Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

111 - 120

Chương 111


Cuộc gọi thứ hai vẫn chờ đến khi điện thoại tự động ngắt máy mà vẫn chưa có ai nghe.


Vì điều này mà trong lòng Tần Giản có chút bồn chồn, chắc Chúc Dân Học sẽ không bận thật đâu nhỉ?


Lôi Sơ Mạn nhìn thời gian, “Đã ba giờ rưỡi chiều rồi, muộn thêm chút nữa thì đến giờ ăn chiều, nếu cậu ta không phải đang trên đường về nhà thì chắc cũng đang chuẩn bị tan lớp học thêm.”


“Chẳng lẽ là…” Triệu Tình Họa cẩn thận liếc nhìn Trần Tinh Nguyên không nói tiếp nữa, nhưng trong lòng mọi người đều có suy đoán giống nhau.


“Không đâu!” Trần Tinh Nguyên kiên quyết, “Bình thường em đều trò chuyện với cậu ấy trên WeChat chứ ít khi nào gọi điện thoại cho nhau, cậu ấy coi trong việc học, thường xuyên biến mất giữa cuộc trò chuyện…”


Khi mối quan hệ đang tốt đẹp, người ta sẽ tự động viện lý do cho những thiếu sót của đối phương: Di động đang đặt trong chế độ im lặng và không chú ý tới cuộc gọi, đang làm giở chuyện gì đó nên khi quay lại đã quên mất cuộc trò chuyện trước đó.


Nhưng một khi trong lòng đã xuất hiện sự hoài nghi, thì người ta lại có suy nghĩ khác: Có phải cậu ta đang có thành kiến gì với mình, cho nên mới không muốn trả lời mình? Có phải cậu ta cảm thấy mình không quan trọng, cho nên không quan tâm gì đến cuộc trò chuyện trước đó?


“Rất nhiều người cho dù có đi học, vào WC, hay tắm rửa cũng không thể rời khỏi điện thoại, đó chỉ là một lớp học thêm thôi, lại không phải đang kiểm tra sao lại không cho phép mang di động theo, sao lâu như vậy cũng chưa có động tĩnh gì?”


Câu nói đó của Tần Giản đọng lại trong lòng Trần Tinh Nguyên một lúc lâu, “Nếu cậu ấy thật sự rất bận rộn, sau khi thấy hai cuộc gọi nhỡ của cậu cũng nên gửi một tin nhắn hỏi cậu xem có việc gì gấp không?”


Lôi Sơ Mạn không tin: “Học sinh lớp mười thì có thể bận tới đâu chứ? Ba tớ quản lý một công ty lớn như thế, cho dù có gặp hội nghị cao cấp đi chăng nữa thì ông ấy vẫn dành ra một chút thời gian để nhắn tin cho tớ trước.”


Triệu Tình Họa túm một góc áo của Lôi Sơ Mạn, khẽ lắc lắc đầu, thân phận của bạn bè và ba vốn không giống nhau, không nên đánh đồng như vậy.


Vẻ mặt của Trần Tinh Nguyên càng trở nên cứng nhắc và cô đơn, có lẽ tận đáy lòng cậu cũng đồng ý với cách nói của bọn Tần Giản, chỉ là không muốn tin rằng mối quan hệ bạn bè thân thiết của mình càng ngày càng nhạt đi.


Bách Tinh Thần: “Có lẽ cậu ta không nhìn thấy được cuộc gọi nhỡ thật, chờ một chút đi.”


Tần Giản tặc lưỡi một cái, kéo Phó Diệp đầy đầu nghi ngờ ra ngoài.


Thời gian từng phút trôi qua, phải đến bảy phút sau, rốt cuộc Chúc Dân Học cũng gọi điện thoại lại.


“Tinh Nguyên, cậu tìm tớ có chuyện gì à?”


Trần Tinh Nguyên cố gắng dùng giọng điệu tự nhiên và thoải mái nhất có thể để trả lời: “Cũng không có việc gì đâu, chỉ là hôm nay đi ngang qua tiểu khu nhà cậu, muốn tìm cậu để cùng đi ăn cơm, cậu có tiện không.”


“Được chứ, tớ đang ở bên ngoài, cậu chờ tớ một chút nhé.”


“Tớ đi đặt phòng riêng trước, sẽ chia sẻ địa chỉ cho cậu trên WeChat, chút nữa cậu tới đó luôn nha.”


“Được.”


Hẹn cậu ấy xong, Trần Tinh Nguyên đi ra ngoài đặt phòng riêng.


Trùng hợp phòng bên cạnh phòng riêng mà họ đặt không có ai, vì vậy họ đặt nốt phòng bên cạnh.


Chúc Dân Học nói là đợi một chút, nhưng đến khi Tần Giản và Phó Diệp trở về, cậu ta vẫn chưa tới.


Tần Giản đổ toàn bộ đồ đựng trong túi ra, toàn là những sản phẩm điện tử đen đen trắng trắng, có bé có nhỏ, có cái nhìn rất quen mắt, có cái lại không biết dùng để làm gì.


“Đây là những thiết bị điện tử mới nhất mà tớ nhờ người tìm hộ, bút ghi âm, máy nghe trộm, cameras mini, camera cúc áo, mắt kính…”


Mỗi một câu cậu ta nói ra, sắc mặt của Bách Tinh Thần lại đen thêm một chút, “Cậu lại muốn được anh Tần ‘giáo dục tình thương’ nữa à?”


Lần trước Tấn Giản bị đánh đến mức mông nở hoa, phải xin nghỉ học mất hai ngày, nếu lần này để Tần Sóc biết được, không cần hỏi cũng biết cậu ấy sẽ bị phạt gấp đôi.


Tần Giản cảm thấy mông mình lại đau âm ỉ, nhưng sau khi nghĩ đến nguyên nhân ẩn sau chuyện này, cậu ấy không cảm thấy hành vi của mình có gì sai, vì vậy đã trả lời rất tự tin.


“Trong nước không có luật cấm ngược đãi động vật, bây giờ tớ không quay video làm bằng chứng, chẳng may xong việc cậu ta trở mặt, không chịu thừa nhận thì phải làm sao?”


“Sau cậu biết nước ta không có luật và những quy định liên quan đến chuyện này, mà muốn quay video lại làm chứng cứ?” Bách Tinh Thần nhắc nhở cậu điều quan trọng nhất cũng là điều khiến họ bất lực nhất, “Chúc Dân Học còn chưa trưởng thành đâu.”


Phó Diệp: “Cho dù cậu thực sự cầm chứng cứ có liên quan đi báo án, cùng lắm thì cảnh sát cũng chỉ có thể khuyên nhủ hay cảnh cáo thôi, chứ không áp dụng các hình phạt thực chất được.”


Tô Y Y tốt bụng nhắc nhở: “Cậu có muốn đăng video này lên mạng thì cũng sẽ bị đánh một gậy cảnh cáo, đây là video cậu quay trộm và chưa được sự đồng ý của người ta, hơn nữa đối tượng còn là trẻ vị thành niên, nếu đăng lên thật, người ta còn có thể kiện cậu đấy.”


Trần Tinh Nguyên còn muốn trực tiếp hỏi cậu ta thì mới hết hy vọng, Tần Giản rất tin tưởng vào năng lực của Tô Vân Thiền, không cần đối phương tự mở miệng thừa nhận thì đã xác định được Chúc Dân Học là người ngược đãi mèo.


Khi nghe Phó Diệp nói những thứ mình tìm được không có tác dụng gì, Tần Giản không cam lòng: “Chẳng lẽ không làm cái gì sao, cứ bỏ qua cho cậu ta như vậy sao? Tớ không làm được!”


Những người khác cũng không muốn, nhưng bọn họ thật sự không có cách nào đối với một đứa trẻ vị thành niên ngược đãi mèo.


“Trí nhớ của cư dân mạng rất ngắn ngủi, cho dù có đẩy chuyện này tên top đầu tìm kiếm, người trên mạng chỉ tức giận trong nhất thời, trách cứ đạo đức của cậu ta, chửi mắng hai câu, rất khó có được kết quả mà cậu muốn.” Hai ngày trước, Bách Tinh Thần cũng nói câu này, cả hai lần đều chọn giữ bí mật.

___________

Chương 112


Về ý kiến này, Lôi Sơ Mạn rất đồng tình: “Trước kia trên mạng đã phanh phui chuyện một người dùng nước sôi làm một con mèo đang mang thai bị bỏng chết, cũng không cứu lấy bốn con mèo con còn ở trong bụng mẹ, chỉ bởi vì con mèo mẹ đã ăn vụng một cây xúc xích, lúc ấy có rất nhiều người ở trên mạng tức tới nỗi muốn ăn thịt người, nhưng sau đó lại chẳng có động tĩnh gì nữa.”


Hứa Đôn hoảng sợ vì sự thật khủng khiếp này, cũng cảm thấy sợ hãi với bản chất con người, “Sau khi mèo mẹ mang thai cần rất nhiều protein và năng lượng, một cây xúc xích chỉ đáng có hai, ba đồng, có nhất thiết phải giết hại năm sinh mạng nhỏ một cách tàn nhẫn như vậy không?”


“Bản chất xấu xa của con người nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.” Tô Vân Thiều liếc mắt nhìn con mèo nhỏ màu cam đang nằm trên giày của mình, cô nhẹ nhàng nhấc mũi chân lên một chút, con mèo cam nhỏ vẫn ôm chặt ống quần của cô như ôm núi Thái sơn.


Tần Giản bừng tỉnh, nhớ tới bản thân mình còn có vũ khí khiến sát khí cũng phải vô dụng, cậu ta bước đến gần Tô Vân Thiều, xoa xoa tay đầy chờ mong.


“Vân Thiều, chắc chắn là cậu có cách, đúng không?”


Tô Vân Thiều còn chưa kịp trả lời, Bách Tinh Thần đã trịnh trọng mà nhắc nhở: “Chỉ được trừng phạt trong phạm vi pháp luật cho phép, không được làm tổn hại đến mạng người.”


“Thời điểm Cái Khiết bị Hoàng Lập bám theo, bị âm khí nhập vào người khiến cơ thể cô ấy suy yếu, còn lo lắng rằng thần kinh của mình xảy ra vấn đề gì đó, cứ như vậy bị hành hạ tới hơn một tháng.” Càng nói, hai mắt của Lôi Sơ Mạn càng sáng lên, “Có thể dùng biện pháp tương tự như vậy với Chúc Dân Học không?”


Hứa Đôn: ???


“Không phải nói có quỷ hồn của mèo cam nhỏ và mèo đen đi theo cậu ta sao? Mèo và người sau khi chết không phải cũng đều biến thành ma quỷ à?”


Đáp án của câu hỏi này, ngoại trừ Tô Vân Thiều ra thì không có người nào khác biết được, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, chờ đợi câu trả lời.


“Chúng sinh đều bình bẳng, không có gì khác biệt cả.” Dừng lại một chút, Tô Vân Thiều lại nói, “Hoàng Lập coi Cái Khiết như vợ mình, không muốn làm cô ấy bị thường, cho nên Cái Khiết bị ma quỷ ám hơn hai tháng cũng không bị làm sao, nhưng hai con mèo kia bám theo Chúc Dân Học là vì muốn trả thù, không tới nửa tháng sẽ có chuyện xảy ra.”


Trần Tinh Nguyên một mặt tự nhủ với chính mình người ngược đãi mèo không phải là người tốt, cho dù có gặp phải kết cục nào cũng đều là do cậu ta tự làm tự chịu, rất xứng đáng, mặt khác lại lo lắng Chúc Dân Học sẽ xảy ra chuyện, không nhịn được mà hỏi: “Sẽ xảy ra chuyện gì?”


Thấy đến tận bây giờ, cậu ta vẫn quan tâm tới Chúc Dân Học, Tần Giản thật sự hận rèn sắt không thành thép: “Theo tớ thấy, Chúc Dân Học này tuổi còn nhỏ mà đã làm ra được loại chuyện này, cho dù có biến cậu ta thành mèo, bị người ta ngược đãi đến chết, thì đó gọi là gieo nhân nào gặt quả đó, không có gì đáng để đồng tình!”


Lôi Sơ Mạn hiếm khi mới đứng cùng một mặt trận với cậu ta, nhất trí nói: “Tớ cảm thấy ý kiến này rất tốt!”


Đến cả cô gái ngốc ngếch ngọt ngào như Triệu Tình Họa cũng gật đầu đồng ý theo hai người: “Chỉ khi cậu ta tự mình trải nghiệm qua, mới có thể hiểu được cảm giác và tâm trạng của những con mèo bị cậu ta ngược đãi đến chết, đến khi đó cậu ta mới chịu dừng tay.”


Bách Tinh Thần dặn dò lần thứ hai: “Không được phép làm hại đến mạng người.”


Tô Y Y mới chỉ nghe Tần Giản và Hứa Đôn nói Tô Vân Thiều lợi hại cỡ nào, chứ chưa được chứng kiến tận mắt, cho nên cô rất mong chờ được nhìn thấy dáng vẻ chị gái trừng phạt kẻ đã ngược đãi mèo.


Phó Diệp là một người trưởng thành đã bước chân vào xã hội, biết rõ nếu lấy hệ thống pháp luật và chế tài hiện tại thì không thể trừng phạt hay cảnh cáo được Chúc Dân Học, càng đừng nói đến chuyện khiến cậu ta thay đổi, cho nên anh ta cũng đồng ý với cách này.


Đào yêu nhỏ: “Hay để tôi tạo ra một ảo cảnh cho cậu ta?”


Tô Vân Thiều nhìn một lượt, bỏ qua Trần Tinh Nguyên, thu thập ý kiến tán thành của mọi người, trước tiên bác bỏ đề nghị của đào yêu nhỏ: “Cậu vừa mới hồi phục, đừng có lãng phí nguyên khí.”


Sau đó, cô lại nói: “Về chuyện này, tớ định để ba gia sư quỷ của nhà mình đi làm, cho bọn họ năng lực tiến vào giấc mộng của cậu ta, để cho Chúc Dân Học trải nghiệm cảm giác bị biến thành mèo và bị ngược đãi trong mơ, làm như thế cũng không gây tổn thương đến thể xác hay tính mạng của cậu ta.”


Tần Giản vỗ mạnh vào đùi một cái, “Cách tốt như thế, thế mà tớ không nghĩ được ra?”


Lôi Sơ Mạn thầm nghĩ: Với chỉ số thông minh của cậu, có thể nghĩ ra được mấy cách đơn giản đã tốt lắm rồi, sao có thể nghĩ ra được đến cách mài dao cùn hay như thế này được?


Hứa Đôn xoa xoa tay, biểu cảm khổ sở, “Chị Vân, tớ cảm thấy mỗi đêm đều mơ đi mơ lại một cảnh tượng như thế cũng không tốt lắm, nhỡ không may ép cậu ta đến mức bị bệnh tâm thần luôn thì sao?”


Tần Giản đột nhiên quay đầu lại: “Cậu còn muốn cầu xin thay cho cậu ta à?!”


Hứa Đôn cười hì hì: “Ba con quỷ học bá kia không phải cảm thấy tri thức của mình bị bỏ không à, đã rảnh rỗi đến mức chơi bài rồi? Cơ hội dạy học miễn phí tốt như thế sao có thể bỏ qua được!”


“Vừa đấm vừa xoa, đó mới là phương thức thuần hóa chính xác nhất. Nhỡ đâu một ngày nào đó người nhà họ Chúc biết được, đây chính là cách miễn phí để con trai họ có thể trở thành hạt giống tốt cho Thanh Bắc, đến lúc đó sẽ không lấy ra được một chút sai lầm nào!”


Mọi người: “…”


Thật không ngờ bên cạnh mình lại có một con sói độc ác ẩn nấp!


_________________

Chương 113


Đôi mắt của Tô Vân Thiều âm thầm sáng lên, cuối cùng cũng có thể tìm được lý do đường đường chính chính tiễn ba con quỷ học bá kia đi rồi!


“Được.”


Vài phút sau, Chúc Dân Học bình tĩnh đi tới chỗ hẹn, ngồi trong phòng riêng nói chuyện tâm sự với Trần Tinh Nguyên không đến mười phút, cậu ta đã đùng đùng nổi giận, đá cửa bỏ đi.


Tần Giản và Hứa Đôn vội kéo Trần Tinh Nguyên lại “Thế nào?”


Trần Tinh Nguyên lắc đầu, “Cậu ta không thừa nhận.”


“Không thừa nhận mới tốt!” Tần Giản tay trái bá vai Trần Tinh Nguyên, tay phải bá vai Hứa Đôn, bắt gặp được ánh mắt khó hiểu của Trần Tinh Nguyên, cậu ta cười lạnh một tiếng, “Nếu cậu ta thừa nhận nhanh quá, anh mày ngại để Vân Thiều đi dạy dỗ cậu ta.”


Vẻ mặt Hứa Đôn tràn đầy chính trực, sửa lại câu nói của Tần Giản cho đúng: “Anh, đây là vì chúng ta thấy thành tích của Chúc Dân Học bị tuột dốc, cho nên mới tốt bụng tìm quỷ đến giúp cậu ta học bù miễn phí, còn rất ân cần mà không chiếm mất thời gian ban ngày của cậu ta, sao lại nói là dạy dỗ cậu ta được?”


“Đúng đúng đúng!” Tần Giản ảo não mà tự vả miệng mình, “Học bù học bù!”


Trần Tinh Nguyên: “…”


Ba người trở về phòng riêng, chỉ thấy sắc mặt Tô Vân Thiều còn lạnh lùng hơn lúc nãy, cô nói: “Lại có thêm hai con mèo bị hại nữa.”


Trong khoảnh khắc ấy, Trần Tinh Nguyên biết người bạn thân thời cấp hai cùng nhau chơi bóng, ăn cơm, ngắm gái xinh đã không bao giờ tìm lại được nữa.


Tô Vân Thiều và Tô Y Y không ăn tối, cũng không quay về khách sạn, được Phó Diệp đưa về nhà.


Hai chị em một trước một sau lần lượt đi vào phòng cô, Tô Vân Thiều vẫy tay, bốn người giấy nhỏ trốn sau rèm thò đầu nhỏ ra, xếp thành một hàng từ trên xuống dưới.


Tô Y Y nhỏ giọng thốt lên: “Đáng yêu quá!”


Vân Khê hỏi: “Đại nhân, ngài đã nói rõ mọi chuyện với người nhà rồi sao?”


Tô Vân Thiều: “Tạm thời trong nhà chỉ có một mình Y Y biết.”


Cô đã kể lại ngắn gọn chuyện của Chúc Dân Học và nhờ ba con quỷ học bá giúp mình, cả bốn con quỷ đều rất tức giận.


Nữ quỷ: “Ha hả, nhất định chị sẽ thúc giục cậu ta học hết toàn bộ giáo trình Hán ngữ hiện đại và từ điển Oxford!”


Nam quỷ đeo kính: “Đây là lúc để cậu ta cảm nhận được tình yêu thương của các đàn anh, đàn chị vĩnh viễn không thể tốt nghiệp được!”


Nam quỷ đầu đinh: “Chỉ biến cậu ta thành mèo để người ta ngược đãi thì không thú vị lắm, hay là sau khi biến cậu ta thành mèo lại để cậu ta tận mắt nhìn thấy cảnh mình bị ngược đãi đến chết sẽ thú vị hơn, còn phải để tất cả phụ huynh, bạn học và giáo viên cùng vây xem, trên người còn phải đeo chiếc bảng: kẻ ngược đãi mèo!”


Vân Khê: “Đại nhân, tôi không thể đi vào giấc mộng, không thể giúp ngài được, hay là để tôi chăm sóc con mèo này được không?”


Tô Y Y mới vừa cảm thấy ý tưởng của ba con quỷ học bá này đã giúp mình bớt giận, nhưng quay đầu lại liền nghe không hiểu rồi.


Hệ thống tốt bụng giải thích:【 Ký chủ, lúc mới tới phòng riêng, đã có một con mèo màu cam nhỏ bằng lòng bàn tay tới ăn vạ, ôm chặt chân chị gái của cô nhất định không chịu bỏ ra, hiện giờ đã đi theo chúng ta về tận nhà. 】


Tô Y Y - Người yêu chó: !!!


Con mèo nhỏ này bị sao thế? Ỷ vào việc lớn lên đáng yêu lại có bộ lông xù xù thì có thể muốn làm gì thì làm sao?!


Tác giả có lời muốn nói:


Tô Y Y trước kia: Tôi là người yêu chó, chó golden rất tốt, không thì husky cũng được mà, nhưng tôi chỉ sợ mua husky về được mấy ngày đã tức tới mức xuất huyết não thôi.


Cũng là Tô Y Y sau đó: Ô ô ô tôi cũng muốn biến thành một con mèo để được chị gái ôm trong lòng mà!


*************


Sau bữa sáng, Tô Vân Thiều bị mẹ Tô và Tô Y Y kéo đến thẩm mỹ viện làm đẹp, chải chuốt từ đầu xuống chân, thay lễ phục với giày cao gót, sau đó trang điểm rồi tạo mẫu tóc.


Sau khi họ làm xong mọi thứ, lúc đến được nơi tổ chức bữa tiệc thì trời đã tối rồi.


Để được xinh đẹp trong bộ lễ phục bó sát người này, mẹ Tô và Tô Y Y một ngày ba bữa chỉ ăn no bữa sáng, bữa trưa ăn ít và bỏ luôn bữa tối.


Tô Vân Thiều gọi người phục vụ lấy một bát mì sốt dầu hành. Sau khi ăn xong, cô phải súc miệng ba lần liên tục dưới sự giám sát của Tô Y Y để đảm bảo trong miệng không còn mùi hành nào rồi mới tô lại son môi.


Tô Y Y dùng tăm bông cẩn thận lau đi vết son môi bị lem ra ngoài của Tô Vân Thiều: “Em biết chị không quen với loại trang phục và những nơi như thế này, về sau cứ nhịn đói thêm vài lần là quen thôi ấy mà.”


Tô Vân Thiều: “…”


“Em không ăn sao?”


Tô Y Y dáo dác nhìn xung quanh, sau khi thấy toilet không có ai thì ra hiệu bảo Tô Vân Thiều cúi đầu xuống nhìn bụng mình.


“Chị kiên trì tập luyện mỗi ngày nên phần bụng bằng phẳng, còn em thì thường xuyên ngồi ở bàn học, lại không thích tập thể dục nên hơi có bụng, nếu mà ăn tối vào thì lát nữa em sẽ phải luôn hóp bụng mất.”


Tô Vân Thiều: “Em có thể ăn chút bánh ngọt trước, cứ nhịn đói như vậy sẽ không tốt cho dạ dày đâu.”


Khi nhận được sự quan tâm của chị gái, trong lòng Tô Y Y vui sướng đến nở hoa, nếu không phải vì đang mặc lễ phục và đã tạo mẫu tóc rồi thì cô chắc chắn sẽ bước tới ôm chầm lấy Tô Vân Thiều.


“Cảm ơn chị, lát nữa em sẽ tìm cơ hội ăn một chút để lót bụng. Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta ra ngoài trước đi.”


Chủ nhân của bữa tiệc sinh nhật này là ba Tô, cả nhà đứng bên cạnh ông tiếp đón từng vị khách đến tham dự. Những ai có mối quan hệ tốt thì sẽ nói nhiều hơn vài câu, những ai có mối quan hệ bình thường thì họ cũng vẫn giữ phép lịch sự.


________________

Chương 114


Trên thương trường, không có kẻ thù vĩnh viễn mà chỉ có lợi ích vĩnh hằng.


Ngay cả Vương phu nhân - người thường xuyên chèn ép mẹ Tô, chỉ cần bà ta cùng chồng là Vương tổng đến tham dự bữa tiệc thì ba Tô và mẹ Tô vẫn tươi cười chào đón như thường.


Đêm nay, mỗi một vị khách đến đây đều nhìn Tô Vân Thiều vài lần rồi hỏi: “Đây là ai?”


Ba Tô cười nói: “Đây là con gái thứ hai của tôi, Tô Vân Thiều.”


Sau đó ông bảo ba anh em đi ra lần lượt chào hỏi khách.


Khi khách khứa đến đông hơn, nhà họ Tô đành phải chia nhau ra chào hỏi tiếp đón.


Hôm nay Phó Diệp đến sớm, sau khi đến nơi thì anh ta tự giác đi đến bên cạnh Tô Y Y, phụ cô ấy tiếp đãi mấy vị khách.


Có vẻ như Tần Giản và những người khác đã hẹn trước nên bọn họ đã cùng nhau đi vào.


Sau khi đi vào trong, họ đi theo ba mẹ đến chào ba Tô và mẹ Tô, sau đó đi tìm Tô Vân Thiều.


Tần Giản: “Hôm nay Vân Thiều đẹp quá!”


Bách Tinh Thần: “Màu xanh rất hợp với cậu đó.”


Tô Vân Thiều đáp lại: “Cảm ơn.”


Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa chìa miếng ngọc nhỏ được xâu thành vòng tay ở trên cổ tay ra: “Vân Thiều, cậu nhìn này!”


Hôm qua chỉ đơn giản dùng dây đỏ xâu qua bùa ngọc, sau khi về họ đã cẩn thận sửa lại, biến nó thành một chiếc vòng tay dây đỏ có thêm hạt ngọc và hạt vàng.


Cho dù vẻ ngoài có tinh xảo đến mấy thì nó cũng chỉ là chiếc vòng tay bằng dây đỏ, không phù hợp với bộ lễ phục trên người cả hai cho lắm.


Tô Vân Thiều hỏi: “Ổn không đấy?”


“Có gì không ổn chứ?” Lôi Sơ Mạn mặc kệ, cậu ấy lắc chiếc vòng tay dây đỏ: “Tớ cảm thấy ổn là được, không cần phải quan tâm đến cách nhìn của người khác.”


Triệu Tình Họa khẽ vuốt những đường vân trên miếng ngọc: “Ngàn vàng cũng khó mà mua được sự yên lòng, có sự bảo vệ đồng thời của cái này và bùa bình an thì tớ có thể ngủ ngon hơn rồi.”


Không cần phải lo đến việc hở ra là thấy ma quỷ do yếu bóng vía nữa, hu hu hu!


Tần Giản nắm lấy tay phải của Bách Tinh Thần, sau đó cùng lắc lắc tay phải của mình, trên tay của cả hai cũng đeo miếng ngọc nhỏ được xâu bằng dây đỏ.


Nếu Tô Vân Thiều nhớ không lầm thì…: “Không phải hai cậu đã chọn miếng ngọc lớn sao?” Thậm chí còn chọn sợi dây đen giống nhau nữa.


Tần Giản tự hào ưỡn ngực: “Khi đeo thứ giống nhau, không cần phải nói thì người khác cũng biết chúng ta là cùng hội cùng thuyền.”


Lôi Sơ Mạn cầm lấy tay của Tần Giản, đặt chung lại với cổ tay của mình để so sánh: “Cậu chỉ có một sợi dây thôi, tớ và Họa Họa còn có cả hạt ngọc và hạt vàng, giống chỗ nào?”


Tần Giản trừng to mắt, không thể tin được hỏi ngược lại: “Tớ đường đường là một thanh niên trai tráng, bình thường chỉ có đeo đồng hồ thôi đấy! Nếu không phải đã thống nhất với nhau thì tớ muốn dùng dây đen hơn kìa, vậy mà cậu còn muốn thêm hạt châu vào vòng tay của tớ sao?”


Khi nói đến câu cuối thì cậu ta càng lớn tiếng, khiến cho những người khách ở gần đó cũng ngó nhìn sang.


Lôi Sơ Mạn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng có phải tớ bảo cậu đeo vòng tay đâu.”


Tần Giản hừ một tiếng, nuốt câu định nói “Chỉ có phụ nữ và tiểu nhân là khó dạy bảo nhất” xuống bụng.


Khi cuộc cãi vã giữa hai người họ kết thúc thì Bách Tinh Thần đã giải thích với Tô Vân Thiều: “Tham dự bữa tiệc thì phải mặc áo sơ mi và đồ vest, miếng ngọc lớn không thể để lộ ra ngoài được nên tụi tớ đã đổi thành vòng tay.”


Trên tay trái của Tần Giản và Bách Tinh Thần là đồng hồ, còn trên tay trái của Lôi Sơ Mạn và Triệu Tình Họa là chiếc vòng tay mỏng bằng vàng hồng. Tuy bốn người bạn mặc những bộ đồ vest và lễ phục có phong cách khác nhau, nhưng họ lại cùng đeo bùa ngọc nhỏ trên tay phải.


Sự gìn giữ này khiến trong lòng Tô Vân Thiều cảm thấy rất ấm áp, cô không khỏi nở nụ cười: “Cảm ơn các cậu.”


Tần Giản: “Giữa chúng ta còn phân biệt ai với ai sao? Làm gì mà phải cảm ơn?”


Lôi Sơ Mạn: “Nói cảm ơn thấy xa cách quá đi.”


Triệu Tình Họa: “Bùa bình an và bùa ngọc mà Vân Thiều cho bọn tớ giống như là một mạng sống khác của bọn tớ vậy, chút chuyện vặt này chẳng là gì cả.”


Bách Tinh Thần: “Bạn bè với nhau, đã đối xử chân thành thì không cần phải nói lời cảm ơn.”


Bốn người bọn họ và Tô Vân Thiều quen biết nhau vẫn chưa được một tháng, nhưng tình cảm của tuổi trẻ chính là trong sáng như vậy, chỉ cần cảm thấy hợp gu thì ai mà quan tâm đến thời gian bên nhau ngắn hay dài cơ chứ?


Tô Vân Thiều mỉm cười đáp lại, cô không nói cảm ơn nữa.


Ở phía đối diện, mẹ Tô đang vẫy tay ra hiệu cho cô đi lại.


Khi thấy Trần Tinh Nguyên đi vào cùng ba mẹ thì Tô Vân Thiều nói với Tần Giản: “Cậu đón tiếp Trần Tinh Nguyên giúp tớ nhé.” Sau đó cô đi về phía mẹ Tô.


Mẹ Tô kéo lấy Tô Vân Thiều, mỉm cười giới thiệu cô với một người phụ nữ mặc sườn xám: “Đây là Vân Vân, con gái mà tớ vừa mới tìm lại được, còn đây là bạn thân hơn hai mươi năm của mẹ, con gọi dì ấy là dì Hồng nhé!”


Từ vẻ mặt và thái độ có thể thấy được mẹ Tô thật sự rất thân thiết với dì Hồng.


Có khá nhiều phụ nữ đến dự bữa tiệc sinh nhật này, hầu hết họ đều mặc những bộ lễ phục hai dây cúp ngực kiểu Tây, chỉ có dì Hồng là mặc sườn xám xẻ cao, nụ cười nở trên môi, cả người tỏa ra khí chất dịu dàng, giống như một tiểu thư khuê các thời cổ đại vậy.


Tô Vân Thiều gật đầu và gọi: “Dì Hồng.” Khóe mắt của cô khẽ lướt qua chiếc vòng bên tay trái của dì Hồng.


Trong Dương Chi Bạch Ngọc hình sóng nước có những sợi máu đỏ tươi, màu đỏ rất thuần, không hề có chút tạp chất và vết nứt nào, đó là vật phẩm trân quý cực hiếm trong các loại ngọc: huyết ngọc.

___________________

Chương 115


“Ngoan.” Dì Hồng quan sát cẩn thận dung mạo của Tô Vân Thiều rồi quay sang trách mẹ Tô: “Lúc trước tớ đã nói Y Y không giống cậu rồi mà cậu cứ không tin, còn nói rằng con gái giống ba nhiều hơn. Nhìn này, Vân Vân giống y hệt cậu lúc còn trẻ luôn này!”


Tô Y Y và Phó Diệp cùng đi tới: “…”


Hệ thống: ????


Câu nói này nghe sao kỳ kỳ thế nhỉ?


Tô Y Y và Phó Diệp cười gọi dì Hồng, dường như không nghe thấy gì cả.


Dì Hồng “ừ” một tiếng đáp lại, sau đó tháo chiếc vòng huyết ngọc trên cổ tay ra: “Dì về vội nên không có chuẩn bị quà gặp mặt nào cả, chiếc vòng này xem như quà gặp mặt của dì cho Vân Vân đi.”


“Vậy sao mà được?” Mẹ Tô vội từ chối, bà thật sự không muốn nhận lấy: “Đây là thứ mà cậu đặc biệt mua lại với giá cao trong buổi đấu giá dùng để giữ gìn sức khỏe, nó có công dụng đặc biệt với cậu, nó quý giá quá, tớ không nhận được!”


“Con bé gọi tớ là dì đấy, quý giá cái gì?” Dì Hồng nắm lấy tay của Tô Vân Thiều, không đôi co nữa mà đeo chiếc vòng vào tay cô: “Vân Vân đã ở bên ngoài mười bảy năm, người làm dì này lại chưa từng chăm sóc lấy một lần, coi như lần này dì bù đắp hết cho cháu những món quà trong suốt mười bảy năm này đi.”


Chiếc vòng tay cũng đã đeo vào rồi nên mẹ Tô cũng không tiện bảo Tô Vân Thiều tháo ra trả lại, bà bất lực nhìn dì Hồng, giọng điệu chứa đầy sự quan tâm: “Cậu đấy, vật quý giá như vậy sao có thể tùy tiện tặng cho người khác cơ chứ?”


Điều này có nghĩa là bà đã chấp nhận rồi.


Tô Vân Thiều cười nói: “Cảm ơn dì Hồng.”


“Khách sáo gì chứ?” Dì Hồng nói: “Dì và mẹ của cháu đã lâu không gặp, muốn đứng đây tâm sự một chút, bọn trẻ các cháu tự đi chơi đi.”


Mẹ Tô tiếp lời: “Đi đi.”


Tô Vân Thiều cũng không quay đầu lại, quay người đi đến bên cạnh nhóm bạn của mình.


Tần Giản tò mò lại gần, vươn tay muốn đụng vào: “Trên đời này hiếm có huyết ngọc lắm nha, mau đưa tớ xem thử nào!”


“Đừng đụng vào.” Tô Vân Thiều “bộp” một tiếng đập tay Tần Giản ra.


Tần Giản hiểu rõ tính cách của cô nên vô cùng kinh ngạc, Lôi Sơ Mạn, Triệu Tình Họa cũng trợn mắt há mồm.


Bách Tinh Thần kéo kéo Trần Tinh Nguyên để ngăn ánh mắt của những vị khách khác.


Bách Tinh Thần nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”


Tần Giản cũng không cho rằng Tô Vân Thiều sẽ coi trọng một cái vòng tay làm bằng huyết ngọc tới nỗi không cho người khác đụng vào như thế, nếu vậy, khả năng còn lại rất nhanh đã sáng tỏ...


“Cái vòng tay này…” Có vấn đề?


Tô Vân Thiều khẽ gật đầu, thừa nhận suy đoán của bọn họ: “Tuyệt đối đừng đụng vào.”


Mọi người đồng loạt hít sâu một hơi, chỉ dám đảo mắt nhìn cái vòng tay huyết ngọc có vấn đề kia.


Tần Giản hơi cúi người, dùng âm thanh nhỏ nhất hỏi: “Nó bị gì vậy?”


Khách khứa gần như đã tới đông đủ, ba Tô đi lên khán đài, cầm micro lên, nói: “Cảm ơn mọi người hôm nay có thể tới đây tham dự tiệc sinh nhật của tôi, tôi vô cùng vinh hạnh…”


Tô Vân Thiều lắc đầu thể hiện bây giờ không phải là thời điểm tốt để nói chuyện, cô đứng thẳng lưng lên, khẽ nhấc váy, từng bước từng bước một đi lên sân khấu.


“Người ở bên cạnh tôi, chính là con gái thứ hai của nhà họ Tô, vì lý do ngoài ý muốn mà trước đây phải lưu lạc bên ngoài, Tô Vân Thiều…”


***


Từ sau ngày gặp mặt với Trần Tinh Nguyên, mỗi khi trời tối Chúc Dân Học đều mơ thấy một giấc mơ kỳ quái.


Ban đầu cậu ta cảm thấy chắc do ban ngày lo nghĩ gì nhiều nên đêm đến mới nằm mơ thấy cái đó.


Vì bị Trần Tinh Nguyên biết được chuyện cậu ta ngược đãi mèo, cho nên mới mơ tới chuyện lúc cậu ta ngược đãi mèo bị Trần Tinh Nguyên bắt gặp.


Thời gian dần dần trôi qua, nội dung trong giấc mơ càng ngày càng nhiều hơn, cũng càng ngày càng kỳ quái.


Một cô gái mặc váy đỏ xuất hiện trong mơ cứ bắt cậu ta học thuộc từ điển tiếng Trung đương đại và từ điển Oxford cao cấp. Trong giấc mơ, người này quy định mỗi ngày cậu phải học được bao nhiêu đó từ vựng, nếu không học thuộc sẽ bị trừng phạt.


Sao Chúc Dân Học có thể để tâm đến một giấc mơ cơ chứ?


Tối ngày thứ hai, cậu ta vừa mới ngủ thiếp đi đã nhìn thấy hai quyển từ điển biến thành ngọn núi lớn đè lên người, cảm giác như xương cốt toàn thân đều phát ra tiếng rôm rốp, lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị ép đến vỡ luôn.


Người phụ nữ dùng một chân giẫm lên đầu cậu ta, đôi môi đỏ mở rộng tới mang tai, để lộ ra hàm răng trắng hếu: “Dám xem lời nói của bà đây như gió thoảng qua tai à? Bà đây sẽ vặn đầu mày xuống làm trái bóng để đá!”


Chúc Dân Học còn đang cảm thán giấc mơ này vô lí quá thì chợt thấy người phụ nữ kia ngồi xổm xuống, hai tay nắm lấy đầu cậu ta, nhẹ nhàng vặn một cái, rồi bê lên giống như bê một quả dưa hấu.


Tiếp đó, một người đàn ông đeo kính và một người đàn ông đầu đinh đi tới, ba người bọn họ thật sự xem đầu cậu ta như trái cầu mà đá. Đầu cậu ta bị đá qua đá lại, đá đến nỗi mắt đau, tai đau, mũi đau, cái miệng thì hộc đầy máu tươi, đầu óc choáng váng đến hoa cả mắt.


Chúc Dân Học liên tục cầu xin tha thứ, rối rít van cha gọi mẹ, liên mồm nịnh hót rồi van nài.


Người phụ nữ giẫm lên đầu cậu ta, hỏi: “Có học hay không?”


“Học, tôi học!”


“Thật không?”


“Thật! Tôi lấy ba tôi ra thề!”


Người phụ nữ cười khẽ một tiếng: “Được thôi.”


Đứa con bị bạo lực gia đình lại lấy người ba tàn bạo của mình ra thề, quả thật là làm trò cười cho thiên hạ.


Không hiểu sao Chúc Dân Học lại nghe ra được trong nụ cười đó có chút châm biếm, trong đầu không hiểu là chuyện gì, đành phải khuất phục dưới uy quyền của người phụ nữ đó.


Đêm nay, cậu ta không chỉ học từ điển tiếng Trung và tiếng Anh, mà còn bị hai người đàn ông khác túm lấy, bắt học cả công thức vật lý và hóa học.

___________________

Chương 116


Giấc mơ thường vô nghĩa, có rất nhiều người sau khi tỉnh lại hầu như không nhớ được chuyện gì đã xảy ra, đâu thể nào giống như phim dài tập, mỗi ngày đều diễn tiếp kịch bản của tập tiếp theo chứ?


Chúc Dân Học lựa chọn việc xem nhẹ những chỗ vô lý trong giấc mơ của mình, ví dụ như những từ đơn và công thức cậu ta học trong mơ, nhưng sau khi tỉnh lại, ký ức vẫn vô cùng rõ ràng.


Cậu ta quên sạch sành sanh cảnh tượng đã thấy trong mơ, không để ý đến nhiệm vụ mà ba người đó giao cho.


Tối hôm đó, Chúc Dân học lại tiến vào giấc mơ.


Lần này cậu ta biến thành một con mèo, bị “Chúc Dân Học” tóm ở trong lòng bàn tay, trước ánh nhìn chằm chằm của bạn học và giáo viên toàn trường, “Chúc Dân Học” đi thẳng về phía bục kéo cờ.


Chúc Dân Học dự cảm có chuyện gì đó không lành, lập tức điên cuồng ra sức giãy dụa ở dưới tay “Chúc Dân Học”.


Cậu ta muốn trốn ra, muốn nói cho bạn học và giáo viên biết “Chúc Dân Học” đang tóm con mèo không phải là cậu ta. Nhưng bây giờ cậu ta đang là mèo, không nói được tiếng người, tất cả âm thanh phát ra đều là tiếng meo meo meo mà con người không hiểu.


Cậu ta càng giãy dụa, tiếng kêu càng thảm thiết hơn, “Chúc Dân Học” cười càng thêm dữ tợn, giống như muốn nói: Mày có giãy giụa thế nào đi chăng nữa cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay tao được đâu!


Một người một mèo đã ở trên bục kéo cờ.


Cậu ta bắt đầu hoảng sợ, kêu meo meo cầu xin tha thứ. “Chúc Dân Học” nghe được lại càng nở nụ cười đáng sợ hơn.


“Chúc Dân Học” đứng trên bục kéo cờ, ở ngay trước mặt bạn học và giáo viên toàn trường, hết lần này đến lần khác thẳng tay đập mạnh cậu ta xuống đất, dùng cây gậy quất vào đầu, vào bụng của cậu ta, dùng kéo cắt từng chiếc móng vuốt, từng khúc đuôi của cậu ta ra.


Đau, đau quá!


Cậu ta giãy dụa càng lúc càng yếu, tiếng kêu cũng dần nhỏ đi, mãi tới khi không thể kêu ra thành tiếng nữa, chỉ còn lại hơi thở hổn hển yếu ớt, mỗi một lần hô hấp cậu ta đều cảm thấy đau đến xé rách tim gan.


Tới lúc này, “Chúc Dân Học” vẫn không buông tha cho cậu ta, tiếp tục dùng cái kéo dính đầy máu và lông mèo kia, “xoạch xoạch”, cắt đi túi trứng của cậu ta.


“Meo méooo!” Cơn đau nhức kịch liệt ở bên dưới khiến Chúc Dân Học cuộn người lại, cậu ta muốn hét lên: Đừng tra tấn nữa, làm cho cậu ta một lần chết quách cho xong luôn đi!


Nhưng mà việc mới tới đây, làm sao mà kết thúc được.


Giống như mỗi khi cậu ta ngược đãi mèo, nhìn con mèo đang thoi thóp dùng ánh mắt khao khát nhìn cậu ta, hy vọng có thể được chấm dứt nhanh chóng thì cậu ta lại dừng tay, đứng bên cạnh trơ mắt nhìn con mèo đau đớn rồi từ từ chết đi.


Dưới bục kéo cờ, rất nhiều ánh mắt chứng kiến hiện trường “Chúc Dân Học” tàn nhẫn ngược đãi mèo, làm sao có thể không có phản ứng cơ chứ?


“Thì ra Chúc Dân Học là người như vậy sao?”


“Không ngờ cậu ta lại làm được chuyện như vậy với một con mèo đáng thương, đúng là biến thái mà!”


“Có chỗ dựa nên không sợ à?”


“Chụp lại đi, vạch trần cậu ta đi!”


“Tên quái gở ngược mèo! Tôi phải để toàn thế giới chửi rủa cậu ta!”


Bọn họ đang khiếp sợ, bọn họ đang quay hình, bọn họ đang vô cùng tức giận, nhưng lại không có một ai xông lên ngăn cản “Chúc Dân Học” tra tấn, hành hạ con mèo.


Đây không phải là chuyện bình thường.


Nếu nhìn thấy mèo bị ngược đãi thì đáng lẽ phải tiến tới ngăn cản, chứ không phải một mặt mắng cậu ta tàn nhẫn, một mặt lại đứng đó thờ ơ hóng chuyện.


Chúc Dân Học biết rõ đây chỉ là giấc mơ, tất cả đều không phải là thật.


Cậu ta muốn tỉnh lại, muốn thoát khỏi giấc mơ đáng sợ này, thoát khỏi sự tra tấn sinh lý và tâm lý của hiện tại.


Nhưng mà “Chúc Dân Học” lại cắt một phát.


Toàn bộ biểu tượng nam tính bị cắt bỏ, Chúc Dân Học đau tới nỗi không thể kêu lên thành tiếng, cũng không còn sức động đậy nữa.


Cậu ta muốn ngất đi nhưng thần trí lại vô cùng tỉnh táo. Cậu ta muốn chết quách cho xong nhưng hơi tàn vẫn kéo dài mà sống sót.


Không bao lâu sau, thị giác của Chúc Dân Học lại bị hoán đổi.


Cậu ta thấy trong tay mình cầm một cái kéo, con mèo trước mặt đã không còn hô hấp, mà tay kia của cậu ta vẫn còn đang cầm biểu tượng giống đực của con mèo.


“Tên súc vật ngược đãi mèo, đi chết đi!” Bỗng nhiên một tiếng hét lớn truyền tới.


Người phụ nữ mặc váy đỏ rống lên, khiêng một thanh đao lớn dài bốn mươi mét vọt tới, chặt đầu Chúc Dân Học xuống rồi quăng vào giữa đám người.


“Bạn học và giáo viên của trường Nhị Trung ơi, trận bóng đá bắt đầu nha!”


Đầu của Chúc Dân Học bị bạn học và giáo viên xa lạ có, quen thuộc có dùng làm bóng để đá.


Cứ thế cái đầu trơ mắt nhìn vẻ mặt hung tợn, ghét bỏ của bọn họ, nghe những lời oán giận, những tiếng chửi rủa căm tức.


“Đáng đời!”


“Cái loại người cặn bã như này nên chết sớm đi!”


“Giẫm xương cốt thành tro đi!”


“Giết vậy sớm quá, phải thiến trước rồi hẳn giết mới đúng!”


Chúc Dân Học nghĩ: Nếu chuyện cậu ta ngược đãi mèo bị lộ ra ngoài thì kết cục đại khái sẽ bị hàng chục nghìn người thóa mạ, hận không thể đâm chết cậu ta như thế này đúng không?


Có khi nào sẽ có người yêu mèo căm phẫn tới mức dùng chính cái cách mà cậu ta đã ngược đãi mèo để giết cậu ta y hệt như vậy không?


Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, khi cậu ta hoàn hồn lại, người phụ nữ cầm cái kéo cắt cắt trên không trung hai cái, liếc mắt nhìn nửa người dưới của cậu ta, lời ít ý nhiều hỏi: “Có học không?”


“Học!” Lần đầu tiên trong đời Chúc Dân Học khát vọng học tập đến thế.


Không phải vì được ba mẹ khích lệ, không phải vì được giáo viên tán thưởng, cũng không phải vì ghen ghét với bạn học, mà chỉ đơn thuần là… muốn được sống.

________________

Chương 117


Mười một giờ tối thứ hai, Tô Vân Thiều kéo Tô Y Y vào nhóm, Tô Y Y lại mời thêm Phó Diệp.


Thấy mọi người đã đầy đủ, Tô Vân Thiều bắt đầu cuộc gọi video.


“Mọi người vào hết chưa?”


Tần Giản là người đầu tiên nhận cuộc gọi: “Vào rồi đây, để tớ đi đổi tên nhóm đã.”


Từ khi Trần Tinh Nguyên gia nhập, tên nhóm vẫn luôn là “Nhóm chín người thám hiểm thần bí”, nhưng đêm nay lại có thêm hai người nữa, Tần Giản cảm thấy cái tên “Nhóm mười một người thám hiểm thần bí” quá khó nghe, vì thế đã đổi thành “Nhóm bạn thám hiểm thần bí”.


Nhóm cú đêm lần lượt tham gia.


Tô Y Y: “Chị, chị vẫn chưa ngủ ạ?”


Lôi Sơ Mạn: “Vân Thiều gọi video nhóm, hiếm có lắm đó nha.”


Bách Tinh Thần: “Có chuyện gì thế?”


Tần Sóc: “Các cô cậu thanh thiếu niên, thức khuya là không cao lên được đâu đấy.”


Chờ các thành viên trong nhóm có mặt đông đủ, Tô Vân Thiều mới lên tiếng: “Tớ liên lạc với mọi người là để thông báo về kết quả của việc xâm nhập vào giấc mơ của Chúc Dân Học.” Cô nói xong thì nhường lại màn hình cho ba người giấy nhỏ.


Tiếp đến, tất cả mọi người đều tập trung vào câu chuyện.


Ba con quỷ bọc bá bắt đầu kể lại lần đầu tiên nhập mộng vào đêm thứ bảy: ban đầu Chúc Dân Học vẫn vô cùng cợt nhả, khi bị bọn họ vặn đầu xuống rồi đá như quả bóng, cậu ta vẫn còn rất ngoan cố, ngoài ra bọn họ còn nói, đêm nay sẽ là trận chiến quan trọng nhất.


Khi nghe kể đến hai từ “bị thiến” kia, mấy thành viên nam trong nhóm cảm thấy dưới đũng quần thật lạnh lẽo, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.


Mặc dù tính chất việc Chúc Dân Học ngược đãi mèo mà chết cũng không biết hối cải này rất tồi tệ, nhưng thân là một người đàn ông, ở trong giấc mơ mà mất đi bộ phận quan trọng nhất của mình, chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đã biết bóng ma tâm lý lớn đến nhường nào rồi.


Hy vọng sau này vẫn có thể dùng được, A Di Đà Phật.


Sau khi báo cáo tình hình hiện tại, nữ quỷ ngẩng đầu lên nói: “Vân Thiều, mới có thế mà cậu ta đã sợ rồi, chị còn rất nhiều chiêu chưa sử dụng đến đâu, nhịn lại mà khó chịu luôn đấy.”


Nam quỷ đeo kính lên tiếng: “Chúng tôi đã bàn bạc qua, nhận thấy loại người ngược đãi động vật này nếu không thể bị trừng phạt bởi pháp luật hiện hành thì phải sáng tạo ra hình phạt độc đáo một chút.”


Nam quỷ đầu đinh tiếp lời: “Ba người chúng tôi chỉ có thể thâm nhập giấc mơ vào ban đêm, cơ thể của người giấy không có cách nào đi ra ngoài do thám tin tức được, đội phó Tần Sóc có thể châm chước một chút được không?”


Ba người giấy nhỏ chớp chớp đôi mắt tròn đen láy, nhìn vào màn hình với vẻ vô cùng mong đợi.


Nghĩ đến việc bọn họ còn đang tuổi xuân xanh mà đã bị lệ quỷ ám đến nhảy lầu, trong lòng Tần Sóc rất đồng tình, nhưng khi nghe ba người bọn họ vui vẻ kể lại chuyện đã thiến Chúc Dân Học như thế nào, anh lại cảm thấy việc này không được ổn cho lắm.


Trong lúc Tần Sóc còn đang do dự thì Tần Giản đã đồng ý: “Chuyện này thì có gì khó chứ?”


Cái Khiết cũng nói: “Em cũng sẽ tìm người hỏi thăm.”


Hứa Đôn: “Tên hành hạ động vật cần phải bị trừng phạt, em sẽ dốc sức tìm kiếm thông tin, phần còn lại thì làm phiền ba người rồi.”


Trần Tinh Nguyên cho rằng nếu Chúc Dân Học đã ngược đãi mèo, thì cũng có thể làm hại đến Đậu Đậu của cậu ấy, vậy nên cậu ta nhất định phải trả cái giá tương xứng, nhưng cậu ấy cũng cảm thấy Chúc Dân Học bị trừng phạt thật quá đáng thương, không kìm được mà đồng cảm một chút.


Những nếu những cách đó được sử dụng lên người khác, cậu ấy chắc chắn sẽ không đồng ý.


Trần Tinh Nguyên thầm nghĩ, thật ra mình cũng chẳng phải là người tốt gì cho cam.


“Để em lên diễn đàn hội yêu mèo hỏi xem, bên đó hẳn sẽ có nhiều người biết hơn.”


Phó Diệp: “Cả anh nữa.”


Việc học phụ đạo hay trừng phạt trong giấc mơ cũng không vi phạm pháp luật, cho nên Tần Sóc nhắm mắt làm ngơ, giả vờ như không nhìn thấy.


Anh là đội phó đội điều tra tội phạm của thành phố nên không thể đích thân tham gia, nhưng việc tiết lộ tin tức cho một người yêu mèo như Bộc Tử Duyệt ngược lại cũng không có vấn đề gì.


Cuộc gọi video nhóm vẫn tiếp tục, các thành viên thảo luận rất sôi nổi, chủ yếu là phân công cho mỗi người một phạm vi tìm kiếm thông tin cụ thể, để tránh lãng phí thời gian cho việc tìm thông tin bị trùng lặp.


Tô Vân Thiều không tham gia mà gửi một tin nhắn cho Tô Y Y: “Y Y, có tiện qua phòng chị không?”


Sau khi nhận được tin nhắn, Tô Y Y lập tức ôm lấy chiếc gối, chạy qua phòng bên cạnh.


Tô Vân Thiều vừa mở cửa thì thấy Tô Y Y mặc một bộ đồ ngủ, nhìn cô nở nụ cười e thẹn, ngón tay lo lắng siết chặt lấy cái gối.


“Em vào đi.”


Sau khi đóng cửa lại, Tô Vân Thiều gọi Tô Y Y ngồi lên giường.


Bốn người giấy nhỏ đang ngồi trên cửa sổ vuốt ve bé mèo cam, hệ thống cũng sáp lại gần, dùng những xúc tu dữ liệu của mình len lén sờ bé mèo vài lần.


“Y Y, quan hệ của mẹ và dì Hồng tốt lắm hả?”


Tô Y Y đáp: “Hai người họ quen nhau từ thời còn là sinh viên. Ba mẹ kết hôn sớm, dì Hồng còn tới làm phù dâu cho mẹ đó chị. Chồng của dì Hồng cũng là anh em tốt của ba, nhưng do vợ chồng họ sống ở nước ngoài quanh năm, ít khi trở về nên hai gia đình mới ít liên lạc.”


Mối quan hệ này thật phức tạp, nếu dì Hồng có vấn đề gì, ba mẹ Tô nhất định sẽ rất đau lòng, Tô Vân Thiều cảm thấy hơi nhức đầu.


“Dì Hồng đối xử với em thế nào?”


Tô Y Y nắm lấy một góc gối, vô thức vặn nó thành một chiếc bánh xoắn.


“Em thấy dì Hồng có hơi trọng nam khinh nữ, dì ấy đối xử với anh trai tốt hơn em, cùng là tặng quà, nhưng quà cho anh trai nhất định là những thứ mà anh ấy cần và yêu thích, còn quà cho em thì mười năm như một, đều là đồ trang sức. Không bàn đến giá trị của món quà ra sao, nhà của chúng ta cũng đâu thiếu chút tiền này, nhưng mà em cảm giác tấm lòng không bằng, dường như quà của em…”

__________

Chương 118


Dù sao dì Hồng cũng là người lớn, Tô Y Y ấp úng, không dám nói ra.


Tô Vân Thiều nói hết câu thay cô ấy: “Chỉ là tặng cho có lệ.”


“Đúng vậy!” Tô Y Y gật mạnh đầu, hai mắt sáng lên vì được chị gái tán thành, nhưng ngay sau đó cô ấy lại nhớ ra mối quan hệ giữa dì Hồng với ba mẹ mình, bất đắc dĩ mà lè lưỡi.


Tô Vân Thiều lại hỏi: “Dì Hồng đã tặng em bao nhiêu đồ?”


Tô Y Y vốn định giơ tay lên đếm thử, nhưng đột nhiên cô ấy nảy lên một ý nghĩ: Chị gái chưa từng qua phòng mình! Không thể bỏ lỡ cơ hội tốt như thế này được!


“Chị, hay là chị sang phòng em xem thử đi?”


“Được thôi.” Tô Vân Thiều xuống giường.


Tô Y Y ném chiếc gối lên giường rồi kéo Tô Vân Thiều về phòng mình, cô ấy mở hộp trang sức, chọn ra những cái mà dì Hồng đã tặng.


“Tất cả đều ở đây.”


Vòng tay ngọc trai, hoa tai bạch kim, còn có dây chuyền vàng hồng… Tổng cộng có hơn mười món, giá trị từ vài nghìn đến vài chục nghìn vạn.


Đều là trang sức thông thường, không món nào có vấn đề gì cả.


Tô Vân Thiều thắc mắc: “Thế dì ấy tặng anh trai những gì?”


Tô Y Y bắt đầu nhớ lại theo thứ tự từ đầu tới cuối, tuy không thể nhớ rõ nhãn hiệu và giá tiền, nhưng cô vẫn biết được đại khái là quà gì.


“Mũ, quần áo, thắt lưng, đồng hồ đều có tặng, nhưng nhiều nhất vẫn là giày thể thao. Hồi cấp hai anh trai thích đá bóng, cấp ba lại mê bóng rổ, nên giày thể thao rất nhanh hỏng, dì Hồng vẫn thường mua giày từ nước ngoài gửi về đây.”


Hộp trang sức của Tô Y Y rất lớn, tổng cộng có năm tầng, được sắp xếp ngăn nắp, phân thành từng loại rõ ràng.


Vàng, bạc, bạch kim, vàng hồng, ngọc trai, đá quý, ngọc thạch… Có đủ loại trang sức làm từ các chất liệu khác nhau, ít nhất cũng phải có đến cả trăm chiếc, căn bản không hề thiếu trang sức.


So với đủ loại đồ khác nhau tặng cho Tô Húc Dương, quà dì Hồng tặng Tô Y Y quả thật ít chu đáo hơn, nhưng cũng không thể nói rõ là vì sao.


Trong lòng Tô Vân Thiều thầm đọc câu “trọng nam khinh nữ” hai lần, cô cảm thấy quà gặp mặt của dì Hồng rất kì lạ.


“Y Y, em nghĩ vì sao dì Hồng lại tặng chị một chiếc vòng tay huyết ngọc?”


“Em không biết, nhưng em cũng thấy lạ.” Tô Y Y kéo Tô Vân Thiều ngồi xuống giường, đặt vào trong ngực Tô Vân Thiều một chiếc gối mềm.


“Thư mời tới dự sinh nhật ba đã được gửi đi từ hai tháng trước, chị cũng đã trở về được gần một tháng rồi, ba mẹ vẫn hay khoe con gái với bạn bè, cho nên không thể có chuyện dì Hồng không biết chị trở về được, vậy tại sao lại không chuẩn bị quà gặp mặt sớm hơn?”


Đây cũng là điều mà Tô Vân Thiều thắc mắc.


Một người dì quanh năm sống ở nước ngoài ít khi liên lạc, lại tặng cho con gái của bạn thân mà mình chưa từng gặp mặt một chiếc vòng tay trị giá mấy trăm vạn làm quà gặp mặt, điều này thật sự bình thường sao?


Nếu dì Hồng thật sự trọng nam khinh nữ, cô và Tô Y Y không phải đều là nữ sao, tại sao quà tặng cho hai người lại khác nhau?


Dì Hồng nói không kịp chuẩn bị nên đã tháo chiếc vòng huyết ngọc trên tay ra làm quà, nhưng Tô Vân Thiều luôn cảm thấy người này đã có sự chuẩn bị từ trước.


Nói đến vòng huyết ngọc, Tô Y Y mới nhận ra hai bên cổ tay của Tô Vân Thiều đều trống không: “Chị, chị không đeo vòng à?”


Cô ấy quay người lại, mở hộp trang sức của mình ra, tìm mấy cái lắc và vòng rồi thử từng chiếc lên tay Tô Vân Thiều: “Vòng tay ngọc trai rất đẹp, vòng tay vàng hồng cũng khá ổn, hay là mỗi ngày chị đeo một cái đi?”


Tô Vân Thiều lắc đầu: “Chị không thích những thứ này.”


Câu nói vừa dứt, Tô Y Y đang hưng phấn lập tức đơ người luôn.


Cô ấy giật mình, chợt nhận ra những thứ trong chiếc hộp trang sức khổng lồ này đều là do ba mẹ và Phó Diệp tặng, nếu bây giờ đưa cho chị, liệu có bị xem là khoe khoang không, như kiểu: Xem này, những thứ mà em có, chị đều không có!


Tô Y Y vội vàng cất hết mấy chiếc lắc và vòng tay đi, cũng không kịp sắp xếp lại cho đẹp mà chỉ tùy tiện nhét vào rồi đóng lại.


“Để hôm sau em đi mua với chị, chúng ta mua loại cho chị em… à không, cho cặp đôi luôn!”


Tô Vân Thiều nhìn động tác mạnh bạo của Tô Y Y với trang sức, chợt nhận ra có lẽ lời mình nói đã gây hiểu nhầm.


“Chị là thiên sư, vì vậy những thứ đeo trên người phần lớn đều được làm từ gỗ đào, gỗ hoè hoặc là gỗ lôi kích, chỉ sử dụng trong một số trường hợp đặc biệt thôi, vì vậy nếu không cần thiết, chị sẽ không đeo đồ trang sức.”


“Dạ?” Tô Y Y ngây người, thì ra cô ấy lại hiểu lầm rồi!


“Vậy có nghĩa là em không thể đeo mấy món đồ giống chị đúng không ạ?”


Tô Vân Thiều: “???”


“Từ nhỏ em đã rất hâm mộ những chị em nhà khác, bọn họ có thể đội mũ, đeo cài tóc y hệt nhau, đi ra ngoài mọi người vừa nhìn đã biết ngay họ là chị em, trước đây chị có tặng em cái này…”


Tô Y Y sờ vào miếng ngọc trước ngực, giọng càng lúc càng nhỏ, nghe còn có chút tủi thân: “Em còn tưởng chị cũng đeo một cái.”


Tô Vân Thiều: ???


Đấy là lý do mà em muốn mua trang sức đôi với chị sao?


Kiếp trước Tô Vân Thiều vốn là trẻ mồ côi, cô không có em gái nên cũng không biết phải cư xử với em mình thế nào cho đúng, vậy thì cứ thuận theo ý muốn của em ấy đi.


“Chị có lấy được một thanh gỗ lôi kích từ chỗ của đào yêu nhỏ, có thể làm thành mộc bài rồi dùng dây đỏ xâu thành một cái vòng tay, em muốn làm thành kiểu gì?”


“Em muốn cái của mình khắc tên chị!” Tô Y Y lao vào vòng tay của Tô Vân Thiều, Tô Vân Thiều giữ thăng bằng tốt nên Tô Y Y không bị ngã xuống mà thuận lợi nằm trên đùi của Tô Vân Thiều, cô ấy dùng gối ôm để che đi gò má và hai lỗ tai đang nóng lên của mình.

€___/__________

Chương 119


Tô Vân Thiều vốn muốn nói “Đó là bùa hộ mệnh làm cho em, tốt nhất là nên ghi tên của mình.”, nhưng thấy Tô Y Y lại cẩn thận thò đầu ra, dáng vẻ như sợ bị cô từ chối nên đã thay đổi câu trả lời.


“Được.”


Nội tâm Tô Y Y lập tức gào thét: “Aww, có vòng tay tình nhân… a không, vòng tay chị em rồi!!!”


“À, chị quên mất một chuyện.” Tô Vân Thiều vỗ đùi Tô Y Y, ra hiệu cho cô ấy mau ngồi dậy.


Hai chị em lại trở về phòng của Tô Vân Thiều.


Tô Vân Thiều lấy một miếng ngọc ở trong bàn đọc sách ra: “Đây là của Phó Diệp, em đưa cho anh ấy đi.”


Tô Y Y chớp chớp mắt, ngơ ngác nhận lấy.


Cô cứ tưởng Tô Vân Thiều không thích Phó Diệp nên mới cố tình gạt anh ấy ra, không ngờ chị mình đã có sự chuẩn bị từ trước.


Tô Vân Thiều biết cô ấy đang nghĩ gì nên mới nói: “Trước khi em bỏ anh ấy thì vẫn phải bảo vệ chứ.”


Bởi vì câu nói này, Tô Y Y ngẩn người trở về phòng, hoàn toàn quên mất mình mang gối sang là để nhân cơ hội ngủ lại ở đây, lúc này cô cũng quên mang về luôn.


Đã mười hai giờ, Tô Y Y ôm lấy chiếc gối mà Tô Vân Thiều vừa ôm, lăn qua lăn lại trên giường, đầu óc hưng phấn tột độ, không cảm thấy buồn ngủ chút nào, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười hắc hắc kỳ dị.


Hệ thống không cam lòng: “Sao chỉ có tôi là không có bùa ngọc?!”


Tô Y Y: ???


“Hệ thống như cậu, trừ tôi ra, ma quỷ nào mà nhìn thấy cậu, đòi bùa bình an để làm gì?”


Hệ thống: “...”


Tô Vân Thiều ôm gối sang, đứng bên ngoài định gõ cửa: “???”


********************


Bởi vì câu nói của Tô Y Y mà Tô Vân Thiều đã từ bỏ ý định trả gối lại.


Cô quay người trở về phòng của mình.


“Hệ thống” gì mà chỉ có mỗi Tô Y Y có thể nhìn thấy còn những người khác thì không, đến cả quỷ cũng không nhìn thấy được?


Bùa ngọc của Tô Y Y cũng không có phản ứng gì, cái gọi là “hệ thống” cũng không làm hại đến em ấy, ít nhất thì hiện tại là không.


Như vậy thì nó có mục đích gì?


Nghe có vẻ như “hệ thống” này muốn có bùa hộ mệnh, không biết cô có thể làm giao dịch với nó được không...


Tô Vân Thiều cảm nhận được trách nhiệm nặng nề của một người chị gái, không chỉ bảo vệ em gái mình mà còn phải chú ý đến vị hôn phu lớn hơn con bé bốn tuổi, đồng thời còn phải đề phòng cái “hệ thống” không biết từ đâu chui ra này.


Không cách nào phân thân ra được, cô thực sự rất muốn có thêm một con quỷ để sai khiến.


“Cạch!”


Đào yêu nhỏ dùng cả tay và chân nằm bò ở trên cửa sổ như một con ếch, khuôn mặt tròn vo dán chặt vào kính cửa sổ, trông vô cùng quỷ dị.


“Tô Vân Thiều ~ Tôi chán quá à~ Đến chơi với tôi đi ~”


Tô Vân Thiều: “...” Đường đường là một đào yêu mà lại làm ra hành động có cảm giác quỷ dị như vậy, cô cũng phục rồi.


Đã mười hai giờ, người trong nhà không ngủ thì cũng đang chuẩn bị đi ngủ, không thể để đào yêu nhỏ cứ hú hét loạn xạ như vậy ở bên ngoài được.


Tô Vân Thiều mở cửa sổ ra ôm đào yêu nhỏ vào, dán bùa yên tĩnh lên cửa, đảm bảo dù có gây ra tiếng động gì đi nữa thì cũng sẽ không có âm thanh nào lọt ra khỏi phòng.


“Ánh trăng đêm nay rất tốt, cậu không tu luyện sao?”


“Tu luyện cả ngày rồi, nhàm chán lắm.” Đào yêu nhỏ ngã xuống chiếc giường mềm mại của Tô Vân Thiều, đôi chân nhỏ mũm mĩm của cậu ta cứ chốc chốc lại giẫm lên đùi của Tô Vân Thiều một cái, giẫm thêm vài lần, còn giẫm đến vô cùng thích thú.


Lúc này mèo cam nhỏ cũng nhảy lên giường bắt chước đào yêu nhỏ giẫm chân qua lại trên đùi Tô Vân Thiều, nó mới giẫm được mấy cái đã có thể bắt được nhịp với đào yêu.


Tô Vân Thiều cũng cạn lời: “...”


“Chân của tôi không phải là nơi để cho hai người giẫm lên!”


Đào yêu nhỏ hồn nhiên giẫm đến quên mình quay đầu qua “Chậc chậc!” một tiếng rồi ôm lấy mèo cam nhỏ nghe không hiểu tiếng người, sau đó chiếm luôn cả một cái gối, chẳng mấy chốc đã ngủ say đến nỗi nằm phè bụng ra ngáy khò khò.


Tô Vân Thiều tìm một tấm thảm nhỏ đắp lên cho đào yêu nhỏ và mèo cam nhỏ, cô quyết định hai ngày nữa sẽ đi tìm mấy bé mèo đang ở chỗ Chúc Dân Học, hỏi xem chúng có muốn đầu thai hay không rồi tranh thủ thời gian tiễn chúng đi.


Quỷ trú ngụ trong nhà càng ngày càng nhiều, đào yêu nhỏ lúc thì học theo quỷ, lúc thì học theo mèo, một ngày nào đó cậu ta quên cách làm yêu như thế nào thì phiền phức lắm.


Trước khi đi ngủ, Tô Vân Thiều gửi cho Tần Sóc một tin nhắn: “Sáng mai đến nhà em lấy bùa.”


Sáng sớm hôm sau, Tô Vân Thiều ra ngoài chạy bộ buổi sáng thì nhìn thấy xe của Tần Sóc đã đậu ở cổng.


Tô Vân Thiều đưa bùa bình an với bùa nói thật mà mấy ngày nay cô đã dành chút thời gian để vẽ bỏ vào trong một cái túi đưa cho Tần Sóc: “Như thường lệ, tiền cứ để ở chỗ anh.”


Tần Sóc làm động tác OK, nghiêng người bỏ cái túi ra ghế sau, thuận miệng hỏi: “Em tính mua nhà ở đâu?”


Ban đầu Tô Vân Thiều cũng chỉ nổi hứng mà hỏi thôi, cô chỉ có chút xíu tiền làm sao cô có thể nghiêm túc suy nghĩ chuyện mua nhà được chứ?


“Em chưa nghĩ tới nữa, anh có đề nghị gì không?”


“Anh thì có thể có đề nghị gì chứ?” Tần Sóc là một người làm được bao nhiêu thì ăn hết bấy nhiêu, hoàn toàn không có hứng thú với chuyện quản lý tài chính và đầu tư.


“Anh chỉ cảm thấy tiền của em đặt ở chỗ anh, nóng đến phỏng tay, muốn em nhanh chóng lấy nó đi mà thôi.”


Tô Vân Thiều cũng không muốn làm phiền Tần Sóc mãi: “Em sẽ cố gắng hết sức.”


Buổi trưa, đoàn người ngồi ăn cơm trên ghế lô trong nhà ăn, vừa ăn vừa trò chuyện bằng video nhóm.


Chỉ trong buổi tối hôm qua, cộng thêm buổi sáng hôm nay mà họ đã dò la ra được không ít người ngược đãi động vật.

______________

Chương 120


Hầu hết những người đó đều không hài lòng với cuộc sống của mình nên trút hết lên thân thể của những động vật nhỏ, cũng có một số kẻ biến thái làm vậy chỉ vì muốn nhìn thấy bộ dạng thê thảm của những con vật đáng thương.


Người cực kỳ yêu mèo như Trần Tinh Nguyên là người tức giận nhất: “Tớ thực sự không biết đầu óc của những kẻ đó đã biến thái đến mức nào mà lại có thể nghĩ đến việc ném những con vật nhỏ bé này vào máy giặt!”


Hứa Đôn cũng được mở rộng tầm mắt: “Tớ cứ tưởng ngược đãi động vật nhỏ chỉ là đánh đập, ai ngờ bọn họ còn nhổ móng, nhổ răng, đốt tàn thuốc, đốt lửa, giật điện… Thực sự không thể tưởng tượng được bản chất của con người lại có thể ác độc đến như vậy!”


Phó Diệp bổ sung thêm một tin tức chưa ai từng nghe: “Bên anh còn nghe nói có người đặc biệt ra ngoài vào ban đêm chạy dí theo chó mèo hoang để bắn phi tiêu, coi chúng là mục tiêu di động miễn phí nữa!”


Người nhạy cảm như Triệu Tình Họa nghe mà rớt nước mắt, vẻ mặt của Lôi Sơ Mạn thì tràn đầy tức giận, cô cũng an ủi Triệu Tình Họa, Cái Khiết ở bên cạnh thì liên mồm văng tục chửi lấy chửi để, hình tượng bông trắng nhỏ yếu ớt cứ thế một đi không trở lại.


Tô Y Y nghe vậy cũng khó chịu nói: “Chị, loại người này tuyệt đối không thể bỏ qua! Chửi bọn họ là cầm thú còn sỉ nhục hai chữ cầm thú nữa đấy!”


Tô Vân Thiều gật đầu: “Nếu đã xác nhận bọn họ có hành vi ngược đãi động vật rồi thì gửi hình ảnh và cả tình tiết liên quan cho tớ.”


Mục đích của việc miêu tả tình huống cụ thể là để khống chế mức độ trừng phạt, có thể ăn miếng trả miếng nhưng không thể trừng phạt quá mức được.


Tần Giản có chút lo lắng: “Vân Thiều, trong nhà cậu chỉ có ba con quỷ, theo phạm vi điều tra ngày càng rộng của tụi tớ thì những người ngược đãi động vật cũng ngày một nhiều hơn, bọn họ có thể làm hết không?”


Hỏi xong, hình ảnh ba con quỷ học bá bận rộn đến nỗi lo cái này mất cái kia đã hiện lên trong tâm trí của cậu ấy.


“Giá như chúng ta có thêm mấy con quỷ để sai khiến...” Bách Tinh Thần thấp giọng lẩm bẩm, điều này lại vừa khéo trùng hợp với ý nghĩ của Tô Vân Thiều.


Quá nhiều việc phải làm mà số quỷ có thể dùng lại quá ít, đây là tình thế khó khăn nhất của cô trong lúc này.


Tần Giản: “Vậy thì chúng ta cần phải hỏi thăm thêm xem nơi nào có tin đồn nháo quỷ, nói chung càng ồn ào càng nguy hiểm thì càng có thể giúp Vân Thiều đỡ bận hơn.”


Đề xuất này được mọi người nhất trí tán thành.


Trần Tinh Nguyên cứ do dự mãi, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình bấy lâu nay: “Chị Vân Thiều, chị có thể đến nhà em xem thử một chút được không?”


Tô Vân Thiều nhìn chằm chằm Trần Tinh Nguyên một hồi, tướng mạo của cậu ấy thể hiện người nhà vẫn mạnh khỏe, cũng không có hao tiền tốn của hay nguy hiểm xui xẻo gì.


“Cậu muốn biết nguồn gốc sát khí trên người mình?”


Trần Tinh Nguyên gật đầu rồi lại lắc đầu, không đợi Tần Giản hỏi đã nói: “Từ khi chị bảo chó mèo cũng có thể biến thành quỷ, em đã nghi ngờ tiếng mèo kêu thảm thiết đánh thức em giữa lúc tự sát có thể là Đậu Đậu của em. Em muốn gặp lại em ấy, cảm ơn em ấy vì đã bảo vệ em, để em ấy có thể đi đầu thai sớm và có thể gặp được một chủ nhân vừa tốt vừa có trách nhiệm hơn em.”


Việc Chúc Dân Học ngược đãi mèo là sự thật không thể chối cãi, vậy thì phải có câu hỏi đặt ra cho nguyên nhân cái chết của Đậu Đậu.


Giả sử Đậu Đậu bị Chúc Dân Học ngược đãi đến chết, có thể là do nó lo lắng chủ nhân của mình có một người bạn hai mặt như vậy cho nên nó luôn đi theo bên cạnh để bảo vệ chủ nhân.


Cũng vì nguyên nhân này mà Đậu Đậu nhìn thấy được ác quỷ đang bám lên người Trần Tinh Nguyên để tự sát, không biết nó đã làm cách nào mà cứu được cậu ấy.


Tô Vân Thiều không thấy được quỷ hồn của mèo sư tử ở bên cạnh Chúc Dân Học, vì vậy cô không chắc chắn suy đoán trên có đúng hay không.


“Được, tối nay đi ngay.”


Các thành viên trong nhóm không điều tra về những người ngược đãi động vật thì cũng điều tra về tin đồn nháo quỷ, còn cô có việc riêng phải làm nên không tham gia vào hoạt động lần này.


Nhà họ Trần và nhà họ Tô ở trong cùng một tiểu khu, một nhà phía bắc, một nhà phía nam, diện tích của tiểu khu khá lớn, còn có hai cửa lớn nam bắc có thể ra vào cho nên Tô Vân Thiều chưa từng gặp qua Trần Tinh Nguyên.


Ở gần như vậy, Tô Vân Thiều ăn cơm tối ở nhà xong rồi mới đi qua, Trần Tinh Nguyên đã đợi sẵn ở cửa ra vào.


Lúc này, mặt trời đã xuống núi, quỷ hồn đã có thể ra ngoài đi lại.


Con mèo sư tử trắng muốt được dùng làm ảnh đại diện Wechat cách Trần Tinh Nguyên không xa, nó yên tĩnh ngồi xổm ở đó.


Âm khí và sát khí trên người con mèo vẫn chưa được thu lại hoàn toàn, cho nên nó tự giác cách xa chủ nhân, duy trì một khoảng cách không làm tổn thương đến chủ nhân.


Tình huống rõ ràng như thế, Tô Vân Thiều cũng không cần đi vào nhà họ Trần để xem xét nữa.


Cô đi tới một nơi kín đáo hơn rồi mở một ra mắt Âm Dương tạm thời cho Trần Tinh Nguyên, để một người một mèo âm dương cách biệt có thể gặp lại nhau.


Khi nhìn thấy Đậu Đậu một lần nữa, bao nhiêu lời nói mà Trần Tinh Nguyên đã tốn không biết bao nhiêu thời gian nghĩ sẵn trong đầu, lúc này lại không thể thốt ra được một chữ.


Bộ lông của Đậu Đậu trắng như tuyết, càng khiến cho tất cả vết thương trên người nó lộ ra rõ ràng hơn, nhìn bằng mắt thường cũng biết là bị người ta dùng roi hành hạ, chứ không phải ngã chết như lời nói của Chúc Dân Học.


Trần Tinh Nguyên rất muốn tiến tới ôm lấy Đậu Đậu, nhưng thấy trên người Đậu Đậu có nhiều vết thương như vậy thì lại không dám chạm vào, tự trách mà tát cho bản thân hai cái thật mạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #truyen