23.
Gun Atthaphan đóng cửa, đi theo hành lang và cầu thang lên lầu ba, cậu biết đây là phòng sách của Off Jumpol, thế nên dừng bước ở ngoài cửa, nhấn nút nghe.
Giọng ông Poonsawat vang lên, sau mấy tiếng tằng hắng, hỏi cậu: "Dạo này sao rồi? Nghe bảo con mới bị bệnh à, đã khoẻ chưa?"
Hình như Off Jumpol không có nói chuyện đã đánh dấu cậu cho ông Poonsawat nghe, Gun Atthaphan cũng không muốn nói, thế nên chỉ đáp lại qua loa, thế là ông Poonsawat hỏi: "Con với Off Jumpol thế nào? Có cơ hội không?"
"Con không biết, anh ấy bận lắm." Gun Atthaphan nhíu mày, cậu muốn cúp máy, "Còn còn bài tập chưa làm xong..."
"Bài tập có gì gấp đâu, ba đã nói với con từ đời nào rồi hả, chuyện quan trọng nhất là con với cậu ta." Giọng ông Poonsawat cao lên bất thường khi nhắc đến chuyện này, hình như còn có hơi kích động, "Con có phải không biết tình hình nhà mình bây giờ đâu, cổ phiếu công ty cứ rớt giá liên tục, con cũng không quan tâm à? Giờ con nói xem bài tập của con quan trọng hay là cả nhà mình quan trọng hơn?"
Gun Atthaphan không trả lời, lại nghe ông Poonsawat hỏi: "Sao lâu như vậy rồi mà còn chưa có gì, cậu ta có người khác ư?"
"Con không biết."
"Rồi con biết được cái gì? Thật là vô dụng!" ông Poonsawat mắng: "Ba nói cho con biết, đừng có mà lề mề nữa, lo mà nghĩ cách đi. Nhà Poonsawat nuôi con ngần ấy năm, ăn học thành tài rồi nhờ con có một việc con làm cũng không được hả? Có được cái mặt xinh xắn thế kia thì phải biết dùng chứ, thấy nhà gia cảnh lụn bại con vui lắm à? Thật đúng là tức chết."
Kết thúc cuộc gọi, lòng Gun Atthaphan rối bời, cậu đứng đó thở dài mãi một lúc, nhìn hành lang tối om, cậu chẳng biết mình phải làm sao nữa.
Cậu muốn tìm một người để trò chuyện, nhưng cậu phát hiện mình không có một người nào có thể ngồi tâm sự được. Off Jumpol là người gần gũi với cậu nhất, nhưng cậu không thể nói những điều này với anh, chưa kể hôm nay hai người lại vừa cãi nhau xong một trận.
Cơ mà chuyện của Light Nikarn kia, là cậu tự suy diễn rồi nổi giận, tại sao không hỏi thẳng anh vấn đề này?
Nghĩ đến đây Gun Atthaphan cảm thấy thật nực cười, lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Cậu bỏ điện thoại vào túi, đi xuống lầu, lúc về đến phòng mình đã không thấy Off Jumpol ở đó nữa.
Gun Atthaphan đi xuống phòng khách, cũng không thấy người, thế là hỏi quản gia: "Chú ơi, anh rể cháu đâu rồi ạ?"
Quản gia đáp: "Ông chủ vừa đi ra ngoài thưa cậu."
Gun Atthaphan nhìn mấy chai rượu ngổn ngang trên bàn, lòng hơi lo: "Anh ấy uống say ạ? Có lái xe không?"
"Tôi cũng không chú ý ạ." Quản gia nói: "cậu Poonsawat đừng lo, ông chủ đi lát là về thôi."
Gun Atthaphan ngồi trên sofa trong phòng khách, lòng phiền càng rối hơn, chờ một lúc rồi cậu lại đứng lên đi ra garage, bật đèn lên cho sáng, cậu nhìn thấy vị trí đậu chiếc Lamborghini đã trống rồi.
Tại sao Off Jumpol lại uống say còn lái xe ra ngoài chứ? Gun Atthaphan hối hận, cậu cảm thấy mình không nên vô cớ nổi giận với anh. Lấy điện thoại ra gọi cho anh, từng hồi chuông vang lên nhưng không ai bắt máy.
Anh không mang điện thoại theo, hay là không muốn nghe máy của cậu?
Gun Atthaphan đứng trong nhà xe, ngẩn ngơ thì chợt điện thoại vang lên thông báo bản tin tối nay.
[5 phút trước, một chiếc Lamborghini chạy quá tốc độ đã xảy ra tai nạn trên cầu vượt, tài xế được xác nhận đã tử vong, danh tính đang được xác minh.]
Tim Gun Atthaphan như thắt lại, cậu trừng mắt nhìn chăm chăm vào màn hình, mãi sau mới dám chạm vào bức hình trên bản tin.
Ngón tay cậu run run, phóng to nó lên, nhưng bức ảnh trích xuất từ camera giao thông nên rất mờ, chỉ có thể thấy được đó là một chiếc Lamborghini màu đen, xe đã nát hết, từ trong xe có cả vết máu chảy ra đường.
Gun Atthaphan sắp đứng không vững nữa, trước mắt tối sầm, không thở nổi. Cậu muốn xác nhận lại lần nữa nhưng ngoài bức ảnh đó ra không còn bức ảnh nào khác. Bên dưới thì có thêm rất nhiều bình luận, phần nhiều là nói "chắc là câu ấm nào đó uống say lái xe"; "đụng nát bét thế kia chết là đúng rồi"...
Trái tim Gun Atthaphan càng đau hơn, đau thở không nổi, đầu óc cậu thì trống rỗng, chỉ theo bản năng mà vào nhà lúc nào không hay.
Thế nhưng khoảnh khắc cậu vừa bước lên cầu thang, cánh cửa phía sau chợt mở ra, cậu nghe thấy giọng Off Jumpol hỏi: "Bé, sao em lại đứng đây một mình?"
Gun Atthaphan ngẩn người nhìn anh, trừng to hai mắt, thấy anh đến chỗ mình càng lúc càng gần, hai bàn tay cậu siết chặt.
"Em sao thế?" Off Jumpol thấy dáng vẻ cậu thế này cũng rất ngạc nhiên, anh vươn tay ra vuốt ve gương mặt cậu, hỏi han: "Sao lại khóc rồi?"
Gun Atthaphan vội vàng vuốt mặt, giờ mới nhận ra nước mắt mình đã thấm ướt gương mặt từ lúc nào, lồng ngực nặng như đeo chì, sau lưng là mồ hôi lạnh, cậu ôm chầm lấy Off Jumpol, níu chặt quần áo anh đến mức đầu ngón tay trắng bệch.
Off Jumpol bị cậu làm cho giật mình, cũng nhanh chóng ôm cậu, trên người Alpha vẫn còn mang theo chút hơi lạnh bên ngoài, có cả mùi rượu nhàn nhạt.
Gun Atthaphan hít sâu một hơi, lúc cất lời giọng nói run rẩy: "Anh... anh đi đâu đấy?"
"Anh không đi đâu hết, nghe quản gia nói bữa tối em ăn ít, anh gọi cho bên nhà hàng của Tay Tawan mang pad thai cho em nhưng bên đó không có người ship, thế nên anh phải qua đó lấy." Off Jumpol thấy cậu thế kia thì rất sợ, anh vừa giải thích vừa ôm cậu hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Gun Atthaphan ngửi được mùi pheromone trên người anh xong, tâm trạng mới dần bình tĩnh, cậu tựa lên vai Off Jumpol, lúc ngẩng mặt lên, gương mặt cậu tái xanh, giọng nói thì lí nhí như thể nói không ra hơi, cậu đứt quãng: "...Em...em nghĩ là, anh uống rượu...lái xe..."
Off Jumpol đã nghe bản tin của vụ tai nạn kia thông qua radio trên xe, nghe cậu nói anh đã hiểu ra tất cả.
"Bé, anh không đâu, sẽ không đâu." Off Jumpol chỉ cảm thấy máu toàn thân đều dồn hết đến tim, anh ôm chặt Gun Atthaphan, liên tục hứa hẹn: "Anh sẽ không bao giờ xảy ra chuyện gì đâu, sẽ không bao giờ để em lo lắng đâu."
"Anh không nghe điện thoại, em tưởng anh giận em." Gun Atthaphan gục đầu lên vai anh, đến tận bây giờ dường như cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, giọng nói yếu ớt trách móc, "Em sợ lắm...sợ anh chết...Sao anh không nghe điện thoại?"
Cậu vừa nói vừa khóc, Off Jumpol cảm thấy lồng ngực mình sắp bùng nổ rồi, anh cúi đầu hôn lên miệng Gun Atthaphan, chiếc túi đựng pad thái trên tay rơi xuống đất vang lên một tiếng bịch.
"Là anh không tốt, là tại anh." Off Jumpol buông môi cậu ra, thấp giọng nói: "Anh sợ em đói nên đi gấp quá, quên mang điện thoại...."
Gun Atthaphan không chờ anh nói xong, cậu cả ôm lấy cổ anh hôn lên môi anh, cậu dùng lực rất mạnh siết lấy cơ thể của Off Jumpol nhưng muốn hoà cả hai người thành một, nước mắt của Gun Atthaphan chảy xuống đến miệng, tan vào nụ hôn, đầu lưỡi của hai người đều nếm được vị mặn chát đó.
Không biết đã qua bao lâu hai người mới rời nhau ra, mắt Gun Atthaphan đỏ hoe, chớp chớp nói với Alpha trước mặt: "Đừng bao giờ rời xa em."
Mắt Off Jumpol cũng đỏ, giọng anh cũng run run: "Được, anh sẽ mãi mãi không rời xa em."
Lúc hai người lên phòng, pheromone đã bao phủ nồng nặc, nhưng chẳng ai có chút dục vọng hay ham muốn nào. Chỉ cùng nhau nằm trên giường, Off Jumpol cậu vào lòng, hôn trán Gun Atthaphan: "Em có còn nhớ khi em còn nhỏ anh đọc Don Quijote cho em nghe không? Cũng giống như thế này."
"Nhớ chứ." Gun Atthaphan đan ngón tay mình vào tay anh, cậu hít sâu một hôi, "Hôm nay em không nên cãi nhau với anh, em xin lỗi."
Off Jumpol cười: "Đừng xin lỗi, em bé, hôm nay em sao thế? Tự dưng lại chịu nói chuyện với anh rồi?"
Gun Atthaphan nói: "Ừm...hồi trước có phải anh từng mua cho Light Nikarn một cái đồng hồ không?"
Off Jumpol: "..."
Anh nghe đến đây có hơi không hiểu, anh nằm thẳng lại, nhìn Gun Atthaphan: "Không có, ai nói với em vậy?"
Gun Atthaphan mím môi, xoay xoay nút áo trước ngực anh: "Mua thì nói mua, có gì mà không nhận chứ."
"Anh không mua thật mà, chỉ đi cùng cậu ấy đến tiệm thôi. Chủ tiệm đồng hồ đó là bạn anh nên anh dẫn cậu ta đến." Off Jumpol dở khóc dở cười, vỗ mặt cậu, lại không nỡ mạnh tay quá: "Ai ác mồm đồn anh thế không biết? Vậy nên em giận anh đúng không? Em nghĩ anh là người thế nào vậy, gặp ai cũng tặng đồng hồ được á? Cậu ta đâu phải cái gì của anh, tặng làm gì?"
Gun Atthaphan đương nhiên sẽ không nói đó là Jing Jing, cậu chỉ mải nhìn anh, trách vu vơ: "Người ta ai cũng nói anh tặng hết, còn kêu là Light Nikarn quý cái đồng hồ đó lắm, đi event nào cũng đeo, anh chưa từng nghe gì hết à?"
Off Jumpol giải thích: "Mấy cái tin đồn này nhiều lắm, bình thường anh không có mấy thời gian để ý đến nên không biết thật mà."
Gun Atthaphan hỏi tiếp: "Anh quen với anh ta khi ở Anh đúng không?"
"Quen hồi trước, nhưng mà không thân, đúng ra thì lúc ở Anh cũng không thân mấy." Off Jumpol nhìn sâu vào đáy mắt cậu, nói tiếp, "Lần đó ba anh được tặng một bức tranh, ông ấy khá thích nên anh mới tìm thử tác giả là ai. Sau đó thì quen cậu ta, cậu ta muốn mua đồng hồ anh mới dẫn đi mua thôi. Bọn anh chưa bao giờ tiếp xúc quá gần cả."
Gun Atthaphan không có biểu cảm gì, thở dài một hơi.
Tối nay đã nói nhiều thế rồi, Off Jumpol cũng đã biết cậu đang ghen, anh vừa vui vừa buồn cười, hôn ngay một cái lên mặt Omega, trong lời nói chất chứa đầy tình ý ngọt ngào: "....Em để ý cậu ta đến vậy cơ à?"
Nếu như là mấy hôm trước, Gun Atthaphan sẽ không bao giờ gật đầu hoặc thừa nhận, nhưng đêm nay anh đã thấy rõ lòng cậu rồi, cậu cũng cần phải giả vờ làm gì tiếp nữa. Cậu nhìn thẳng vào mắt Off Jumpol, nghiêm túc gật đầu, nói: "Phải."
Off Jumpol cảm nhận được trước ngực mình có một hơi thở phà lên, rất ấm áp.
"Bé à..." Off Jumpol dịu dàng nói: "Em không cần để ý đến cậu ta, cũng không cần bận lòng bất kì một người nào khác, trong lòng anh trừ em ra không còn chỗ cho một ai cả."
Trong phòng ngủ vẫn là ánh sáng vàng dịu như mọi ngày, nương theo ánh đèn Gun Atthaphan nắm nhìn gương mặt anh tuấn của Off Jumpol, cậu lại lên tiếng: "Nhưng mà anh biết không?"
Cậu đã từng hi vọng vô số lần rằng cậu có thể rời xa được người đàn ông này, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới có thể có được tự do.
"Em không nhớ mình đã thích anh từ khi nào nữa." Gun Atthaphan ngừng một chút rồi nói tiếp: "Em chỉ nhớ, từ hôm ấy, khi em bắt đầu bắt mình không thích anh nữa, đó chính là những khoảng thời gian đau khổ của em."
Off Jumpol đau lòng hôn cậu: "Anh xin lỗi, anh cứ luôn làm em đau khổ."
Gun Atthaphan lắc đầu, không chớp mắt nhìn Off Jumpol, "Hẳn là anh cũng đâu có vui vẻ gì hơn em mà..."
"Bé của anh biết nghĩ cho anh rồi..." Trên mặt Off Jumpol là nụ cười, anh vuốt tóc cậu nói: "Chúng ta bắt đầu lại, được không?"
"Bắt đầu từ đâu bây giờ? Từ lần đầu tiên chúng mình gặp hả?" Gun Atthaphan giống như nghĩ ra gì đó, cậu bật cười, "Thế anh bóc cam cho em nha."
Off Jumpol: "Khó thế, mai anh đi mua rồi làm nhé..."
Cậu trầm giọng, chậm rãi nói: "Nếu như anh bằng lòng được tôi cứu rỗi, tôi sẽ thuộc về anh, nhưng nếu tôi bỏ rơi anh, anh cũng phải dành cho tôi sự kính nể."
Đó là một câu trong Don Quijote...Gun Atthaphan nhìn anh, nói tiếp: "Nửa câu sau anh nhớ phải làm, ngài Adulkittiporn quen người ta cung phụng rồi, giờ bắt nể người khác anh làm được không?"
"Em nói là được." Off Jumpol cười, lại hôn cậu, "Anh cũng sẽ mãi mãi thuộc về em, nhưng anh vẫn muốn xác nhận lại, bây giờ em đã tin anh yêu em thật chưa?"
"Em tin, em luôn tin, chỉ là em không dám đối mặt thôi. Điều này không có gì để nghi ngờ cả, trong Don Quijote có nói là..." Gun Atthaphan nhìn anh, khóe môi nhếch lên vừa dịu dàng vừa ấm áp, đẹp đến mức làm người ta không nói nên lời "Người làm ta rơi nước mắt nhiều nhất, chính là người yêu ta nhiều nhất."
---
bé biết iu rùi nhe :> chú phải iu bé nhiều vào đó
cảm ơn 2022 đã cho mình biết đến OffGun, hi vọng 2023 sẽ có những kỉ niệm đẹp hơn nữa với chú và bé nhaaaaaa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro