
1.2(H) [END]
Cứ như vậy dùng ngữ khí phảng phất như nói chuyện phiếm thốt lên.
"Cùng tôi làm chuyện đó một lần đi."
"..." Thân thể Tobi vốn đang lắc lư từ bên này sang bên kia đột nhiên đình chỉ.
"Việc các ninja độc thân lâu dài ở bên ngoài, giúp đỡ nhau giải tỏa ham muốn, cũng không phải là chuyện gì to tát phải không?"
"..."
Tobi không nhúc nhích ngồi yên tại chỗ, giống như một pho tượng đá vô hồn. Không khí đông đặc trong cuộc đối đầu thầm lặng, một thứ gì đó đang lặng lẽ ấp ủ, tích tụ, gần như bộc phát.
Ánh mắt Kakashi ảm đạm xuống. "Thật có lỗi. Là tôi đường đột đưa ra ——"
"Được. " Lúc này Tobi lần nữa ngắt lời y, "Ai nói Tobi là đứa trẻ ngoan lấy giúp người khác làm niềm vui. Chỉ bất quá muốn dập tắt đống lửa đi, Tobi rất thẹn thùng."
"Được rồi." Nguyện vọng được thỏa mãn, nhưng trên mặt Kakashi không có biểu lộ nhiều mừng rỡ, nhẹ giọng trả lời.
"Chỉ là hai người xa lạ vô tình gặp nhau, ôm nhau sưởi ấm trong tiết trời lạnh giá. Hửng đông qua đi, chuyện này như vậy bỏ qua, làm như nó chưa từng xảy ra." Tobi nhìn về phía y, "Kakashi tiền bối hiểu rõ đúng không?"
"Đã hiểu."
"Một lời đã định?"
"Một lời đã định."
Đống lửa đã tắt.
Trong không gian tối tăm không thấy rõ năm ngón tay, bọn họ ôm lấy nhau, mò mẫm cởi quần áo lẫn nhau. Thoạt đầu còn có mấy phần thận trọng, rất nhanh mọi động tác đều trở nên vội vàng, cơ hồ thô bạo đem những mảnh vải vóc từ trên người đối phương giật xuống. Bọn họ rốt cục khỏa thân gặp nhau, lồng ngực áp sát, tứ chi đan xen, Kakashi đưa tay định chạm vào mặt Tobi, ngọn tay lại chạm vào mặt nạ cứng răn lạnh lẽo.
"Tobi sẽ tự mình làm." Người trên thân đè xuống tay y.
Mái tóc cùng vải vóc ma sát vào nhau phát ra âm thanh xào xạc, chiếc mặt nạ được đặt trên mặt đất sang một bên. Trong bóng tối một đôi tay ôm lấy mặt Kakashi, tìm đến môi y ép xuống. Từ nếm thử thoáng qua, đến thăm dò cẩn thận, đến chủ động phục vụ, họ ôm hôn kịch liệt, luân phiên chủ động, lưỡi khuấy động trong miệng phát ra những âm thanh nhóp nhép mơ hồ.
ó một vết nứt sâu đầy thô ráp ở môi dưới bên phải Tobi. Đầu lưỡi của Kakashi lần theo nơi đó, lập tức cảm giác đau nhức như bị một vết sẹo cắt ra, nỗi đau truyền đến tận đáy lòng. Y lặng lẽ giơ tay lên, muốn mượn bóng tối để kiểm tra, để tìm hiểu xem toàn bộ nửa mặt bên phải của đối phương có vết sẹo tương tự hay không; nhưng Tobi lại nhận ra ý định y, dùng tư thế mười ngón tay đan xen một mực đặt trên mặt đất.
"Chẳng qua là giúp đỡ nhau thôi... Không cần thiết động tác ôn như dư thừa nào đâu, Kakashi tiền bối." Hai người duy trì tư thế môi kề môi, Tobi nói.
Động tác phản kháng của Kakashi đình chỉ, nửa ngày sau, anh dần mất đi sức lực. "Tha tay cậu ra. Tôi..."
Lời vừa dứt chợt phiêu tán trong không khí lạnh lẽo.
Sự im lặng ngắn ngủi. Tobi buông lỏng Kakashi, dùng đôi môi của hắn vừa dứt lại hướng xuống dưới hôn, dùng ngón tay đeo găng lên lồng ngực cùng nhào nặn bên cạnh bên hông. Hai tay Kakashi khoác lên vao Tobi, quả thật không tiếp tục ý định thăm dò mặt hắn, chỉ dùng đầu ngón tay vuốt ve mái tóc ngắn sát gáy của đối phương.
Giống như khi còn bé. Sợi tóc vừa thô lại vừa cứng, chân tóc dựng đứng, giống như tính tình quật cường của chủ nhân.
Bàn tay Tobi di chuyển xuống hạ thân y. Kakashi phối hợp cởi bỏ quần, đá sang một bên. Tobi cầm tính khí đã cương cứng một nửa, qua loa khuấy động mấy lần, sau đó đem nó ngậm vào miệng.
"..." Tính khí bị bao bọc trong khuôn miệng ấm áp, Kakashi đột nhiên ngừng thở, trọn vẹn qua khoảng mười giây, mới run rẩy và chậm rãi phun ra. Lúc này, y không còn điều khiển hô hấpcủa mình nữa, theo tiết tấu Tobi mà miệng mở rộng thở dốc.
Đây hết thảy tựa như giấc mộng hoang đường... nhưng lại chân thật rõ ràng, để y cam nguyện sa vào đó, giấc ngủ vĩnh hằng.
Kakashi vùng vẫy khi cao trào đến. "Tôi...tôi sắp ra." Y ấn xuống vai Tobi, cố gắng thoát khỏi miệng đối phương, "Cậu...Ưm a——!"
Tobi không những không nhả ra sản phẩm của y, ngược lại dùng bờ môi, hướng phía đầu khẽ mút. Thượng nhẫn tóc bạc phát ra tiếng rên rỉ kìm nén, vô thức bịt chặt miệng lại, nhưng vẫn không nhịn được xuất vào trong miệng Tobi. Thân trên y ưỡn lên cao, sau khi xuất tinh cuối cùng y vô lực ngã xuống tấm thảm hành quân, lồng ngực vẫn phập phồng kịch liệt.
Y xụi lơ ngã xuống đó, cảm giác Tobi đứng thẳng lên khỏi tư thế quỳ, nhấc hai chân lên ấn vào ngực hắn, thuận theo ôm lấy đầu gối. Có tiếng xột xoạt nhỏ, ngón tay cởi găng chạm vào cửa huỵet đang khép lại, trên đó có thứ gì đó ẩm ướt nhầy nhụa, Kakashi nhận ra đó là hỗn hợp giữa nước bọt Tobi cùng dịch cơ thể của chính mình, Một ngón tay chọc vào, y cố hít thở bình tĩnh, cố gắng thả lỏng cơ thể, kiềm chế phản ứng siết chặt theo bản năng.
Khuyết thiếu vật dụng, việc tiến hành khuếch trương khó khăn mà chậm chạp. Kakashi không nhìn thấy Tobi, lại có thể nghe thấy tiếng thở nặng nề, ấm áp phả vào giữa chân y.
"Có thể." Y không nhịn được nói: "Trực tiếp vào đi."
"Không được," Tobi cự tuyệt lời mời, "Chúng ta phải đợi cho đến khi Kakashi tiền bối chuẩn bị đầy đủ. Đây là một món quà sinh nhật quý giá... không thể khiến tiền cảm thấy đau đớn được."
"Nếu là cậu thì dù có đau cũng không sao...!!!"
Một cảm giác xé rách đột nhiên bùng nổ, sự xâm nhập thô bạo của kẻ bên trên khiến Kakashi tạm thời mất tiếng. Toàn thân y cứng đờ nằm ở đó, tựa như bị chú ấn trói buộc, sợ rằng bất cứ cử động nào cũng sẽ khiến cơn đau tăng gấp bội.
"Không sao không sao, không chảy máu đâu." Tobi chạm vào chỗ kết nối giữa hai người, lại thẳng tiến vào bên trong thêm mấy phần, cho đến khi toàn bộ chiều dài đều chìm trong cơ thể Kakashi. Hắn cúi xuống, ôm lấy Jōunin tóc bạc một cách dịu dàng khi y run rẩy rúc vào người hắn, hôn đi những giọt nước mắt trên khóe mắt y như con chồn chồn lướt
"Lần sau đừng chiều theo ý nữa, Kakashi tiền bối... đừng cho Tobi bất kỳ cơ hội nào để làm tổn thương anh nữa. Nếu không..."
Hắn còn chưa nói hết, liền ôm lấy chân Kakashi gác ở chỗ khuỷu tay, bắt đầu đỉnh từng chút một.
Hai người không tiếp tục nói chuyện, trong bóng tối chỉ còn nghe thấy tiếng da thịt va vào nhau, kèm theo hơi thở gấp gáp và hỗn loạn của hai người. Cảm giác đau đớn dần dần dịu đi, cảm giác khác thường từ chỗ giao hợp dâng lên, Kakashi quấn hai chân quanh eo Tobi, dùng tay trái ôm lấy tấm lưng rộng lớn của người đàn ôn, toàn thân mở ra tư thái nghênh đón sự xâm phạm của hắn; chỉ có tay phải còn đặt trên mặt đất bên cạnh, những ngón tay mở ra khép lại như đang vùng vẫy, móng tay cào lên mặt đất cứng.
Bàn tay kia cuối cùng siết chặt thành nắm đấm, phía trên đó bắt đầu xuất hiện một vòng quang điện màu xanh yếu ớt.
"Tobi," y thở hổn hển, "Để tôi nhìn cậu..."
Khoảnh khắc điện quang bật sáng, một bàn tay che lên mắt Kakashi, che kín toàn bộ tầm nhìn của y. Đòn trừng phạt của Tobi khiến bàn tay phải đang nắm chặt của y run rẩy, ánh sáng không ổn định nhấp nháy, tạo ra những bóng đen kỳ quái trên vách đá.
"Chỉ là một đêm tình ái thôi, cậu đã hứa với tôi rồi mà." Tobi ghé sát vào tai Kakashi. Lần này thậm chí không còn một chút điểm xốc nổi nào trong giọng điệu hắn, giọng nói trầm trầm lộ ra ý bị nguy hiểm cảnh cáo.
"Đừng thất hứa... Kakashi."
Không còn tự xưng là Tobi nữa, cũng không còn gọi Kakashi là tiền bối nữa.
Ánh điện quang của Lôi Thiết mờ đi, nhấp nháy như con bướm sắp chết, lảng vảng vỗ cánh kéo dài hơi tàm. Rốt cục con bướm chết đi, tay Kakashi cũng theo đó buông xuống.
"...Tôi xin lỗi." Y nức nở, sự trầm ổn tỉnh táo thường ngày lúc này lại sụp đổ. "Thật xin lỗi...tất cả là lỗi của tôi. Tôi không nên..."
"Đủ rồi." Một ngón tay đặt lên môi y. Trong giọng nói của Tobi không chỉ ra nửa điểm khiển trách, nhưng sự lãnh đạm xa lánh càng khó chịu hơn bất kỳ thái độ nào. "Sao cậu lại xin lỗi tôi? Đừng quên... hôm nay chúng ta là những người xa lạ mới gặp nhau."
"..."
Kakashi ngừng phát ra bất kỳ âm thanh nào, hai tay ôm chặt Tobi, nâng eo đem hắn nuốt càng thêm sâu. May mắn thay Tobi không đẩy y ra, cũng ôm Kakashi càng chặt, tiếp tục trận hoan ái bị gián đoạn, cùng người lạ này làm điều thân mật nhất trên đời.
Vật cứng nóng bỏng cắm vào cơ thể bắt đầu đập mạnh, mỗi cú đỉnh nhanh hơn, mạnh hơn và sâu hơn lần trước. Kakashi biết Tobi sắp đạt đến cao trào, y gắt gao ôm lấy đối phương, dùng tay chân giam cầm người đó trong lòng. "...Bắn vào đi!" Những cú thúc hung hãn khiến giọng y vỡ vụn, y lúc trừu sáo gấp rút mở miệng, giọng điệu vút như năn nỉ.
Nhưng Tobi vẫn vào khắc cuối vẫn dùng sức thoát khỏi vòng tay của Kakashi, rút ra và xuất tinh vào giữa hai chân y.
"Vệ sinh ở đây không tiện." Hắn ôn nhu lại tàn nhẫn nói: "Kakashi tiền bối ngày mai phải chạy về Konoha, nếu bắn vào trong mà không vệ sinh sẽ bị bệnh."
Ngoài việc "làm một lần", hắn keo kiệt không thỏa mãn bất kỳ mong muốn nào khác của Kakashi.
Kakashi cũng không nói gì.
Mỗi người đều mò mẫm trong bóng tối để mặc quần áo. Thời điểm Tobi ném bùa ánh sáng vào đốm lửa lần nữa, hai người đã trở lại bộ dạng ăn mặc chỉnh tề ban đầu, như không có chuyện gì xảy ra.
Tobi cùng Kakashi đồng thời nhìn về phía nhau, lại đồng thời dời ánh mắt.
"Nghỉ ngơi đi." Họ đồng thanh nói, quay lưng lại về phía đối phương, mở mắt cho đến hừng đông.
Sáng sớm hôm sau, tuyết đã ngừng rơi.
Hai ninja tại bên ngoài chia tay, nhìn nhau không nói gì.
"Cảm ơn." Lần này là Kakashi lên tiếng trước, "Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà tôi từng nhận được."
Y hướng Tobi nở một nụ cười lịch sự, đem hết tất thảy cảm xúc che giấu sau đôi mắt cong lên
"......Ừm."
"Tôi hy vọng lần sau thời điểm chúng ta gặp nhau, sẽ ở một nơi khác, một thân phận khác và theo một cách khác."
Tobi trầm mặc một lúc.
"Ừ." Hắn trả lời.
"Đây coi như một ước định?"
Lần này trầm mặc càng thêm lâu.
"Ừ."
Kakashi cúi đầu, đá bay cục tuyết nhỏ dưới chân. "Vậy...tôi đi trước."
Y xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại mà nhảy lên cây, nhảy giữa các cành cây, hết tốc lực chạy về phía trước. Những bông tuyết rung chuyển xào xạc rơi xuống, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng óng ánh, ung dung bay xuống mặt đất.
Đi được một đoạn, Kakashi dừng lại và nhìn lại nơi mình vừa xuất phát. Dù không còn nhìn thấy hang động nữa nhưng trong lòng anh có một cảm giác không thể giải thích được mách bảo rằng A Phi vẫn đứng đó nhìn về hướng anh rời đi.
Tạm thời cứ vậy đi. Y tự nhủ trong lòng.
Giết chết Rin, phá vỡ ước định, y không đủ tư cách để tìm hiểu cuộc sống Obto mười năm qua, chất vấn tại sao Tobi không bao giờ quay lại Konoha, đi ngăn cản hay thậm chí nhúng tay vào cuộc trả thù của Tobi. Y thậm chí còn không biết bây giờ mình có đủ tư cách để nói ra cái tên đó hay không.
Giữ bí mật, đừng can thiệp dưới bất kỳ hình thức nào, làm như không có chuyện gì xảy ra. Nếu đây là điều Tobi muốn y làm, y nhất định sẽ tuân theo.
Y chỉ hy vọng một ngày nào đó, ở Konoha, trong một đêm an tĩnh, y có thể nghe thấy ai đó gõ cửa sổ nhẹ nhàng, có thể nhìn thấy người đó cuối cùng cũng sẵn sàng tháo mặt nạ ra, lấy thân phận ban đầu đối mặt với mình mình. Dù là bị thời gian cùng vận mệnh làm cho dung nhan đảo trộn, họ không còn trẻ nữa, không bao giờ có thể lấy lại được hạnh phúc trọn vẹn như xưa, chỉ ít họ vẫn có thể nghe được câu nói "Tôi đã trở về"
Cho đến ngày đó, y sẽ một mực đợi chờ.
...
Hai năm sau.
Konoha vì Thần La Thiên Chinh chà đạp mà hoàn toàn thay đổi. Phần lớn thi thể của Jounin tóc bạc đã bị chôn vùi trong đống đổ nát, hoa văn vạn hoa đã nhưng kết trong mắt trái.
Y ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, cảm thấy tầm nhìn của mình dần dần mờ đi, chật hẹp, tối sầm lại.
Y đoán, đó là sự kết thúc của nó.
Obito...
Thật xin lỗi, tôi lại thất hứa với cậu lần nữa.
Hơn mười năm qua, hắn còn sống, y lại cho rằng hắn đã chết; sau này y mới biết hắn còn sống, nhưng y lại phải đối mặt với cái chết ở đây.
Y và hắn vĩnh viễn chẳng thể sánh bước bên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro