2.
Warning: 19+, loạn luân, làm tình nam x nam, làm tình không đồng thuận, có từ ngữ thô tục, không lành mạnh
95% haojun, 5% wonhui
Bạn nào không thích các tag nêu trên có thể bỏ qua chap này nha, không ảnh hưởng quá nhiều đến mạch truyện đâu ạ. Một số chi tiết quan trọng sẽ được mình nhắc lại ở các chap sau, nên các bạn không đọc chap này cứ yên tâm là không bị bỏ lỡ chi tiết nào đâu ạ.
_____toiladayphancach_____
Wonwoo hôm nay cảm thấy buồn ngủ sớm hơn mọi ngày. Từ sau khi bữa tối kết thúc, gã đã cảm thấy đầu mình nặng như chì, hai mắt không mở nổi. Junhui thấy người yêu buồn ngủ thì mau chóng dỗ gã vào phòng, bảo rằng bản thân sau khi sắp xếp cho anh trai và hai bé mèo xong xuôi sẽ vào sau. Nhưng Wonwoo nhất quyết bế Junhui về phòng, tự mình xem xét chỗ ngủ cho hai bé mèo, sau đó qua loa chuẩn bị chỗ ngủ cho Minghao. Sau khi kiểm tra hết mọi thứ, Wonwoo thẳng thừng quay về phòng cùng Junhui, xem Minghao như không khí. Junhui bối rối. Dù em không hề thích sự xuất hiện của Minghao (vì em rất sợ anh trai mình), nhưng Junhui chưa từng phớt lờ hoặc làm hắn phật lòng, vì em rất sợ những hình phạt sau đó. Nhưng Wonwoo không biết, nên gã vẫn nhất quyết mang Junhui tránh xa anh trai của em sau sự việc trong nhà bếp ban nãy. Minghao bị phớt lờ cũng không khó chịu. Hắn vẫn nhàn nhã thưởng thức ly trà mà mình vừa pha sau khi hỏi chỗ để các nguyên liệu trong nhà. Em trai ngoan thì vẫn là em trai ngoan. Dù chẳng bao giờ uống trà, nhưng vì Minghao nói rằng mình thích món đồ uống này, và em trai ngoan thì phải luôn chuẩn bị thật tốt mọi thứ, nên không quá ngạc nhiên khi trong nhà em lại có món đồ uống mà cả hai người trong nhà đều không dùng. Hắn ung dung tựa lưng vào chiếc bàn ăn trong bếp, xoay người hướng về phía cửa sổ. Trời vẫn đang đổ mưa to, âm thanh ồn ào dễ chịu át đi màn đêm yên tĩnh, át đi cả buổi đêm yên bình của Junhui.
_____toiladayphancach_____
- ... Hao ... đừng mà ... làm ơn ...
- Ngoan nào, Junhui. Em là đứa trẻ ngoan mà, đúng chứ? Em trai ngoan thì phải nghe lời, và anh trai em đang khó chịu đó, mèo con à.
Minghao thì thầm vào tai Junhui, yêu chiều hôn nhẹ lên vành tai nhạy cảm của em. Chầm chậm rải từng nụ hôn từ má dọc xuống cổ, Minghao liên tục hôn cắn lên cần cổ trắng đã có mấy dấu đo đỏ từ cuộc hoan ái ban chiều của em. Minghao một tay giữ chặt hai tay Junhui trên đầu, tay còn lại từ từ tháo mấy cúc áo ngủ của em. Junhui đang nằm dưới thân Minghao. Chiếc áo ngủ bị cởi bung mấy cúc, kéo rộng sang hai bên để lộ hai đầu nhũ hồng hào vẫn còn hơi sưng đỏ do trận làm tình với bạn trai. Từ cổ đến ngực tràn ngập những dấu hôn cắn, minh chứng cho một cuộc mây mưa đầy cuồng nhiệt của đôi trẻ. Và Minghao không hề thích chuyện này chút nào. Hắn đè chặt hai tay em trai xuống giường, liên tục hôn cắn đè lên mấy vết đánh dấu chủ quyền của gã bạn trai em.
Cùng với Wonwoo đang nằm bên cạnh say giấc.
Sau khi bữa tối kết thúc (cùng một khoảng thời gian ngắn ở ngoài phòng khách), Junhui được Wonwoo đưa về phòng, và em đã không còn nói chuyện hay gặp gỡ Minghao thêm một lần nào nữa. Em đã muốn ra ngoài sắp xếp và kiểm tra mọi thứ, nhưng Wonwoo đã ngăn lại, tự mình làm hết mọi việc. Dù không muốn tin, nhưng đâu đó trong tâm trí Junhui bảo rằng có lẽ Wonwoo đã biết đến những việc làm sai trái của em và anh trai mình. Tuy nhiên, nhìn vào cách Wonwoo bảo vệ và kiểm tra Junhui kỹ càng, em nghĩ rằng bạn trai mình có lẽ đã nhận ra điều gì đó không đúng giữa những hành động của em và Minghao. Sự kháng cự trong đôi mắt tuyệt vọng của em chẳng hạn. Tối đó, như mọi ngày, Junhui nằm trong lòng Wonwoo. Cảm nhận được hơi ấm cùng tình yêu chân thành của bạn trai, em hoàn toàn thả lỏng, bỏ lại những điều tồi tệ đã xảy ra vào bữa tối ra sau đầu. Tuy nhiên, khi em đang dần chìm vào giấc ngủ, Junhui cảm nhận được một bàn tay ôm lấy eo mình, sau đó là một nụ hôn nhẹ nhàng vào gáy. Em giật mình, quay phắt lại, chỉ để nhìn thấy Minghao đang tươi cười nhìn em, hoàn toàn không có chút xấu hổ hay tội lỗi. Junhui ngỡ ngàng. Chẳng biết lấy can đảm từ đâu, em thẳng thừng gỡ tay Minghao ra khỏi eo mình, bản thân vô thức lùi lại tựa vào lòng bạn trai (có lẽ là vì em đang được Wonwoo ôm lấy). Minghao tỏ rõ vẻ không hài lòng. Hắn ngồi dậy, kéo mạnh Junhui ra khỏi vòng tay vững chắc của bạn trai, đè em dưới thân, và mọi thứ bắt đầu.
Junhui nức nở. Em không muốn làm chuyện này với người có chung một nửa dòng máu với mình, với người mà em phải luôn gọi là anh trai, càng không muốn khi bên cạnh là người mà em yêu. Nhưng từ bé đến lớn đều là một tay Minghao nuôi nấng em, vì vậy mà Junhui không dám cãi lời hay phản kháng với bất kỳ điều gì hắn làm. Junhui chưa từng chấp nhận loại suy nghĩ tồi tệ này, nhưng lại không có cách nào chối bỏ nó. Như thể bị bỏ bùa, ngỡ là đang tỉnh nhưng lại là mơ, ngỡ là mơ nhưng lại là sự thật.
Như một lời nguyền rủa đến từ địa ngục.
Minghao là con của mẹ và người cũ. Năm Minghao bốn tuổi, hai người ly hôn, sau đó mẹ và ba gặp nhau. Hẹn hò hai năm, hai người kết hôn, sau hai năm họ có em, vì vậy mà Minghao và Junhui vẫn mang chung một nửa dòng máu. Tuy nhiên, đến khi em vào cấp một thì hai người luôn bận rộn, không còn dành nhiều thời gian cho hai anh em nữa. Junhui khi đó lại quá nhỏ, thế giới xung quanh em vẫn luôn là một điều kỳ diệu mà Junhui vẫn chưa thể nào khám phá hết được. Nhưng Minghao luôn bảo bọc em trong vòng tay hắn, bảo với em rằng thế giới ngoài kia đáng sợ thế nào, tàn nhẫn ra sao, và rằng chỉ có hắn mới có thể bảo vệ và nuôi nấng em vô điều kiện, kể cả ba mẹ cũng không thể yêu em nhiều bằng hắn. Ban đầu, Junhui ngây thơ đã nghĩ rằng Minghao nói đúng. Nhưng dần dần, qua thời gian, khi em lớn lên và được tiếp xúc với nền giáo dục ở trường học, qua mạng xã hội, qua bạn bè cùng lớp, em biết rằng cuộc sống của mình không hề bình thường. Minghao không giống như một người anh trai chỉ đơn thuần yêu thương em mình. Em nhận ra điều đó khi cảm nhận được sự kiểm soát quá mức của Minghao khi em không thể đi đâu hay làm gì một mình mà không có hắn. Hay khi em nhận ra tình cảm mà Minghao dành cho mình không đơn thuần là tình cảm anh em một nhà.
Chẳng có anh em ruột nào lại đi ôm ấp thân mật và hôn môi nhau cả.
Nhưng Minghao đã làm vậy vào sinh nhật năm mười sáu tuổi của em. Junhui đã sốc, thật sự, và em đã tránh mặt Minghao trong khoảng một tuần vì chưa thể vượt qua được cú sốc đó. Nhưng rồi cũng chính hắn nói với em rằng anh em ruột vẫn có thể làm như vậy, vì hắn yêu thương em, và vì em là em trai ngoan của hắn, vậy nên việc đó không có gì là sai cả. Junhui ban đầu không chấp nhận lời bào chữa này, nhưng em cũng không đủ can đảm để đem chuyện sai trái này đi hỏi những người xung quanh. Vì vậy mà Junhui bé nhỏ khi đó chỉ có thể im lặng chấp nhận mà không cách nào phản kháng lại được. Dần dần, mỗi ngày, việc Minghao bất ngờ ôm lấy em từ phía sau rồi hôn em, hay đột nhiên bị Minghao đè nghiến vào tường mà dây dưa môi lưỡi đã trở thành thói quen của hai người. Dù Junhui luôn cảm thấy việc này không đúng, và em cũng không thích nó một chút nào, nhưng vì Junhui là em trai ngoan nên em buộc phải nghe lời.
Junhui thậm chí còn chẳng hề nhận ra, bản thân đã bị ba chữ em trai ngoan điều khiển suốt cả cuộc đời.
Lần đầu tiên cả hai làm tình là năm Junhui chính thức mười tám tuổi.
Năm đó, sau khi cùng ba mẹ đón ngày quan trọng trong đời, Minghao và em đều được phép uống rượu và say khướt. Trong cơn say, Minghao đã không thể kiềm chế chính mình. Junhui đã rất sốc, và sợ, hệt như cái ngày năm mười sáu tuổi, và sau đó Minghao lại đưa ra những lời bào chữa y hệt. Rằng Junhui là em trai ngoan, và chuyện này là chuyện hết sức bình thường với anh em ruột. Lần đó họ thậm chí còn không sử dụng biện pháp an toàn, và Junhui đã cảm thấy đau đớn đến mấy ngày sau đó. Em đã rất sợ, thậm chí còn chẳng thể tiếp xúc trực tiếp với bất kỳ một ai, kể cả ba mẹ. Hai người đã rất lo lắng. Họ nghĩ là em đã gặp phải chuyện tồi tệ nào đó, và cả hai muốn đưa em đến bệnh viện kiểm tra để đảm bảo rằng Junhui vẫn ổn và an toàn. Nhưng Minghao đã trấn an ba mẹ bằng đủ mọi lý lẽ nên hai người không còn cố đưa em đến bệnh viện nữa. Nhưng cũng kể từ đó, Minghao và Junhui đã không còn dừng lại ở mỗi chuyện hôn nhau.
Toàn bộ thời học sinh của Junhui đều chịu sự kiểm soát gắt gao của Minghao. Và tất cả những gì em có thể nhớ ngoài những tiết học và một vài cuộc vui ít ỏi với bạn bè là những nụ hôn hoặc những cuộc mây mưa với chính anh trai của mình (điều an ủi duy nhất là Minghao đã kiên nhẫn đợi em đủ tuổi mới làm những chuyện đó, có lẽ vậy).
Bây giờ, khi Junhui đã lớn, đã có một công việc tốt, đã có một ngôi nhà mới, đã có một người bạn trai hết mực yêu thương em (cùng hai chú mèo đáng yêu), Minghao lại một lần nữa xuất hiện, làm đảo lộn hết tất cả mọi nỗ lực của Junhui trong việc cố gắng sống một cuộc sống bình thường. Junhui không hề nhận ra, rằng dù bản thân không còn ở gần Minghao, nhưng những gì hắn gieo vào dưới ngưỡng tuyệt đối trong đầu Junhui vẫn còn, và nó quá mạnh mẽ đến mức chính em còn không nhận ra, mình vẫn đang sống như khi còn ở bên cạnh Minghao.
Junhui sợ hãi.
Em muốn bỏ chạy, em không muốn tiếp tục bị anh trai chi phối, nhưng đầu óc em lại không còn đủ tỉnh táo để thoát ra nữa. Minghao chầm chậm rê lưỡi dọc từ cổ xuống ngực, dừng lại nơi hai đầu nhũ còn chút sưng đỏ của em, mân mê ngậm mút nó trong miệng. Junhui rên rỉ, nhưng nhanh chóng tự cắn chặt môi dưới, khổ sở ngăn lại mấy âm thanh dâm đãng đang phát ra. Em không muốn phô bày dáng vẻ đáng xấu hổ trước mặt người cùng chung một nửa dòng máu, càng không muốn để bạn trai em, người đang say giấc bên cạnh, nhìn thấy dáng vẻ dâm đãng này của bản thân. Nhưng Minghao đã chặn đứng ý nghĩ đó của em. Hắn cắn nhẹ vùng da quanh ngực em, sau đó lại liếm láp đầu vú Junhui, tay trái bận rộn với việc chơi đùa người anh em còn lại bên ngực phải, trong khi tay còn lại vẫn giữ chặt hai tay Junhui trên đầu. Em nghẹn ngào, những tiếng thở nông và dồn dập liên tục bật ra khỏi đôi môi sưng đỏ. Minghao hài lòng, dù vẫn chưa quá thoả mãn, nhưng hắn cũng không vội. Bọn họ còn với nhau cả đêm mà. Minghao dừng lại, ngồi thẳng dậy, lật sấp Junhui lại, thuần thục cởi phăng chiếc áo ngủ của em, dùng nó trói hai tay em ra sau lưng. Junhui giãy giụa, nước mắt bắt đầu lã chã rơi vì sợ hãi. Em thì thầm trong run rẩy, cố để không đánh thức Wonwoo.
- Anh hai ... đừng mà ... thả em ra ... em sợ ... làm ơn ...
Minghao dừng động tác sau khi đã trói chặt tay của em. Hắn cúi người, hôn lên tấm lưng trần trắng nõn với vài vết đỏ chói mắt của em trai. Nếu hắn điểm thêm vài vết bầm tím do những vết cắn và vết hằn bàn tay lên tấm lưng xinh xắn này thì sẽ thế nào nhỉ. Minghao tự thoải mái trong lòng. Hắn kề sát tai em, trầm giọng thủ thỉ.
- Junhui không còn là đứa trẻ ngoan của anh nữa rồi. Em trai ngoan thì phải nghe lời anh chứ.
Nói đoạn, hắn kéo Junhui ngồi dậy, để em dựa lưng lên ngực mình, đầu ngả ra sau tựa lên vai hắn. Cả hai đang ngồi quay mặt đối diện với Wonwoo, và Junhui đã dùng hết toàn bộ sự chân thành mình có chỉ để cầu mong Wonwoo đừng tỉnh dậy vào bất kỳ lúc nào. Tách hai chân em ra bằng chân mình, Minghao vừa thì thầm vừa đưa tay xoa nắn ngực em.
- Là em trai ngoan thì phải như thế nào hả mèo con?
Junhui nức nở.
- E-em trai ngoan ... là phải nghe lời ... anh trai m...uốn gì ... đều phải ... hức ... đồng ý ...
- Và?
Minghao vừa hỏi vừa nhéo mạnh hai đầu vú sưng cứng của em, đoạn lại kéo căng làm em vừa bật khóc đau đớn vừa khó khăn trả lời:
- Ah ... em trai n-ngoan ... không được l...àm anh trai ... buồn ... hức ... đau quá ... Hao ... tha cho em ...
Junhui muốn kêu cứu, muốn Wonwoo tỉnh dậy cứu em. Nhưng chính Junhui cũng sợ Wonwoo sẽ ghê tởm mình, nên cuối cùng em chỉ biết bật khóc trong tuyệt vọng. Nhìn em đau đớn bất lực như hiện tại, Minghao vô cùng hài lòng.
Em trai ngoan của hắn thì chỉ có hắn mới được dày vò mà thôi.
Minghao một tay giữ lấy cằm Junhui, trao em một nụ hôn nóng bỏng, tay còn lại nhanh chóng luồn vào trong chiếc quần ngủ của em. Junhui rên rỉ trong cổ họng, muốn né tránh sự động chạm của anh trai. Nhưng tình hình hiện tại Minghao mới là người nắm quyền, vậy nên Junhui có cố cũng không thể chống cự. Tiếng môi lưỡi triền miên, tiếng rên rỉ êm dịu, tất cả lọt vào tai Minghao như một bản hoà ca dịu dàng. Bàn tay hư hỏng của hắn liên tục xoa nắn bên ngoài lớp quần lót của em, từ từ kích thích Junhui đến giới hạn. Nuốt xuống từng tiếng rên rỉ nghẹn ngào, Minghao hài lòng dứt ra, nhìn em hổn hển lấy hơi sau nụ hôn đầy ướt át. Junhui ngả đầu lên vai hắn, tóc mái dài xuôi theo gương mặt nhỏ nhắn bết lại do mồ hôi, gương mặt hồng hào, vành mắt ửng đỏ lấp lánh nước, nước bọt còn đọng lại nơi khoé miệng, Minghao âm thầm tự hào khi có thể biến Junhui từ một đứa trẻ ngoan ngoãn luôn vâng lời trở thành một con điếm nhỏ đầy mê hoặc và dâm đãng. Junhui tựa như một tạo vật thần thánh mang trong mình sự trong sáng và thuần khiết. Nhưng cũng vì em quá tốt lành, quá thánh thiện, Minghao lại càng muốn phá hủy, càng muốn nhuốm một màu đen dơ bẩn và tội lỗi lên món tuyệt tác của thần linh. Minghao thật sự là một con ác quỷ, đến để bẻ gãy đôi cánh thiên thần của Junhui, và giam giữ em bên cạnh mình. Khung cảnh nóng bỏng do chính hắn tạo ra càng làm Minghao không thể kiềm chế ham muốn được chà đạp Junhui. Hắn rê lưỡi dọc theo phần nước bọt, lại tiếp tục cuốn Junhui vào một nụ hôn khác. Minghao là một kẻ nghiện hôn, và chỉ nghiện hôn một mình Junhui. Trong khi phía trên bận môi lưỡi cùng em trai, hai tay Minghao đã nhanh chóng cởi bỏ cả quần ngủ và quần lót của em. Khung cảnh hiện tại tràn ngập ám muội pha lẫn tội lỗi. Wonwoo vẫn đang ngủ say, trong khi bên còn lại là người yêu gã đang khoả thân, hai tay bị trói sau lưng, bị anh trai ép đá lưỡi, còn gã anh trai thì đang vừa xoa nắn vật giữa hai chân em vừa xoa nắn một bên ngực Junhui, trong khi ép em mở rộng hai chân cho hắn dễ dàng hành động. Junhui cố để không phát ra bất kỳ âm thanh dâm dục nào khi trước mặt em là gương mặt đang say giấc nồng của anh bạn trai. Nhưng Minghao đã không để em được toại nguyện. Hắn đưa hai ngón tay vào miệng Junhui, khuấy đảo nó, lúc lại kẹp lấy cái lưỡi rụt rè của em, lúc lại chà sát, lúc lại thì thầm bảo em mút lấy, cưỡng ép Junhui phát ra những âm thanh ám đầy mùi tình dục. Junhui ngoan ngoãn làm theo dù không hề tự nguyện, mút mát hai ngón tay anh trai như thể đang mút lấy cái dương vật ngon lành hòng lấy lòng Minghao, mong là hắn sẽ tha cho em mà không cố ép em nữa. Nhưng Minghao đã không để em được yên. Hắn hài lòng rút hai ngón tay ướt đẫm nước bọt ra, thay thế bằng một nụ hôn kiểu Pháp đầy đê mê. Trong lúc Junhui bị cuốn theo nhịp điệu của Minghao, hắn bất ngờ đâm hai ngón tay trơn ướt của mình vào lỗ nhỏ của em, trong khi tay còn lại vẫn đang mân mê khối trụ giữa hai chân em mình. Junhui đau đớn hét lên, nhưng miệng bị Minghao chặn lại nên chỉ có thể ú ớ mấy tiếng trong cổ họng, nước mắt cứ thi nhau lăn dài trên đôi gò má ửng hồng. Junhui và Wonwoo vừa mới làm tình vào ban chiều nên lỗ nhỏ của em vẫn còn hơi sưng, và còn co dãn tốt, giờ đây đang bị Minghao đâm chọt để nới rộng, Junhui chỉ muốn cắn lưỡi chết đi để thoát khỏi màn tra tấn này. Nước mắt cứ thi nhau rơi mãi không ngừng, Junhui tuyệt vọng và sợ hãi. Tiếng nức nở thảm hại của em như một vết cào vào tim Minghao, khiến hắn càng trở nên phấn khích, càng muốn nghiền nát chú mèo nhỏ trong lòng. Hai ngón tay cứ liên tục ra vào, lúc làm động tác cắt kéo, lúc lại cong lên cào nhẹ vào thành ruột, tay còn lại liên tục tuốt lộng dương vật của em, đôi khi còn dùng ngón cái ấn mạnh lên đầu khấc, kích thích Junhui đến cực hạn. Junhui khóc loạn cả lên, cơ thể không ngừng vặn vẹo né tránh cơn khoái cảm xen lẫn đau đớn do Minghao tạo ra.
- Đừn...g mà ... Hao ... ah ... làm ơn ... ưh ...
Minghao vờ như không nghe thấy, miệng liên tục hôn cắn lên hõm cổ Junhui, bên dưới cũng đẩy nhanh tốc độ, kích thích Junhui đến giới hạn. Junhui hét lên, nhưng rồi lại tự cắn chặt môi để ngăn lại mấy tiếng nức nở dù nước mắt đang rơi không ngừng. Em cảm giác cơ thể như bị xé toạc, nhưng phía trước lại thoải mái đến khó chịu. Junhui ghét cái cảm giác này.
- Mở to miệng ra và rên rỉ lớn hơn nữa đi nào, mèo con. Hoặc anh sẽ để bạn trai em nhìn thấy cảnh này.
Minghao thì thầm vào tai Junhui. Đôi môi lạnh lẽo chạm lên vành tai đang đỏ ửng, thổi từng làn hơi nóng rực vào tai Junhui. Thấy em vẫn cứng đầu, Minghao co chân, chuẩn bị đạp Wonwoo. Junhui rúc vào cổ Minghao như một chú mèo nhỏ, run rẩy lắc đầu, cố ý làm nũng để hắn mềm lòng không làm loạn.
- Hức ... Hao ...em xin lỗi ... em sai rồi ... đừng mà ...
Thấy Minghao không phản ứng, Junhui ngoan ngoãn rải từng nụ hôn nhẹ như lông lên cổ người nọ, bạo dạn đưa lưỡi liếm một đường dọc từ yết hầu lên xương hàm, nhẹ nhàng hôn cắn để lấy lòng Minghao. Hắn hài lòng, thở một hơi đầy thoả mãn, cúi đầu hôn lên mái tóc đen nhánh của em. Khi thấy Minghao không còn ý định gọi Wonwoo dậy, Junhui âm thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng. Em cố ý gục đầu vào hõm cổ Minghao, rên rỉ như một chú mèo đang đến kỳ động dục theo nhịp độ ra vào và tuốt lên xuống của tay hắn. Tiếng rên nhỏ như muỗi kêu, nhưng ở khoảng cách một đốt ngón tay, âm thanh được khuyếch đại lên nhiều lần, đủ để khiến Minghao sướng điên.
- Mèo con, đừng có ăn gian, như vậy là không ngoan đâu.
Minghao tinh ý bắt gọn trò bịp bợm của Junhui. Hắn thì thầm vào tai em, tay đang tuốt lộng dương vật của Junhui ngừng lại, nắm tóc em kéo mạnh ra sau, trong khi tay còn lại vẫn đang nhịp nhàng ra vào lỗ nhỏ. Junhui đau đớn kêu lên, nước mắt rơi dọc theo gò má.
- Muốn anh chơi trần hay dùng bao hửm, mèo con? Hôm nay cho em lựa chọn đó.
Minghao hôn lên má Junhui, phả hơi thở nóng rực mùi tình lên gò má mềm mại của em.
- D-dùng bao ạ ...
Minghao khúc khích. Hắn buông tay ra khỏi mái tóc mềm của Junhui, ba ngón tay đang ở trong lỗ huyệt cũng rút ra. Junhui ngân dài, gục đầu xuống vì mệt mỏi. Minghao nhẹ nhàng xoay người Junhui lại, yêu chiều đặt một nụ hôn lên môi em, sau đó chuyển nó thành một điệu tango đầy say mê. Dù Junhui không hề muốn, nhưng dưới áp lực vô hình đang kiềm chặt lấy cơ thể yêu kiều quyến rũ của mình, Junhui vẫn phải ngoan ngoãn đi theo sự dẫn dắt của Minghao.
- Giỏi lắm.
Đợi đến khi lồng ngực kêu gào vì thiếu dưỡng khí, Minghao mới luyến tiếc dứt ra, trước khi kết thúc còn hôn một cái lên cái má mềm của Junhui. Hài lòng nhìn em trở thành một mớ lộn xộn, hắn vui vẻ bế Junhui theo kiểu công chúa ra khỏi phòng. Em biết tiếp theo Minghao sẽ làm gì, nhưng Junhui đã không còn đủ tỉnh táo để phản kháng lại nữa, chỉ có thể bất lực gục đầu lên vai hắn, mặc hắn muốn đưa mình đi đâu thì đưa.
Minghao mang Junhui vào nhà tắm. Đặt em ngồi lên bồn rửa, banh rộng chân em ra, thuận tiện chen vào giữa, Minghao lại cuốn Junhui vào một nụ hôn nóng bỏng khác trước khi cả hai lâm trận.
- Em có để bao ở đây không hửm, mèo con?
Minghao thì thầm trên môi em, ánh mắt đầy yêu chiều nhìn người đối diện. Thấy em rụt rè gật đầu, Minghao cười tươi thích thú.
- Vậy em để nó ở đâu nào?
Hắn cố tình ngân dài chữ cuối chọc ghẹo Junhui.
- T-trong ngăn kéo thứ hai ạ ...
- Ngoan lắm.
Minghao kéo ngăn kéo thứ hai bên dưới kệ rửa theo lời Junhui, lấy ra một cái bao cao su.
- Mong là kích cỡ của anh và bạn trai em giống nhau, nếu không chúng ta sẽ phải chơi trần đó, mèo con à.
Minghao đùa, vui vẻ nhìn Junhui khổ sở lảng tránh ánh mắt của mình. Hắn vui vẻ xé bao rồi đeo vào.
- Ồ, vừa này? Của bạn trai em cũng được đấy chứ, nhưng có làm em thấy sướng như anh không?
Minghao giả vờ bất ngờ, giọng điệu đầy ngả ngớn và khinh bỉ. Junhui quá xấu hổ và tuyệt vọng để có thể nói bất cứ điều gì, vì vậy em chọn cách im lặng. Minghao không khó chịu, còn thích thú nhìn Junhui đỏ ửng như một con tôm luộc đang liên tục lẩn trốn ánh nhìn của hắn. Ở tình hình hiện tại, Minghao trông như một con quái vật kinh tởm đang muốn nuốt chửng con mèo yếu ớt tội nghiệp là Junhui. Minghao tiếp tục cuốn Junhui vào một nụ hôn nhuốm đầy mùi nhục dục khác. Trong lúc phía trên bận dây dưa, phía dưới Minghao đã nhanh chóng đâm lút cán dương vật vào lỗ nhỏ đã được nới rộng của Junhui. Em ngửa đầu hét lên vì đau, nước mắt rơi đầy trên gương mặt nhăn nhó. Dù đang chìm trong đau đớn lẫn khoái cảm chết tiệt, Junhui vẫn đủ tỉnh táo để nhớ ra rằng bạn trai của em vẫn đang ngủ say trong phòng, vì vậy em nhanh chóng cắn chặt môi dưới, ngăn bản thân phát ra thêm bất kỳ âm thanh tệ hại nào. Tuy nhiên, vì Minghao đột ngột đâm hết cả cây vào mà không hề báo trước, cơ thể Junhui vẫn chưa kịp thích ứng. Em khó khăn há miệng, thở hổn hển hòng giúp bản thân cảm thấy thoải mái hơn. Minghao ôm chặt Junhui, xót xa xoa lưng xoa đầu em, miệng liên tục nói những lời ngọt ngào bên tai giúp em thả lỏng. Hắn yêu chiều hôn khắp mặt Junhui, lại dịu dàng ôm lấy em, hành động không khác một đôi nhân tình đang âu yếm nhau. Nhận thấy Junhui đã dần lấy lại nhịp thở ổn định, Minghao mới bắt đầu đưa đẩy thân dưới. Nhịp độ đâm rút nhẹ nhàng, như thể hắn sợ mình sẽ làm đau em. Thành vách ấm nóng bao bọc lấy cự vật thô to càng làm khoái cảm trong hắn tăng vọt, dần dần đưa đẩy nhanh hơn. Junhui rên rỉ, đầu gục lên vai Minghao, nước bọt theo đó chảy dọc theo khoé miệng, bầu không khí mang đầy mùi tình dục và dâm đãng. Minghao đâm rút đến thoải mái, một tay xoa nắn đùi trong của em, tay còn lại chơi đùa với núm vú của Junhui. Khoái cảm đánh ập từ nhiều phía khiến Junhui bị kích thích đến mê mẩn, không tự chủ được lại nỉ non lớn tiếng hơn. Âm thanh khiêu gợi phát ra từ người hắn yêu vang vọng trong nhà tắm, Minghao hạnh phúc đến mức muốn kéo dài nó mãi mãi. Đã rất lâu rồi hắn mới được vùi mình vào bên trong Junhui. Minghao nhớ em, rất nhớ em. Từ ngày phải ra nước ngoài làm việc, không một ngày nào là hắn ngừng nhớ về em. Junhui có thể không biết, nhưng những lúc làm tình với em, hắn đều âm thầm đặt điện thoại quay lại, và dùng chính những đoạn phim đó để thủ dâm. Minghao đã cố gắng tìm cách trở về, tìm cách được đến gần Junhui thêm một lần nữa, và may mắn đã mỉm cười với hắn. Khi giờ đây, Minghao đang ở trong nhà Junhui, làm tình cùng Junhui, thoải mái âu yếm em trong lòng mình. Minghao nghĩ là mình cần phải đẩy nhanh tiến độ, nếu không có lẽ hắn sẽ phát điên vì quá nhớ em mất. Nhịp độ đâm rút càng lúc càng nhanh, lực đâm cũng ngày càng mạnh, Junhui tựa con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, chỉ biết phó mặc cho số phận đẩy đưa. Em gục đầu lên vai Minghao, dùng toàn bộ sức lực còn lại há miệng cắn mạnh lên vai hắn, trút toàn bộ phẫn uất cùng tủi nhục lên vết cắn. Minghao gầm gừ trong cổ họng, thoải mái nắm chặt eo Junhui mà đưa đẩy mạnh hơn, nhanh hơn. Đến khi thấy Junhui cong lưng, tiếng rên cũng lạc cả đi, Minghao biết mình đã tìm đúng chỗ. Hắn nhắm thẳng điểm đó mà giã mạnh, Junhui không phòng bị chỉ biết há miệng rên rỉ, nước bọt tràn cả ra khoé miệng, bầu không khí càng lúc càng nóng bỏng. Nhận thấy Junhui sắp đến giới hạn, Minghao nhanh chóng chặn lấy đầu khấc của em. Junhui ủy khuất nhìn hắn, nỉ non mấy tiếng khó chịu.
- Gọi anh là chồng, anh cho em bắn.
Junhui kinh hãi. Đây không phải lần đầu hắn yêu cầu em gọi hắn là anh yêu (hay đại loại vậy) khi cả hai làm tình, nhưng gọi chồng thì quá mức rồi. Đến cả Wonwoo, bạn trai em, người mà Junhui dành hết con tim và lý trí để yêu, còn chưa từng yêu cầu em gọi gã là chồng khi cả hai làm tình. Vậy mà Minghao lại yêu cầu em điều đó. Junhui phẫn nộ, nhưng sự khó chịu đã nhanh chóng át nó đi. Em biết rằng Minghao không bao giờ đùa. Nếu em không gọi, hắn thật sự sẽ hành hạ em đến chết. Junhui bất lực, gục đầu lên vai hắn, thì thầm trong vô vọng.
- C-chồng ...
- Giỏi quá, xinh đẹp của anh. Giờ thì cầu xin chồng em cho em được ra đi nào.
Minghao khoái trá, khoé miệng cong lên tạo thành một nụ cười tự mãn. Hắn chắc chắn rằng Wonwoo còn chưa được Junhui gọi là chồng, nhưng hắn không bận tâm. Dù gì thì Junhui cũng là em trai ngoan của hắn mà.
- Chồng ơi ... ưm ... em ... hah ... cầu xi...n anh ... hức ... cho e...m được ra ...
Junhui van nài, giọng nói vụn vỡ đầy khổ sở. Minghao hài lòng nhưng vẫn không buông tay. Hắn chạy nước rút vài nhịp cuối, sau đó bắn toàn bộ vào trong em, cùng lúc thả tay để Junhui được bắn. Minghao đưa đẩy thêm vài nhịp mới luyến tiếc rút ra, để Junhui gục đầu trên vai mình nghỉ ngơi. Em mệt mỏi, thở hổn hển sau trận làm tình cuồng nhiệt. Junhui cảm thấy bản thân thật kinh tởm, đến mức chính em còn không thể chấp nhận nổi mình. Dù Wonwoo không biết, nhưng Junhui cũng không còn mặt mũi nào để nhìn Wonwoo nữa. Em đã ngoại tình, với chính anh trai ruột, dù đó là một sự ép buộc. Nhưng Junhui vẫn cảm thấy thống khổ và dơ bẩn. Em đau đớn nhắm mắt, mong rằng tất cả chỉ là một cơn ác mộng, dù em biết rằng tất cả đều là sự thật.
Một sự thật tàn nhẫn.
Minghao hài lòng ôm Junhui, yêu chiều xoa đầu em. Hắn lột bỏ cái bao cao su vừa dùng, vui vẻ ném nó vào thùng rác bên cạnh bồn rửa. Hắn đang nghĩ xem bạn trai em sẽ cảm thấy như thế nào khi nhìn thấy cái bao cao su chứa đầy tinh dịch không phải của mình ở trong phòng tắm. Hắn mong Wonwoo sẽ chia tay Junhui, vì hắn cũng không muốn phải làm mạnh tay. Nhưng tính Minghao cũng thích thử thách. Vậy nên nếu Wonwoo chống cự (như cái cách Junhui luôn cố gắng dù chưa từng thành công), hắn sẽ vờn bạn trai em thêm một lúc, khi nào chán thì hắn sẽ dừng lại, và xử lý tất cả.
Junhui chỉ có thể là của Minghao, của một mình Minghao mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro