4
Ông trời luôn thấu hiểu lòng người, Gun Atthaphan đứng ở cổng trường nhíu mày nhìn bầu trời, trước đây sao lại không cảm thấy mưa xuân dai dẳng rất đáng ghét.
Cho nên mới nói, người trong lòng không vui, nhìn thứ gì cũng đều thấy không thuận mắt.
Gun Atthaphan ai oán kêu thầm trong bụng, đem bức tranh bỏ vào túi, lại đem túi ôm vào lòng, thầm trách mình tại sao không ở ký túc xá của trường.
Phòng trọ cậu thuê cũng không quá xa trường, thế nhưng vừa chạy vừa che mưa, khi về đến nơi thì đèn đường đã sáng rực. Cậu đi đường vòng? Bởi vì con đường kia đi ngang "GMM", Gun Atthaphan không phải muốn trốn tránh, chỉ là cậu vẫn chưa đủ dũng khí, có lẽ khi cậu đã có đủ tự tin, cậu sẽ bước vào nơi ấy một lần nữa.
Lắc lắc xua đi những giọt nước đọng lại trên tóc, mưa xuân vẫn luôn như thế, không tầm tã nặng nề nhưng vẫn khiến áo người ướt nước.
Phủi đi những giọt nước bám trên mình, một giọng nói vang lên làm Gun Atthaphan sửng sốt, "Gun?" (tui không biết phải để xưng hô như thế nào cho nó tình cảm nữa , mong mn chỉ giáo 🥲)
Cánh tay đang phủi phủi trên người ngừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía trước, con người ấm áp kia lại một lần nữa xuất hiện trước mặt.
Giữa lúc Gun Atthaphan vẫn đang ngẩn người đứng đó, Off Jumpol đã bước lại phía cậu, vươn tay dịu dàng lau đi nước mưa trên khuôn mặt cậu.
"Trời mưa như vậy sao không che ô? Không thích dùng ô? Nhìn xem ướt hết rồi!"
Gun Atthaphan vẫn ngạc nhiên, nhưng sự ấm áp này khiến lòng cậu dịu lại, "O...Off..."
Nụ cười dịu dàng của Off Jumpol có chút cưng chiều, "Anh thực ra cũng không thích dùng ô!"
Câu nói đùa của Off Jumpol khiến Gun Atthaphan chớp chớp đôi mắt đầy mơ hồ, nước mưa đọng lại làm cho đôi mi nặng trĩu.
Hai người mắt đối mắt, không hiểu là do cơn mưa xuân lất phất khiến cảnh vật trước mắt mờ đi, hay vì dòng nước ấm áp từ khóe mắt tràn ra, Gun Atthaphan mờ mịt nhìn vào Off Jumpol, ánh mắt ấy đang hướng vào chính mình, sự rực rỡ ấy như càng khiến trong lòng cậu cảm thấy mông lung hơn.
Nhìn Gun Atthaphan không có phản ứng gì, Off Jumpol không lo lắng bước về phía cậu, khiến cho khoảng cách giữa hai người càng thêm gần hơn, "Có thể nghe anh nói hết được không?"
Gun Atthaphan nhẹ nhàng gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
"Ngày mà em cùng Tay Tawan xuất hiện trước mặt anh, anh không thể quên được nụ cười của em! Sau đó anh nhận ra cậu nhóc này thường xuyên nhìn lén mình, ngày qua ngày, anh lại phát hiện mình thích nhìn cậu nhóc hay ngồi im lặng trước giá vẽ ở một góc quán, thích nhìn em chăm chú vẽ tranh, em biết không? Thật ra em khiến người khác có cảm giác chỉ cần một ánh nhìn của em cũng khiến người khác thấy ấm áp. Em biết các cô gái ở quán nói về em thế nào không? Họ nói em là người chỉ nên đứng xa để nhìn ngắm, nếu tiến đến quá gần sẽ phá tan sự ấm áp quanh em!"
Thì ra anh đều biết việc cậu luôn nhìn theo anh, Gun Atthaphan cảm giác được gò má mình ướt nước, có lẽ là nước mưa đọng lại nơi hàng mi, cũng có thể là nước mắt tràn ra từ khóe mắt.
Off Jumpol vẫn cười đầy yêu chiều, bàn tay ấm áp lau đi dòng nước trên khuôn mặt cậu.
"Nhưng rồi ngày hôm đó, em nói em đã có người mà mình yêu thích, trong lòng anh như bị dao đâm trúng, rất đau, anh mới phát hiện ra mình đã yêu em mất rồi! Anh thường hỏi khách đến quán đã có người mình yêu hay chưa, nghĩ rằng có thể chia sẻ một chút hạnh phúc từ người khác, thế nhưng anh càng lúc càng ao ước có được hạnh phúc của chính mình, anh nói với họ mình đã có người yêu, nhưng từ ngày đó em đã biến mất!"
Gun Atthaphan nhìn vào mắt Off Jumpol, nhìn vào ánh mắt dịu dàng vô hạn ấy, nếu như mình có quá nhiều dũng khí, có lẽ sẽ không được nhìn thấy nét mặt đau khổ của Off Jumpol khi nói "Nhưng em đã biến mất", Gun Atthaphan bật cười, cười chính mình quá ngu ngốc, cười chính mình đã không để mọi thứ vụt khỏi tầm tay.
Off Jumpol dò hỏi từ Tay Tawan mà biết được địa chỉ của Gun Atthaphan, anh thực sự không muốn buông tay cậu.
Gun Atthaphan lấy từ trong chiếc túi ôm trước ngực một bức tranh, đưa bức tranh cho Off Jumpol.
Gun Atthaphan chưa nói câu nào, khiến Off Jumpol trong lòng không khỏi căng thẳng, khẽ khàng cầm lấy bức tranh kia.
Đó là bản phác thảo của Gun Atthaphan, là Off Jumpol đang mỉm cười, là Off Jumpol đang ngạc nhiên, là Off Jumpol phiền muộn, là Off Jumpol lo âu, là Off Jumpol thương tâm, là quán cà phê của Off Jumpol, là món tráng miệng của Off Jumpol làm...
Mưa xuân vẫn lất phất rơi, vài giọt rơi vào bức tranh, nụ cười của người trong tranh ướt nước, thế nhưng Gun Atthaphan không quan tâm, cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt đang cười rất tươi, chỉ như vậy là đủ rồi.
"Em có người mà mình thích rồi! Người đó tên là Off Jumpol!" Gun Atthaphan nhỏ giọng nói, trên khuôn mặt bừng lên nụ cười, "Em cũng thích anh! Anh không thích dùng ô, sau này em sẽ giúp anh che ô!"
Gun Atthaphan giơ bàn tay nhỏ bé của mình lên, từng chút từng chút lau đi những giọt nước trên má Off Jumpol.
Bàn tay to lớn ấm áp của Off Jumpol nắm lấy bàn tay Gun Atthaphan, kéo cậu vào cái ôm khẽ, nụ hôn đã chờ đợi bao lâu nay, cơn mưa phùn mùa xuân vẫn lất phất rơi, họ đứng đó cùng nhau trong lòng chỉ còn ấm áp.
Rời khỏi đôi môi ngọt ngào của Gun Atthaphan, Off Jumpol nói một câu như để trả lời, "Anh không thích một mình đứng dưới ô, anh chỉ muốn cùng em đứng dưới chiếc ô của riêng chúng ta!"
Love is something, I first felt with you!
---Hết---
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro