6.1
Cái chết đối với bất cứ ai có lẽ luôn là điều đáng sợ. Người ta sợ cảm giác đau đớn, cũng sợ không thể một lần mở mắt nhìn ánh bình minh vương trên cành lá.
Càng sợ hơn thế giới này mất đi một sự tồn tại mà chẳng hề đổi thay. Chim vẫn hót rảnh rang, nước vẫn chảy róc rách, thời gian vẫn trôi tuồn tuột và con người vẫn phải sống và làm việc không phút nào ngơi nghỉ. Không có quá nhiều người luôn luôn ám ảnh đau buồn vì cái chết của một người. Sinh và tử là một lẽ tất yếu, nào có ai trường tồn không chết đây? Nếu có thì phải chăng là các vị Thần, người nắm giữ những sức mạnh siêu nhiên không giải thích được?
Hôm nay là ngày Odasaku tiếp nhận cái chết đã định sẵn. Anh có cảm thấy mất mát đau buồn không?
Có. Dĩ nhiên là có.
Ở kiếp trước anh hối hận vì không thể bước vào thế giới tăm tối của Dazai, kéo hắn khỏi vũng bùn lầy nhơ bẩn. Còn bây giờ, anh tiếc vì chẳng có dũng khí nói một lời yêu với hắn.
Có lẽ anh đã hiểu cảm giác của Ango khi ấy, anh không dám đòi hỏi thêm bất cứ điều gì ở Dazai.
Bởi vì mọi thứ có nói ra cũng không thể vãn hồi.
Dazai nằm cạnh anh. Hắn đang chìm sâu trong giấc ngủ, đôi mắt nhằm nghiền khiến cả gương mặt hắn trở nên trong trẻo pha lẫn chút ngây thơ. Anh mỉm cười dùng ngón trỏ di chuyển trên khuôn mặt của hắn. Hơi thở nóng ấm nhè nhè phả vào da anh. Làn da láng mịn mềm mại đó, lông mày lông mi gãi vào tay anh ngưa ngứa.
Odasaku cúi người, động tác gần như thành kính hôn lên mái tóc thiếu niên.
"Tạm biệt, Dazai."
Odasaku thầm thì, giọng nói của anh mơ hồ như có như không, lại như vọng về từ hàng ngàn năm.
Thình lình, Dazai mở mắt nhìn anh. Đôi mắt hắn vẫn ánh lên tia nhìn vời vợi sâu thẳm và rồi hắn dùng một tông giọng trầm khàn chất vấn.
"Anh định làm gì?"
Odasaku không nghĩ hắn tỉnh giấc sớm vậy. Anh vẫn giữ nguyên tư thế của mình, nhìn giống như đang ôm hắn vào lòng, tay đưa lên mái tóc rối của hắn mà vuốt ve không nỡ rời xa.
"Không gì cả. Dazai."
Dazai không hề chợp mắt.
Đêm hôm qua không có bất cứ vị Tử Thần nào tới quấy nhiễu hắn, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái. Hắn đã để lộ tên của mình ở Dương Thế, như gã Fyodor nói thì chắc chắn một loạt kẻ thù của hắn sẽ tới đây lấy mạng hắn đi. Nhưng trải qua một đêm yên bình sóng yên biển lặng khiến hắn còn bất an hơn.
Bất an. Một lần nữa cảm xúc khác lạ xuất hiện trong hắn. Phải chăng vì trái tim đang đập mạnh mẽ này đã khiến hắn đổi khác.
"Dazai, đi cùng tôi tới một nơi." Odasaku tách khỏi người hắn rồi rời giường. Anh nghiêm trang nhìn hắn và cười.
"Một nơi rất quan trọng."
...
Con hẻm vắng người thưa thớt đầy dư vị ẩm ướt đang ghi dấu bước chân của hai kẻ lữ hành. Dazai và Odasaku dừng chân. Dazai ngửa cổ lên nhìn tấm bảng sáng đèn ghi dòng chữ Lupin, chẳng hiểu sao khi ấy đầu hắn có chút ân ẩn đau.
"Đi nào, Dazai."
Hành lang nhỏ hẹp dẫn tới một quầy bar dài, nơi có một hai bartender đang làm công việc của họ. Tiếng vĩ cầm du dương. Ánh sáng vàng vọt phảng phất màu thời gian. Không gian cũ kỹ này, thiếu niên như thơ như hoạ hoà cùng cảnh sắc ấy khiến anh bỗng có chút bồi hồi không nhịn được mà xao động trong lòng.
"Tôi và Ango vẫn thường gặp nhau ở đây." Odasaku dẫn cậu ngồi xuống ghế. Còn bản thân thì ngồi bên cạnh cậu rồi gọi hai ly rượu quen thuộc.
Anh không muốn nói về những chuyện xa xưa nữa. Anh chỉ muốn lưu giữ lại một chút khoảnh khắc của hai người ở một nơi đã từng gắn bó thân thuộc. Hoặc ít nhất là anh chẳng muốn phải có thêm một nỗi tiếc hận nào nữa.
Dazai nhìn người ta pha chế rượu, rất im lặng. Thực ra hắn muốn nói gì đó, gì cũng được, nhưng hắn không thể thốt ra bất cứ lời nào. Cổ họng hắn như có một cục xương mắc ngang khiến hắn nghẹn ứ không thở được.
"Còn nhớ lúc đầu gặp mặt là cậu không ngừng lải nhải với tôi đấy, bộ dáng của cậu khi đó khiến tôi cảm thấy vô cùng phiền phức."
"..." Dazai nhận lấy ly rượu từ bartender. Hắn ngắm nhìn chất lỏng sóng sánh trong chiếc ly, tay xoay xoay viên đá lạnh lẽo.
Odasaku nhìn động tác của hắn, ngừng một chút rồi nói tiếp.
"Cậu nói rất đúng. Tôi không có tí cảnh giác nào với một kẻ không rõ lai lịch. Nhưng mà, cậu là Dazai mà."
Thế nên, cảm giác thân thuộc đã dẫn dắt anh.
Vị rượu đăng đắng khiến Dazai nhăn mày lè lưỡi ra. Hắn đặt ly rượu xuống rồi quay sang Odasaku.
"Anh rốt cuộc muốn làm gì?"
Biểu hiện từ sáng tới giờ của Odasaku rất kỳ quặc, anh hôn tóc hắn còn nói lời tạm biệt với hắn, khiến nỗi bất an của hắn càng sâu đậm thêm. Những điều li biệt như thế còn quá sớm để nói ra. Hắn thăm dò.
"Odasaku, anh cũng nói chúng ta sống cuộc đời của riêng mình, không nhắc tới quá khứ nữa." Dazai nắm chặt bàn tay mình. "Tôi đã nói anh yên tâm thì tôi sẽ làm được."
Dù hắn gặp anh không lâu, nhưng cảm giác thân thuộc và thấu hiểu không hề giả dối. Odasaku là người duy nhất có thể nhìn thấy hắn trong bộ dáng tàng hình của Tử Thần, là kẻ duy nhất hắn với tay đến từ trong đêm tối vô tận. Cho dù hắn chẳng nhớ gì về quá khứ nữa.
Odasaku là người duy nhất trên thế gian này thật sự đi tìm hắn, là người đã sợ hãi mà nghĩ rằng hắn đã bỏ đi mất rồi. Là người đã gọi tên hắn, ôm lấy thân thể lạnh như băng ấy mà vỗ về. Anh không thương hại hắn.
Vậy còn hắn, kẻ sắp lấy đi linh hồn của anh có thương hại lấy anh hay không?
"Dazai, nếu như bắt buộc phải chết, tôi muốn chết ở đây, quán bar này."
Đôi mắt của Dazai có chút thẫn thờ. Nhưng cũng rất nhanh, hắn nhận ra gì đó bất thường.
"Anh biết tôi định làm gì sao?"
"Tôi đã nhớ ra mọi thứ. Dazai, tất cả mọi thứ giờ đã sáng rõ như ban ngày."
Odasaku cười hiền. Anh vươn tay chạm tới đôi mắt cậu.
"Tôi..."
Yêu cậu.
...
Đâu chỉ Dazai quên hết quá khứ, Odasaku cũng không khác gì cả. Một người đã bước lên đường Sinh hay đường Tử thì chẳng có cơ hội có được quá khứ. Anh đã chẳng mảy may nhớ đến cuộc gặp gỡ định mệnh với hắn ở Địa Ngục. Dazai đã đánh một ván cờ hiểm hóc. Và trong đó hắn cũng là một quân cờ mà thôi.
Dazai đã đem sức mạnh của mình ra trao đổi với Mori, hắn sẽ tuân theo lệnh của lão, không thể khước từ bất cứ mệnh lệnh nào. Mori hoán đổi thân phận của hắn và Ango bằng Đá sinh mệnh. Cũng chính lúc ấy, hắn phát hiện ra Đá sinh mệnh là một viên đá toàn năng.
Thực ra khi hắn và Odasaku chạm tay lên Đá sinh mệnh, không hề có chữ Sinh nào được hiện ra. Dazai nhìn chữ Thần to rõ in trên hòn đá mà thầm cảm thấy số mệnh như đang trêu ngươi hắn. Và thế là, hắn một lần nữa đánh cược.
Một cuộc trao đổi tiếp theo đã diễn ra, và lần này chỉ có hai người biết.
Hắn và Odasaku.
Hắn đã dùng cả sinh mạng của mình để đánh đổi.
Để thay đổi con đường dành cho người chết, Tử Thần sẽ phải tiếp tục làm công việc của mình cho tới khi nhiệm vụ được giao tới là gặp đúng người đó và chết đi. Khi hắn nói ra câu đó. Đá sinh mệnh thật sự đã phát ra luồng ánh sáng màu xanh.
Odasaku bước lên đường Sinh. Hắn sẽ sống cho tới khi Đá sinh mệnh giao cho hắn nhiệm vụ lấy đi linh hồn của anh. Tức là, để Odasaku được sống tiếp ở Dương Thế, hắn định sẵn sẽ phải chết.
Odasaku lúc ấy đã hỏi hắn, vì sao lại làm như vậy? Anh có gì đáng để hắn hy sinh cả mạng sống của mình?
Hắn lúc ấy đã trả lời thế nào?
Nếu như khi gặp lại anh còn có thể nhớ ra tôi là ai, tôi nguyện sẽ trở thành con người một lần nữa, từ bỏ vị trí Tử Thần, hồn phi phách tán.
...
Lời tác giả: Sắp hết rồi đó mọi người ơi~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro