Chương 3 - Một bữa cơm trưa
Tôi không ghét trẻ con, nhưng tôi đã có ngoại lệ đầu tiên của mình. Tôi muốn đập cậu ta một trận rồi quăng xuống biển cho cá ăn, hoàn thành uỷ thác và quay về.
Nói vậy, kỳ thực tôi cũng không ghét cậu ta đến cỡ đấy. Nếu tôi ghét cậu ta thì tôi đã chẳng cần giúp cậu ta.
Liệu tôi đang trông đợi điều gì ở cậu ta nhỉ?
[...]
Tôi pha một tách cà phê, vừa mở máy pha vừa nghĩ lại những gì mình mới nghe thấy.
Mong ước của cậu ta là tìm được mong ước cho mình. Cậu ta không biết mình mong ước điều gì và cũng chả biết nên mong ước điều gì. Tôi có lẽ nên cảm thông cho cậu ta nhưng tôi nghĩ mình không thể cảm thông cho một người vừa mới nhờ mình giết chính họ được.
Tôi nên đưa cho cậu ta thứ gì? Điều gì sẽ làm cậu ta thoả mãn? Tôi không biết tại sao mình phải chăm lo cho một đứa trẻ xa lạ, nhưng tôi biết tôi không muốn giết cậu ta mà chưa khiến cho cậu ta thoả lòng.
Để cảm xúc cá nhân vào công việc là chuyện không nên, có lẽ ngay từ đầu mọi chuyện đã sai rồi. Sai lầm lớn nhất của cuộc đời tôi chính là tôi đã nghe đứa trẻ này nói chuyện. Ngay từ lúc cậu ta mở miệng, đáng lẽ tôi phải đánh ngất cậu ta rồi quẳng cậu ta vào bìa rừng nào đấy và khoá cửa bảy ngày để giải trừ chướng khí chứ không phải để cậu ta đòi uỷ thác tôi làm việc và giờ là vào hẳn nhà của tôi.
Tôi ngửi thấy mùi khét. Nó không thể phát ra từ cốc cà phê trên tay tôi. Tôi nhìn sang căn bếp của tôi, tôi muốn đánh cậu ta vì căn bếp của tôi.
Cậu nhóc chín tuổi kia đang bắc ghế và nấu một cái gì đó bằng chảo và bếp nhà tôi. Tôi hoan nghênh tinh thần của những đứa trẻ biết tự lập sớm, nhưng tôi không hoan nghênh tinh thần đó trong việc phá bếp của một người mà mình mới gặp lần đầu. Tôi tiến đến tắt bếp và xách cổ cậu nhóc ra khỏi chiếc bếp đang khóc than cho số phận mình kia trước khi tình hình tồi tệ hơn.
"Ê này thả tôi xuống! Anh làm gì vậy hả! Tôi đang làm chuyện cực kỳ quan trọng đó!" Cậu nhóc giãy dụa liên tục, khác hẳn với lúc tôi túm gáy mèo. (Tôi tưởng cậu ta sẽ giống mèo chứ)
Trong tầm nhìn của tôi, một đống bầy nhầy những nguyên liệu đã không còn rõ hình thù, cháy đen và nham nhở đang dính chặt lên mặt chảo được quảng cáo là chống dính. Tôi biết điều đó nghĩa là gì.
Bữa trưa nay phải ra ngoài ăn rồi.
[...]
Cậu nhóc lẽo đẽo theo bước chân tôi. Có vẻ nhiêu đó là chưa đủ khiến tôi phiền, cậu ta còn tiếp tục lải nhải bên tai tôi nữa.
"Anh đi đâu thế? Đi ăn à? Mình ăn ở chỗ nào á? Mà tôi có nấu rồi còn gì, anh không định ăn nó sao? Tôi chắc chắn nó sẽ ngon mà! Uổng công tôi coi anh là người tốt mà anh không thèm ăn món tôi nấu. Nhưng mà chúng mình định đi ăn gì nhỉ? Nè nè, tôi nghe nói có món gì mới ở cái tiệm bánh đoạn Mototachi á. Giờ mà anh dẫn tôi đi ăn thì sướng phải biết! Hay anh định ăn chỗ nào anh quen à? Món anh thích chăng? Nếu anh thích chắc là tôi cũng thích đó! Anh cứ giữ bí mật thế làm tôi nóng lòng muốn biết ghê. Anh vui tính thiệt đó!"
Tôi không ghét trẻ con, nhưng tôi đã có ngoại lệ đầu tiên của mình. Tôi nhìn ra cảng biển mà chúng tôi đi qua. Tôi dùng năng lực của mình và trông thấy tôi đập cậu ta một trận rồi quăng xuống biển cho cá ăn, hoàn thành uỷ thác và quay về. Ý hay thật, ước gì tôi làm thế. Ít nhất điều đó cũng giữ cho tôi đủ bình tĩnh để tiếp tục nghe cậu ta nói.
"Anh biết không, tôi có thử treo cổ á. Tôi thấy cách đó là phổ biến nhất luôn nên thử nó nhiều nhất đó. Nhưng thế quái nào tôi treo cổ nhiều quá nên da cổ tôi dày hẳn lên, giờ tôi ngủ trong khi treo cổ cũng được nữa. Hay anh thử giết tôi bằng cách siết cổ tôi xem có hiệu quả được không?"
"Ài, đói quá, tôi muốn ăn cua đóng hộp. Hồi trước tôi có thử thanh cua nhưng tôi đã phải hối hận về nó. Thanh cua là kẻ thù của những người yêu cua, tôi anti thanh cua. Đồ giả không xứng đáng có tên trong danh sách món đã được tôi tiêu hoá!"
"Xem cảnh hoàng hôn chỗ nào thì ổn ha? Cảnh hoàng hôn đúng là hết sảy. Tôi cảm thấy bình tâm mỗi khi được ngắm nó, anh cũng phải thử ngắm đi. À mà màu tóc anh với hoàng hôn có vẻ giống nhau đấy, hay tôi để nguyện ước cuối cùng của mình là được nắm một khóm tóc của anh trước khi chết nhé? Cảm giác nắm một phần của hoàng hôn hẳn sẽ vui lắm!"
Một lần nữa, tôi thấy mình ném cậu ta xuống biển.
[...]
Cậu ta tiếp tục lải nhải kể cả khi tôi đang ăn. Tuy nhiên, tôi không thể lắng nghe cậu ta được vì tôi phải tập trung cho bữa ăn của mình (Tôi không biết tại sao trước đó tôi lại lắng nghe mấy chuyện vô lý cậu ta kể nữa). Tôi có nhắc cậu ta nhưng cậu ta phớt lờ nó, nên tôi phải bỏ mặc cậu ta.
Suất ăn của tôi là một đĩa cà ri theo kiểu phương Tây. Cơm được trộn với sốt cà ri, thêm một quả trứng sống lên trên và ăn với tương. Tôi định gọi cho cậu ta một suất y vậy nhưng cậu ta chê đồ cay nên tôi đành gọi một suất cà ri ngọt. Cà ri không được cay lắm nhưng tôi cũng lười hỏi vì tinh thần của tôi đã hao hết sau khi nghe cậu ta nói như cái máy bên tai. Quá đáng hơn là cậu ta còn xúc thử một miếng từ đĩa của tôi và chê lấy chê để sau khi uống hết sạch cốc nước của tôi, nhưng tôi không thể so đo với một người muốn chết được.
Kỳ thực tôi cũng không ghét cậu ta. Nếu tôi ghét cậu ta thì tôi đã chẳng cần giúp cậu ta. Cậu ta cư xử một cách khó chịu nhưng cậu ta có vẻ giữ một khoảng cách và giới hạn nhất định với tôi. Cậu ta nói một đống thứ và làm chúng hỗn loạn tới mức người nghe không hiểu gì, giống như cố ý muốn người ta chê mình phiền và không đếm xỉa đến cậu ta nữa.
Tôi nhận ra điều đó, dù tôi lại làm ngược lại với điều cậu ta mong muốn. Liệu tôi đang trông đợi điều gì ở cậu ta? Có lẽ tôi muốn biết đằng sau ánh mắt vô hồn kia là thứ gì, rằng tôi cảm giác cậu ta thực sự mong muốn một thứ nhưng cậu ta chẳng chịu mở lòng để nói ra. Tôi không muốn làm một kẻ tọc mạch xen vào chuyện riêng của cậu ta. Tôi chỉ nghĩ, nếu cậu ta nhờ tôi giúp, chí ít cậu ta nên thật lòng với tôi.
Chuyện này càng ngày càng sai thật rồi.
"À đúng rồi!" Cậu nhóc lấy một cái hộp thức ăn mà tôi để trong tủ bếp, kèm theo đó là cái đống bầy nhầy mà cậu ta đã làm bằng bếp của tôi, "Anh phải ăn thử đó! Tôi thử đồ của anh rồi nên anh cũng phải thử đồ của tôi!"
Cậu ta xúc một thìa đầy, giơ ra trước mặt tôi, "Tôi chắc chắn nó ngon luôn, không được từ chối nhó!"
"..."
Có điên cũng không có ai muốn nhét thứ hỗn hợp báng bổ thần thánh này vào miệng, đặc biệt là mùi khét từ những phần đã cháy đen đó nữa chứ.
"Ăn đi mà, tôi đã rất nỗ lực."
"Nguyện ước cuối cùng của tôi đó, anh nói sẽ giúp tôi mà, không phải sao?"
............................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................................
Tôi ăn thật.
Trừ những phần bị cháy ra, thì, nó cũng ngon.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro