Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

girl rules |shasha-gorya| - trans (4)

author: anynomous
chapter: 5/? (chưa end)
link gốc: https://archiveofourown.org/works/60899746

bn dch chưa có s đng ý ca tác gi. mình đã xin phép ri, nhưng nếu tác gi sau này reply không cho phép thì mình s g chap xung

--------

CHAP 4: BẤT KỲ ĐIỀU GÌ HƠN THẾ NÀY

Những ngày sau đêm đó bên Shasha, Gorya không thể ngăn mình cảm nhận được sự thay đổi của cảm xúc — những thứ mà nàng không ngờ tới.

Shasha vẫn tiếp tục nhịp sống thường ngày của mình — tán tỉnh bất kỳ ai cô gặp, tham gia tiệc tùng, và sống tự do như thể chẳng có gì xảy ra. Trong khi đó, Gorya lại mắc kẹt giữa việc cố gắng đẩy cảm xúc của mình ra xa và việc thừa nhận rằng có lẽ, chỉ có lẽ thôi — nàng muốn nhiều hơn là một đêm ngẫu hứng và thoáng qua với Shasha. Thế nhưng, nàng lại tự thuyết phục bản thân rằng mình ổn với mối quan hệ hiện tại.

Đó chỉ là một đêm bốc đồng và thoả mãn sự trống trải bên trong. Không lời hứa hẹn, không kỳ vọng. Chỉ đơn giản là hai con người đáp ứng nhu cầu và khát khao của nhau, không ràng buộc gì cả.

Ít nhất thì đó là điều Gorya luôn tự nhủ.

Thế nhưng, khi mỗi ngày trôi qua, Gorya bắt đầu phá vỡ chính những nguyên tắc của mình. Nàng đã ở lại lâu hơn bình thường, đôi khi đến tận chiều, tận hưởng cảm giác thoải mái trong ngôi nhà của Shasha.

Dù vậy, nàng vẫn giữ chặt cảm xúc của mình, dựng lên những bức tường kiên cố. Nàng rất giỏi trong việc đó — xây dựng hàng rào, tạo khoảng cách giữa bản thân và bất kỳ điều gì có thể khiến nàng tổn thương.

Gorya không muốn để bản thân bị cuốn đi theo những cảm xúc một lần nữa, nhất là bởi một người như Shasha.

Có những buổi sáng, nàng rời đi lặng lẽ, trước khi mặt trời lên hẳn, tâm trí rối bời và trái tim quá dè dặt để trao đi thêm bất cứ điều gì.

Nàng đã học được bài học đó từ Prim — và nàng sẽ không phạm sai lầm tương tự lần thứ hai.

Nếu nàng không để mình quan tâm, sẽ dễ dàng bảo vệ bản thân hơn.

Nhưng điều mà Gorya không biết là Shasha đã bắt đầu nhận ra sự vắng mặt ấy, những lần rời đi im lặng ấy, cách mà Gorya rời khỏi mà chẳng nói lời nào.

Bề ngoài, Shasha không tỏ ra bận tâm. Bề ngoài, điều đó chẳng hề ảnh hưởng gì đến cô. Shasha vốn dĩ đã quen với việc mọi người đến rồi đi.

Thế nhưng, mỗi lần Gorya rời đi, từng chút một, một cảm giác thắt chặt lại trong lồng ngực cô.

Đôi khi bàn tay của Shasha bất giác muốn đưa ra, muốn níu lấy tay Gorya để ngăn nàng rời đi, nhưng cuối cùng vẫn không làm gì cả. Những lời "Đừng đi." cứ quanh quẩn trong tâm trí cô, nhưng chưa một lần thoát ra khỏi miệng.

Cô cố gắng phớt lờ nó, phớt lờ những cảm giác này. Nhưng càng phớt lờ, mỗi lần Gorya ra đi lặng lẽ, khoảng trống trong lòng cô lại càng lớn thêm — một sự trống trải mà cô không thể lý giải được.

Chẳng phải cô vốn không tìm kiếm điều gì sâu sắc hơn sao?

Rốt cuộc thì ngay từ đầu, Gorya và cô đã thỏa thuận rõ ràng rằng họ không muốn bất cứ thứ gì nghiêm túc.

Vậy mà, giữa hai người dường như đã có một sự thay đổi ngầm, nhẹ nhàng nhưng rõ rệt trong không khí.

Một đêm nọ, cả hai lại cùng xuất hiện trong một bữa tiệc khác. Tiếng nhạc vang dội, hòa cùng dòng người đang cuốn xoáy quanh họ. Khung cảnh hỗn loạn như mọi khi, với những cơ thể đang nhảy múa, những tiếng cười đùa, và những ánh mắt tán tỉnh rải rác khắp nơi.

Shasha như cá gặp nước, lướt qua đám đông một cách duyên dáng. Đôi mắt cô ánh lên sự nghịch ngợm khi bắt gặp Gorya. Nhưng lần đầu tiên kể từ khi mối quan hệ này bắt đầu, Gorya dường như không để ý đến cô.

Ánh mắt cô đành đảo qua đám đông một vòng để tìm kiếm điều gì đã thu hút đi sự chú ý của Gorya, và rồi Shasha khựng lại khi nhìn thấy họ.

Prim và Bambi.

Họ đang ở cùng nhau — cười đùa, trò chuyện thân mật đến mức khiến Gorya cảm thấy khó chịu. Một cơn đau nhói xuyên qua lồng ngực nành, khiến việc hít thở trở nên khó khăn hơn.

Dù nghĩ rằng mình đã buông bỏ Prim, nhưng hình ảnh họ ở cạnh nhau, trông tự nhiên đến thế, lại khiến Gorya nhớ đến những gì nàng từng theo đuổi suốt nhiều tuần liền — và những gì nàng đã mất đi, hoặc chính xác hơn là những gì nàng chưa bao giờ có được.

Ý nghĩ về Prim bên cạnh người khác, đặc biệt là với Bambi, khiến cơn ghen tuông trào dâng trong lòng Gorya. Nàng quay mặt đi thật nhanh, cố gắng gạt bỏ nó ra khỏi tâm trí.

Nhưng trước khi kịp bình tĩnh lại, Shasha đã nhận ra.

Đôi mắt tinh tường của cô ấy dễ dàng bắt được sự thay đổi trong biểu cảm của Gorya, căng thẳng hiện rõ qua từng chuyển động.

"Có chuyn gì à?" Shasha hỏi, giọng trêu chọc nhưng đầy tò mò, như thể đã biết sẵn điều gì đang làm Gorya khó chịu.

Gorya cố gắng che giấu cảm xúc, nở một nụ cười gượng gạo. "Không có gì."

Shasha không tin, nhưng cô không ép buộc. Thay vào đó, cô tiến lại gần hơn, sự hiện diện của cô khiến Gorya như bị bao trùm.

"Nếu," Shasha ngừng lại, đôi môi cong lên thành một nụ cười đầy ẩn ý, "... nếu em đang tìm mt s phân tâm, ch luôn sn sàng giúp mà."

Cô nghiêng người, vừa đủ để cơ thể họ khẽ chạm nhau, giọng nói trầm thấp, mời gọi.

Lúc ấy, Shasha giống như ánh trăng — rực rỡ và vững vàng giữa bầu trời đêm, sự hiện diện của cô dễ dàng xoa dịu bất kỳ ai trong quỹ đạo của mình.

Gorya khựng lại trong giây lát, và ngay lập tức tâm trí nàng như được thiết lập lại. Cơn ghen tuông, sự tổn thương — tất cả như tan biến khi trước mắt là Shasha đang dồn toàn bộ sự chú ý vào nàng.

Cách Shasha chạm vào nàng, sự dịu dàng trong những cử động của cô, khiến Gorya tạm quên đi những gì nàng vừa thấy.

Shasha bước đến gần hơn, ánh mắt cô ánh lên vẻ tinh nghịch.

"... Em có th," Shasha mỉm cười, nhướng mày, "... hôn ch ln na, nếu em cn quên đi mi th"

Gorya mở môi định nói gì đó, nhưng tim nàng đã đập loạn lên trước lời đề nghị.

Shasha — sự táo bạo và thái độ tự do của cô — khiến Gorya như được giải thoát khỏi những gánh nặng cảm xúc của chính mình.

"Ch đêm nay thôi," Shasha thì thầm, ánh mắt lấp lánh. "Ch s li là kiu người ca em."

Sáng hôm sau, Shasha tỉnh dậy khi ngửi thấy mùi đồ ăn sáng thơm nức lan tỏa khắp phòng.

Những khung cửa sổ thường đóng kín sau những đêm tiệc tùng như tối qua giờ đây được mở ra, ánh sáng mặt trời tràn ngập căn phòng.

Cô rời khỏi giường và bước vào bếp, nơi Gorya đang đứng, quay lưng về phía cô, bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

Shasha tựa người vào khung cửa, lặng lẽ quan sát Gorya di chuyển trong bếp. Như thể cơ thể nàng dường như đã quen thuộc với mọi ngóc ngách nơi này.

Shasha bước đến, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai Gorya, khiến nàng hơi bất ngờ.

Lúc nào em y cũng m áp...

Shasha nghĩ, vòng tay ôm nhẹ lấy Gorya. Nụ cười hiện hữu trên gương mặt cả hai.

"Chào bui sáng," Gorya khẽ nói.

"Chào bui sáng," Shasha đáp, giọng vẫn còn ngái ngủ. Cô khẽ vuốt nhẹ làn da của Gorya, cảm nhận từng giây phút yên bình ấy.

Cái ôm đó có vẻ là một cử chỉ đơn giản giữa những người từng qua đêm với nhau. Nhưng đối với Gorya, nó lại mang một ý nghĩa sâu sắc.

Nàng cảm nhận được sự ngọt ngào trong mỗi cử chỉ của Shasha, và điều đó làm cô sợ hãi.

"Đng làm thế na," Gorya khẽ cứng người lại, giọng lạnh nhạt.

Shasha phớt lờ, giả vờ như không hiểu. Cô buông tay nhưng vẫn giữ dáng vẻ nghịch ngợm. "Ti sao? Ch thy d thương mà."

Không nhận được phản hồi, Shasha cười khẽ và kéo Gorya lại gần, ép sát vào lưng nàng.

"Vì," Gorya tiếp tục nấu ăn, giọng bình thản, "em đã nói là đng đ mi th đi xa hơn mà."

Shasha nghiêng người, môi khẽ chạm vào tai Gorya, giọng thì thầm: "Ch thích s th thách mà."

Giữa họ có điều gì đó đang thay đổi. Một điều mà cả hai đều không dám đối mặt, nhưng cũng không thể phủ nhận.

Gorya không còn chắc chắn về chính mình nữa.

Bữa sáng tiếp tục trong yên lặng, chỉ có tiếng dao dĩa chạm vào đĩa vang lên trong không khí. Gorya cố gắng giữ vẻ bình thản, nhưng nàng có thể cảm nhận ánh mắt của Shasha vẫn dõi theo mình, như muốn đọc từng suy nghĩ đang xoáy trong tâm trí nàn.

Cuối cùng, Shasha là người phá vỡ sự im lặng.

"Em thường như thế này sao?" Cô hỏi, giọng nhẹ nhàng nhưng có chút thăm dò.

Gorya ngước mắt nhìn lên, đôi lông mày nhíu lại vì câu hỏi bất ngờ. "Như thế nào?"

Shasha nghiêng đầu, nụ cười bí ẩn hiện lên trên gương mặt. "Gi khong cách. Dng lên nhng bc tường. Đy người khác ra xa."

Gorya mím môi. "Em ch làm nhng gì cn thiết."

"Cn thiết?" Shasha nhướn mày, ánh mắt sắc sảo nhưng không có vẻ gì là buộc tội. "Hay là em đang s hãi?"

Lời nói đó khiến Gorya khựng lại. Trái tim cô nàng nhanh hơn, nhưng nàng nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh.

"Em không s gì c," Gorya nói, giọng cứng rắn.

Shasha chỉ nhìn cô, nụ cười dần biến mất. "Đó ch là điu em mun tin."

Câu nói ấy làm Gorya cảm thấy như bị bóc trần, như thể Shasha nhìn thấu những gì nàng đang cố giấu đi. Nhưng thay vì phản ứng, nàng chỉ lặng lẽ đứng dậy, dọn dẹp đĩa thức ăn của mình.

"Chúng ta đã rõ ràng ngay t đu," Gorya nói khi quay lưng lại với Shasha. "Em không tìm kiếm gì hơn nhng gì ta đang có hin ti"

Shasha đứng dậy, chậm rãi bước đến gần Gorya.

"Có tht không?" Cô hỏi, giọng trầm thấp, đầy ý tứ. "Vy ti sao em vn li? Ti sao em làm ba sáng cho ch? Ti sao em li khiến mi th tr nên... thân thuc đến vy?"

Gorya không trả lời.

Shasha tiến thêm một bước, đến khi khoảng cách giữa họ chỉ còn vài centimet. Cô nghiêng người, ghé sát tai Gorya, giọng nói như một lời thì thầm đầy mê hoặc:

"Em nói em không mun gì hơn... nhưng cơ th em nói khác."

Gorya siết chặt tay quanh chiếc đĩa. Nàng biết mình không nên để những lời đó làm mình lung lay. Nhưng sự thật là — Shasha nói đúng.

Mỗi lần nàng nói rằng mình sẽ không dính dáng gì hơn, mỗi lần nàng cố dựng lên bức tường phòng thủ, Shasha đều phá vỡ chúng dễ dàng, chỉ bằng một cái chạm, một ánh nhìn.

"Em có th ri đi bt c lúc nào," Shasha nói tiếp, giọng dịu dàng nhưng đầy thách thức. "Nhưng em vn đây. Ti sao vy, Gorya?"

Gorya quay lại, ánh mắt gặp thẳng ánh mắt của Shasha.

"Vì ch là điu d dàng."

Shasha chớp mắt, hơi bất ngờ trước câu trả lời đó.

"Ch không cn em phi ha hn gì. Ch không đòi hi em phi cho nhiu hơn. Ch ch... có mt đây."

Trong giây lát, Shasha im lặng. Câu trả lời đó là điều cô không mong đợi.

"Vy sao?" Shasha nghiêng đầu, nụ cười trở lại, nhưng lần này, có chút gì đó buồn bã.

Cô bước lùi lại, tạo khoảng cách giữa họ, ánh mắt vẫn không rời khỏi Gorya.

"D dàng..." Shasha nhắc lại, như đang nếm thử từng chữ.

Cô gật đầu chậm rãi, nụ cười giờ đây mang sắc thái khác — không còn nghịch ngợm, mà là một nỗi buồn sâu kín.

"Vy thì..." Shasha cất lời, giọng nhẹ như gió thoảng. "Nếu em nghĩ ch là điu d dàng như thế... em nên ri đi."

Gorya giật mình trước những lời đó.

"Em không th có c hai, Gorya," Shasha nói tiếp, ánh mắt sắc bén. "Em không th va gi ch li, va c gi cht trái tim em như thế."

Gorya không biết phải nói gì.

"Vy nên..." Shasha tiến thêm một bước về phía cửa, rồi dừng lại, quay lại nhìn Gorya một lần cuối. "Em chn đi."

Và rồi cô rời đi, để lại Gorya đứng đó, trái tim nặng trĩu với những cảm xúc mà nàng không còn có thể chối bỏ nữa.

----
tình hình rất là tình hình rằng có lẽ tác giả drop bộ này gòiii, gần 1th và chap tiếp theo chưa xuất hiện🥰

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro