Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Không thể cứu vãn

Đèn trong phòng vẫn mở, Kim Taehyung ôm hai bàn tay của Min Yoongi, hắn tựa trán lên đôi bàn tay cậu.

"Đã nói là đến Paris cùng nhau mà...Sao lại không đợi anh chứ?"
 
Ánh nắng chiều thu chiếu rọi qua khung cửa, Min Yoongi mơ màng tỉnh lại. Bên cạnh không có ai, chỉ có một mình cậu trơ trọi giữa căn phòng bệnh rộng lớn.

Min Yoongi thở ra, cậu đã nghĩ hắn sẽ ở ngay bên cạnh như lần trước. Là cậu ảo tưởng rồi!

Cơn đau từ phía dưới truyền lên một cách đột ngột. Cậu nhăn nhó nhìn xuống cái chân bị thương. Nơi đó được băng bó một cách cẩn thận, chỉ là mỗi khi cử động cậu đều sẽ cảm thấy rất đau.

Min Yoongi nhớ như in khoảnh khắc Kim Taehyung bắn vào chân cậu chỉ để chứng minh rằng cậu không quan trọng với hắn. Lúc đó cậu đã tuyệt vọng biết bao nhiêu, hắn làm sao có thể hiểu?

Tiếng gõ cửa từ tốn vang lên. Min Yoongi chỉnh lại tư thế ngồi.

"Vào đi ạ!"

Ryeo Seo Yeong đẩy cửa bước vào trong, câu đầu tiên chính là hỏi han tình trạng sức khỏe của cậu.

"Cậu đã đỡ hơn chưa?"

"Tôi ổn rồi, cảm ơn. Cậu có bị thương ở đâu không?"

Ryeo Seo Yeong mỉm cười lắc đầu. Quả thật cô nàng thân thể lành lặn, nếu có đau thì cũng chỉ có đau lòng.

"Mục đích hôm nay đến đây thứ nhất là thăm cậu. Thứ hai là để nói lời từ biệt."

"Từ biệt? Cậu lại định đi đâu sao?"

"Đúng vậy! Tôi ở Paris khá lâu rồi, rất muốn đến những nơi khác, rất muốn ngắm nhìn quang cảnh thế giới, rất muốn thưởng thức mỹ vị nhân gian."

Min Yoongi bật cười, Ryeo Seo Yeong cũng cười theo. Câu từ cô nói là đùa, nhưng lời từ biệt là thật.

"Cậu đã tìm được điểm dừng chân chưa?" Một câu nói mang hàm ý rõ ràng.

"Hmm tôi muốn đi nhiều nơi lắm. Nhưng có lẽ sẽ tới Madrid trước. Còn 'điểm dừng chân' mà cậu nói tôi chưa có ý định tìm đâu."

"Tôi mừng vì cậu cảm thấy vui vẻ." Đây là lời thật lòng của Min Yoongi.

Ryeo Seo Yeong cười nhạt.

"Có những chuyện phải quên đi mới có thể sống tốt, cũng có những người nên từ bỏ để bản thân vui vẻ hơn." Cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói. "Lần này đi có lẽ rất lâu mới quay trở lại Hàn Quốc. Tôi mong khi về có thể thấy cậu cùng anh ấy tay trong tay mỉm cười với tôi."

"Tôi e là không thể rồi." Min Yoongi cười chua xót.

"Mâu thuẫn" mà cậu không muốn kể cô cũng đã tường tận rồi, chỉ là cô không có lời lẽ nào để khuyên nhủ cậu.

Im lặng một lúc lâu, Ryeo Seo Yeong mới thở ra.

"Min Yoongi, cậu đừng có ý nghĩ hận anh ấy. Anh ấy không hề nợ cậu bất cứ thứ gì. Sung túc cậu có năm tám tuổi cũng là cha mẹ nuôi của cậu cướp từ anh ấy, mạng của cậu cũng là anh ấy cứu. Kim Taehyung chưa từng nợ cậu. Ngược lại, cậu mới chính là người nợ anh ấy."

"Cũng đừng hiểu lầm hành động Taehyung bắn cậu, suy nghĩ một chút sẽ liền hiểu được tâm ý của anh ấy."
.
.
.
.

Đã là nửa đêm, Kim Taehyung rón rén bước vào phòng, nhẹ nhàng kéo chăn cho Min Yoongi, vuốt ve mái đầu cậu, sau đó lẳng lặng ra ngoài.

Min Yoongi từ từ mở mắt, cậu biết Kim Taehyung không dám đối diện với cậu. Kể từ đêm đó cả hai chưa hề có một cuộc nói chuyện thẳng thắn nào, ai cũng khó xử. Làm sao có thể buông? Nhưng làm sao có thể tiếp tục giữ?

Jung Hoseok đặt vé máy bay về Hàn khi Min Yoongi đã bình phục. Cậu hỏi anh Kim Taehyung không về cùng sao. Anh có chút buồn bảo rằng Kim Taehyung sẽ đi chuyến bay sau.

"Yoongi, Taehyung vẫn rất thương em."

Cậu không trả lời anh, mắt đăm đăm hướng về tầng mây trắng sau cửa sổ máy bay, lén lút rơi nước mắt.

Min Yoongi không thể trở về nhà của Kim Taehyung, nhà cũ lại cho người khác thuê, nên Jung Hoseok giúp cậu tìm một căn hộ trong khu chung cư khá cao cấp. Tiền nhà tháng đầu anh thanh toán cho cậu, Min Yoongi hứa cậu sẽ vừa học vừa làm để trả lại anh. Jung Hoseok chỉ cười dịu dàng, xoa đầu cậu như thói quen và bảo rằng không cần.

Một tháng không gặp nhau, mùa thu đã qua được một nửa. Min Yoongi ban ngày đi học, ban đêm đi làm, cật lực kiếm tiền. Cuộc sống của cậu khác đi nhiều, không còn được người nuông chiều yêu thương, không còn được người ôm vào lòng mỗi khi đêm về, không còn được hôn lên môi người mỗi khi giận nhau. Mỗi ngày trôi qua vô cùng nhạt nhẽo, đến mức Min Yoongi chẳng cảm nhận được cậu đang sống.

Một ngày như mọi ngày, cậu tan làm khi con phố đã bớt đèn. Lê bước chân nặng nhọc tiến về phía căn hộ của mình, cậu thấy bóng dáng cao lớn đang ngất ngưởng trước cửa căn hộ.

Min Yoongi hít một hơi sâu, tiến lên phía trước, mặc kệ người kia, mở khóa vào nhà. Cánh cửa đóng được một nửa liền bị cản lại. Kim Taehyung không tỉnh táo nhìn cậu, lực đạo mạnh mẽ đẩy cửa bước vào trong.

Cửa vừa được đóng lại cả người cậu đã bị dồn vào tường. Một tay Kim Taehyung cầm lấy cổ tay cậu, tay kia ôm lấy eo. Hơi thở chứa đầy mùi rượu phả ra khiến Min Yoongi rùng mình, rụt cổ né tránh.

Hắn áp sát, ngậm lấy vành tai cậu. Chiếc lưỡi điêu luyện lướt một lượt qua tai nhạy cảm khiến cơ thể cậu run lên. Kim Taehyung di chuyển xuống, hôn lấy cánh môi đang run rẩy của Min Yoongi. Ban đầu là chậm rãi, sau đó là nhanh dần. Vẫn là chiếc lưỡi không xương đó lùng sục khắp khoang miệng cậu. Kim Taehyung luyến tiếc dứt ra, kéo cậu vào lòng ôm thật chặt.

Min Yoongi để mặc hắn ôm. Cậu biết bản thân không cách nào thoát ra khỏi cái ôm chặt cứng như gọng kìm của hắn, và thâm tâm cậu cũng không nỡ rời ra.

Hơi thở nóng rực của Kim Taehyung ở ngay hõm cổ mẫn cảm của Min Yoongi. Cậu không chịu được liền đẩy hắn ra. Kim Taehyung bị khước từ cảm thấy không hài lòng, nhíu mày nhìn cậu thật lâu.

Ngay khi Min Yoongi định rời đi thì liền bị Kim Taehyung đẩy ngã ra sofa. Hắn nằm đè lên, nhắm cổ cậu mà cắn mút. Cậu kêu lên vì đau, hắn vẫn không ngừng cắn. Ba cúc áo đầu tiên bị hắn kéo bung, để lộ ra vùng ngực trắng hồng. Kim Taehyung buông tha cho cổ cậu, lại tiếp tục hôn cắn vùng ngực. Min Yoongi cong người ôm lấy hai vai hắn, trong không khí tràn ngập mùi tình dục, giọng nói khàn khàn cùng hơi thở gấp gáp của cậu  càng kích thích hắn hơn.

"Taehyung...đừng đi quá giới hạn..."

Kim Taehyung bế thốc cậu lên. Vì chuyển động đột ngột, cậu vội vàng ôm lấy hắn để giữ thăng bằng.

Giọng Kim Taehyung trầm đục, cả người Min Yoongi run lên một đợt.

"Phòng ngủ ở đâu?"
.
.
.
.

Min Yoongi gối đầu lên tay Kim Taehyung, hắn ôm lấy cậu từ đằng sau, an tĩnh chìm vào giấc mộng. Kim Taehyung chỉ đơn giản là ôm lấy cậu và ngủ cả đêm.

Cậu đã tỉnh dậy từ sớm, suy nghĩ gì đó rất lâu. Cậu xoay người đối diện với hắn. Nhìn khuôn mặt góc cạnh đẹp trai đó tim không khỏi có chút rung động. Ngón trỏ cậu nhẹ nhàng vuốt sống mũi cao của Kim Taehyung, say mê ngắm nhìn.

Rất lâu sau Min Yoongi mới rời mắt của người kia, hôn nhẹ lên môi hắn rồi toan đứng dậy rời đi. Chỉ là chưa bước được xuống giường đã bị người ấn nằm ngược xuống.

Kim Taehyung chống hai tay bên cạnh Min Yoongi, từ trên nhìn xuống cậu. Hắn hôn lên trán, lên mắt cậu, nhỏ giọng thì thầm.

"Anh nhớ em! Mỗi giây mỗi phút đều nhớ em, Yoongi. Đừng đi đâu cả, quay về bên anh, được không em?"

Min Yoongi nhìn hắn đau lòng cũng không kìm được quặn thắt trong tâm can.

"Giữa chúng ta không cách nào quay trở lại như trước kia, không thể cứu vãn, anh à..."

Kim Taehyung như bị ngàn nhát dao đâm vào tim, tuyệt vọng nhìn cậu. Hắn hôn lên môi cậu lần nữa, để lại một câu đầy kiên định trước khi rời đi.

"Chúng ta rồi sẽ trở về như trước kia, nhất định."

Kim Taehyung đau đớn, Min Yoongi cũng khổ tâm không kém. Họ chính là đang giày vò nhau trong bi thương không lối thoát!

_____

mấy pà đoán cái kết sẽ như nào:>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taegi