Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

32.

Trong quán cà phê, hai người ngồi hơi xích nhau ra trên quầy, Gun Atthaphan nhìn thấy dáng vẻ nhàn nhã uống cà phê của Oabnithi, cau mày hỏi: "Chẳng phải anh muốn trao đổi à? Ảnh đâu? Lấy ra tôi xem xem là đáng giá bao nhiêu."

"Gấp gì chứ, tôi vẫn còn muốn hưởng thụ cảm giác bên em mà." Oabnithi nhìn gương mặt lạnh lùng của cậu, lắc đầu cười: "Em ngày xưa có bao giờ khó coi vậy đâu, có phải là ở bên Off Jumpol không hạnh phúc không?"

Gun Atthaphan nói thẳng: "Nếu như anh không đưa ảnh ra thì tôi đi trước, anh muốn gửi ai xem thì tuỳ anh, đến lúc đó tiền không có cũng đừng trách sao tôi tìm anh tính sổ."

Oabnithi nhìn cậu, khóe miệng giật giật, hắn bật cười: "Hahaha, được, nếu em không thích dài dòng thì chúng ta vào chuyện chính. Nào, để tôi gửi vào điện thoại cho em, em cứ từ từ thưởng thức."

Như lời hắn nói, mấy bức ảnh được gửi qua điện thoại của Gun Atthaphan, đều là ảnh chụp của đêm hôm đó. Gun Atthaphan xem mà phát run, trừ bức hắn đã gửi vào điện thoại Off Jumpol ra, vẫn còn rất nhiều ảnh khác chụp trên sofa nữa. Dưới ánh đèn mờ mờ, Oabnithi cởi bỏ cúc áo của cậu, da thịt trắng ngần nổi bật trên sofa màu đen, lại thêm gương mặt với đôi mắt nhắm nghiền, ai muốn nghĩ trong sáng cũng nghĩ không nổi.

Gun Atthaphan nhăn trán, nhìn bộ dạng Oabnithi nhấp nháp cà phê làm Gun Atthaphan cảm thấy buồn nôn.

Cậu lại xem ảnh tiếp, hai tấm cuối cùng khiến Gun Atthaphan muốn ngừng thở, ngón tay cậu trượt qua trượt lại, mắt trừng to như không dám tin vào điều nực cười trước mắt. Cậu cắn môi, giơ điện thoại lên hỏi: "Từ hồi còn học đại học, anh đã bắt đầu làm chuyện kinh tởm này rồi sao?"

Hai bức ảnh đó là khi còn học đại học, mọi người đi cắm trại. Gun Atthaphan và một bạn Omega khác ở chung lều, góc độ này có thể nhìn ra là do Oabnithi chụp lén. Gun Atthaphan nằm ngủ trong lều, nhưng ngón tay Oabnithi lại đặt trước ống kính, hắn dùng kĩ thuật chỉnh sửa, cố ý làm như đang che cho Gun Atthaphan đang khoả thân.

Gun Atthaphan im lặng một lúc, cậu lại nghiến răng, chỉ có như vậy mới có thể kìm nén được việc cậu muốn đập nát luôn điện thoại.

"Tôi đã từng nói với anh ấy, hồi học đại học anh đã quan tâm chăm sóc tôi rất nhiều, nói bản chất anh vốn không phải là người xấu, chỉ là sau này cuộc sống đưa đẩy nên mới thế kia, bây giờ xem ra, mắt nhìn người của tôi quá sai rồi." Gun Atthaphan hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn Oabnithi, "Anh thật sự là rác rưởi."

"Tuỳ cậu muốn nói sao thì nói thôi, Gun Atthaphan mấy bức ảnh đó, tôi cũng không định tung ra, nhưng bây giờ Alpha của cậu dồn tôi vào đường cùng, tôi hết cách mới làm thế thôi." Oabnithi cười cười: "Yêu cầu của tôi rất đơn giản, chỉ cần các người đưa tiền cho tôi, mấy tấm ảnh này tôi đảm bảo sẽ xoá hết, tuyệt đối sẽ không gửi cho bất kì ai khác."

Gun Atthaphan hỏi: "Anh muốn bao nhiêu tiền?" Oabnithi giơ ra 5 ngón tay, Gun Atthaphan kinh ngạc: "5 triệu? Anh bị điên à?"

"Sao cậu cứ như một đứa trẻ ngây thơ vậy Gun, ở chung với Off Jumpol bao nhiêu lâu rồi còn không biết tài sản của hắn đáng giá bao nhiêu sao?" Oabnithi nhún vai: "Không phải 5 triệu, 50 triệu."

Gun Atthaphan nghe xong, lắc đầu giễu lại: "Anh bị điên thật rồi, mấy tấm ảnh này đáng giá vậy được sao."

"Trong mắt cậu thì không đáng, nhưng trong mắt mấy lão già gia tộc Adulkittiporn thì tôi không chắc nha." Oabnithi ngừng một chút, lại nói: "Gun Atthaphan, cậu nghĩ tập đoàn là của một mình Off Jumpol sao? Mấy lão già kia ai cũng có cổ phần cả đấy. Nhà Poonsawat bên cậu bây giờ chẳng giúp được cái quái gì cho gia tộc Adulkittiporn đâu, chỉ là tép riu thôi, nếu hắn cứ muốn cưới cậu thì chắc mấy lão già kia sẽ không được vui nhờ, đặc biệt là khi thấy mấy tấm ảnh này. Cậu nghĩ xem họ sẽ giương mắt nhìn tập đoàn rơi vào tay hai người không?"

Những lời Oabnithi nói làm cậu phải suy nghĩ, tuy cậu không rõ việc quyền thừa kế này nọ là thế nào, nhưng cậu cũng phần nào biết nó sẽ không dễ dàng, đặc biệt là trước đây đã từng đắc tội với chú hai nữa. Off Jumpol thực sự dạo gần đây rất bận, những phiền nào này anh cũng không nói cho cậu nghe. Nếu như những bức ảnh của Oabnithi bị tung ra, mọi chuyện sẽ càng thêm rối rắm nữa.

"Thật ra thì tôi cũng chả cần nhiều tiền như vậy, công ty của tôi tuy kinh doanh nhỏ nhưng tiền cũng kiếm được." Oabnithi dựa lưng về phía sau, giống như đang hồi tưởng lại quá khứ, "Nhưng các người cứ ép tôi vào đường cùng, 50 triệu đó để giải quyết sạch sẽ, sau này các người và tôi nước sông không phạm nước giếng."

"Tôi không tin." Gun Atthaphan nhìn hắn, giọng đều đều: "Cho dù tôi đồng ý đưa tiền, cũng không thể chắc chắn anh đã xoá hết hình chưa, biết đâu anh lại bán đi đâu nữa thì sao."

Oabnithi cười, vỗ tay: "Gun Atthaphan, tôi sẽ thu lại lời lúc nãy bảo cậu là đứa trẻ ngây thơ, cậu rất sỏi đời đấy. Cơ mà cậu đừng lo, tôi cũng không phải đồ ngu, lấy được tiền rồi, nếu tôi còn dám làm gì nữa chắc chắn Off Jumpol sẽ không tha cho tôi. Nên là cậu an tâm, chỉ cần lấy được tiền, tôi sẽ xoá sạch sẽ hết trước mặt cậu."

Gun Atthaphan hỏi: "Những tấm ảnh đó, Light Nikarn đã từng thấy chưa?"

Oabnithi đáp: "Đương nhiên là chưa, đây là tính toán riêng của tôi, sẽ không bao giờ lộ ra cho người khác biết. Nếu cậu thấy 50 triệu nhiều quá, chúng ta cũng có thể thương lượng lại, không thì tối nay cậu đến chỗ tôi đi, phòng tổng thống ấy, cũng không thiệt thòi cho cậu nhỉ? Chúng ta cùng nhau bàn bạc nào, nói không chừng tôi sẽ mềm lòng đấy."

Gun Atthaphan cúi đầu nhìn điện thoại, PP Krit vẫn chưa có tin tức gì, cậu hít sâu, đứng lên, đi đến trước mặt Oabnithi, cười nói: "Thật à? Thế đi thôi."

"...Cậu nói thật?" Đáy mắt Oabnithi có chút loé lên, lại như không dám tin, hắn đứng lên từ từ, vẻ mặt bắt đầu lộ ra xấu xa, "Gun Atthaphan, cậu..."

Trong lúc hắn ta không chú ý, Gun Atthaphan cướp lấy điện thoại trong tay hắn, không hề do dự đập lên mặt Oabnithi.

Điện thoại như biến thành một món vũ khí, Oabnithi hoàn toàn không tính đến cậu sẽ ra tay đột nhiên thế này, không hề phòng bị mà nhận đòn, hắn lùi về sau mấy bước, người suýt chút té xuống đất.

Xung quanh ồn áo hẳn lên, những người ngồi khu vực gần đó đều tránh ra, Gun Atthaphan đứng đó, nhìn Oabnithi, hắn lảo đảo đứng dậy, nghiến răng nghiến lợi nhào đến nắm cổ áo cậu nhấn đầu cậu đập xuống quầy bar. Gun Atthaphan giơ tay lên đỡ nên không bị đập đầu nhưng cậu bị ngã xuống chiếc ghế đẩu cao trước quầy, đau thấu lòng.

Oabnithi vẫn còn muốn đánh tiếp nhưng đã bị bảo vệ giữ lại, Gun Atthaphan khó khăn đứng lên, cậu nói bằng tiếng Tây Ban Nha không được lưu loát lắm với phục vụ: "Báo cảnh sát đi."

Người phục vụ cuống cuồng gọi cho cảnh sát, Oabnithi bị mấy bảo vệ trán áp không nhúc nhích được, còn chiếc điện thoại sau cứ đập kia đã bị văng ra vỡ màn hình.

15 phút sau, cảnh sát đến, hỏi vài câu rồi đưa hai người lên xe. Gun Atthaphan bảo với cảnh sát hỏi cung mình có người bảo lãnh, sau đó gọi cho PP Krit, cậu ta chạy sang rất nhanh, nhìn thấy bạn cậu nháy mắt, nở một nụ cười rất ư là méo xếch.

Lại thêm 2 tiếng nữa, PP Krit cuối cùng cũng đã làm xong thủ tục bảo lãnh Gun Atthaphan, nhìn thấy cậu được thả ra, PP Krit thở phào: "Cảm ơn trời, cảm ơn đất, cuối cùng con cũng qua được đại hoạ...Cậu hay thật tống được cả tên Oabnithi đó đến đồn cảnh sát luôn, thôi thôi, không nói chuyện này nữa, an toàn là tốt rồi."

Gun Atthaphan lặng lẽ đi theo PP Krit, không nói gì, mãi mới hỏi: "Hắn đâu rồi?"

"Không có người bảo lãnh nên hắn vẫn bị tạm giam, tớ có dặn dò đặc biệt bên cảnh sát rồi, chăm sóc hắn không đẹp không lấy tiền." PP Krit nháy mắt đắc ý, "Cậu khỏi lo, mình là anh em tốt, có chuyện gì cứ hú một tiếng là tớ giúp tận tình ngay."

Gun Atthaphan cười cười, cậu chợt ôm hông, khuỵu xuống. PP Krit sợ hãi đỡ cậu, nghe giọng Gun Atthaphan thều thào: "Cậu đưa tớ đi bác sĩ với, đau chết mất..."

Bây giờ đã là 10h đêm, hai người đều không biết bệnh viện ở đâu, PP Krit vội vã đi hỏi mấy viên cảnh sát, cuối cùng hỏi được địa chỉ của một bệnh viện tư, lái xe tầm 10 phút là đến. Bệnh viện nằm trên một sườn núi, lúc lên núi Gun Atthaphan thấy PP Krit cứ thúc giục tài xế nhanh lên thì ngăn cậu ta lại: "Không cần vội vã vậy đâu, tớ chịu thêm chút nữa không chết được đâu...."

"Cậu không chết nhưng Papii nhà cậu sẽ giết tớ chết..." PP Krit không hối thúc tài xế nữa, quay sang nhìn Gun Atthaphan, nói: "Cậu yên tâm, chuyện tối nay tớ đã báo cho anh ấy biết rồi..."

Mới nghe dở được nửa câu, Gun Atthaphan đã đau không chịu nổi nữa, trán cậu đầy mồ hôi lạnh, hễ hít thở là đau. Đến khi đến bệnh viện, y tá đã chuẩn bị sẵn băng ca ngoài cổng, bác sĩ đến kiểm tra sơ bộ, ấn vào xương sườn của cậu rồi thở phào: "May mà không gãy xương, nhưng vẫn chụp x-quang kiểm tra kĩ hơn nhé."

PP Krit nói: "Tớ đi làm thủ tục, cậu chờ một chút."

"Khoan đã, PP." Gun Atthaphan mím môi, nhìn bác sĩ nói: "Trước khi chụp x-quang, tôi có thể làm kiểm tra cái khác được không, bệnh viện có bác sĩ chuyên khoa Omega không?"

Bác sĩ cười nói: "Đương nhiên là có, cậu muốn kiểm tra gì?"

Gun Atthaphan không dám thở mạnh, giống như cứ thở là sẽ đau, giọng cậu rất nhẹ, còn pha thêm lo lắng: "Tôi muốn kiểm tra thai sản trước."

PP Krit: "!!!"

Bác sĩ: "Không thành vấn đề, vậy nhờ bạn cậu làm thủ tục đi nhé, tôi chuyển cậu sang khoa Omega làm kiểm tra."

20 phút sau, PP Krit làm thủ tục xong mang theo cả số thứ tự chụp x-quang đến, lúc đẩy cửa vào, cậu ấy nhìn thấy Gun Atthaphan đang ngồi trên ghế dài, dáng vẻ thất thần.

Hành lang rộng thênh thang, dưới ánh đèn sáng choang của bệnh viện, Gun Atthaphan mặc bộ đồ bệnh nhân thùng thình ngồi bất động. Ngoài cửa sổ là ánh đèn rực rỡ của khu Pedralbes phản chiếu vào càng làm dáng vẻ cậu vốn đã nhỏ lại càng nhỏ bé hơn, cứ như một món đồ sứ dễ vỡ.

Bệnh viện này rất được, yên tĩnh lại riêng tư, mỗi bệnh nhân không chỉ có được nằm phòng riêng mà trong phòng cũng hiện đại tiện nghi như khách sạn. Bên cạnh đó mỗi phòng sẽ có bác sĩ và y tá phụ trách riêng, phục vụ bệnh nhân 24/7. PP Krit đưa cậu về phòng, không khỏi thốt lên: "Ở đây đúng là vừa an toàn vừa an tâm luôn, thiết kế cũng đẹp nữa, cậu nghỉ ngơi tí đi rồi chúng ta đi chụp x-quang, ơ Gun, Gun?"

PP Krit gọi liền mấy tiếng, Gun Atthaphan mới hoàn hồn, gật đầu: "À, ờ, đi thôi."

PP Krit biết tinh thần cậu không được tốt, một là đang bị thương, hai là do lúc nãy kiểm tra kết quả không như mong muốn, cậu ấy vỗ vai an ủi Gun Atthaphan: "Thôi mà, không có cũng không sao, hai người còn nhiều thời gian mà."

Gun Atthaphan ừm một tiếng, suốt đường đi cũng không nói gì thêm, chụp x-quang xong, kiểm tra kĩ càng, xác định không bị gãy xương chỉ bị chấn thương phần mềm thôi. Cậu quay về phòng nằm, nặng nề khép mắt, trông rất mệt mỏi.

PP Krit không làm phiền nữa, bảo về khách sạn trước, còn phải báo cho bên trường.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Gun Atthaphan, cậu từ từ mở mắt, lấy phiếu kiểm tra trong tủ đầu giường ra xem, trên đó đều là những chỉ số viết bằng tiếng Tây Ban Nha, cậu nghĩ đến những lời lúc nãy bác sĩ đã nói với cậu, mơ hồ như một giấc mộng.

"Cậu không mang thai, những phản ứng như buồn nôn, không có khẩu vị là do giấc ngủ không đủ, đường huyết bị thấp thôi. Nhưng lúc nãy khi kiểm tra cho cậu, tôi phát hiện khoang sinh sản của cậu có dấu hiệu từng bị tổn thương, điều này ảnh hưởng rất lớn đến khả năng mang thai đấy." Bác sĩ nói xong, lại lắc đầu tặc lưỡi.

Gun Atthaphan nghe bác sĩ nói, cậu hít sâu một hơi, cảm nhận được một cơn đau len lỏi vào lồng ngực. Cậu không biết hiện tại mình có cảm giác gì, chỉ biết trái tim như bị khoét một lỗ, giọng nói nghẹn đắng trong họng không cất thành lời.

Rất lâu sau, Gun Atthaphan mới nói được, giọng nói run run: "Cho nên, ý anh là tôi sẽ không thể có con được, đúng không?"

"Cũng không hẳn 100% như vậy, trong y học chỉ có tương đối mà thôi." Bác sĩ vỗ vỗ mu bàn tay cậu, dịu dàng nói: "Thượng đế luôn sẽ cho chúng ta sự sắp đặt tốt đẹp nhất."

---

mấy bà nhớ giải cứu ATP tiếp nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro