Một đêm xuân
Ánh nến trong phòng nhảy múa trên những bức tường, tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa mơ hồ. Vân Ánh ngồi trên mép giường, bàn tay nhỏ vân vê tà áo lụa mềm, đôi vai mảnh khảnh khẽ run rẩy. Mái tóc dài mượt như dòng suối đổ xuống, phủ lấy đôi má ửng hồng đương cố gắng giấu đi dưới làn tóc. Nàng chẳng dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, người mà ánh mắt sắc bén có thể xé toạc mọi vỏ bọc nàng khoác lên để che giấu trái tim đương thổn thức.
Nàng biết mình không nên yếu lòng, nhưng sao cảm giác bất an cứ mãi quấn lấy, như cơn gió lạnh lẻn qua kẽ cửa. Vừa qua, nàng được y chuộc ra khỏi chốn bụi đời, nơi mà ánh sáng hiếm hoi nhất cũng chẳng thể chạm tới. Y mang nàng về đây, dịu dàng như ánh trăng soi rọi lên tâm hồn đầy vết xước của nàng. Nhưng liệu y có thật lòng? Liệu nàng có thật sự quan trọng, hay chỉ là một món đồ chơi mới lạ khiến y tạm thời hứng thú?
Nàng không dám hỏi, nhưng cũng không thể kìm lòng.
"Ngài..." - Giọng Vân Ánh nhỏ như gió thoảng, đôi mắt ngấn nước khẽ ngước lên nhìn y, rồi lại nhanh chóng cụp xuống.
"Ngài... có thật thích em chăng?"
Triều Huy quay lại từ cửa sổ, nơi ánh trăng đương dát bạc lên đôi vai rộng của y. Y nhìn nàng, ánh mắt xanh như biển sâu phản chiếu ánh sáng mơ hồ của ngọn nến. Đôi môi y khẽ nhếch lên, nụ cười nửa như hài lòng, nửa như trêu ghẹo.
"Vân Ánh!" - Y chậm rãi bước lại gần, mỗi bước chân vang lên nhẹ như tiếng gió. "Nàng hỏi ta có thích nàng không? Vậy nàng nghĩ sao?"
Nàng bối rối, gương mặt đỏ bừng, cánh tay nhỏ nhắn kéo lấy mép áo che ngực, như để trốn tránh ánh mắt vừa dịu dàng vừa sâu thẳm của y.
"Em... em không biết. Chỉ là... em muốn nghe từ ngài..."
"Muốn nghe ta nói?" - Triều Huy ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt không rời khỏi nàng.
"Nhưng nếu ta nói rằng ta không thích nàng thì sao?"
"Ngài... ngài đừng trêu em!" - Nàng phụng phịu, đôi môi đỏ mềm mím lại như trẻ con sắp khóc, đôi tay vô thức đấm nhẹ lên cánh tay y. Nhưng nàng nào biết, hành động ấy chỉ khiến Triều Huy thêm thích thú.
Y bật cười, bàn tay lớn khẽ giữ lấy nắm tay nhỏ bé của nàng, hơi ấm từ tay y lan tỏa khiến nàng giật mình rụt lại, nhưng chẳng kịp. "Được rồi, ta không trêu nàng nữa." Y dịu dàng kéo nàng lại gần, ánh mắt xanh trong xoáy sâu vào đôi mắt nàng. "Nghe kỹ đây, ta nói một lần thôi."
Nàng ngẩng lên, trái tim như ngừng đập.
"Ta yêu nàng." - Y nói, từng từ rơi xuống như giọt nước trong đêm yên ả. "Yêu từ cái cách nàng mím môi, cái dáng vẻ nũng nịu này... cho đến cả cái nét phong tình khiêu gợi khi nàng nhìn ta van vỉ."
"Ngài..." - Nàng định nói gì đó, nhưng không thành tiếng. Đôi má nàng đỏ bừng, đôi môi hé mở nhưng chẳng thể thốt nên lời.
Triều Huy cười khẽ, ngón tay dài chạm nhẹ lên cằm nàng, nâng khuôn mặt đương cúi gằm kia lên.
"Nàng không cần nghi ngờ ta, Vân Ánh. Vì từ giây phút ta nhìn thấy nàng, ta đã biết, nàng là của ta. Và ta sẽ không bao giờ để ai khác chạm vào nàng, kể cả suy nghĩ về điều đó cũng không!"
Nàng ngẩn người, ánh mắt bối rối như chìm trong mớ cảm xúc hỗn độn. Nhưng cuối cùng, nàng cũng khẽ mỉm cười, đôi môi đỏ mọng nở ra như cánh hoa hé dưới ánh ban mai.
"Ngài đúng là... biết cách dỗ dành em quá."
"Ta chỉ dỗ dành những người xứng đáng thôi." Y cúi người, hơi thở ấm nóng phả lên làn da nàng, giọng nói trầm thấp khiến nàng rùng mình.
"Ngài cứ khiến em ngại mãi..." - Nàng nũng nịu tựa đầu lên vai y, như chú mèo nhỏ tìm chỗ ấm áp.
Triều Huy nhìn nàng, nụ cười trên môi y càng sâu hơn, ngón tay y búng nhẹ vào chóp mũi Vân Ánh:
"Vậy thì... để trả ơn người cứu mạng, có phải nên lấy thân ra báo đáp không, mèo con?"
Vân Ánh dạ một tiếng thực khẽ, nàng biết nàng nên làm gì vào lúc này, khi đấng lang quân của nàng cần một chút sự chiều chuộng ngoan hiền từ món bảo vật mới lọt vào tay. Ánh đèn trong buồng chập chờn trong đĩa đèn dầu lạc, bóng tối và ánh sáng mờ ảo đan xen lên bờ vai trần của Vân Ánh. Nàng quỳ xuống trước Triều Huy, cơ thể non nớt căng tràn nhựa sống tựa đóa sen trắng kiêu sa cúi mình trước cơn mưa đầu hạ, e ấp thẹn thùng.
Đôi tay thon dài của nàng, từng ngón tay mềm mại như lụa, di chuyển khéo léo và đầy điêu luyện, chạm vào Triều Huy như một nhạc công lướt tay trên dây đàn. Ánh mắt của nàng thoáng qua một tia ranh mãnh, tự tin và đầy ma mị, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ ngoan ngoãn ban nãy.
Vân Ánh hơi cúi người, đôi môi đỏ mọng tựa cánh hoa đào vươn ra, hé mở như một lời mời gọi đầy cám dỗ. Nụ hôn đầu tiên, nhẹ như hơi sương lúc trời vừa tảng sáng, lướt qua dương vật đương cương cứng, rồi dần trở nên sâu hơn, nồng nàn hơn. Lưỡi nàng lướt qua từng đường gân sung mãn, như đang thưởng thức mật ngọt từ quả chín cây, từng chút một, cảm nhận sự căng tràn và nóng rực dưới lớp da thịt. Âm thanh mút mát vang lên nghe thật là ngon miệng, Vân Ánh như thể một đứa trẻ ngoan được thưởng cây kẹo ngon ao ước từ lâu, từng cử chỉ của nàng vừa nâng niu vừa cẩn thận.
Triều Huy thả lỏng người, ánh mắt tối đen nhìn xuống người con gái tuyệt mỹ trước mắt, như muốn khắc ghi từng đường nét của nàng trong khoảnh khắc này.
Thật không ngờ nàng lại điêu luyện đến thế, chẳng biết nàng đã làm với ai ngoài y hay chưa Triều Huy thầm nghĩ, nhưng thay vì nói ra, y chỉ để những hơi thở nặng nề bộc lộ tất cả.
Nàng di chuyển chậm rãi, như một người nghệ nhân đương điêu khắc tác phẩm hoàn mỹ của mình, không một chi tiết nào bị bỏ qua. Đôi môi nàng siết chặt với đầu lưỡi như thể loài rắn nước linh hoạt liếm mút từng tấc da thịt nóng bỏng với đôi mắt khép hờ đầy mê đắm. Mỗi chuyển động của nàng tựa như dòng suối nhỏ, chảy êm đềm nhưng lại ẩn chứa sức mạnh cuốn phăng mọi sự kiềm chế. Triều Huy không thể kìm nén, bàn tay lớn của y luồn vào mái tóc đen óng, nắm chặt nhưng không thô bạo, như muốn giữ nàng ở đó mãi mãi. Cảm giác mãnh liệt khiến y bật ra những tiếng thở hổn hển, và đôi lúc, tiếng gọi tên nàng như lời khẩn cầu đứt đoạn.
"Vân Ánh...Vân Ánh, chậm lại..."
Những âm thanh ấy làm khóe môi nàng cong lên, nụ cười nhè nhẹ mang theo chút kiêu hãnh. Nàng biết mình là kẻ nắm giữ thế chủ động lúc này, kẻ duy nhất có thể khiến người đàn ông vốn kiên định hơn người như y phải mất kiểm soát. Khi nàng nuốt vào sâu hơn, hơi thở của y càng trở nên nặng nề, thân thể cứng lại, như một sợi dây cung bị kéo căng hết mức. Vân Ánh nghiêng đầu, cái miệng nhỏ bé căng ra, nước bọt từ đầu lưỡi tê cứng bị từng cú thúc nhẹ nhàng làm cho chảy ròng hai bên khóe miệng, mùi xạ hương giống đực như thể loại thuốc kích dục cao cấp nhất, khiến cơ thể nhỏ bé của Vân Ánh càng lúc càng nóng bừng lên như lửa đốt. Làn da trắng mịn ửng hồng như thể một quả mật đào ngon ngọt nhiều nước, ngay cả đầu vú cũng sung huyết mà căng tròn, dựng đứng lên nhạy cảm vô cùng.
Triều Huy ngồi một bên thưởng thức báu vật mà y khổ công lắm mới nắm được trong tay, những ngón tay ấm áp ve vuốt từng lọn tóc mềm như lụa, làn da ấm nóng mịn màng cùng gương mặt dâm đãng do động tình của Vân Ánh. Y nhếch mép cười nhạt, đoạn mò tay xuống giữa hai đùi Vân Ánh, nơi đã ướt nhẹp và nhớp nháp đến thất thố của nàng.
"Đúng là dâm không chịu được." – Triều Huy thở dài, nhưng trong mắt y chỉ có dục vọng đương cuộn trào liên tục.
"Vân Ánh, ta rất hân hạnh làm người đàn ông đầu tiên của nàng." – Y ve vuốt đôi má hồng rực của người tình, mỉm cười:
"Nếu có thằng nào khác thì cứ giết đi hết là xong."
Vân Ánh tròn mắt nhìn y, nàng nào có biết đến thế nào là một người đàn ông trọn vẹn cho đến đêm nay đâu? Trước kia đều là do các chị trong thanh lâu chỉ dạy từng chút từng chút về cách lấy lòng các đấng lang quân, nên nàng mới biết đôi chút sơ sơ, chứ tấm thân này hẵng còn trinh nguyên đấy!
Nghĩ đến đây nàng chợt thấy ấm ức lắm, sao ngài lại nói như thế cơ chứ. Đã vậy thì nàng sẽ cho ngài thấy thế nào là tấm thân trinh nữ nhưng kinh nghiệm lại già dặn lão làng này, chiếc lưỡi cuốn chặt lấy thân dương vật, siết lại rồi ve vuốt, gợi cảm đến chết người. Cổ họng chật hẹp nóng rực thật chẳng khác nào một cái hố lửa đương cháy rừng rực, khiến Triều Huy phải nhíu mày thở dốc.
"Ngoan nào." – Y nạt khẽ, âm thanh khàn đục.
Nhưng Vân Ánh như bị cuốn hút say mê bởi cái dục vọng nguyên thủy ấy, càng lúc càng nuốt sâu hơn, khiến Triều Huy chẳng mấy chốc mà thất thố. Tinh nguyên đặc dính chảy xuống cặp vú trắng nõn mềm mại của Vân Ánh, nàng há miệng thè một chút đầu lưỡi bị ma sát đến ran rát của mình ra ngoài, trong khoang miệng nhỏ bé đó là ngập ngụa tinh dịch. Triều Huy thở dốc, y nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào cặp má hây đỏ đó, nói:
"Nhả ra đi, ngoan."
Nhưng Vân Ánh lại ngậm miệng lại tròn mắt nhìn y, chiếc lưỡi hồng nhạt liếm láp khóe môi như thể chú mèo con vừa ăn vụng cá:
"Nhưng mà...em lỡ nuốt mất rồi."
Triều Huy như bị câu nói này kích thích, sợi dây lý trí nãy giờ được giữ ở thế cân bằng của y bây giờ đứt phựt. Y trở tay bồng Vân Ánh lên giường, cả cơ thể nhỏ bé của nàng dường như nằm gọn trong lồng ngực rộng lớn của y, cái mông tròn bị Triều Huy vỗ cho mấy cái giòn tan.
Vân Ánh vừa thẹn vừa ngượng, nàng cố hết sức để khép hai chân lại nhưng mùi hương kích thích của giống đực như đã làm tê liệt mọi tế bào thần kinh khiến hai chân nàng bủn rủn và không còn chút sức lực nào, chỉ có thể mặc kệ Triều Huy đẩy nó sang hai bên, để lộ miệng nhỏ mềm mại còn đang rỉ ra những giọt mật dịch nóng bỏng, cùng âm vật không chịu nổi kích thích mà nhếch lên cao, căng tròn. Triều Huy nở một nụ cười sáng lạn đến chói mắt:
"Vậy ta bắt đầu dùng bữa chính nhé!"
Vân Ánh thở dốc như một con cá mắc cạn, miệng của nàng bị người ta nâng lên, lưỡi của Triều Huy lùa vào liếm nhẹ hàm trên của nàng rồi cuộn lấy lưỡi nàng mà mút lấy thật mạnh. Đồng thời hai bên vú mềm mại no đủ cũng bị nhào bóp mạnh bạo đến mức chúng căng cứng lên và sưng đỏ như hai hạt thù du.
Triều Huy cúi đầu, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống làn da mịn màng, từ bầu ngực căng tròn đến thắt eo, rồi trượt xuống đùi thon và dừng lại ở những ngón chân trắng hồng. Vân Ánh khẽ co người, cảm giác ngượng ngùng xen lẫn chút lo sợ của một cô gái lần đầu trao thân. Nàng như đóa lan mềm yếu, nép mình vào Triều Huy – người nàng tin tưởng – tìm kiếm hơi ấm và sự bảo bọc. Trong vòng tay y, nỗi bất an của nàng dần dịu lại, tựa như tìm được nơi để dựa vào giữa cơn giông bão cuộc đời.
Da thịt nàng ửng hồng, nóng rẫy như lửa bén, hơi thở đứt quãng đầy ngượng ngùng. Vân Ánh không dám đối diện ánh mắt của Triều Huy, ánh mắt sâu thẳm và mãnh liệt như lửa cháy. Nàng đưa cánh tay lên che mắt, cố giấu đi nét bối rối và đôi mắt ầng ậc nước – một phần vì cảm giác lạ lẫm của nhục cảm, một phần vì biết nàng đã đặt niềm tin đúng nơi.
Triều Huy không vội, nhưng bên trong y là cơn sóng ngầm mãnh liệt muốn phá tan mọi kiềm chế. Đôi môi y lướt nhẹ qua làn da mềm mại, in dấu trên mỗi tấc thịt mịn màng. Khi y chạm tới cổ tay trắng ngần, nơi từng bị kẻ khác nắm chặt đến hằn đỏ, Triều Huy khẽ đặt lên đó một nụ hôn dài, như muốn xóa đi mọi dấu vết đau đớn và tuyên bố rằng từ nay, nàng thuộc về y, trọn vẹn.
Vân Ánh ngẩng đầu nhìn y rồi nàng bật khóc, nước mắt xuôi theo khóe mi chảy xuống cái cổ thon thon. Dù tỏ ra lão làng đến thế, nhưng kỳ thực nàng có biết cái gì đâu, đã được nếm cái mùi ngon ngọt của tình dục bao giờ, nên nàng sợ là phải. Triều Huy mỉm cười, y cúi xuống hôn khẽ lên gò má của Vân Ánh, thì thầm:
"Khóc mãi thế này, lát nữa mắt sưng lên lại bảo ta không thương. Nàng làm ta thành kẻ tệ bạc rồi đây.
Ngoan nào, để ta lau nước mắt đi, được chưa?"
Vân Ánh gật đầu, nàng vươn tay ôm lấy tấm lưng trần nhễ nhại mồ hôi của Triều Huy, giọng run run:
"Ngài đừng bỏ em nhé, em van ngài..."
"Đời người ai lại bỏ xuống cái ngàn vàng đã cầm vào tay bao giờ, nàng nói có phải không?" - Triều Huy biết Vân Ánh sợ hãi phải lặp lại cái cảnh không nhà không cửa chẳng chốn nương thân kia, y chỉ còn biết ôm chặt lấy tấm thân mềm hơn bồ liễu ấy mà âu yếm.
Vân Ánh quỳ sấp xuống lớp chăn mềm, hông bị giữ chặt lấy nhếch lên thật cao, hai đùi thon dài bị ép mở rộng ra, tấm lưng trần tuyệt mĩ cong xuống như một tạo tác của thần linh. Làn da mềm mại trắng sứ bị từng nụ hôn như ngấu nghiến của Triều Huy để lại từng vệt đỏ tím và cả những dấu răng lấm tấm. Miệng nhỏ đằng sau vì động tình mà nhóp nhép đóng mở, dịch nhầy trong suốt ứa ra như thứ mật ong tuyệt hảo, nhìn qua giống một đóa hoa còn đang hàm tiếu đợi người đến mới nở rộ khoe sắc.
Triều Huy xỏ một ngón tay vào trong, ấm nóng và chặt chẽ, ẩm ướt và mềm mại là tất cả những gì y cảm nhận được, Vân Ánh của y đã sẵn sàng rồi.
Y ngẩng đầu, hôn nhấm nháp ở cần cổ thon dài của đóa hoa lan y nâng niu, để lại từng dấu hôn nhỏ vụn lấm tấm như cánh hoa, liếm đi những giọt nước mắt vì khoái cảm mà lăn dài trên gương mặt Vân Ánh, giờ phút này Triều Huy cảm thấy chưa bao giờ hạnh phúc như vậy trong suốt từng năm cuộc đời. Y vỗ một cái thật mạnh vào mông của Vân Ánh, nhìn nó nẩy lên thật thích mắt, rồi cong lưng đẩy dương vật dưới thân vào nụ hoa đang chờ hé nở kia. Vân Ánh rên lên khe khẽ, nàng bị tình dục dày vò đến mất hết lý trí, chỉ còn biết ôm bụng, cảm nhận vật thô dài kia đi vào tận sâu mãi bên trong, làm gồ lên cả một vùng bụng dưới.
"Ư... căng quá." – Nàng rên rỉ.
Triều Huy nhấm nháp vành tai đỏ ửng của nàng, trêu đùa bỏ qua đôi môi còn đỏ ửng mà lần xuống sống lưng tinh tế, mặc kệ Vân Ánh nũng nịu cũng nhất quyết không đụng đến nó. Vân Ánh quay lại liếc y một cái, đuôi mắt ửng đỏ như trách móc hờn dỗi.
Thế nhưng rất nhanh, Vân Ánh đến sức để nhìn cũng không có nữa, nàng bị Triều Huy làm cho thở không ra hơi, từng đợt tiến công như mưa rào mùa hạ, mãnh liệt không chút ngơi nghỉ. Âm đạo bị căng ra đến tận cùng, bị dày vò không chút thương tiếc vì biên độ quá nhanh mà thậm chí dịch thể bị làm cho biến thành bọt trắng mịn, dương vật đâm vào từ phía sau khiến bụng Vân Ánh gồ lên một chút, khoái cảm như sóng thủy triều ập đến làm nàng không chịu được mà nức nở.
Nhưng có khóc cũng vô dụng, Triều Huy bình thường ấm áp trầm tĩnh như tùng thế nhưng lên giường rồi thật chẳng khác nào kẻ điên tình, từng cử chỉ đều cuồng nhiệt không thể chịu nổi.
"A...Triều Huy, bụng, a...bụng rách mất. Tha cho em, ức..."
"Nàng có sướng không, bị ta làm đến mức không ngậm nổi miệng như vậy, hửm?" - Triều Huy nhấm nháp vành tai xung huyết đỏ như máu của Vân Ánh, thì thầm. Một tay y giữ lấy hông Vân Ánh, tay kia xoa bóp đầu vú căng đầy như muốn rỉ ra thứ chất lỏng ngọt lành nào đó của nàng. Vân Ánh lắc đầu nức nở, nàng bị đức lang quân của mình giã cho lên bờ xuống ruộng, hai bờ mông trắng nõn bị vỗ cho đỏ hồng lên ngon mắt. Trong khi đó ở dưới thân thì siết chặt lại, tinh dịch bị giữ lại trong bụng không thể chảy ra một mảy may làm bụng dưới của Vân Ánh căng đầy, nàng co giật, mắt nhắm lại sau mỗi đợt bắn tinh.
Quá nửa đêm, đèn đã dần tàn, trên chiếc giường chăn gối lộn xộn, Vân Ánh nép sát vào lòng Triều Huy, đôi vai trần nhỏ nhắn run khẽ dưới hơi lạnh của đêm xuân. Chiếc yếm lụa đào nàng vẫn mặc từ chiều đã tuột hẳn xuống dưới hông, để lộ cặp vú tròn, bờ vai nõn nà cùng phần cổ mảnh mai, còn in hằn vài dấu vết mờ nhạt của một cuộc ái ân vội vã nồng đượm. Mái tóc đen dài của nàng xõa rũ xuống vai, vương chút hỗn loạn sau những lần vuốt ve. Triều Huy nghiêng đầu, ánh mắt thâm trầm dừng lại trên gương mặt nàng. Đôi mắt nàng khép hờ, hàng mi dài như cánh bướm khẽ rung động mỗi khi nàng thở. Cánh môi mềm mại, đỏ hồng tựa cánh hoa đào đầu xuân, hơi sưng lên vì những nụ hôn sâu và tham lam của y.
"Nàng mệt rồi sao?" - Y thì thầm, giọng trầm thấp và dịu dàng như tiếng nước ngầm lặng lẽ chảy qua khe đá.
Triều Huy ngả lưng tựa vào gối, một tay vòng qua ôm lấy tấm thân nhỏ nhắn của nàng, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc mềm mượt xõa dài như dòng thác của Vân Ánh. Y không nói gì, chỉ lặng lẽ ngắm gương mặt non nớt đang gục vào ngực mình, hơi thở của nàng khẽ phả lên làn da y, ấm áp như một viên than hồng nhỏ.
"Ngài còn ngắm gì nữa? Người ta mệt rồi..." - Vân Ánh lên tiếng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng pha chút nũng nịu.
Triều Huy nhướng mày, miệng nở một nụ cười thoáng qua.
"Ta đang ngắm vợ của mình cũng không được ư? Nàng có trách ta không?"
"Vợ gì chứ..." - Nàng nhỏ giọng, cúi đầu tránh ánh mắt như thấu tận tâm can của y. "Em chỉ là... bị mua về thôi mà."
Triều Huy khựng lại, đôi mắt từng trải của y trở nên trầm ngâm, pha chút u hoài. Nhưng y nhanh chóng cúi xuống, đặt một nụ hôn lên mái tóc nàng.
"Ta không chỉ mua nàng bằng tiền, mà còn muốn dùng cả cuộc đời còn lại để đổi lấy nàng. Không đủ ư?"
Vân Ánh hơi ngẩng đầu, nhìn y bằng đôi mắt to tròn long lanh như phủ sương. Dù đã từng nghe vô số lời đường mật, nhưng ánh mắt này, giọng nói này, lại khiến nàng cảm thấy khác lạ. Một cảm giác ấm áp len lỏi vào từng góc nhỏ trong lòng, khiến nàng không kìm được mà khẽ thốt lên:
"Ngài thật lòng sao?"
"Thật lòng." - Triều Huy không ngần ngại gật đầu. Y nâng cằm nàng lên, để nàng đối diện với ánh mắt mình.
"Nàng còn nhỏ, tương lai của nàng hẵng còn dài. Nếu nàng muốn đi, ta sẽ để nàng đi. Nhưng nếu nàng chọn ở lại, ta hứa, từ nay nàng sẽ không phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."
Lời nói của y như ngọn gió nhẹ nhàng thổi qua, làm trái tim nhỏ bé của Vân Ánh rung động. Nàng chầm chậm tựa vào lòng y, vòng tay ôm lấy eo y, như thể sợ mất đi chút hơi ấm này.
"Em không biết nữa... Nhưng ở bên ngài, em không thấy sợ. Em chưa từng có cảm giác ấy trước đây. Chỉ là... em không quen được nâng niu như thế này."
Vân Ánh nhớ đến những năm tháng trước đây của mình, mệt nhoài vụn vỡ không biết neo đậu vào đâu. Nhưng sau đêm nay, nàng đã có nhà, có người để cùng đứng lại giữa thế gian xoay vần vạn biến, nàng đã là người đàn bà chứ chẳng phải nàng thiếu nữ nữa. Và sau cùng, Vân Ánh biết nàng được yêu thương và tôn trọng thế nào. Ký ức ùa về như dòng nước lũ cuốn qua tâm trí. Những đêm lạnh lẽo nơi lầu son gác tía, nơi nàng khoác lên mình những bộ xiêm y lộng lẫy nhưng trái tim lại rỗng không. Những nụ cười gượng gạo, những ánh mắt vừa khao khát vừa coi rẻ, và những lời nói ngọt ngào mà vô hồn. Nàng từng nghĩ, đời mình chỉ là chuỗi ngày sống trong lớp mặt nạ đẹp đẽ mà trống rỗng ấy, không bao giờ chạm được đến hạnh phúc thực sự.
Nhưng bây giờ Vân Ánh đã có đấng lang quân của cuộc đời mình, thay nàng che gió chắn mưa suốt nửa kiếp còn lại, như vậy là nàng đã mãn nguyện đến tột cùng rồi.
Triều Huy khẽ đưa tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn của Vân Ánh, ánh mắt y đong đầy vẻ dịu dàng và bao dung. Nàng đương cuộn mình trong chăn, đôi mi khép hờ như một cánh bướm mỏng manh, môi hé nhẹ, nét mặt bình yên mà y chưa từng thấy ở nàng trước đây. Cảnh tượng ấy làm lòng y vừa đau xót vừa tràn ngập sự thương yêu.
Y cúi xuống thì thầm bên tai nàng, giọng nói trầm ấm như lời ru của một người cha, một người tình, một người bảo hộ. Vân Ánh khẽ động mình, hàng mi run rẩy, nhưng rồi lại chìm sâu vào giấc ngủ. Triều Huy ngồi dậy, cởi chiếc áo gấm Nam Định trên người rồi nhẹ nhàng bọc lấy nàng. Tấm áo rộng, mang theo hơi ấm và mùi hương của y, ôm trọn lấy dáng người nhỏ bé. Y cúi người bế nàng lên, đôi tay rắn rỏi mà dịu dàng như sợ làm đau món bảo vật quý giá nhất của đời mình.
Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, làm sáng lên gương mặt nàng, đôi gò má ửng hồng, nét môi còn vương chút nũng nịu như trẻ thơ. Nhìn nàng như thế, y thấy lòng mình mềm mại hơn cả lụa là. Bước chân của Triều Huy vững chãi, từng bước đi mang theo quyết tâm và trách nhiệm. Dọc hành lang dài của thanh lâu, y bước đi trong sự yên lặng của đêm khuya, chỉ có tiếng thở đều đều của nàng bên tai và tiếng gió khẽ đùa qua khung cửa nghe rì rào như tiếng hát của mùa xuân tới
Cánh cửa lớn của thanh lâu mở ra, trước mắt là bầu trời khuya mênh mang, ánh trăng nhạt và hương hoa đào thoảng qua. Triều Huy dừng lại giữa sân, ánh mắt nhìn lên trời, sau đó cúi xuống nhìn nàng. Y mỉm cười:
"Từ nay, nàng không cần phải sợ bất cứ điều gì nữa. Ta sẽ là nhà, là nơi dừng chân cho nàng, mãi mãi."
Y ôm chặt Vân Ánh hơn, như để khẳng định lời thề không lời ấy, rồi bước ra khỏi thanh lâu. Từng bước chân là từng lời hứa thầm lặng, từng nhịp trái tim là lời khẳng định rằng, đây không chỉ là một cuộc giải thoát, mà là một khởi đầu mới. Rồi ngày mai sẽ lại là một ngày mùa xuân rực rỡ, với nắng hoa mơ và gió đông về.
Gió đông se lạnh khắp triền đê,
Hoa đào chớm nụ, thắm chân quê.
Mây trôi lặng lẽ màu sương bạc,
Người đợi mùa xuân, mộng ước thề.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro