Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

in the end

"Cậu là đồ khốn nạn." - Fuoco thật lâu mới lên tiếng, âm thanh nức nở ngày càng rõ.

Luce ngạc nhiên, ngước mặt lên nhìn thẳng vào Fuoco. Nàng bối rối, muốn an ủi nhưng cánh tay vừa nâng lên liền rơi xuống.

"Tại sao lại xuất hiện trong cuộc đời tôi? Tại sao cậu cướp đi mọi thứ, trở thành lý do để tôi sống tiếp. Rồi cmn bây giờ cậu vứt bỏ tôi ở lại hả???!!!"

Fuoco gần như phát điên nhưng không dám cử động mạnh, sợ làm đau đến con người đang gối đầu lên đùi mình. Tay cô nắm chặt lấy gấu áo của Luce, sự khủng hoảng đến từ tận tâm hồn xâm chiếm cô từng chút một. Cơ thể Fuoco run rẩy, những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt trắng bệch của Luce hòa lẫn với máu tươi.

"Tại sao... Tại sao lại đối xử với tôi như vậy..."

Dường như bao uất ức chất thành đống, nay dâng lên thành cơn sóng, nhấn chìm Fuoco trong mớ cảm xúc hỗn loạn. Cô cứ thều thào, nỉ non tự hỏi như thế khiến Luce đau lòng không thôi. Nàng biết điều này rất tàn nhẫn với Fuoco, chỉ trách nàng là một kẻ ích kỷ, vì kết quả cuối cùng mà không ngần ngại tổn thương đến người bên cạnh. Nàng nhắm mắt rồi lại mở ra, đem cảm xúc một lần nữa thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

"Xin lỗi."

"Xin lỗi? Một câu xin lỗi thì có nghĩa lý gì chứ!!!!? Cậu có biết tôi sẽ phải trải qua quãng đời còn lại trong sự kinh khủng đến mức nào không."

Fuoco hét lên, con người này chưa bao giờ thật lòng với cô cả. Ngay cả dáng vẻ yếu đuối dựa dẫm vào cô cũng là giả, chỉ là cô tự thôi miên bản thân rằng mình chiếm một vị trí quan trọng trong lòng nàng ta. Từng cử chỉ ân cần, ánh mắt dịu dàng hay sự thiên vị khiến cô mềm lòng, chưa từng có cái nào là thật. Họa chăng, là người ta muốn thông qua cô đem hết tình cảm dâng lên cho một bóng hình của dĩ vãng.

Từ đầu đến cuối, trong lòng Luce chỉ có một người. Mọi việc nàng ta làm đều vì người ấy, thậm chí không màng đến bản thân. Giờ đây nàng nằm trên đất, đầu gối lên đùi Fuoco, ngước mắt lên nhìn cô. Sự lo lắng trong mắt nàng chân thành lắm, Fuoco nghĩ tại sao không tiếp tục lừa dối cô cả đời này. Chí ít là kéo dài quãng thời gian này, cô cầm lấy tay Luce, một luồng ánh sáng vàng nhạt vờn quanh đầu ngón tay Fuoco.

Luce biết rõ ý định của cô, chỉ lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà chiều theo ý cô. Cánh tay vừa rồi không còn sức để nâng lên, giờ đã vươn ra chạm vào gò má lạnh buốt của Fuoco. Giống như mọi lần, nàng mỉm cười vô cùng dịu dàng, đôi mắt được ví như viên Morganite hồng nhạt phản chiếu bóng hình Fuoco. Giọng nói như có ma lực vỗ về cô phù thủy nhỏ đang lạc lối, kéo cô về lại căn nhà bằng kẹo của mình.

"Ngoan nào. Tớ chỉ ngủ một giấc thôi."

Bàn tay nàng kéo Fuoco cúi thấp xuống, trán đụng trán, mũi chạm mũi.

"Thay tớ chăm sóc Serina, không có thời gian thì để cho Deito, thằng bé sẽ vui vẻ lắm."

"Michael và Dermot thì dựa vào quyết định của chúng, muốn làm người bình thường thì làm người bình thường. Muốn chạy nhảy bay lượn đều do chúng, cậu chỉ cần dõi theo chúng là được."

Fuoco nghe rất chăm chú, mắt không chớp đối diện với Luce. Mũi có chút chua xót.

"Còn tôi thì sao?"

"Cậu đừng đến gặp tớ sớm quá là được. Phải ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, cười nhiều lên. Sau này tớ không ở bên cạnh, không có ai chịu đựng nổi tính khí cọc cằn, hay cáu gắt của cậu đâu. Khi đó đừng khóc nhè với tớ"

Cô trề môi, cáu kỉnh muốn giãy khỏi bàn tay của Luce. Nàng thấy thế thì bật cười, thả lỏng tay. Chút hơi ấm bên gò má bị cơn gió lạnh thổi bay, giống như con người cô bây giờ, lạnh lẽo đến cùng cực. Cảm giác hụt hẫng tràn đầy nhưng có đánh chết cô cũng không nói ra. Luce sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô cơ chứ nhưng nàng làm lơ như không biết.

Fuoco là con người cứng đầu, luôn chấp nhất đến cùng. Nếu nàng thuận theo ý muốn của Fuoco, sợ rằng đời này Fuoco cũng không thể bước ra khỏi ám ảnh mà cái ch.ết của nàng mang lại. Hơn nữa, đứa trẻ này quá dựa dẫm vào cảm xúc, cho nên mới dễ dàng bị nàng lừa gạt, tình nguyện nghe theo mọi sự sắp đặt của nàng.

Âm thầm thở dài, Fuoco đối với Luce mà nói, quan trọng, nhưng chưa đủ để nàng từ bỏ mọi tính toán trước đó. Luce là con người lý trí, lý trí đến cực đoan. Dù biết rằng điều này sẽ tổn thương đến người nàng yêu thương, thậm chí là bản thân  nàng thì nàng vẫn sẽ làm, miễn là nó đem lại lợi ích. Nhìn những giọt nước mắt không ngừng rơi. Có lẽ từ đầu nàng không nên đối đãi quá tốt với Fuoco, thì bây giờ đứa nhỏ này đã không đau lòng đến thế.

Nàng chết đi, là giải thoát cho nàng nhưng nó sẽ là vết thương vĩnh viễn không lành trong trái tim đầy sứt sẹo của Fuoco.

"Fu, quên tớ đi. Nếu cậu muốn có một cuộc sống bình thường thì hãy quên tớ đi."

Giọng nàng đầy chân thành, nhẹ nhàng từng bước thôi miên đứa nhỏ muốn nó ngoan ngoãn nghe lời nàng.

"Fu, đau lòng cho một kẻ độc ác có đáng không? Hãy quên đi những kẻ làm cậu buồn, xóa sạch sẽ những ký ức không vui, nhé."

Đôi mắt màu bạc dần mất đi tiêu cự, trở nên trống rỗng như một con búp bê. Bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay nàng buông thõng, ánh sáng màu vàng nhạt yếu ớt dần, lay lắt rồi tắt ngóm. Trước đó, Fuoco vận dụng ma lực làm giảm cảm giác đau đớn, đồng thời kéo dài chút hơi tàn của nàng, giống như một người sắp ra đi vẫn còn duy trì chút ý thức nhờ bình oxi do người thân hỗ trợ. Đồng nghĩa với việc dừng cung cấp oxi thì người đó cũng ra đi. Fuoco mất đi ý thức, không thể duy trì ma lực, cảm giác đau đớn ập đến khiến Luce muốn lâm vào khủng hoảng. Nhưng việc thôi miên không thể dừng lại, nàng cắn răng nhịn xuống cơn đau, dùng hết sức lực mà chống lại nỗi sợ đau.

"Fu là đứa trẻ ngoan đúng không? Cho nên nghe lời tớ, quên t...khụ khụ..."

Lời nói được phân nửa thì bị cắt ngang, Luce nghiêng người ho ra ngụm máu. Sắc mặt nàng ngày càng kém, những thứ khiến nàng phát điên đều đang giày vò, tra tấn nàng từng khắc. Tiếng ho đầy đau đớn của Luce khiến Fuoco giật mình tỉnh dậy, cô ngay lập tức nhận ra ý đồ của Luce. Cô tức giận hét lớn.

"Con mẹ nó, Luce cậu muốn tôi điên phải không. Sao cậu dám khiến tôi quên đi những thứ quan trọng nhất. Sao lại làm như thế....tôi rốt cuộc đã làm gì mà phải chịu điều kinh khủng này, tôi không đủ...quan trọng...với cậu sao? Sao lại....làm như th..ế....."

Tiếng hét của Fuoco ngày càng nhỏ, cuối cùng ngưng hẳn. Cô tự giễu mà cười ra thành tiếng, ngửa mặt lên trời ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cô muốn nói gì đó nhưng lại sợ không kiềm chế được mà bật khóc. Từng cơn ho cùng mùi máu tanh quanh quẩn, cô biết cơ thể gối lên đùi cô đang đau đớn run rẩy đến mức nào, bản thân cô cũng run rẩy, không chỉ là vì tức giận mà còn là sự sợ hãi, sợ hãi bị bỏ rơi, sợ hãi sự cô đơn sẽ sớm bủa vây lấy cô, nhấn chìm cô trong đó.

Luce quá mức quan trọng đối với cô, đến mức cô hận bản thân đã quá mù quáng nghe lời Luce, luôn tận lực thỏa mãn yêu cầu của nàng. Cũng quá mức dựa dẫm vào nàng, xem nàng là lý do duy nhất để cô tiếp tục tồn tại. Để giờ đây, khi chỗ dựa cuối cùng mất đi, Fuoco vô lực mà gục ngã, sinh mệnh cô bị bào mòn theo từng nhịp thở nặng nề của Luce. Điều mà cô lo sợ nhất đã tới, vô cùng chân thật và tàn nhẫn mà bày ra trước mắt cô.

"Fu...khục...nghe lời tớ...điều này tốt...cho cả hai...khụ khụ..."

"Vậy cậu nghĩ xem, tôi vẫn sẽ làm theo lời cậu sau khi quên hết mọi chuyện về cậu sao? Không có gì ràng buộc một kẻ đã mất đi mọi thứ."

"Quả thật vậy...là tớ suy nghĩ không thấu đáo."

Fuoco mỉa mai, thấy Luce ngày càng không ổn muốn truyền chút ma lực làm giảm cảm giác đau đớn nhưng bị Luce ngăn lại. Nàng cười nhẹ, lắc đầu.

"Không cần phí ma lực như thế...khụ khụ...tớ ổn...khụ khụ khụ..."

Vừa dứt lời, Luce cong người ho ra ngụm máu. Cổ họng nàng đau rát, không một nơi nào trên cơ thể nàng không run rẩy, cơn đau xé toạc từng sợi dây lý trí của nàng. Mùi máu tươi ngày càng nồng đậm, mắt nàng mơ màng không nhìn rõ được cảnh vật xung quanh. Nàng nghĩ, thì ra đến với tử vong còn phải chịu đau đớn như thế. Nhưng cảm xúc của cô nhóc trước mắt nàng còn chưa xử lý xong, nàng không thể yên tâm buông xuôi được.

Fuoco thấy thế càng xót xa, biết thời gian không còn nhiều. Cũng không có tiếp tục tức giận nữa.

"Tôi chết đi còn có thể gặp cậu không?"

"Chắc là không, lấy nghiệp của tớ...mà nói thì chỉ có bị đày xuống tầng thứ 18...khụ khụ..."

"Ha, xứng đáng."

Luce cười khổ, vẫn cứ cáu kỉnh như ngày nào. Như thế lại làm nàng yên tâm không biết. Tiếp đó, Fuoco lại đưa ngón út ra.

"Nhưng mà hứa với tôi, nhất định phải đi chuyển kiếp."

"Vì sao?"

"Để tôi có thể trả thù cậu, cho cậu nếm đủ đau khổ mà tôi phải trải qua. Sao nào, có hứa không?"

Luce hơi mở to mắt, cố nhìn rõ biểu cảm lúc này của Fuoco nhưng chỉ thấy được ba thân ảnh khi hợp khi tan. Nàng nhăn lại mi, cuối cùng thỏa hiệp mà giơ ngón út ra.

"Ngoắt ngoéo."

"Ngoắt ngoéo."

Lời vừa dứt, trời đổ mưa, nàng nhắm mắt lại, nở một nụ cười đầy thỏa mãn. Giọt nước rơi trên má nàng, không biết là mưa hay nước mắt của người ở lại. Chỉ thấy thân ảnh màu đỏ gục đầu xuống, tiếng gào khóc vang trời không dứt, hoàn lẫn vào cơn mưa.

Xuân tháng ba, năm 6089. Bầu trời đế quốc Naozkirt đột ngột đổ cơn mưa, kéo dài ba ngày.

------

Luce Degli Dei x Fuoco II Delle

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ocs