Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32.

"Em muốn bỏ dấu hiệu?"

Trong nhà rất yên tĩnh, sự hoài nghi trong giọng nói của Off Jumpol càng được thể hiện rõ ràng hơn. Hắn dường như không ngờ tới Gun Atthaphan đã lên một kế hoạch rõ ràng đến vậy, trên mặt hắn hiện rõ sự kinh ngạc. Nhưng chẳng mấy chốc, sự im lặng của Gun Atthaphan những cảm xúc này dần chuyển thành chua xót.

Hắn đặt máy tính sang bên cạnh, đi qua, nửa quỳ trước mặt Gun Atthaphan, bàn tay nắm lấy tay cậu. Tiếp xúc da kề da giống như có một luồng điện cực nhỏ, khiến hai người đều đồng thời ngẩng đầu nhìn nhau.

"Gun..." Off Jumpol gọi cậu, "Em có thể đừng đi bỏ dấu hiệu được không? Chúng ta đừng ly hôn được không?"

Gun Atthaphan nói, "Tôi nghĩ anh không cần phải hỏi những câu như vậy nữa, chúng ta chẳng phải đã thỏa thuận từ lâu rồi sao?"

"Bỏ dấu hiệu là chuyện sớm muộn thôi, bây giờ làm hay ba tháng nữa cũng không có gì khác nhau, hơn nữa,..." Gun Atthaphan cảm thấy có chút bất lực Cậu nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Chẳng lẽ chúng ta ly hôn rồi, trên người tôi vẫn phải mang theo mùi pheromone của anh sao? Rồi sau này anh sẽ còn có Omega mới, người ấy sẽ chấp nhận chuyện này được không?"

"Không! Anh sẽ không có Omega nào khác nữa cả!" Nghe những lời này, Off Jumpol mở to mắt, như thể hắn không thể chịu đựng được suy nghĩ của Gun Atthaphan, "Kể từ ngày anh gặp em, anh chưa từng có ai khác, anh cũng sẽ không bao giờ có ai khác. Sẽ không bao giờ."

"..." Gun Atthaphan không biết phải nói gì, cậu mệt mỏi nhìn hắn.

"Đó là chuyện của anh, anh muốn sao tuỳ anh. Còn quyết định của tôi là vậy."

Off Jumpol như thể đã rơi vào tuyệt vọng vô cùng, hắn ngước lên, chỉ nhìn đau đáu vào Gun Atthaphan. "Khi nào em làm phẫu thuật?"

Gun Atthaphan suy nghĩ một lúc, nói, "Bác sĩ đề nghị hai tuần nữa đến khám, nếu được thì làm lươn. Tôi thì muốn làm càng sớm càng tốt, tránh làm chậm trễ công việc."

Giọng Off Jumpol như run run: "Em thật phải làm như vậy sao? Em thất vọng về anh đến mức không muốn cho anh cơ hội sao?"

Gun Atthaphan lại đi hỏi một câu rất không liên quan, "Công việc của anh hôm nay suôn sẻ chứ?" Cậu đang cố tình lảng tránh chủ đề này, vì cậu biết cậu sẽ không thể cưỡng lại được lòng mình vẫn đau khi nhìn thấy dáng vẻ bất lực của hắn bây giờ.

Off Jumpol cũng biết điều này. Hắn cũng không muốn làm khó cậu, chỉ gật đầu, cười khổ nói: "Cũng ổn lắm, nhưng mà máy bay có bị delay, chắc là vận may của anh đã dùng hết trong lần đổi vé kia rồi." Hắn nói xong mới phát hiện mình lỡ lời, thế là thấp giọng nói tiếp: "Nhưng nếu lần đó anh không đổi vé, có lẽ..."

"Cho dù bây giờ có chuyện gì xảy ra, tôi cũng rất vui vì anh đã quyết định đổi vé." Gun Atthaphan ngắt lời hắn: "Tôi đã nói với anh rồi, tất cả những chuyện đã xảy ra. Đó là không phải là lỗi của anh, tôi không hề trách anh, anh không cần phải tự trách mình. Bé con.., rất thích pheromone của anh, nên chắc cũng sẽ không trách anh đâu."

Off Jumpol rất ít nghe cậu chủ động nói về chuyện bé con, hắn cũng không dám hỏi, sợ làm tổn thương cậu. Bây giờ nghe cậu nói như vậy, hắn lại càng không biết làm sao, chỉ biết hít một hơi thật sâu, "Thật à? Bé con thích sao?"

"Ừm, lúc phát hiện có nó, anh đã đi Mỹ rồi, không có anh bên canh nhưng mỗi khi tôi ôm áo anh, bé con sẽ luôn rất ngoan." Đang nói thì Gun Atthaphan đột ngột dừng lại, im lặng quay lưng, đưa tay lên như lau nước mắt.

Off Jumpol đau lòng muốn ôm lấy cậu, lại thấy cậu xoay người lại, hốc mắt đỏ hoe, cúi đầu lấy một miếng bánh tráng. "Thật ra tôi cũng rất hối hận. Tôi hối hận vì đã không nói với anh, dù gì anh cũng là ba của bé con, nhưng anh lại không hề biết đến sự tồn tại của nó cho đến tận khi nó rời đi."

Gun Atthaphan để rau lên miếng bánh, gắp một miếng thịt nướng bỏ vào, chậm rãi cuốn lại "Chúng ta đều làm tổn thương nhau quá nhiều rồi, nên tôi nghĩ thôi thì bỏ qua đi, có truy cứu cũng không có nghĩa lý gì, tôi rất buồn, anh chắc cũng không hơn."

"... Nhưng anh nghe nói phẫu thuật bỏ dấu hiệu sẽ đau lắm." Cổ họng Off nghẹn ngào, hắn khịt mũi, "Anh không muốn em lại làm đau mình nữa..."

Gun Atthaphan mỉm cười, cậu đưa cho hắn cuốn thịt trong tay, giọng nói của cậu nhẹ nhàng đến đau lòng: "Nhưng tôi đã không còn sợ đau nữa rồi."

...

Sau đêm đó, Gun Atthaphan vốn tưởng rằng sẽ không gặp Off Jumpol nữa, nhưng không ngờ, đêm hôm sau khi cậu mới đi ra ngoài về, bước ra khỏi thang máy đã thấy một bóng người cao lớn đang đứng dựa vào bức tường. Cậu bấm đèn cảm ứng ở hành lang, thấy Off Jumpol đang đứng hút thuốc, dưới chân là một chiếc túi. Ánh sáng phát ra từ bóng đèn kéo chiếc bóng của hắn trở nên xiên xẹo, như không nhận ra Gun Atthaphan đang tiến lại gần, lúc hắn ngước mắt lên thì sững sờ, rồi vội dập tàn thuốc.

Thấy vậy, Gun Atthaphan có chút buồn cười, đi tới mở cửa hỏi: "Ở đây đâu có cấm hút thuốc, anh làm gì thậm thò như kẻ trộm vậy?"

Off Jumpol theo cậu vào nhà, rất tự nhiên cầm đồ trên tay cậu theo rồi đặt xuống: "Thuốc lá thụ động không tốt cho sức khỏe. Vừa rồi anh buồn ngủ quá nên hút một điếu cho tỉnh."

Gun Atthaphan thản nhiên nói: "Hiện sức khoẻ tôi đã hồi phục hoàn toàn, một thằng con trai như tôi, anh không cần phải lo."

"Sao anh lại không lo..." Off Jumpol xoay người lại, buột miệng nói, nhưng sau khi hắn nói xong, cả hai người đều sững sờ, như thể đồng thời nhớ ra điều gì đó.

Một đêm mưa, cùng nhau ăn hộp cơm mua ở cửa hàng tiện lợi trong xe, về đến khách sạn, dưới ngọn đèn ấm áp, trên sofa...

Gun Atthaphan, bước đi vào bếp rót nước, giọng cậu không lớn nhưng nhàn nhạt truyền đến: "Thời gian trôi nhanh thật..."

Một lúc sau, cậu bưng hai ly nước đi ra, một ly đặt trước mặt Off Jumpol, hỏi: "Hôm nay anh mang gì đến đấy?"

"Hôm nay...thực sự đã không còn lý do mang đồ đến cho em nữa rồi." Off Jumpol cầm ly nước lên, cười khổ nói: "Nếu anh nói anh đến vì muốn gặp em, em có cho anh vào nhà không? Hay là đuổi anh đi?"

Gun Atthaphan nhíu mày, Off Jumpol đã nói tiếp: "Thôi bỏ đi, coi như anh chưa nói gì. À, em đã nhận được thông báo của đạo diễn Rex rồi đúng không?"

"Ừ, Party của tạp chí Bazaar mời đoàn phim." Gun Atthaphan nói: "Anh đến đây để xác nhận xem tôi có đi không đúng không? Tôi sẽ không vì chuyện của chúng ta mà ảnh hưởng đến công việc của đoàn phim, nếu công ty sắp xếp được lịch trình thì tôi sẽ đi."

Off Jumpol nói: "Ngày hôm đó sẽ có rất nhiều phóng viên, nhưng em đừng lo. Anh sẽ nói với P'Kirin sắp xếp trước, sẽ không có ai hỏi bậy bạ gì đâu."

"Tooi không lo lắng gì cả." Thái độ của Gun Atthaphan bình tĩnh vô cùng, giống như cậu vốn không quan tâm gì chuyện này cả: "Trừ chuyện này ra, anh còn muốn nói chuyện gì khác không?"

Off Jumpol cay đắng nhìn cậu, nói: "Anh mới tới mà... Em đừng vội đuổi anh đi nhé? Hôm nay em ra ngoài chơi hả, đã đi đâu vậy?"

"Tôi đi bệnh viện, khám lại với hẹn bác sĩ thời gian để phẫu thuật" Gun Atthaphan không giấu diếm gì, cậu thẳng thừng trả lời câu hỏi của hắn, "Đã xếp lịch xong rồi, ngày 17 làm."

Off Jumpol biết rằng dù có nói gì đi chăng nữa, cậu cũng sẽ không thay đổi quyết định. Hắn yên lặng nhẩm đếm ngày trồi nói: "Thứ năm tuần tới ha? Ngay sau hôm có party?"

"Ừ." Kể từ khi xuất viện Gun Atthaphan trông lúc nào cũng mệt mỏi, kể cả khi cười trông cậu cũng chẳng có mấy sức sống, "Anh còn chuyện gì nữa không?"

Off Jumpol nói: "Hôm phẫu thuật anh đi cùng em nhé."

Gun Atthaphan từ chối ngay: "Không, tôi tự đi được, chuyện này không thiết anh phí công."

"Anh đưa em đi rồi ở bên ngoài bệnh viện chờ em, như vậy cũng không được sao?" Off Jumpol nói, "Anh biết anh không thể cản em được, anh chỉ muốn ở bên cạnh em, phẫu thuật rất đau, anh sợ em làm xong về nhà không tiện."

Off Jumpol ngồi trên sàn nhà bên cạnh giường, đôi chân dài co lại. Nhà của cậu rất nhỏ nên lúc nào hắn cũng phải co người, trông có vẻ rất khó chịu, nhưng hắn nhất quyết không chịu ngồi ngoài ghế dài.

Bởi vì đây là nơi hắn có thể gần với Gun Atthaphan nhất, mà Gun Atthaphan cũng biết điều này.

Với tính cách khó gần, trong giới ai cũng ví hắn là một con sư tử săn mồi. Thế như giờ phút nào trông hắn chẳng khác gì một con cún to xác vừa phạm lỗi, muốn lại gần chủ nhưng lại sợ bị mắng nên chỉ có thể yên lặng ngồi canh.

Gun Atthaphan nhìn hắn một lúc, cuối cau mày nói: "Tới đó rồi nói."

Off Jumpol không nói tiếp chủ đề này nữa, giọng hắn có chút đáng thương cất lên: "Hôm anh bị chụp ở Mỹ là vì đi mua cái này. Em xem xem có thích không. Nếu thích thì hôm đi sự kiện đeo nó nhé."

Hắn liếc nhìn ngón áp út trên bàn tay trái của Gun Atthaphan, trong lòng vô cùng đau xót: "Đừng từ chối nhận nhé, đây là anh mua cho em, nếu không thích thì em cứ vứt. Nhưng đừng trả lại cho anh. Anh về trước, em nghỉ ngơi sớm đi."

Sau khi Off Jumpol rời đi rồi, Gun Atthaphan mở chiếc túi giấy mà hắn để lại ra, bên trong là hộp đồng hồ Rolex. Mở hộp ra, bên trong hộp là một chiếc đồng hồ phiên bản Mickey Mouse, hoa văn trên mặt số được chạm khắc tinh xảo nổi bật hình ảnh chú chuột đang tươi cười. Các số trên vòng tròn được kí hiệu bằng dấu gạch màu bạc tinh xảo, chỉ có chỗ số 10, hình như có người đặc biệt yêu cầu đổi thành màu vàng. Thế nên tổng thể đồng hồ sẽ không ai nhận ra nếu không nhìn thật tinh ý.

Cậu cầm chiếc đồng hồ trong tay nhìn thật lâu, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không có bất kỳ thay đổi cảm xúc đặc biệt nào, sau đó cậu cất lại vào hộp.

Ngày tổ chức party, tầng cao nhất của khách sạn Bulgari đã kín chỗ, đạo diễn Rex cùng một số diễn viên chính đều đã đến. Off Jumpol sau khi xuống xe, thì không vội vào trước, mà chỉ đợi Gun Atthaphan ở xe phía sau. Cậu xuống xe xong, thấy cổ tay trống không, không đeo đồng hồ. Trái tim hắn cũng trong giây lát dường như trống rỗng theo.

Ngay khi Off Jumpol đang định đè nén cảm giác mất mát, thì chợt nhìn thấy Gun Atthaphan đeo chiếc nhẫn cưới của hai người trên ngón áp út bàn tay trái.

Trong khoảnh khắc, Off Jumpol cảm thấy máu toàn thân đang dồn lên, xung quanh có ánh sáng nhấp nháy, hắn biết rằng mình không được mất bình tĩnh vào lúc này, Gun Atthaphan đang nở cụ cười đi về phía hắn, hắn cảm thấy chính mình đã hao hết toàn bộ năng lực tự chủ trong cơ thể mới có thể khiến ngón tay không phát run.

"Đi thôi." Gun Atthaphan mặc bộ âu phục phá cách màu đen, làn da cậu trắng nõn, vòng eo thon gọn, gương mặt xinh đẹp tuyệt vowif càng khiến cậu nổi bật hơn, kể từ sau vụ tai nạn, cậu đã lâu không xuất hiện trước công chúng, nhưng đêm nay dáng vẻ của cậu lại tốt đến ngỡ ngàng. Đứng cạnh Off Jumpol, sự khác biệt giữa hai người, bất kể là vóc dáng hay chiều cao, cũng không khỏi khiến những người có mặt thầm thốt lên rằng họ xứng đôi vô cùng, khi cả hai bước lên thảm đỏ, đèn flash từ máy ảnh của phóng viên và những khách mời khác nhấp nháy không ngừng.

Off Jumpol cùng cậu đi lên phía trước, chụp ảnh tập thể với cả đoàn, khi trả lời một số câu hỏi giao lưu, phóng viên đúng là đã được hướng dẫn, không một ai hỏi về tình trạng hôn nhân của hai người, tất cả các câu hỏi đều chỉ liên quan đến bộ phim. Sau khi rời khỏi khu vực chụp ảnh, lúc đi thang máy lên lầu, đạo diễn Rex kéo Max và những người khác vào, cười cười nói: "Đã hết chỗ rồi, hai người đi chuyến sau nhé."

Thang máy thiết kế ít nhất là 10 người cùng đi, mới có bốn người làm sao hết chỗ được? Sau khi nhìn thang máy đi lên rồi, Gun Atthaphan cười nói: "đạo diễn Rex thực là có tâm."

"Họ không biết những chuyện kia , chỉ nghĩ rằng hai chúng ta cãi nhau thôi, em cũng đừng suy nghĩ nhiều." Off Jumpol nhìn thấy chiếc nhẫn cưới trên tay cậu, hắn vừa kinh ngạc lại vui vẻ không thôi,, sau khi bước vào thang máy liền hỏi: "Gun, chiếc nhẫn này..."

Gun Atthaphan giơ tay lên, nhìn nhìn rồi nói: "Chuyện vẫn còn chưa xong, tôi không muốn thêm phiền nữa. Nếu tối nay tôi không đeo chắc là người ta lại kéo tôi với anh lên top trending cho xem."

Dù với lý do nghe có vẻ cao siêu như vậy, nhưng Off Jumpol cũng thấy lòng mình nhẹ đi. Trong thang máy, hắn vẫn ngửi thấy mùi pheromone của chính mình trên người Gun Atthaphan, nhưng khi nghĩ đến ngày mai, mùi đó sẽ không còn nữa. Mặt hắn tối sầm lại, im lặng, không biết phải nói gì.

Off Jumpol vừa xuất hiện trong hội trường, ngay lập tức có vô số người vây quanh, Gun Atthaphan không có tâm trạng nói chuyện phiếm với những người này nên mặc kệ hắn, mình thì đi đến một cái ghế sô pha trong góc ngồi xuống. Cậu nhận lấy ly nước cam phục vụ mang đến, nhấp một ngụm, lắng nghe các tiết mục do dàn nhạc giao hưởng biểu diễn, rồi miên man suy nghĩ về ca phẫu thuật ngày mai.

"Cậu có vẻ thích ngồi trong góc quá nhỉ?" Max không biết từ đâu xuất hiện, anh ta mặc một bộ vest màu trắng, vẫn đeo cặp kính quen thuộc, tay cầm ly sâm panh đi tới, anh ta ngồi xuống bên cạnh. cậu: "Lâu rồi không gặp nhỉ, hôm Off đóng máy cậu cũng không đến phim trường, gần đây cậu bận lắm à?"

Gun Atthaphan cười lịch sự đáp: "cũng không có gì, dạo trước công việc dày quá nên em muốn dành thời gian nghỉ ngơi một chút."

"Vậy sao?" Mac đẩy kính, trong đôi mắt hiện lên một nụ cười lạnh lùng, anh ta thản nhiên nói: "Tôi còn tưởng cậu ở nhà dưỡng thai chứ, giờ xem ra ... phá rồi hả? Off không muốn cậu sinh con cho cậu ta à?"

---

comment để giải cú ATP nha mấy bà :">

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro