4.1
Linh hồn không có trái tim.
Đó chỉ là một bản sao còn nguyên vẹn của người đã chết. Họ được dắt tới trước Đá sinh mệnh, giống như một cỗ máy tiếp nhận kết quả mà chẳng thể định đoạt số phận của mình. Ai ai cũng nghĩ nếu được chọn làm Tử Thần là một điều may mắn, được trường sinh bất tử chẳng lẽ không phải là vận may ư?
Phải, là vận may. Nhưng vốn dĩ Tử Thần không phải là một trò chơi may rủi. Khi con người thực sự lựa chọn làm kẻ dẫn dắt linh hồn thì sẽ chẳng có con đường quay đầu lại. Một sai lầm có thể dẫn đến hối hận ngàn thu, vạn kiếp bất phục.
Dazai Osamu là một Tử Thần, nhưng không phải là người chết hóa thân thành.
Vì hắn có trái tim.
Dazai nghe rất rõ, từng nhịp, từng nhịp đập dồn dập trong lồng ngực. Mầm cây bén rễ trong ngực hắn cuối cùng đã bung ra sự sống mãnh liệt của mình. Sau đó là huyết mạch căng tràn và trong phút chốc hắn bỗng cảm nhận được mình đang thở một cách khó nhọc trong lòng người đàn ông này.
Sự sống.
Sự sống đang xảy ra bên trong người hắn. Nhiệt độ cơ thể tăng lên và cảm giác đói bụng cồn cào.
Dường như Odasaku cũng nhận ra được sự khác thường. Anh cảm nhận được nhịp đập của người trong lòng, nhìn thấy khuôn mặt đang ngỡ ngàng của Dazai.
"Cậu..."
Dazai lập tức đẩy anh ra. Hắn đứng lên, nhắm lấy rèm cửa mà giật mạnh.
Chiếc rèm tức theo lực đạo kinh người của hắn mà bị xé tan tành. Âm thanh của vải rách lọt vào màng nhĩ của hắn một cách đầy châm chọc.
Hắn chạm lên cửa sổ kính, cảm giác lành lạnh trên đầu ngón tay làm hắn rụt tay lại.
Đây là trò đùa gì?
Nét mặt của Dazai Osamu cực kỳ khó coi. Có lẽ đã quá lâu rồi biểu cảm này chưa xuất hiện trên mặt hắn.
Một vị Tử Thần có lối làm việc tàn nhẫn lạnh lùng, không bao giờ ban cho bất cứ một linh hồn nào nửa ánh mắt. Kẻ luôn cảm thấy chung sống với con người là điều quá sức mệt mỏi. Kẻ luôn nhìn mọi thứ ở Dương Thế với vẻ dửng dưng lạnh nhạt. Kẻ luôn treo một nụ cười khuôn mẫu cứng ngắc để đối mặt với bất kỳ ai.
Kẻ luôn cô độc trong thế giới đen đúa của riêng mình.
Kẻ đó đã trở thành con người.
Trong giây phút hắn nhận ra sự thật này, Dazai Osamu ngửa mặt lên trần nhà cười lớn. Đôi mắt gằn tơ máu của hắn làm nụ cười ấy càng trở nên dị dạng.
Odasaku nhìn biểu hiện điên cuồng của hắn, không chút phản ứng. Anh vừa xác nhận hắn không phải con người, vậy mà chỉ qua một thời gian ngắn, hắn đã trở thành một người sống sờ sờ. Điều này quá khó tin.
Nhưng khoan đã, hình như ban nãy...
"Anh vừa gọi tên tôi." Dazai thu lại nụ cười. Hắn nhìn anh chòng chọc, đôi con ngươi sẫm màu xoáy sâu ánh nhìn một cách thâm thúy. Hắn vẫn theo thói quen dùng đôi mắt của một vị Tử Thần mà quan sát người khác. Và dĩ nhiên vẫn có uy lực khiến người khác không rét mà run.
Nhưng lần này, Odasaku không né tránh.
"Phải. Tôi cũng mới nhận ra." Anh đã gọi tên hắn trong vô thức, anh thốt ra cứ tự nhiên trơn tru giống như thể anh đã thuộc nằm lòng cái tên ấy từ lâu.
"Anh muốn hỏi gì thì cứ việc." Dazai ngồi lại trên ghế. Tuy hắn đã trở về với hình dáng của một con người, nhưng hắn dường như cảm nhận được, năng lực của Tử Thần vẫn tồn tại bên trong hắn.
Đã có một điều gì đó xảy ra ngoài dự liệu của hắn. Người đàn ông có mái tóc màu hoàng hôn đỏ rực này không rõ bằng cách nào đã tự nhiên như không mà biết tên hắn. Tên của hắn đã bị lộ ra ngoài.
Tuy rằng đây không phải là lần đầu trường hợp này xảy ra. Nhưng tình huống của sự việc ngày càng xảy ra một cách quái dị khiến sự tự tin vốn có của hắn bị mai một dần. Hắn không dám chắc từng đường đi nước bước của mình tiếp theo liệu có chính xác hay không.
"Cậu..."
"Kính coong."
Tiếng chuông cửa cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Odasaku ra mở cửa và người đến là bạn của anh, Ango.
"Tại sao cậu lại đến đây?" Odasaku lấy dép cho anh. "Không phải cậu nói muốn về ngủ sao?"
Ango thong thả bước vào nhà. Và đập vào mắt hắn là người đang ngồi trên sofa đang dùng ánh mắt thăm dò nhìn anh.
"Tôi có linh cảm phải đến đây."
"Vậy à."
Ango để cặp tài liệu trên bàn, anh lôi ra một quyển sách, mở ra một trang đã được đánh dấu sẵn.
"Lúc nãy cậu gọi cho tôi muốn đi tìm người đúng chứ?" Ango nói. "Đúng là lúc ấy tôi đã về nhà rồi. Nhưng sau đó có người đã để cuốn sách này trước cửa nhà tôi. Dấu trang tại chỗ này. Sau khi đọc xong tôi cất công tới đây một chuyến."
Dazai lặng lẽ nhìn người lạ mặt bước vào. Người này dáng người cao gầy, mặc một bộ âu phục cổ điển, đeo một chiếc kính tròn. Rất ra dáng một nhà hiền triết có học thức. Và người này đã lập tức nhìn vào hắn kể từ khi bước vào căn nhà này. Năng lực tàng hình của Tử Thần có vẻ mất tác dụng rồi chăng, làm sao trên đời này lắm người có thể vô hiệu hóa năng lực của Tử Thần như vậy được.
"Cuốn sách đó viết gì?" Odasaku tự nhiên mà ngồi bên cạnh Dazai, đối diện với Ango. Ango chỉ liếc nhanh một cái rồi nhìn vào trang sách.
"Một câu chuyện cũ. Không, phải là một câu chuyện dân gian đã cũ."
"Sao cơ?"
Ango đẩy mắt kính, giọng nói lạc hẳn đi: "Câu chuyện về cuộc trao đổi bí mật ở cõi âm tào."
Con ngươi của Dazai khẽ động.
...
Rất nhiều năm về trước, ở trước cửa Địa Ngục đã diễn ra một sự kiện có một không hai duy nhất trong lịch sử.
Một người sống xuất hiện bên cạnh một vị Tử Thần.
Tử Thần là sứ giả của Địa Ngục, dẫn dắt linh hồn người chết đọa thế, điều này có ai là không biết.
Nhưng không ai hay, vị Tử Thần đó đã dẫn một người sống đến nơi dành cho người chết bằng cách nào.
Người còn sống đó là Dazai Osamu. Vị Tử Thần kia là Sagakuchi Ango.
Diêm Vương là người đã gặp mặt hai người bọn họ.
Diêm Vương là một kẻ thông minh và lý trí. Lão luôn là kẻ nắm giữ mọi thứ trong lòng bàn tay, việc để một người sống có mặt trong địa bàn của lão mà bỏ lơ không phải là việc lão sẽ làm.
Nhưng Dazai Osamu đã cố tình để bị phát hiện. Số nhân lực phát hiện ra hắn không nhiều, dĩ nhiên sau này tất cả đều vĩnh viễn biến mất dưới lưỡi hái Tử Thần.
Dazai nhìn vị Diêm Vương đứng trước mặt mình, thầm than thế giới này quả thật nhỏ bé.
Đây không phải vị boss đáng kính của hắn hay sao? Ngài Mori Ougai. Kể cả khi lão ta xuống dưới địa ngục vẫn chứng nào tật nấy nhỉ? Một mánh khóe nhưng dùng đi dùng lại không biết chán.
"Cậu và người này đã vi phạm điều cấm của Địa Ngục. Cậu có biết hậu quả của việc này hay không?" Mori Ougai từ tốn hỏi.
"Ango nói sẽ chết rất đau đớn."
"Ừm có vẻ cậu không quá thích điều này."
"Phải."
"Vậy cậu tới đây làm gì?"
"Trao đổi."
Mori Ougai cười gằn trong cổ họng. Một nụ cười của kẻ đã thấu rõ tất cả. Dazai cứ mặc lão cười xong, hắn chậm rãi nói ra từng từ.
"Ta muốn trở thành Tử Thần."
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro