Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

13. Một lần nữa

Điều này điên rồ thật đấy.

Mẹ nó, Taehyung không thể tin được cuộc gặp gỡ cả hai lại diễn ra như thế này. Đúng là cuộc đời không nên mộng tưởng như những trang sách hão huyền.

"Anh bị cái gì vậy?"

"Đòi nợ."

"Buông em ra trước đi."

Dù Taehyung vùng vằng muốn thoát khỏi cái ôm từ Jimin, mặc cho môi lưỡi chạm lấy nhau ướt át. Thế nhưng Jimin một chút tôn trọng và nghe lời em còn không có.

"Park Jimin!"

"Kim Taehyung, đã đến lúc em phải trả nợ cho anh rồi."

"Em sẽ trả, nhưng anh phải thả em ra."

"Tại sao? Trả bằng thân em cơ mà?"

Jimin mất trí rồi, không gặp nhau từ thuở nào, bây giờ xông xáo đến gặp em đòi làm tình, đã thế còn bắt em phải trả nợ bằng chính việc quan hệ. "Dùng thân trả nợ? Thế bao nhiêu là đủ đối với anh?"

Taehyung nghẹn ngào nhìn Jimin vẫn không trưng ra biểu cảm gì, em không thể tài nào đoán được anh đang nghĩ như thế nào, anh vẫn hôn em, sờ soạng vùng bụng phẳng lì và vuốt ve tấm lưng trần trụi của Taehyung.

"Jimin!" Em hét lên, khiến mọi hành động của anh dừng lại, đem nụ hôn mạnh bạo trở thành cái mím môi thật chặt muốn bật thành máu.

"Một lần làm tình, bao nhiêu thứ mà em nợ anh sẽ được xí xoá."

Đôi mắt sợ sệt của Taehyung dịu lại, nhường chỗ cho sự khó hiểu bủa vây. Tại sao? Rõ ràng Jimin biết con số mà em nợ anh nhiều cỡ nào, dù em đang trên đà thành công chăng nữa, nhưng cũng chưa đủ khả năng thanh toán nợ nần một cách triệt để.

"Anh muốn cái gì vậy chứ?"

"Hãy suy nghĩ đi, tùy em. Anh không muốn chúng ta làm tình bằng sự miễn cưỡng."

"Ý em là… nó là một cuộc trao đổi không cân xứng." Taehyung thừa nhận, bản thân mình không có cái giá cao như thế, em không nghĩ Jimin yêu cầu làm tình một đêm mà xoá đi bao nhiêu ân tình, tiền bạc. Em nghĩ đáng lẽ ra, Jimin còn khát cầu nhiều hơn, mong muốn nhiều thứ khác từ em.

Jimin chau mày, lời em nói khiến anh tần ngần một thoáng, suy nghĩ sâu về nó, rằng em đang hạ thấp chính mình, muốn anh hành hạ em nhiều hơn, hay là không thỏa cái giá tình một đêm mà anh đưa ra?

"Em vẫn thèm khát anh mà, đúng chứ?" Taehyung đẩy mạnh anh ra, em tự hổ thẹn với bản thân mình, cũng không dám đối diện với Jimin nữa. Làm thế nào em có thể nói ra được những lời nhung nhớ về anh, những tình cảm vẫn còn cất trong vách tim chưa được mở khoá. Em đã phải khổ sở và tàn tạ đến mấy khi không có Jimin bên cạnh?

Em đã quyết định rời khỏi chốn hoa lệ xô bồ - nơi mà em nghĩ phần đời mình nên ở đó để làm giàu - rồi chuyển đến vùng ngoại ô vắng lặng chỉ vì không thể chịu đựng được ồn ào thị phi. Jimin nói đúng mà, nhưng sao em lại cáu gắt đến thế?

"Đi đi, đừng xuất hiện trước mặt em lần nào nữa. Chúng ta đã kết thúc rồi."

"Anh chưa nói chúng ta chia tay, em đừng ăn nói linh tinh."

"Thế bây giờ anh muốn em phải làm sao? Bán thân cho anh như anh yêu cầu? Phục tùng anh để trả nợ?"

"Ừ."

"Được, chỉ một đêm thôi, đúng không?"

Jimin không đáp lời, thay vào đó anh bế em vào phòng, môi lưỡi lại tìm đến nhau đầy mãnh liệt. Taehyung cũng vì giao kèo của hai người, để cho Jimin lột sạch quần áo trên cơ thể mình, phô bày một cách trần trụi và xinh đẹp qua đôi mắt của Jimin.

Còn mấy ngày nữa là hết mùng tết, Taehyung thất thần ngồi giữa nhà, một mình đón tết cũng không tệ hơn em nghĩ, dù sao thì em cũng đã quen cuộc sống một mình, chỉ là…

Chạm vào dấu hôn còn hồng trên cổ, Taehyung lưu luyến đêm tình cách đây không lâu, Jimin không hổ báo vồ dập em trong lần làm tình như em nghĩ, mà anh lại dịu dàng và nâng niu em.

Tựa cách anh ấy đã từng.

Tệ thật, Taehyung lại động lòng rồi, Jimin chỉ mới phát cho em chút âu yếm, mà em đã cuộn trào cả tâm can.

Gạt bỏ đi nước mắt đã lưng chừng, trời đã bắt đầu nhập nhoạng, Taehyung nghĩ mình nên đi mua chút thức ăn, vội khoác chiếc áo len rồi rời khỏi nhà.

"Em về trễ quá." Taehyung thôi bước, em tĩnh tại trước cổng chung cư của mình, vì Park Jimin đã đứng chờ ở đó, gương mặt ửng hồng vì say rượu.

"Anh đến đây làm gì? Chẳng phải chúng ta giải quyết xong xuôi rồi sao?"

"Không mời anh vào nhà à?"

Jimin vẫn ngông nghênh như vậy, ra lệnh cho em phải làm này làm kia, thế mà Taehyung lại không thể từ chối. Một cách ngu ngốc.

"Anh muốn gì từ em?"

"Cho anh cốc nước ấm trước đi."

Taehyung có ngửi thấy mùi rượu, nhưng không nghĩ nó khiến Jimin say đến mức chân không vững, em pha chút mật ong nóng cho anh, rồi bật máy phun tinh dầu mùi thảo dược cho anh dễ chịu hơn phần nào.

Muốn bắt chuyện với Jimin, nhưng câu từ lại không thể trôi ra khoé môi mà tròn chữ. Thế mà Jimin lại có động thái trước, anh dựa vào vai em, để hơi thở nóng rực phả vào cổ của em.

"Jimin…"

"Anh từng hỏi em rằng, em có biết em quan trọng với anh nhiều như thế nào không?"

"..."

"Không có anh, em vẫn sống tốt đó chứ."

Jimin bật cười, khoé mắt anh óng ánh giọt thủy tinh muốn vỡ ra, và có lẽ Taehyung sẽ không thấy được chúng, vì Jimin không cho phép bản thân mình yếu đuối trước em.

"Nào Taehyung, sẽ ra sao nếu đoạn video chúng ta làm tình bị tung ra?"

"Cái gì cơ?"

Thấy được phản ứng hốt hoảng của em, Jimin cười phá lên, anh cười như một kẻ điên. Dù cho ngày tháng trôi qua lâu như vậy, em vẫn không hề thay đổi.

Là thiên sứ của đời anh, thuần khiết vĩnh cửu.

"Lúc đó thanh danh của hai chúng ta sẽ ra sao nhỉ?"

"Park Jimin, rốt cuộc anh muốn cái gì mới buông bỏ hết quá khứ?"

Nước mắt Taehyung rơi, và Jimin từng thề với trời, anh sợ nước mắt Taehyung như thế nào. Nhưng điếng thay, anh luôn làm em khóc.

"Đùa thôi mà."

"Đùa? Vui không? Em đã khổ sở ra sao chứ? Em đã trốn chạy đến nơi này chỉ để sống một cuộc đời bình thường, và không liên quan gì đến anh nữa. Nhưng tại sao anh lại đến khuấy động hết tất cả, anh hôn em, anh làm tình, anh hăm dọa, đùa cợt và luôn làm theo ý mình. Jimin, anh muốn gì từ em?"

"Anh nhớ em."

"Thôi đi Jimin… em từng tìm kiếm anh như kẻ ngốc, đã từng chờ đợi anh. Và đến khi mọi thứ vào nhịp sống êm ả, anh lại nói ra câu này phá hỏng cả nhịp tim của em."

"Làm tình đi." Jimin lại cười, Taehyung chỉ biết bất lực mà khóc. Em gật gù, chân quỳ xuống sàn, kéo chân Jimin rộng ra mà dùng miệng mút lấy thứ đang ngủ yên trong quần Jimin.

"Anh muốn như thế này, đúng chứ? Anh cần quay hình luôn không? Cứ việc làm đi, em không phản kháng nữa."

Đôi mắt sáng ngời của Taehyung đã có thể nhìn được từ lâu rồi, thế nhưng Jimin lại thấy nó ảm đạm và mệt mỏi đến thế. Là vì anh đem lại đau khổ cho em ư?

"Gần một năm qua, em có nhớ anh không?"

"Rốt cuộc anh lại bị sao nữa? Làm ơn đi Jimin."

Jimin không đáp, đôi mắt anh chuyển hướng sang phía cửa sổ, trời đầy sao sáng và không gian yên ắng nghe được cả tiếng máy bay văng vẳng. Anh nâng cằm em lên, đặt lên trán Taehyung một nụ hôn nhẹ nhàng.

"Xin lỗi em." Và Jimin rời khỏi nhà, Taehyung lúc đó cảm nhận rằng, đó như là lời tạm biệt.

Jimin không đến làm phiền em nữa, kể từ ngày đó.

Tác phẩm mới của em cũng đã phát hành, lần này bán chạy hơn tác phẩm cũ, nên tâm trạng Taehyung đã tốt hơn rất nhiều.

"Một năm rồi không gặp anh." Park Jihyun cất tiếng nói với em trong buổi kí tặng sách, vì thời gian có hạn nên Jihyun chỉ nói vài câu và nhường vị trí cho người khác, trong số đó, Taehyung nhớ rõ.

Anh của em, Park Jimin ấy, đã luôn dằn vặt chính mình vì gây tổn thương cho anh. Anh ấy bây giờ, sống một cuộc đời tệ hại lắm. Anh của em vẫn còn yêu anh rất nhiều, nhưng lại không còn can đảm nữa.

Cả đêm Taehyung trằn trọc mãi, rốt cuộc mối quan hệ của cả hai đã đi theo chiều hướng nào và nên làm gì để giải quyết?

Lục trong ngăn tủ, Taehyung đem ra chiếc chìa khoá nhà của Jimin đã cất gọn, em cứ đứng nhìn nó rất lâu, mãi đến khi nghe con tim mình âm ỉ nỗi nhớ, chân Taehyung mới động đậy và cất bước.

Trái tim này vẫn còn cảm giác với anh, cả thể xác này, đôi mắt này.

Chạy xe trong đêm u mịch, khi đến được chung cư mà Jimin sống đã là một giờ sáng, em chạy lên nhà của anh, mở khoá cửa bằng đôi tay run rẩy.

Bước vào nhà, không gian tối om chỉ vỏn vẹn chiếc đèn bàn, tiếng chai rượu va vào nhau leng keng, mùi thuốc lá thoang thoảng. Jimin chọn cho mình sống trong bóng tối, như cách em đã từng, như cách em vòi anh uống rượu và hút thuốc.

Taehyung bước gần hơn về sofa, cất tiếng gọi: "Jimin…"

Đôi mắt đỏ ngầu ngước lên, nước mắt rơi lã chã trên gương mặt xanh xao mỏi mệt, Jimin nấc lên như đứa trẻ: "Mẹ kiếp, nhớ em ấy đến nỗi ảo tưởng rồi. Mẹ kiếp, mẹ kiếp, mày không xứng với Taehyung, mày không có quyền hành hạ em ấy nữa."

Jimin cứ khóc đau khổ như vậy, Taehyung luống cuống không biết làm gì, chỉ tiếp cận anh dần dà rồi lau đi nước mắt cho anh.

"Jimin à, đừng khóc nữa mà."

"Taehyungie, anh xin lỗi, anh xin lỗi Taehyung, là anh ích kỉ, là anh tệ với em, là anh bắt ép em, là anh sai. Là anh trốn chạy khỏi hiện thực, tất cả đều do anh cả."

"Không sao Jimin à."

"Anh sợ lắm, anh không nghĩ được rằng ở trong bóng tối lại sợ như thế, thêm cả đơn côi rệu rã lại kinh khủng đến vậy. Làm sao đây? Khi những năm tháng qua anh đã để em sống mệt mỏi dai dẳng?"

Taehyung ôm Jimin vào lòng mình, lòng bao dung em quá lớn, lớn đến mức tha thứ cho quá khứ tồi tệ của cả hai.

Jimin vùi vào lòng của em, khóc xé lòng hơn, anh ôm lấy em, như thể sợ em tan biến khỏi cuộc đời mình lần nữa.

"Anh sẽ không làm phiền em nữa, chỉ lẳng lặng dõi theo em, yêu em, không bắt ép phải răm rắp lời anh giống ngày xưa. Anh từ bỏ chuyện chúng mình rồi, vì yêu anh, em càng đau khổ tột cùng."

Em lắc đầu nguầy nguậy, nâng gương mặt của người say lên mà hôn. "Mình bỏ qua hết đi, đừng canh cánh trong lòng nữa." Mặc cho Taehyung đã nhỏ giọng tha thứ, thế nhưng Jimin lại bật cười chua xót, anh chạm lên gương mặt xinh đẹp của Taehyung, khàn giọng trả lời: "Không có em, mọi thứ của anh đều mờ mịt. Cho đến giây phút này đây, đối diện với em cũng là điều khó khăn với anh, anh đáng trách và xấu xa, anh lợi dụng em, từ lúc em vô danh cho đến khi em thành công vẫn muốn em phục tùng anh. Đừng bao dung và hiền lành như vậy Taehyung à, anh phải làm sao chữa lấy những lỗi lầm tệ hại mà anh gây ra cho em?"

Taehyung nhất thời không nói gì, Jimin thoát khỏi cánh tay của em, loạng choạng đứng dậy bước vào phòng. Khoá cửa. Và khóc.

Dù Taehyung đã chấp nhận bỏ qua chuyện cũ, nhưng Park Jimin, người đã khiến em sống trong bóng tối và nước mắt, không thể nào thôi giận chính mình.

Sáng hôm sau, mơ màng tỉnh dậy với cái đầu đau inh ỏi, Jimin từ từ tiến vào bếp để tìm nước uống nhằm cứu rỗi cổ họng đau rát.

Anh ngửi thấy mùi thơm của điểm tâm sáng, và thấy bóng dáng em đang chuẩn bị bày món ăn.

"Taehyung… làm thế nào..?"

"Ăn thôi, anh đói rồi đúng không?"

Jimin đánh vào mặt mình, đầu mình, anh sợ mình hoa mắt và chìm vào mộng tưởng về Taehyung. Em chặn lấy tay anh, hôn vào lòng bàn tay một nụ hôn dịu dàng.

"Anh không muốn ăn à?"

"Taehyung…"

"Em đây."

"Tae…"

"Ngày đó anh theo đuổi em, giờ thì hãy để em, Jimin."

...

End.

Òm, tôi biết mọi người sẽ kiểu, wtf end gì mà lãng xẹt vậy, nhưng thật sự nó là vậy đó :") vì thời gian cả hai xa nhau cũng khá lâu, trong thời gian đó họ vẫn làm việc riêng, sống cuộc đời của mình và cố quên người kia. Cơ mà chỉ có Jimin là không làm được nên mới tìm đến Taehyung, và Taehyung khi gặp Jimin cũng bắt đầu động lòng.

Vậy thôi, nó khá nhàm nhưng đã end rồi hehe :")

Happy New Year 2023 nha cả nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #minv