Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

mơ khúc

em nhìn thấy người.

tà haori những sọc đen trắng, mái tóc đen bay phấp phới trong gió cùng con rắn trắng luôn quấn quanh cổ.

dáng người nhỏ bé tưởng chừng như gió cũng thể thổi người bay đi phương xa, nhưng em biết, người mạnh mẽ hơn vậy, rất nhiều.

người đôi lúc giống như một con rắn, trườn bò trên mặt đất, kiên cường chống chọi với kẻ thù, đe dọa chúng bằng đôi ranh nanh đầy chất độc để không ai có thể đến gần người nữa. thế nhưng, đôi lúc người lại giống như dòng nước ấm, nhẹ nhàng chảy vào em những dịu dàng, những ấm áp nhất của con người tưởng chừng như giá lạnh.

người đang đến
và hé đôi môi cười

trong giấc mơ từ thuở hồng xuân, em chưa từng nghĩ mình lại yêu một nụ cười như thế này. và rồi người cười, để hồn em lâng lâng giữa dòng nước ấm, của cái ngọt dịu, của sự ấm áp của một nụ cười.

người đời nói người lạnh lùng lắm, người khó chịu lắm nhưng em nào nghĩ như vậy.

người luôn là dòng nước ấm những ngày đông rét, là những ngọt ngào của chiếc bánh mochi, là cái dịu dàng nơi bàn tay lạnh.

người ấm áp thế nào, em nào có quên?

từng hơi ấm
từng ngón tay
đan chặt không rời

tay người ấm lắm, em có thể cảm nhận được từng hơi ấm đang nâng niu bàn tay em tựa trân quý bảo vật.

cảm nhận hơi ấm đang lan dần trên đôi má hồng, em mỉm cười yêu thương, nhìn vào đôi mắt người.

một viên hổ phách bén nhọn cùng một viên bảo thạch ánh những tia xanh ngát lấp lánh, ôi em vừa gọi đôi mắt ấy là hổ phách và bảo thạch hay sao?

người nói đôi mắt người dị hợm lắm, ghê tởm lắm, nhưng người ơi, người có biết đôi mắt người giống hệt ánh dương nồng đến nhường nào, chí ích là với kẻ đang rơi vào bể tình như em?

em có là kẻ văn chương bay bổng, hồn bay xa trời, có dùng thứ mực tốt nhất của taisho, cũng không thể nào lột tả hết những điều tuyệt vời nơi người.

sầu lo chi
buồn khóc chi
khi ngày tháng dài

người hay bảo rằng, ngày tháng này ngắn ngủi lắm, như cái mệnh của những kẻ bệnh tật, chả bao giờ thoát khỏi cửa tử.

người ơi, khi ấy em nghe tiếng người buồn lắm, phải chăng người cũng đang tự dằn vặt vì cái kiếp của mình?

rằng người là thứ dơ bẩn, là một kẻ đáng lẽ không nên tồn tại trên cái cõi đời này?

mỗi khi người tự làm đau bản thân bằng những câu độc địa như thế, em lại đau và buồn lắm, buồn vì cái kiếp của người quá khốn khổ, đau vì người vẫn luôn dằn vặt mình, dẫu thời gian cứ quay nhanh như con diều trước gió.

tôi không xứng để được đứng gần em. ôi người hỡi, khi người nói thế, em lại đau biết nhường nào.

đau cho cái kiếp của người một, mà đau vì nỗi dằn vặt nơi người mười.

em luôn tự hỏi, đã bao giờ người đã bỏ quên quá khứ đau thương, bỏ quên những cái sầu lo, bỏ quên những cái cửa tử nhập nhờn như cánh quạ bay và sống cuộc đời của riêng người, dù chỉ một lần?

em vẫn luôn mong, câu trả lời sẽ là có.

ta say bước
cùng nhau tiến tới chân trời
không bao giờ cách xa」

em đã đồng hành cùng người trong bao nhiêu lâu rồi ấy nhỉ? chính em cũng không nhớ.

vì kẻ mộng mơ như em, chỉ mong từng phút bên người đều chậm chạp trôi qua như cái ngày thu dài đằng đẵng.

em chẳng nề hà chi khi con thoi "thời gian" vẫn cứ xoay vòng, em chỉ muốn được ở bên người, tận hưởng cái không khí mùi xuân thoáng nhẹ qua đầu mũi, hương anh đào nhập nhờn trong cơn gió. người nắm lấy tay em, thật chặt, và cảm nhận cái không khí của mùa xuân đang dần ửng hồng dù rằng, người chẳng thích mùa xuân một chút nào cả.

người ghét nhiều thứ lắm. người ghét mùa xuân, ghét đồ ngọt, ghét những gã trai cao lớn, và - em nghe đồn thôi nhé - người ghét những kẻ xin làm quen với em chỉ để nhìn thấy mái tóc hồng pha những lọn xanh của em.

bọn quái thai đó chỉ muốn nhìn mái tóc của em cho đã mắt rồi bịa chuyện tán phét mà thôi, tôi chỉ muốn móc mắt bọn nó ra mà thôi!

người biết không, lúc người nói câu đó, em có thể nghe được tiếng trái tim trong lồng ngực đang trật nhịp. má em đỏ ửng, tai cũng đo đỏ. người có biết không, rằng em đã vui đến nhường nào.

khi người chẳng hề chê mái tóc này là dị hợm, mà còn nói rằng nó rất xinh đẹp.

người này, người có hay rằng lúc đó trông người ngầu (và đáng yêu) đến nhường nào không?

「dẫu sóng gió

vẫn không ngăn lòng ta.
dẫu nhiều cam go
vẫn cười hiên ngang」

người là một kẻ lười biếng. lười biếng một cách rất đáng yêu.

người chẳng bao giờ xuất hiện một cách đường hoàng cả. người thường lắt lẻo trên cành cây cao, lười biếng nhìn xuống, và tất nhiên rồi, người sẽ không quên châm biếm vài câu về kẻ đang đứng ở dưới những tán lá xanh mướt và đang ngước nhìn người một cách ngưỡng mộ cả.

người thường xỉa xói, bới móc tất cả điểm yếu của kẻ trước mặt mà người nhìn thấy được cho tới khi nào họ tức tới phát nghẹn thì thôi.

cả những vị trụ cột đáng kính như ngài âm trụ uzui hay ngài thủy trụ tomioka cũng chẳng phải ngoại lệ.

nhưng em và cả sư phụ rengoku đáng kính lẫn cả ngài trùng trụ đều thừa biết, rằng người nói thế cũng chỉ vì người luôn đặt kì vọng cao ở họ mà thôi.

người luôn đặt kì vọng. một thứ kì vọng cao vời vợi, vì người cho rằng tất cả mọi người luôn mạnh mẽ hơn một kẻ như người, rất nhiều.

người trừng phạt những thợ săn quỷ trẻ tuổi trong buổi tập huấn, một phần như người nói, là người quá thất vọng về thế hệ thợ săn quỷ bấy giờ, nhưng đồng thời, là người đã đặt rất nhiều kì vọng cho họ, rất nhiều.

người ơi, đôi khi mọi thứ không như chúng ta kì vọng nhưng không phải điều đó lại tốt sao.

em biết lời em nói khá ngớ ngẩn và có thể người không đồng tình. nhưng mà, cuộc sống là chuỗi những ngọn sóng óng ánh nhiều dòng nước ngược. đôi khi, ta không nên quá kì vọng vào việc dòng nước sẽ đưa ta vào một khu vườn ấm áp đầy nắng, mà thay vào đó, hãy cứ mặc nó dẫn ta đi. dù nó có đưa ta đến một khu vườn đầy gai nhọn đi chăng nữa, thì việc chặt những cây gai đó và bước tiếp chẳng phải cũng rất ngầu đó sao?

「 người bên ta
làm bừng lên ngọn lửa sáng」


người này.

không biết thiên đàng trông sẽ như thế nào nhỉ.

phải chăng đó là nơi tràn ngập ánh nắng, tiếng hát ca vang tận chân trời và mọi người nhảy múa cùng nhau mỗi ngày không nhỉ?

và em cũng không biết, nơi đó có người không nhỉ.

ý nghĩ đó vừa thoáng qua trong đầu em, nghe ngớ ngẩn quá nhỉ.

hôm nay trời đẹp thật người nhỉ.

xanh thăm thẳm, từng đám mây lơ đãng trôi, từng đàn cá bơi dưới dòng nước ấm và sắc trời dịu.

người có thấy không?

tử đằng đang khoe sắc trên ngọn núi năm đó. ngọn núi nơi em đã từng cố gắng sống sót trong bảy ngày ngắn ngủi.

nhiều lúc em cũng tự hỏi, làm sao em có thể sống sót qua bảy ngày trên ngọn núi đó, sống sót qua "bài kiểm tra cuối cùng"

tử đằng đang tỏa hương. hương thơm của nó đang chờn vờn trong gió, trong buồng phổi của em.

chẳng hiểu sao, em lại thấy bình yên lạ thường.

người có thấy không?

những cậu lính mới trong sát quỷ đội đang luyện tập rất chăm chỉ dù bị thương rất nặng. em đã gặp họ rồi, em rất quý cậu bé tanjiro đấy.

người đừng tưởng em không biết người đã "hành hạ" cậu bé như thế nào trong kì tập huấn nhé, em biết hết đấy.

người có thấy không.

hôm nay yên quá. chẳng có quỷ, chẳng có máu, chẳng có gì cả.

cớ sao em lại thấy trước mắt mắt mình, chỉ độc một màu đỏ máu?

khung cảnh xung quanh vẫn như vậy mà, sao mũi em lại hăng hăng mùi máu? sao tai em lại nghe tiếng hét lớn thế?

chuyện gì đang xảy ra ở đây, ngay cái thời điểm này vậy? và sao, người lại kích động thế?

mùi máu hăng quá, đầu em đau quá, em chẳng cảm nhận được gì cả.

"hãy chăm sóc tốt cho kanroji. em ấy bị thương nặng rồi"

em vừa mới nhớ ra.

chúng ta đang chiến đấu, chống lại chúa quỷ và em - trong lúc bất cẩn - đã bị hắn đả thương một bên tai.

tại sao người lại đưa em đi? em vẫn có thể tiếp tục chiến đấu cùng mọi người, cùng người cơ mà? sao người lại đưa em đi?

" anh iguro, em vẫn có thể đi được, xin anh hãy cho em tiếp tục chiến đầu cùng mọi người!"

người quay lưng đi. chẳng nói năng gì.

rồi người cứ thế rời đi, trở về chiến trường, để em ở lại nơi này.

người ơi, xin người đừng như vậy có được không. em không muốn ở đây, làm ơn hãy để em tiếp tục cùng mọi người tiêu diệt chúa quỷ.

người ơi, liệu người có nghe em nói chăng?























































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro