Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Thanh âm bi phẫn của Sasuke vang vọng khắp đống đổ nát. Những người khác không nói lời nào; giờ này khắc này nói cái gì cũng đều không thích hợp, đây là chuyện của hai anh em bọn họ, người bên ngoài không thể xen vào.

Kakashi nhìn chăm chú bộ dạng thống khổ của học trò.

Ta đã làm gì sai sao? Y ngập ngừng tự hỏi nội tâm chính mình.

Báo thù không khiến người vui vẻ, mà là cảm thấy vô tận trống rỗng, cho nên y mới hi vọng có thể ngăn cản Sasuke. Nhưng nếu như sự thật càng tàn khóc hơn sẽ chỉ mang đến càng nhiều đau khổ và cừu hận, liệu việc vạch trần nó có thực sự là điều nên làm? Giả sử y không nhúng tay can thiệp vào, để Itachi toại nguyện chết dưới tay Sasuke, mà Sasuke cả đời này không biết sự thật, ngược lại có phải sẽ tốt hơn?

Nhưng nếu Sasuke được lựa chọn, cậu chắc chắn không hi vọng mình bị giấu diếm——

Từ "giấu diếm" làm Kakashi đau nhói. Y vô thức nhìn Obito, đúng lúc nam nhân tóc đen cũng quay mặt lại, nghênh tiếp ánh mắt y.

Khoảnh khắc bọn họ nhìn vào mắt nhau, hai người đều cảm nhận được đối phương cũng đang nghĩ về những điều giống mình, trong lòng không khỏi giật mình, mỗi người đều chật vật dời ánh mắt đi.

Xiềng xích lỏng xuống, lạch cạch rơi bên cạnh Sasuke. Thiếu niên Uchiha không động đậy, cậu cúi đầu, tóc mai rủ xuống che khuất khuôn mặt.

Hoàn toàn yên tĩnh, thanh âm Naruto đột nhiên vang lên.

"Vì vậy, cậu vẫn muốn giết Itachi sao?"

"Chuyện này không liên quan gì đến ngươi, Naruto." Sasuke lạnh người nói, "Câm miệng ngươi lại, nếu không ta giết ngươi trước."

Naruto thực sự ngừng nói. Phản ứng này ngược lại nằm ngoài dự kiến của Sasuke; cậu ngẩn đầu nhìn lại bên cạnh, đối diện đôi mắt xanh thẳm. Đôi mắt đó thẳng thắng nhìn cậu, như thể có thể diễn đạt rõ ràng suy nghĩ của chủ nhân mà không cần lời nói.

Cái nhìn đó làm Sasuke tức điên lên.

"Ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì? Ngươi thật sự cho rằng ta không xuống tay được sao? Vậy thì ta bây giờ sẽ giết cho ngươi xem!" Cậu nghiêm nghị nói, vịn vách tường lảo đảo đứng dậy, từng bước nặng nề đi về hướng Itachi. Điện quang màu xanh trắng tại lòng bàn tay của cậu lấp lóe nhảy vọt, lại không biết là bởi vì chakra không đủ hay là nguyên nhân gì khác, mà từ đầu đến cuối không thể chân chính hội tụ thành Chidori. "Dù sao cha mẹ cùng tộc nhân đúng là hắn giết, hắn cũng hi vọng chết ở trong tay ta, không bằng ta tác thành cho hắn!"

Ánh sáng của chưởng tiên thuật vẫn bao phủ trên ngực Itachi, Sakura hoảng sợ nhìn Sasuke đến gần, cũng không dám tùy tiện đình chỉ trị liệu. "Sa....Sasuke...." Cô ngập ngừng nói, hướng Kakashi quăng tới ánh mắt cầu cứu.

Trước khi Kakashi kịp làm cái gì, Naruto đã giành lên tiếng trước.

"Thế nhưng, tay cậu vẫn còn phát run." Cậu nói, nhìn chăm chú bóng lưng Sasuke đột nhiên dừng lại, "Trước khi cậu giết chết hắn, thầy Kakashi đã ngăn lại cậu, kỳ thật cậu vẫn cảm thấy may mắn?"

Im phăng phắc. Điện quang biến mất khỏi tay Sasuke. Cậu không nhúc nhích đứng nửa ngày, đột nhiên giống như là mất hết toàn bộ khí lực, bất ngờ khuỵu xuống.

"Chết tiệt....đáng ghét, đáng ghét! Vậy ngươi...muốn ta phải làm gì!" Cậu cuộn người lại, trán chống đỡ trên mặt đất, dùng nắm đấm từng cái hung hăn đấm vào mặt đất. Cái tay kia rất nhanh vết thương chồng chất, cậu lại hoàn toàn không để ý, trong tiếng gào thét mơ hồ còn lộ ra nghẹn ngào. "Ta không giết được hắn, nhưng ai sẽ trả giá cho nổi thống khổ của ta! Tất cả những gì ta đã chịu đựng những năm nay....đến cùng là vì cái gì!"

Đáp lại cậu là sự im lặng tựa như vĩnh hằng.

Thanh âm của Sasuke dần dần nhỏ xuống. Cậu dường như đã lấy lại bĩnh tĩnh, nắm chặt bàn tay phải đẫm máu, khớp xương trắng bệch.

"...Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc." Cậu thấp giọng nói, "Sự báo thù của ta. Những kẻ đã đẩy gia tộc Uchiha vào ngõ cụt, kẻ đã khiến chuyện này xảy ra...tất cả bọn hắn sẽ phải chết thảm."

Sasuke ngồi dậy, quay đầu nhìn chằm chằm Kakashi. Trên mặt cậu vẫn còn lưu lại vài hạt ngấn lệ, mắt đục đỏ ngầu, hoa văn vạn hoa đồng trong hai con ngươi nở rộ.

"Ta muốn bọn hắn nợ máu trả bằng máu."

"Danzo sẽ phải trả giá cho tội ác của mình, nhưng không phải bây giờ." Kakashi nói, "Em không thể trực tiếp xông vào làng Lá giết gã như thế này. Bất kể khả năng lớn bao nhiêu, dù cho em có thành công, cũng sẽ trở thành phản nhẫn cấp S, vĩnh viễn bị làng Lá truy sát, đến lúc đó thầy cũng không có cách nào thay em hòa giải. Vì nhất thời khoái ý mà hi sinh cuộc đời của mình, như vậy thật không đáng."

"Chuyện này giao cho thầy. Thầy sẽ dùng phương thức hợp quy tắc đem hắn từ vị trí hiện tại kéo xuống, buộc gã rời khỏi sào huyệt của mình. Đến lúc đó, em muốn làm gì cũng được."

"Ta lúc nào nói chỉ muốn mạng Danzo?" Sasuke lạnh lùng nói.

Kakashi nâng lên lông mày.

"Tất cả người làng Lá đều đáng chết." Thiếu niên tóc đen chậm rãi đứng dậy, đối mặt với thầy của mình, "Ta muốn hủy đi toàn bộ làng."

"Sasuke, em lý trí một chút!" Kakashi nâng lên thanh âm, "Sai khiến Itachi chấp hành nhiệm vụ chính là Danzo cầm đầu nhóm cố vấn, những người khác trong làng đối với chuyện này đều không cảm kích!"

"Bọn họ đều cho rằng Cửu vĩ là tộc Uchiha thả ra, cũng xa lánh bọn ta!"

"Mọi người đều bị Danzo lừa dối!"

"Vậy bọn họ đều có tội!"

Kakashi trầm mặt xuống.

"Như vậy," Y nói, "Chí ít em không nên đem dự định này nói cho ta."

"Nếu nói cho ông thì sao?"

"Em cũng biết thầy không thể nhắm mắt là ngơ trước kẻ đe dọa ngôi làng."

Sasuke cười lạnh một tiếng: "Cho nên? Nếu như ta càng muốn hủy diệt làng Lá thì sao?"

Kakashi bình tĩnh nhìn cậu.

"Thầy sẽ giết em."

Lời này vừa nói ra, không khí xung quanh tựa hồ lạnh đi mấy phần. Naruto cùng Sakura đồng thời biến sắc, Obito trầm ngâm nhìn hai thầy trò đối chọi gay gắt.

"Chờ đã, thầy Kakashi!" Naruto vội vàng đứng dậy, muốn xông lên phía trước, "Sasuke cậu ấy ——"

Một bàn tay đột nhiên từ bên cạnh duỗi ra, ngăn cản cước bộ của cậu.

"Đừng xen vào." Mizukage nói, "Giao cho thầy ngươi xử lý...Đây là bổn phận của y."

Naruto nắm lấy tay áo của hắn: "Nhưng...nhưng đó là Sasuke!"

"Nhưng Kakashi là Hokage."

Naruto sững sờ. Cậu nhìn khuôn mặt chằng chịt vết sẹo của Obito, thần thái và giọng điệu của người đàn ông này rất bình thường, nhưng Naruto lại không hiểu sao cảm thấy lúc Obito nói ra câu đó, trong lòng hắn không hề bình tĩnh như bề ngoài.

Kakashi cùng Sasuke vẫn im ắng giằng co. Một lúc sau, Sasuke dẫn đầu nhượng bộ, hai mắt khôi phục lại màu đen, quay đầu cắt đứt ánh mắt.

"Cả đời ta cũng sẽ không trở lại làng Lá." Sasuke kiên định nói, "Nếu muốn tiếp tục lấy danh nghĩa phản nhẫn truy nã, ta cũng chiều ông. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ nắm giữ vận mệnh của chính mình trong tay...Dù là ông hay Itachi, ai cũng đừng nghĩ lại bài bố nhân sinh của ta."

"Được." Kakashi âm thầm nhẹ nhàng thở ra, "Chỉ cần em không phát sinh xung đột với ninja làng Lá, chút chuyện này ta có thể giải quyết."

"Ta còn chưa nói hết. Bỏ qua làng Lá cũng được, nhưng ngoại trừ Danzo, hai cố vấn kia cũng phải chết. Ông sẽ không nói bọn hắn cũng không biết gì về chuyện của Uchiha chứ?"

"Cái này....Chỉ sợ có chút khó khăn."

Sasuke lập tức nghiêng đầu nhìn chằm chằm y.

"Danzo chỉ có thể bị buộc tội thông đồng với Orochimaru dùng người làm vật thí nghiệm, tư nhân chiếm giữ Sharingan, nhưng việc xúi giục diệt tộc không cách nào đưa ra ánh sáng, nếu không âm mưu đảo chính của Uchiha sẽ sáng tỏ." Kakashi giải thích nói, "Itachi thà rằng tự mình nhận ô danh, cũng muốn bảo vệ danh dự của gia tộc, vì vậy ta quyết định tôn trọng ý nguyện của cậu ta. Ngoài trừ vụ diệt tộc là các cao tầng đồng mưu, nhưng không có chứng cứ cho thấy Mitokado Homura và Utatane Koharu cùng tham gia với Danzo, cho nên ta không cách nào dùng phương pháp giống nhau để xử trí bọn họ. Trước mắt ta chỉ có thể nói, sau khi Danzo từ chức, ta sẽ lấy lý do thiếu giám sát để tước bỏ hoàn toàn tư cách cố vấn của gã."

"Thời đại bọn họ hoạt động đã rất xa rồi. Đợi đến khi bọn họ rời khỏi trung tâm quyền lực làng Lá...Chắc hẳn vài năm nữa, hai người kia hoàn toàn phai nhạt trong mắt mọi người."

Sasuke một mặt âm trầm nghe; đến câu cuối cùng, cậu đột nhiên như ý thức được cái gì, thần sắc khẽ động, nghi hoặc nhìn Kakashi

Hokage tóc bạc mỉm cười đáp lại.

"Động tác nhanh một chút," Sắc mặt Sasuke cuối cùng cùng bình tĩnh lại, "Đừng để ta đợi quá lâu."

"Thầy sẽ cố hết sức." Thấy học trò cuối cùng cũng được dỗ dành, Kakashi yên tâm xuống, "Kế tiếp em định làm gì? Thầy định đưa Itachi đến không khu, nhờ Miêu bà bà chiếu cố."

Sasuke lập tức lạnh mặt lại: "Ông đưa hắn đi đâu thì có liên quan gì đến ta?"

Kakashi đầu hàng giơ hai tay lên.

"Đội của ta vẫn đang đợi gần đây, ta sẽ đi gặp họ." Sasuke khịt mũi, "Hiện tại không có mục tiêu gì đặc biệt...Nhưng rồi sẽ tìm được."

"Về phần Itachi," Cậu quay lại liếc nhìn người anh trai vẫn đang được điều trị của mình, trên mặt lộ ra biểu tình cực kì phức tạp, rất nhanh lại đè xuống. "Hắn muốn tiếp tục gánh vác lấy ô danh cùng hối hận, thì lưu lại thế giới này đi. Muốn mượn tay của ta giải thoát? Ta lại càng không cho hắn tội nguyện."

"Chí ít cũng cho thầy phương thức liên lạc với em."

"Không cần thiết." Sasuke một ngụm từ chối. Cậu đảo quanh nhìn mọi người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Naruto; Naruto không khỏi mừng rỡ, mở miệng nói: "Sasuke..."

Nhưng chưa kịp đợi Naruto chân chính nói ra cái gì, Sasuke đã phát động thuật thuấn thân, thân ảnh cứ thế biến mất trong gió.

"..." Mắt trần cũng có thể thấy cảm xúc của Naruto tiêu trầm xuống. Cậu đổ hạ bả vai, có vẻ không vui mà nhìn chằm chằm mặt đất.

"Như vậy thật sự có được không, thầy Kakashi?" Cậu thấp giọng nói, "Cứ như vậy mà để Sasuke rời đi."

"Tạm thời chỉ có thể như thế." Kakashi trả lời, "Em ấy chính miệng nói sẽ không trở lại làng Lá, em cũng đã nghe rồi."

"Cậu ta có đội của riêng mình và cùng bọn họ hành động, giống như đội bảy lúc trước." Naruto mất mác nói, "Còn không nói cho chúng ta biết cậu ta sẽ đi đâu, cũng không nói làm sao để có thể tìm được cậu ta....Chẳng lẽ Sasuke thật sự dự định sẽ cắt đứt với chúng ta?"

Kakashi cong lên đôi mắt: "Đừng lo, rồi sẽ có biện pháp liên lạc với em ấy."

Naruto không hiểu ngẩng đầu.

"Sasuke sẽ đi đến không khu." Kakashi ngữ khí chắc chắn, "Mặc dù trong thời gian ngắn rất khó để chấp nhận, cũng vô pháp tha thứ hết thảy việc Itachi đã làm, nhưng Itachi dù sao cũng là người thân duy nhất của em ấy. Chỉ cần người còn sống, còn lại cứ giao cho thời gian. Chắc chắn sẽ có chuyển biến."

Y nói, nhìn về phía Itachi nằm trên mặt đất, chẳng biết lúc nào đã mở mắt.

"..." Itachi im lặng đáp lại, dựa vào nét mặt của anh cũng nhìn không ra bất kỳ đầu mối nào. Thân phận gián điệp lâu dài khiến cho anh cực giỏi che giấu nội tâm chính mình, hoặc là đã thành bản năng sẽ không dễ dàng đem cảm xúc chân thực bày ra cho người khác nhìn.

"Ta không đánh giá cách làm của cậu đết tột cùng là đúng hay sai, hiện tại truy cứu chuyện này cũng không có bao nhiêu ý nghĩa. Ta đã nói tất cả những gì có thể nói, say này tùy cậu." Kakashi nhìn Sakura đỡ lấy Iatchi ngồi dậy, "Tương lai muốn như thể nào, ít nhất lựa chọn vẫn còn trong tay của cậu."

"Cảm ơn anh, đội trưởng." Itachi thấp giọng nói.

"Được rồi!" Kakashi vỗ vỗ tay, thõa mãn nói, "Phần lớn đã giải quyết xong, tiếp theo là đưa Itachi đến không khu, chúng ta liền có thể cùng những người khác tụ họp trở về làng Lá."

Vẻ mặt tươi cười của y nhìn về phía Obito: "Cho nên Obito-kun, làm phiền cậu rồi."

"Đừng có dùng cái ngữ khí khó nghe đó mà nói!" Obito lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, "Dù sao lần này chính là đến làm sai vặt cho ngươi. Naruto, ngươi đi cùng Sakura đỡ lấy Itachi." Hắn chỉ đạo thiếu niên tóc vàng phía sau.

"Đợi đã!" Naruto hét lên. Sau khi được Kakashi an ủi, cậu đã lấy lại được bình tĩnh và nhớ ra một điều. "Hai người vẫn còn nợ tôi một lời giải thích!"

"Không phải Obito đã giải thích hết với em rồi sao?" Kakashi nghe được lời này, cảm thấy đau đầu.

"Đó không phải là giải thích! Căn bản không nói rõ gì cả! Sự tình hoang mang ngược lại tăng lên!" Naruto hai tay chống nạnh, khí thế hung hăng nhìn hai người, "Tại sao Mizukage lại là Uchiha? Vì sao hắn nói Sharingan là của hắn? Thầy biết hắn là ai, đó là lý do tại sao thầy kết hôn với hắn? Các người có phải đã vụng trộm gặp nhau trong không gian kỳ quái sau lưng chúng tôi từ lâu?"

"Cái gì là 'vụng trộm gặp măt'..."

"Kakashi đã xác nhận thận phận của ta sau chuyến đi đến làng Sương Mù." Obito nói, "Bọn ta không có ý định giấu kín với bất kỳ ai, nhưng cũng không cần thiết phải nói khắp nơi. Còn về đôi mắt...đó là sự thật."

"Vậy...ngươi từng là ninja của làng Lá?" Sakura hỏi. Cô cuối cùng từ những thông tin ít ỏi của những người khác trong lúc nói chuyện với nhau chắp vá ra, nhìn về phía Obito trong ánh mắt nhiều hơn mấy phần hiếu kì.

"Chuyện xảy ra hơn mười năm trước, ta và Kakashi cùng một đội, giống như ngươi và Sasuke."

"Các người là đồng đội sao? Vậy nhất định phải biết thầy Kakashi rất rõ!" Naruto kích động, "Thầy chưa bao giờ nói cho chúng ta biết quá khứ của thầy! Ngươi đã xem qua mặt thầy rồi sao?"

Kakashi ho một tiếng: "Cái đó không quan trọng, Naruto."

"Đội của các người như thế nào?" Naruto thẳng thừng phát lờ y, "Có phải cũng là ninja thượng đẳng với ba ninja hạ đẳng không? Người còn lại là ai? Người đó hiện đang ở đâu? Ai là giáo viên của các người? Có thể dạy dỗ thầy Kakashi lợi hại như vậy, chắc hẳn người đó cũng rất mạnh!"

Kakashi trong lòng dâng lên một trận dự cảm không lành: "Naruto, bây giờ không phải là lúc nói những chuyện này ——"

"Có hơi khác một chút. Đội của bọn ta có một thượng đẳng và ba trung đẳng." Trước khi y nói xong, Obito đã hồi đáp, bỏ qua câu hỏi thứ ba, "Người còn lại cũng giống như Sakura, là một ninja chữa trị."

"Thầy của bọn ta là Hokage đệ tứ, Namikaze Minato....Cũng chính là cha của ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro