Oneshot
"Em...mình dừng lại nha..?" anh quay qua nhìn tôi, ánh mắt anh long lanh cũng giống như lời cầu xin tôi hãy rời đi khỏi cuộc đời anh vậy. Tôi ráng kiềm lại nỗi xúc động trong tim, khi nghe anh nói câu đó tim tôi như bị dằm xé, bóp nghẹn..
Tôi thở dài rồi nói:"Vâng, anh đừng hỏi em câu đó nhé anh? Vì em làm gì có sự lựa chọn chứ hahaha" tôi cười hề hề để phá tan bầu không khí gượng gạo...nó chẳng đỡ chút nào
"Anh mong em luôn hạnh phúc nhé..v..v" tai tôi lùng bùng chả nghe lọt chữ nào.
Trời đang lập xuân, không khí xe xe lạnh nhưng cũng đủ làm tôi cảm thấy buốt giá cả thể xác lẫn tinh thần. Tôi không giận anh lại càng không ghét ngược lại còn rất yêu anh nữa là đằng khác...
Anh lại ngập ngừng, gãi gãi sau tai và anh nói:" vậy anh đi đây, khi nào em rảnh anh sẽ đưa em đi chơi!" ôi trời thật nhân văn, thật cảm động nhưng có chết tôi cũng đéo bao giờ gặp lại anh một lần nào nữa tôi thề đấy!
'Giá như tôi không gặp anh'
'Giá như tôi không yêu anh nhiều như thế'
'Giá như, giá như...' tôi gục mặt xuống ôm lấy đầu mình mà khóc, bặm môi đến mức nó sắp bể ra luôn rồi..hết bặm rồi lại cắn. Ấm ức quá rồi..
"A-anh...hức huhu chúc em..hạnh phúc..." tôi nghẹn lại.
"Huhu...nhưng anh..hức là hạnh phúc của em mà..huhuhu" một mình ngồi trên ghế đá giữa công viên vắng người, tôi cứ thế mà khóc cho đến khi không còn khóc nỗi mới dừng.
Tôi với anh vô tình gặp nhau ở chỗ này, lúc đó tôi 17 còn anh 19. Cái tuổi nổi loạn hay tụ tập đánh nhau...nhưng nạn nhân là tôi ấy hahaha, tôi bị đánh bầm dập nằm la lết dưới đất, nước mắt tuôn trào ngập ngụa hết mặt rồi tôi ngửi thấy mùi thuốc lá, tôi cảm thấy mình đang được đỡ lên, mở mắt lên là anh, anh dịu dàng giúp tôi ngồi lên chiếc ghế gần đó, ân cần giúp tôi lau vết nhơ trên mặt và tay.
"Sao lại bầm dập thế hả nhóc?"
"Bị đánh!" tôi không kiên dè gì mà trả lời, anh thở dài rồi dập điếu thuốc trên tay.
"Nhóc học trường gần đây à? Anh đang làm thợ cắt tóc gần đây nè" anh đánh lãng qua chuyện khác
"Thì?"
Anh ngại ngùng gãy gãy sau tai rồi nói tiếp:" Anh tên Off Off Jumpol, còn nhóc?"
"Gun Atthaphan"
"Có cần anh đưa nhóc về không?" anh hỏi.
Tôi nhạt nhẽo trả lời là không! Nói rồi tôi đứng dậy không nói không rằng mà loạng choạng bước đi về phía cổng công viên, đi được vài bước liền ngã ầm ra đất và anh lập tức chạy đến đỡ tôi dậy
"Ôi trời em có cần đến bệnh viện không? Hay đi về nhà?"
"Về nhà...anh có thể đưa tôi về được không?" bây giờ tôi đang khẩn cầu anh rồi
"Được được"
Thế là cuộc gặp ngắn gủi đã làm tôi ngày nhớ đêm mong đến anh, dáng người cao cao, mặc áo phông trắng, chiếc quần jean rộng và khuôn mặt đẹp trai. Ngày nào đi học cũng phải ngó vào tiệm anh một lần, chiều nào cũng đến công viên ngồi đợi xem anh có đến không. Và 2 trong 3 ngày đợi thì cũng đã gặp được anh, anh hôm thì cầm li cà phê sữa/đen, bịch kẹo the, điếu thuốc hút, có khi là vài món quà nhỏ nhỏ, xinh xinh tặng cho tôi. Tôi lại cảm thấy tình cảm dành cho anh lại tăng lên
"Á àaa, mấy hôm nay nhóc cố tình ra đây gặp anh đúng không?? À anh có này tặng nhóc nè." anh thận trọng diễn nét nguy hiểm thọc tay vào túi móc ra đưa trước mặt tôi là một chú gấu màu hồng bằng lòng bàn tay tôi.
Tôi ngại ngùng đưa hai bàn tay nhỏ bé của mình ra nhận lấy "em cảm ơn anh, nhưng mà không phải anh cũng mong em lại đây à? Còn mua cái này tặng em!"
"Thì đúng rồi! Thích nên mới đợi mí người ra đây đó!! Ngày nào mí người không ra thì tôi sốt ruột muốn chết luôn hàa"
Ồ. Anh nói anh thích tôi...tôi không tin nên hỏi lại anh và câu trả lời của anh là"ANH THÍCH EM!! LÀM NGƯỜI YÊU ANH NHÁAA!!!" anh rống to như muốn cho cả thế giới biết luôn, tôi vội vàng dùng tay bịt mồm anh lại.
"Thế em nói anh nghe, em có thích anh không?"
"C-có" eo ôi ngại chết tôi rồi!
Thế là trong vòng 6 ngày qua lại thì anh và tôi đã trở thành người yêu của nhau. Anh lo lắng, chăm sóc cho tôi từng chút mỗi lần thấy trên người tôi có vết bầm cũng vào thẳng trong trường tìm gặp bọn đã bắt nạt tôi. Hạnh phúc quá, mong chúng tôi sẽ như thế này mãi mãi...nhưng chẳng có gì là Forever đâu. Sau 2 tháng thì xảy ra chiến tranh lạnh, rồi chia tay...tôi không ăn không ngủ, vào lớp thì ngồi bần thần, vô hồn. Về nhà thì lăn đùng ra ngủ. Thật nhàm chán.
Tôi vừa tỉnh dậy từ giấc ngủ thì liền cất tiếng như một thói quen"... Off à, em đói quá anh mua gì về cho em ăn đi" đáp lại tôi là một khoảng lặng lạnh lẽo, chẳng còn giọng nói ấm ấp bên tai tôi nữa...
"À...đã chia tay rồi nhỉ?"
"Thôi từ bỏ thôi. Nhớ đến làm gì hả Gun, lo cho thân mày đi" tôi tự nhủ với bản thân, không biết tôi đã nói câu đó bao nhiêu lần rồi nữa...không nhớ nổi.
Lọ mọ ngồi dậy đi đến bàn lấy chiếc điện thoại lỗi thời mà bật lên, đã 3, 4 ngày không đụng đến nó luôn rồi. Vừa bật lên ánh sáng từ chiếc điện thoại làm tôi chói mà nheo hết cả mắt lại, đập vào mắt tôi là cảnh anh ấy đang nấu ăn. Liền nhanh tay vào kho lưu trữ mà xóa hết, xóa mọi thứ có liên quan đến anh.
Tôi vào Facebook và định hủy kết bạn với anh thì thấy bài đăng anh ấy cùng với một cô gái xinh đẹp...ừm họ xứng đôi thật! Tôi vui cho anh và buồn cho tôi.
*Ting* tiếng thông báo tin nhắn gửi đến làm tôi thoát khỏi đống suy nghĩ của mình, là bạn tôi...chỉ nói chuyện với nhau trong giờ giải lao cũng có thể coi là bạn nhỉ?
_ê này Gun mày biết tin gì chưa? Bồ mới của ông Off là chị tao đấy! Tao đéo thể nào tin được luônnn
_đó giờ tao tưởng 2 người là bạn thân?
Rồi sao?_
Vội tắt điện thoại, tôi leo lại lên giường, trùm chăm kín mít. Khóc tôi lại khóc, sao lại khóc vậy? Tại sao tôi lại khóc cho một người lạ vậy? Khóc cười khô cả nước mắt.
Mai là giao thừa rồi nhỉ? Gia đình chẳng còn ai...người thân duy nhất làm người giám hộ cho tôi là người dì ở xa, hàng tháng dì ấy gửi một ít tiền cho tôi trả tiền vặt, cũng tốt bụng nhỉ? Lấy nhà của cha mẹ rồi đuổi tôi đi ở nhà trọ.
Chìm trong đống suy nghĩ, tôi đã ngủ lúc nào không hay.
*chíp chíp chíp chíp* tiếng chim vang lên từ ngoài cửa sổ, những chú chim đang gọi bạn của chúng
Tôi tỉnh giấc, bậc điện thoại lên và thấy tin nhắn từ anh ấy.
_em này tối rảnh không? Cùng đi đón giao thừa nhé?
Tôi dụi mắt, dụi đến đỏ hết cả mắt. Thật không vậy?? Hay là chỉ muốn trêu đùa tôi? Có phải đang mơ hay không vậy trời.
Tôi không nhắn trả lời lại anh mà chạy ùa vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ thơm tho, lựa ra bộ đồ đẹp nhất để dành cho tối nay. Anh không nói là hẹn ở đâu, nhưng tôi chắc chắn anh sẽ đợi ở chỗ thân thuộc của chúng tôi.
"Đói quá, phải kím gì ăn thôi?" vì một dòng tin nhắn tôi lại có đầy sức sống như một bông hoa mới nở.
Đến tối khoảng 6 giờ tôi phi con chiến mã chạy ùa đến công viên nơi 'quen thuộc' và ngồi trên chiếc ghế 'quen thuộc' phải tôi chắc chắn một tí nữa anh sẽ ra...
/A! Anh đến rồi...và còn có cô ấy nữa/ ừm, tôi lại tưởng bở rồi, tưởng rằng anh sẽ đến một mình và đề nghị 'quay lại' ảo tưởng vị trí của mình quá cao rồi
"Gun! Em đến sớm quá nhỉ? Anh có mua gà rán em thích này" anh giơ phần gà nóng hổi còn bốc khói
"Em ghét nó và không thích nữa" tôi nhàn nhạt trả lời, ánh mắt hướng về đám đông tập trung lại chuẩn bị coi pháo hoa
Anh gượng ngùng gãi đầu "à...chuyện này anh không biết" Off nắm tay cô gái đó ra ý kêu ngồi xuống phần ghế kế bên anh.
"Kêu tôi ra đây làm gì thế anh? Ra đây xem anh yêu thương chị ấy hay là lý do nào khác?" ánh mắt tôi vẫn không di dời ra khỏi đám người
"Không phải lúc chia tay anh đã nói sẽ đi chơi cùng em..." tôi cắt ngang lời anh
"Anh đã nói đi chơi cùng em chứ không phải có thêm chị ấy!" nói rồi tôi đứng dậy đi ra hướng cổng, một lực nắm tay kéo tôi lại.
"Anh xin lỗi, đáng lí ra anh không nên gặp em và làm em đau khổ, tại em..." anh ấy ấp úng mà nói với tôi và bị tôi cắt lời một lần nữa, trước khi anh nói ra những lời mà tôi không muốn nghe.
"Được rồi được rồi. Tất cả điều là tại tôi hết, và anh ơi, anh nhớ là đừng bao giờ gặp em nữa nhé anh coi như đây là lời cầu xin cuối của em đi nha" tôi rút tay mình lại và rời đi, vừa đi vừa khóc, nước mắt rơi lã chã mà không thể nào kìm nén nó lại được.
Phải tôi ngu ngốc lắm mới tin vào lời của hắn, thật ngu xuẩn. Chỉ là một bông hoa dại bên đường còn anh là con chó đái vào bụi hoa làm ô uế cuộc sống của tôi.
_______________________
"Vợ ơi!! Dậy đi, trời sáng lên đỉnh luôn rồi" giọng nói quen thuộc vang lên làm tôi giật mình tỉnh dậy, và thấy người con trai ấy là 'Off'
Chúng tôi đã cưới nhau được 3 năm rồi
"Ê này, em lại mơ tới lúc anh chia tay em nữa đúng không? Haha nhìn em này dễ thương quá!"
Đó chỉ là giấc mơ vào 5 năm về trước...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro