập, Gun thích nhất vừa uống một chút rượu vang thơm ngọt vừa xem phim với chiếc chăn mỏng quấn quanh hai người họ.
"Papii~ nhìn xem đồ ngủ của em có dễ thương không?"
Lúc sáng người giao hàng vừa đem đến bộ pijama ngắn màu xanh biển với họa tiết chim cánh cụt vô cùng đáng yêu, cậu dự định khi Off từ trường trở về sẽ dành cho anh một sự bất ngờ. Vừa từ phòng tắm bước ra, Gun Atthaphan không khỏi phấn khích tự ném mình lên giường, chui vào trong chăn bông, cậu thò đầu ra từ dưới lớp chăn, vừa vặn nằm trong vòng tay của Off, chớp chớp đôi mắt trong veo nhìn anh.
Off Jumpol thở dài đặt quyển sách trong tay xuống, dùng cả hai bàn tay ôm lấy mặt cậu, nhẹ nhàng đến kéo đến gần.
"Chuột nhỏ mặc gì cũng đẹp hết."
"Xí! Papii đừng tưởng nói ngọt là có thể dụ dỗ được em."
Cậu giả vờ lườm anh, khóe miệng không nhịn được cong lên làm cả kế hoạch chọc ghẹo Off hoàn toàn sụp đổ. Gun cười khúc khích rồi vùi đầu vào lòng anh. Trên người cậu vẫn còn lưu lại mùi thơm của sữa tắm, da thịt mềm mịn cọ vào ngực trần của Off Jumpol. Cơ thể anh nóng ran, ngay khi anh muốn tách ra khỏi cậu, Gun ngẩng mặt lên, không để Off có cơ hội trốn thoát liền nhanh chóng cuốn anh vào một nụ hôn sâu. Cả khoang miệng ngập tràn hương vị ngọt ngào của cậu, Off Jumpol nhìn đôi mắt ướt tình của người yêu nhỏ, có chút kích động, anh để mặc cho cậu lướt đôi môi tạo nên những vết đỏ hồng khắp nơi trên làn da mình. Bàn tay Gun không an phận dần dần tìm đến phía dưới.
.
.
.
Như người ta nói, trước khi cơn bão lớn đang kéo đến, mặt biển thường yên bình đến lạ. Đóa hoa nở rộ rực rỡ trong khu vườn không biết rằng có người muốn thẳng tay ngắt bỏ đi nó, muốn phá nát mảnh vụn còn sót lại trong hồi ức tốt đẹp về vườn địa đàng của riêng họ.
Off Jumpol biết rõ ngày này cuối cùng cũng sẽ đến, dù vậy thì đến khi nhìn thấy người đàn ông trung niên dáng vẻ cao ngạo tự xưng là ba của Gun xuất hiện trong ngôi nhà của anh và cậu, Off Jumpol vẫn không thể kiểm soát được nhịp tim của chính mình. Ông không nổi giận, bộ dạng điềm nhiên không muốn phí nhiều lời với Off, chỉ đem tất cả sự thật về Off và Gun phơi bày trước mặt rồi để anh lựa chọn, nói đúng hơn, ông đã vạch sẵn con đường còn anh chỉ có thể làm theo. Trong tay Off còn chẳng có một thứ gì để nắm lấy làm át chủ bài trong ván cờ định đoạt này. Những gì anh ấy có từ đầu đến cuối không gì khác ngoài một trái tim chân thành, một trái tim đã được hồi sinh nhờ sự xuất hiện của Gun Atthaphan.
Ba của Gun đã hứa với Off Jumpol sẽ để anh có thể thoát khỏi cái gia đình như ác mộng và cả người cha nghiện rượu suốt ngày chỉ biết đánh đập mắng mỏ, cái giá phải trả là Off sẽ không bao giờ được phép xuất hiện trước mặt Gun nữa.
Trong một khoảnh khắc, Off Jumpol ngẩng lên nhìn người đàn ông mặc vest cùng đôi giày da được đánh bóng loáng trước mặt, nhớ đến cảm giác áp lực và tuyệt vọng mỗi khi bị cha mình hành hạ, nghĩ đến tự do, tương lai và... về Gun. Off im lặng hồi lâu, cuối cùng chậm rãi gật đầu.
Ông ta liếc nhìn anh. Đây là lần đầu tiên ba của Gun nhìn Off Jumpol kể từ khi ông bước vào cửa, ánh mắt chứa đầy sự khinh miệt của người trưởng thành đang xem trò chơi của một đứa trẻ, ông ta giống như đang chứng kiến cảnh một loài động vật ăn cỏ tự cao bị áp bức đang cố vùng lên xé cổ một con mãnh thú với thái độ xem thường.
Khi thu dọn đồ đạc, Off Jumpol không thể mang theo bất cứ thứ gì. Tất cả mọi thứ đều liên quan đến em ấy. Mỗi bộ quần áo và đồ dùng trong nhà đều do cậu cùng anh đi mua. Tâm trí anh tràn ngập hình bóng cậu. Dáng vẻ nghịch ngợm, cách Gun cư xử như một đứa trẻ, cách cậu quan tâm anh, và... cách cậu... tan chảy bên dưới cơ thể anh...
Off Jumpol rời đi với chiếc va li rỗng.
Tuổi thiếu niên của anh cứ vậy kết thúc.
_
Off Jumpol không hề tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Gun Atthaphan tìm được đến tận căn phòng trọ của mình. Bé chuột nhỏ của anh đã lớn lên thành kẻ săn mồi dũng mãnh, thứ cậu khao khát thì chắc chắn sẽ lùng sục cho bằng được, sau đó xé cổ con mồi đến tận bụng, thậm chí nghiền nát xương nó trước khi nó kịp bỏ chạy. Thật ra từ nhiều năm về trước, Off Jumpol đã phát hiện được phần hoang tưởng trong tính cách của Gun Atthaphan, chàng trai tưởng chừng mong manh, dịu dàng này lại tiềm ẩn sự ngoan cường, bướng bỉnh, đến anh cũng chẳng hiểu nổi.
"Papii... đừng đẩy em ra..."
Gun thì thầm cầu xin bên tai Off Jumpol. Vì dạo gần đây công việc cứ đổ dồn không ngừng, giọng nói cậu có chút mệt mỏi. Gun ôm chặt lấy eo anh, cậu thu lại ánh hào quang và mưu kế của mình khỏi những cuộc đấu đá trên thương trường, trước mặt Off Jumpol, cậu chỉ là một con mèo nhỏ sợ bị chủ nhân bỏ rơi.
"Em tìm anh rất lâu đó... người ta rất nhớ anh..."
Khu chung cư cũ kỹ mà Off thuê đa số là người lớn tuổi, tuy vậy nhưng hai chàng trai đứng ôm nhau trên cầu thang như thế này cũng có chút gây chú ý. Off Jumpol thở dài mời Gun vào nhà.
Ngồi trên chiếc ghế sô pha sờn cũ, ánh mắt của Gun một khắc cũng không rời khỏi Off Jumpol, cậu nhận lấy sữa mà anh đưa cho mình, hốc mắt đỏ hoe. Bốn mắt vô tình chạm nhau, khoảng không im lặng càng kéo dài hơn. Off Jumpol né tránh ánh mắt của cậu, bởi vì anh sợ sẽ không thể kiểm soát mong muốn được ôm người kia vào lòng, càng sợ lặp lại sai lầm của mình trong quá khứ.
Anh vẫn không có gì trong tay để có thể đấu tranh giành quyền ở bên cạnh Gun. So với lúc đó, anh ấy chỉ có thể tự nuôi sống bản thân mà không cần lo lắng bị bạo hành. Off Jumpol lắc đầu với nụ cười gượng gạo trên môi. Gun Atthaphan không nên để bản thân mình bị kéo vào con đường đầy trắc trở cam go như anh.
"Gun, chúng ta nói chuyện tí đi."
Off Jumpol hít một hơi thật sâu sau đó ngồi xuống bên cạnh Gun, anh lựa chọn rời đi trong âm thầm ngay từ đầu bởi vì anh biết rằng bất cứ khi nào đối diện với Gun, mình cũng sẽ cúi đầu nhận thua cho dù trước đó có rèn luyện tâm lý bao nhiêu đều là vô ích. Lần gặp lại sau năm năm dài đăng đẳng, Off Jumpol không biết liệu mình có thể tàn nhẫn vạch ra ranh giới với cậu hay không, chứ đừng nói đến việc giải quyết khúc mắc giữa họ như thế nào.
"Được thôi, nói đi, vì sao lại bỏ trốn? Còn lần này? Anh định trốn chạy nữa đúng không?"
Gun đặt mạnh ly nước xuống bàn, đứng phắc dậy, bờ vai nhỏ bé không ngừng run lên, cậu mở to đôi mắt ngập nước nhìn anh:
"Papii đừng có mơ tới chuyện đó, Gun sẽ không để Papii biến mất trước mặt em nữa đâu."
Bàn tay siết chặt rồi lại buông lỏng, Gun Atthaphan bực bội vuốt mái tóc lòa xòa trên trán, nước mắt nóng hổi lăn dài trên mặt, cậu đứng đối diện Off Jumpol với trạng thái tinh thần không mấy ổn định.
"Gun."
Vẫn như nhiều năm trước, Off Jumpol dùng ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên gương mặt Gun, dịu dàng xoa lưng cậu trấn an, hiện tại cùng em ấy nói chuyện lại càng giống anh đang tự nói với chính mình.
"Không phải anh không yêu em, nhưng mà Gun này, tình yêu không giải quyết được vấn đề."
"Giống như ngày trước muốn tháo chạy khỏi nơi quỷ quái đó, hiện tại anh chỉ muốn có một cuộc sống yên ổn, nên mong em đừng tiếp tục lãng phí thời gian của mình cho anh."
"Ha...Off Jumpol! Anh nghĩ rằng tôi đang lãng phí thời gian của mình sao?
Gun Atthaphan tự thấy thật buồn cười. Cậu ngẩng đầu lên, nước mắt đọng trên cằm giống như giọt máu trên con dao sắt nhọn.
"Vậy có bao giờ anh nghĩ đến tôi thật sự cần anh không? Từ nhỏ tôi chỉ biết nghe theo lời bố mẹ, bọn họ hy vọng tôi sẽ làm gì, muốn tôi trở thành bộ dạng nào thì tôi sẽ thành như thế. Nhưng chính anh, duy nhất chỉ có anh là người đầu tiên khiến tôi muốn đấu tranh cho một cái gì đó."
"Em biết anh đang sợ điều gì mà Off, em không đủ năng lực để bịt miệng tất cả bọn họ, nhưng vị trí số một trong lòng em vẫn chỉ có anh, những gì em bỏ ra đều đáng giá, em sẵn sàng đem những gì tốt nhất mà em có trao cho anh. "
"Anh chính là ngọn lửa dẫn đường để em có thể kiên trì bước tiếp."
Không gian xung quanh Off Jumpol như ngừng lại, chỉ còn đôi mắt ướt đẫm của Gun và từng tiếng nấc nghẹn ngào bên tai, trái tim Off như có tảng đá đè nặng, cảm giác chẳng khác gì rơi xuống đáy hồ, nước cuốn vào tận buồng phổi, hơi thở cứ dần một cạn kiệt, có vùng vẫy cũng vô ích. Gun cố thấu hiểu cho những cảm xúc của anh, luôn đặt anh vào vị trí không thể thay thế được. Nhưng Off vẫn luôn lựa chọn tránh né, cố lừa dối những cảm xúc của mình để hướng tới điều mà anh cho là lựa chọn "đúng đắn", Off chỉ muốn tự tát mình thật mạnh, chính anh là kẻ không ngừng làm tổn thương người duy nhất trên đời che chở cho mình.
Thậm chí anh trước nay chưa từng hiểu rõ Gun. Off Jumpol tự thấy mình là một tên hèn chỉ biết trốn chạy, trải qua biết bao thời khắc tuyệt vọng khi không thể ở bên cạnh cậu, chuyện đó là con dao xuyên thủng trái tim Off Jumpol, thế sao bây giờ lại muốn để cho Gun rơi vào hoàn cảnh tương tự, để cậu chịu đựng cơn đau giống anh...
Off Jumpol lấy hết dũng khí ôm Gun vào lòng, hôn lên mắt cậu, rồi đến chóp mũi, trượt dài xuống một bên cổ ... anh tham lam cướp lấy hơi thở của người trong lòng, hai ngọn lửa cô độc và hoang dại lại một lần nữa hợp nhất, một khi đã cháy thì rất khó dập tắt.
Trước kia tôi đã từng trải qua một giấc mộng hoang đường, một cơn ác mộng kéo dài ngần ấy năm. Chính là em, em đã bước vào khu vườn cằn cỗi và hoang vắng nơi trái tim tôi và gieo một hạt giống ở đó. Hạt mầm được nuôi dưỡng bởi tình yêu và khát vọng ấy bây giờ đã trở thành cây anh túc, tôi đắm chìm trong hương vị của nó.
Off Jumpol đưa Gun Atthaphan trở về căn hộ của cậu, lúc bấy giờ Off mới hiểu hoá ra anh đã đánh giá thấp nỗi ám ảnh của Gun về anh. Nơi Gun sống, mọi chi tiết bên trong gần như giống hệt ngôi nhà mà hai người đã sống cách đây 5 năm. Off Jumpol nắm chặt lấy tay Gun và im lặng hồi lâu. Tâm trạng của Gun sẽ như thế nào khi phải sống một mình trong ngôi nhà tái hiện lại những khoảng thời gian hai người từng chung sống? Cảm giác tự trách và đau khổ đan xen khiến trái tim Off chùng xuống.
Gun Atthaphan tắt nguồn điện thoại, an tĩnh nằm dài trên sô pha, cậu không còn sức lực để trả lời tin nhắn, chỉ lười biếng ôm Off Jumpol, đến mi mắt cũng không muốn nhấc lên. Khoảng không trước mắt Off chỉ là bóng đêm mờ mịt, anh không mở miệng nói gì. Anh biết Gun có thể tùy ý kiểm soát hành động và mọi liên lạc bên ngoài của anh bất cứ khi nào em ấy muốn, em ấy... không tin tưởng anh.
Gun không có cảm giác an toàn, điều mà Off Jumpol chỉ nhận thức rõ hơn sau khi quay lại mối quan hệ. Tinh thần của em ấy luôn ở trong trạng thái căng thẳng, bất cứ khi nào Off Jumpol thể hiện một chút ý nghĩ rời đi, cậu sẽ không thể kiểm soát được bản thân, trở nên quá khích, thấp thỏm không yên.
"Gun, anh chỉ đi nói chuyện với đối tác, một lát sẽ về ngay, em buông ra đi có được không?"
Off Jumpol bị Gun ôm lấy từ phía sau, không thể di chuyển, anh cau mày muốn gỡ tay Gun ra, nhưng chất lỏng ấm nóng chạm vào lưng anh khiến bàn tay Off khựng lại giữa không trung. Anh đánh rơi tài liệu trong tay, công việc có thể tìm lại, điều anh phải làm bây giờ là dốc hết sức để khiến em ấy cảm thấy thoải mái. Để cho Gun tin tưởng anh vẫn tốt hơn.
"Em biết mà...chỉ tại em..."
Bản thân Gun cũng không biết tại sao lại trở thành bộ dạng như vậy, bức tường thành bảo vệ lý trí sẽ luôn sụp đổ khi cậu gặp Off Jumpol. Gun không thể nhìn Off vì công việc mà hạ mình với người khác, không muốn thấy bất kỳ ai xung quanh Off quá thân thiết với anh bất kể là nam hay nữ, ngay cả khi biết rõ Off Jumpol chỉ thích mình, cậu vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.
Anh ôm Gun ở trong lòng, mấy năm nay cậu đã gầy đi rất nhiều, cục bông trắng trẻo tròn trĩn thời đại học đã không còn nữa, người trước kia luôn kêu gào giảm cân giờ gầy đến mức toàn thân không có chút da thịt nào. Nhìn khuôn mặt còn chưa to bằng lòng bàn tay của anh khiến trái tim Off Jumpol đau nhói. Anh ôm lấy chiếc eo thon của người kia đi về phòng ngủ, thời gian này Gun mang hết công việc về nhà làm, ngày nào cũng chỉ ngủ được vài tiếng, hơn nữa, Off Jumpol đã phát hiện ra ngay cả trong lúc ngủ, Gun cũng không thoải mái như vậy, nhiều lần nhìn thấy đôi lông mày nhíu chặt trên khuôn mặt say ngủ của Gun, thậm chí vài lần còn nhìn thấy cậu rơi nước mắt.
Nhưng một khi ở trước mặt anh, Gun Atthphan vẫn giống như trong ký ức của anh, nở một nụ cười ngây thơ như thể không biết gì về thế giới này, nếu có thể, Off Jumpol hy vọng cậu có thể thực sự mãi mãi ngây thơ như lúc trước. Vết nứt giữa họ là một chiếc gương vỡ, Gun biết chiếc vết nứt trên chiếc gương đó sẽ làm cậu bị thương nhưng vẫn cố giữ chặt trong tay. Off Jumpol nghĩ nếu những mâu thuẫn tích tụ giữa họ không được giải quyết, bất kỳ sự xáo trộn nào cũng sẽ phá vỡ mối liên kết mong manh giữa hai người, anh đã tự đâm mình một nhát, sau đó Gun đã lấy nó cho anh nhưng cuối cùng lại dùng chính con dao đó làm tổn thương cậu.
Off đã quá xem nhẹ vị trí của mình trong lòng cậu, đồng thời đánh giá quá cao bản thân. Anh vốn không thể hoàn toàn từ bỏ em ấy.
"Chuột nhỏ, ngủ thêm một lát đi, em tự nhìn em xem có phải sắp trở thành gấu trúc rồi không."
Off Jumpol ngồi bên giường, cẩn thận đắp chăn, xoa xoa mái tóc bồng bềnh của cậu, anh định thay bộ quần áo đang mặc trên người, đột nhiên, Gun nắm lấy cổ tay anh.
Đổ gục trước ánh mắt như thiêu đốt, Off Jumpol lắc đầu bất lực, không thể làm gì khác ngoài cởi áo vest và cà vạt, sau đó nằm lên giường.
Bàn tay nghịch ngợm lướt trên làn da trắng đến phát sáng của anh, thỉnh thoảng dừng lại xoa nắn một chút rồi tiếp tục dời đến vị trí khác. Mấy năm qua Off Jumpol cũng không có tiếp xúc thân mật với bất kì ai, nơi nào Gun chạm vào cũng giống như có dòng điện xẹt qua khiến anh rùng mình. Anh kéo tay của Gun ra, muốn bảo cậu đừng nghịch nữa nhưng người bên cạnh đã cắn mút lấy môi Off, lời chưa kịp nói đều bị cậu dùng lưỡi chặn lại.
"Hừ... chuột nhỏ..."
"Anh không muốn em chạm vào sao? Nhưng có vẻ cậu bạn nhỏ của anh đang rất hào hứng đó." Giọng nói của Gun bỗng nhiên thay đổi, pha thêm chút ngữ khí trầm ấm đầy mê hoặc, đôi mắt chứa đầy dục vọng nhìn anh không rời. Bàn tay Gun nhanh chóng di chuyển lên xuống vật dưới thân, bên tai là âm thanh thở hắc của anh, vừa dùng ngón tay xoa xoa đỉnh, cho đến khi từ miệng đỉnh phun ra một chất lỏng màu trắng đặc sệt, dính đầy lên tay cậu. Gun đưa bàn tay đầy thứ chất lỏng dinh dính mà Off để lại ra trước mặt, khóe miệng xấu xa nhếch lên, cậu liếm thật sạch sẽ như thể muốn khiêu khích đối phương.
"Papii...sờ cho em...em muốn anh..."
Gun dùng đầu lưỡi liếm quanh vành tai của Off, hơi thở ngắt quãng thì thầm vào anh. Lúc Off Jumpol bắt lấy rồi vuốt ve phần thịt mềm ở gốc đùi của cậu mới nhận ra Gun chỉ mặc chiếc áo phông rộng lấy từ tủ quần áo của anh. Off nắm lấy chiếc cổ mảnh khảnh của Gun, lật người ấn cậu xuống giường, ngón tay thon dài của anh xâm nhập vào huyệt động vốn đã ướt át, cảm giác thõa mãn về cả tinh thần lẫn thể xác khi được bao bọc trong hơi ấm thật khó giải thích. Off Jumpol vùi đầu vào hõm cổ cậu, hơi thở hỗn loạn ẩm ướt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm láp phần da thịt trắng nõn mềm mại làm anh cảm thấy bồn chồn. Giống như một con thú hoang có tính chiếm hữu cao, Off để lại dấu răng của mình trên làn da mỏng manh của Gun như thể đánh dấu chủ quyền.
"Papii...Papii của em..."
Off Jumpol kéo cậu lên, từ phía sau ôm lấy rồi ép chặt cự vật vào giữa hai đùi cậu, ma sát trong hỗn hợp chất lỏng ướt át khi nãy. Anh vừa hôn Gun, vừa đưa tay lên ngực xoa nắn hai đầu vú, chìm đắm vào tiếng thở nặng nhọc của cậu, bản thân càng lúc càng tăng tốc cho đến khi khoái cảm lên đến đỉnh điểm.
Không kìm nén được tiếng rên rỉ của mình, Gun hưng phấn lặp đi lặp lại tên anh, cả thể xác lẫn tinh thần đều đạt đến cực hạn, cậu toàn thân run rẩy, dùng đầu ngón tay không ngừng vẽ lên các đường nét trên khuôn mặt anh, từ lông mày rậm, sống mũi cao đến đôi mắt như loài sói hoang dại mà cậu đã khao khát được gặp bất kể là trong giấc mơ.
Người lúc đầu nhẫn tâm bỏ rơi cậu giờ đang mãnh liệt chiếm hữu cơ thể nhỏ bé.
Hai người lần nữa mang theo trái tim thổn thức bước vào thế giới của đối phương, gieo lại một hạt giống mới trong khu vườn địa đàng đầy nắng.
End
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro