Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Oán Khí Thai Nhi

Thiên Xuân là một cô gái vui vẻ, có gương mặt ưa nhìn, hai mắt to long lanh kết hợp với cái mũi cao dọc dừa. Khuôn miệng nhỏ bé xinh xắn nổi bật trên khuôn mặt trắng nõn đã tạo cho cô sự xinh đẹp hút hồn. Cô không những xinh đẹp là hoa khôi của trường đại học mà còn là thủ khoa của ngành kế toán.

Có rất nhiều chàng trai đến để làm quen với cô nhưng tất cả cô đều bị từ chối, duy nhất chỉ có anh Dương Bảo. Chàng trai mang vẻ đẹp lịch lãm, ga lăng không những vậy mà anh cũng là một người rất thông minh. Thiên Xuân gặp gỡ anh cũng qua những cuộc đi chơi với bạn bè, rồi họ dần dần nảy sinh tình cảm với nhau. Quen nhau hai năm, đến cuối cùng họ cũng đã không kiềm chế được bản thân mình mà đã làm ra chuyện mà không nên làm...

Họ không biết rằng mình sẽ và sắp phải trải qua những chuyện gì? Lương duyên hay nghiệt duyên là do sự lựa chọn của họ. Là đúng là sai, là nghiệp báo ắt sẽ báo. Không báo bây giờ không có nghĩa sau này không báo.

---------------------------------

Căn phòng trọ nhỏ nằm trong con hẻm, tuy không phải quá rộng lớn nhưng cũng đủ để hai người sinh hoạt chung. Thiên Xuân và Dương Bảo quyết định cùng nhau ở chung cũng đã được nửa năm rồi, hai người họ tuy không phải là nghèo khó nhưng cũng phải vừa học vừa làm để trang trải cho cuộc sống của mình.

Dương Bảo vừa đi làm về thì thấy được Thiên Xuân đang nấu cơm, cô mặc cái tạp dề hình doremon nhìn rất trẻ con, dễ thương.

- Thiên Xuân, anh về rồi đây!

Cô cầm lấy cái vá đang thử canh xoay người lại nhìn anh nở nụ cười tươi như hoa, chạy lại ôm lấy cổ anh mà hôn nhẹ vào môi anh.

- Dương Bảo! Hôm nay anh về sớm à!

Anh nhẹ ôm lấy eo cô kéo sát vào mình rồi hôn nhẹ vào má cô, thổi luồng khí nóng vào tai cô nói:

- Anh nhớ em... Nên về sớm!

Cô lấy tay vỗ nhẹ vào vai anh, hai má đỏ bừng bừng miệng cười thật tươi nói:

- Quỷ, xạo hoài thấy ghét!

Buổi chiều hôm đó cả hai cùng nhau trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc vui vẻ. Cho đến tối thì cô...

- Anh! Anh ơi, em đau... đau bụng quá!

- Xuân! Em đừng làm anh sợ, em có sao không?

- Bụng... Bụng em đau!

Dương Bảo nhìn thấy nét mặt xanh xao, lại còn ôm bụng đau đến quằn quại của Xuân thì nhanh chóng đưa cô vào bệnh viện. Bác sĩ đẩy Thiên Xuân vào phòng cấp cứu, còn Dương Bảo thì đứng bên ngoài chờ đợi. Một lát sau thì bác sĩ đi ra.

- Cậu là người nhà của bệnh nhân Thiên Xuân!

Dương Bảo nghe bác sĩ hỏi thì nhanh chóng gật đầu hỏi:

- Bác sĩ, cô ấy có sao không?

- Cậu cần phải để bệnh nhân nghỉ ngơi nhiều hơn, cô ấy có thai được mười hai tuần rồi. Hôm nay đau bụng là do bị động thai, nhưng bây giờ đã ổn rồi, lát nữa đã có thể xuất viện.

Bác sĩ nói một tràng dài nhưng Dương Bảo giờ đã không nghe thấy được gì cả. Trong đầu chỉ quanh quẩn câu nói có thai mười hai tuần của bác sĩ thì sắc mặt đã trắng bệch.

Cả hai cùng nhau trở về phòng trọ của mình. Thiên Xuân đưa đôi tay trắng nõn của mình vuốt ve cái bụng có chút nhô lên mà bình thường cô cứ nghĩ chỉ là mập lên thôi. Cảm giác trong cô bây giờ thật sự phức tạp nếu để lại đứa bé cô sẽ phải bỏ đi ước mơ của mình, còn nếu bỏ đi cô lại không nỡ dù sao nó cũng là kết tinh tình yêu của cô và anh.

Dương Bảo ngồi nhìn từng cử chỉ của cô đang vuốt ve cái bụng thì miệng như đắng ngắt, những lời muốn nói cũng bị nuốt ngược vào trong cổ họng. Nhưng anh không thể không nói với cô, cho dù nó thật sự sẽ phải tàn nhẫn.

- Thiên Xuân! Anh có chuyện muốn nói. Anh...

- Anh muốn em bỏ đứa bé sao? Em...

Dương Bảo nghe xong cũng không quá ngạc nhiên, bởi vì anh biết cô là một người mạnh mẽ lại hiểu ý người nên chắc cũng biết điều anh muốn nói. Anh ôm lấy vai cô, kéo cô ngồi xuống rồi nắm lấy tay cô nói:

- Ngoan, sau này chúng ta sẽ có những đứa bé khác. Em chỉ còn một năm nữa là tốt nghiệp rồi! Vậy...

Bàn tay của Thiên Xuân khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ ửng mờ mịt. Không biết rằng liệu cô có quá ích kỉ trong việc tước đi mạng sống của đứa bé trong bụng. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má cô, ngay cả anh hai mắt cũng ửng hồng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Hi hi...

Mẹ ơi! Hôm nay mẹ cũng đã biết được sự hiện hữu của con trong mẹ rồi! Con được mười hai tuần tuổi rồi nè! Đợi đến khi đủ ngày tháng con sẽ được gặp ba, mẹ nữa.

Bàn tay mẹ ấm áp quá, con cảm nhận được hơi ấm từ mẹ nữa! Nhưng... Mẹ ơi, mẹ đang khóc sao? Mẹ đừng khóc nha! Con hứa sẽ không làm mẹ khóc đâu, sẽ lau đi nước mắt cho mẹ nè!

Trái tim của con đang đập nè, Mẹ ơi! Mẹ có cảm nhận được không? Con thương ba mẹ lắm!

Tôi tuy không thể nhìn thấy, cũng không nghe thấy âm thanh bên ngoài nhưng tôi có thể cảm nhận được tâm tình của mẹ tôi! Mẹ vuốt ve tôi, nâng niu tôi. Ba còn sờ vào tôi nữa nè! Tôi vui lắm, tôi luôn mong thời gian qua nhanh để có thể gặp ba mẹ của tôi nha. Nhưng...

--------------------------

- Bác sĩ! Cô ấy nếu phẫu thuật sẽ không để lại di chứng chứ!

Dương Bảo lo lắng nhìn Thiên Xuân nằm trên chiếc băng ca trắng xóa mà lo lắng. Tay của anh vẫn chưa bao giờ rời khỏi tay cô, an ủi cô để cô không phải sợ.

Vị bác sĩ nhìn anh gật đầu rồi cùng y tá bước vào phòng phẫu thuật. Cánh cửa lạnh lẽo khép lại đồng thời cũng cướp đi một sinh linh nhỏ bé đang mong đợi ngày gặp được ba mẹ.

Bên trong Thiên Xuân được bác sĩ gây mê để thực hiện ca phẫu thuật phá thai. Trước khi hôn mê hai mắt cô đã đẫm lệ, hai hàng nước mắt chảy dài ở hai bên làm những cọng tóc dính bệt vào nhau. Vị bác sĩ lạnh lùng ra lệnh cho các y tá chuẩn bị dụng cụ rồi tiến hành.

Mẹ ơi!

Sao con thấy kì lạ quá, chuyện gì vậy mẹ! Hình như có cái gì đó đang muốn xâm nhập vào bên trong mẹ đó. Không!

Không! Mẹ ơi, nó lạnh quá! Cái vật cứng đó đang cố kẹp lấy con kìa! Mẹ, mẹ ơi... Nó... Nó kẹp được chân con rồi! Mẹ...

Phực!

A... Không!

Mẹ ơi! Cứu con, chân của con bị đứt rồi! Đau... Đau quá, Mẹ ơi!

Không! Mẹ ơi nó lại tiến vào rồi. Nó kẹp lấy chân kia của con, mẹ ơi cứu... cứu con!

Tôi đau! Đau lắm nhưng tại sao mẹ không cứu con, Mẹ không thương con sao? Chân của con, tay của con... Đau, mẹ ơi đau quá. Cứu... Cứu lấy con mẹ ơi!

Phực!

Từng bộ phận tay, chân của tôi bị cái kẹp lạnh lẽo gắp ra từng chút, từng chút một. Tôi kêu gào thống thiết với mẹ, tôi cầu mong ba ba sẽ chạy vào cứu tôi nhưng... Không! Không ai cứu tôi cả. Tôi đau đớn đến khi cả thân mình của tôi cũng bị kéo ra khỏi tử cung của mẹ, linh hồn tôi cũng đã chết đi. Tôi hận! Hận họ đã cướp đi mạng sống của tôi. Con thật hận, hận ba mẹ đã tàn nhẫn để họ giết chết con. Hức... Hức... Mẹ, mẹ ơi! Con đau, đau quá!

Tôi nhất định sẽ trả thù!

Tôi nhất định sẽ trả thù!

Ha ha ha

Những tưởng tất cả sẽ kết thúc khi cái thai đã bỏ đi, nhưng họ không biết rằng nó là nguồn cơn của tương lai đầy sóng gió. Oán khí của đứa bé mãi không tan khi lời nguyền trả thù vẫn còn vĩnh hằng trong nó.

Năm năm sau.

Đứa bé gái mặc cái váy màu trắng, gương mặt trắng noãn mái tóc được buộc hai bên kết hợp với cái miệng nhỏ xinh xắn đang chơi đùa bên những khóm hoa rực rỡ sắc màu. Đứa bé vấp phải đá dưới chân ngã xuống đất làm đầu gối trầy chảy máu, cái miệng nhỏ xíu mếu máo mà khóc.

Thiên Xuân bước đến cạnh đứa bé, lấy khăn giấy thấm máu cho bé. Sợ bé đau cô còn thổi nhẹ nhẹ vào vết thương nữa. Sau đó mỉm cười hỏi:

- Con tên là gì? Ba mẹ con đâu?

Đứa bé gái hai mắt to tròn long lanh ngấn nước, buồn bã lắc đầu mà không nói gì. Thiên Xuân thấy vậy thì nhẹ vuốt ve đầu cô bé rồi an ủi.

- Ngoan! Không sao con đừng sợ, nói cho cô biết đi.

- Con... Con không có tên, ba mẹ con không thương yêu con.

Thiên Xuân mỉm cười ôm lấy cô bé. Nụ cười của cô tỏa sáng rực rỡ như ánh nắng ban mai xua tan những gì tối tăm nhất.

- Tại sao! Con dễ thương như vậy nhất định ba mẹ con sẽ rất yêu thương con nha.

Đứa bé nghe vậy thì nắm lấy tay cô, ánh mắt to tròn long lanh nay biến đổi thành một màu đỏ của máu. Hai hàng huyết lệ chảy dài trên gò má rồi thấm vào cái váy trắng đang mặc làm cho nó trở nên rùng rợn đáng sợ. Thiên Xuân thấy tình cảnh này vội vàng giật tay ra, muốn bỏ chạy nhưng chân không thể cử động được!

- Mẹ! Mẹ ơi... Mẹ thương con không? Sao mẹ lại giết con? Con... Con đau quá! Chân con, tay con, mình con... Không! Không, mẹ ơi... Cứu, cứu con đi. Con đau quá! Mẹ ơi...

Đứa bé đó vừa khóc vừa nói với Thiên Xuân càng làm cô hoang mang hơn, cô thật sự hoảng loạn khi nhìn thấy đứa bé xinh đẹp lúc nãy bây giờ biến thành một đứa bé gương mặt đầy máu, còn hướng cô gọi mẹ. Không lẽ...

Thiên Xuân chưa kịp nói lời nào thì đứa bé gái ấy giơ cánh tay nhỏ bé mủm mỉm chỉ vào cô mà quát lên:

- Mẹ! Mẹ độc ác! Mẹ giết con.

Con hận mẹ, con sẽ trả thù...

Con sẽ trả thù...

Thiên Xuân đưa tay lên che miệng mình lại như đang cố kiềm chế sự sợ hãi của bản thân. Cô liên tục lắc đầu và lùi lại khi đứa bé đang tiến lên, đứa bé giơ hai tay ra bảo:

- Mẹ! Mau ôm con, con lạnh lắm!

Mẹ! Không, không! Mẹ ơi, đau quá cái đó lạnh lắm nó kẹp lấy con. Cứu! Cứu con mẹ ơi... Mẹ...

Vừa nói đứa bé dừng lại ngồi bệt xuống đất huơ tay loạn xạ, sau đó co gối lại dùng tay ôm chặt lấy chân của mình. Cái đầu nhỏ bé cứ lắc liên tục còn miệng thì liên tục nói:

- Đau quá! Tránh ra, tránh ra... Mẹ, cứu con. Mẹ... Không! Tôi sẽ trả thù, tôi sẽ trả thù.

Ha ha ha

Á...

Thiên Xuân giật mình thức dậy, mồ hôi lấm tấm trên gương mặt hòa với nước mắt của cô. Dương Bảo nghe tiếng hét của vợ mình thì lật người ngồi dậy, vớ tay bật đèn ngủ rồi ôm cô vô lòng.

- Ngoan, ngoan! Bà xã em đừng khóc nói anh nghe, có phải là giấc mơ đó không?

Thiên Xuân ở trong lòng anh khóc nức nở gật đầu. Cô níu lấy áo anh giống như một cái phao cứu sinh tìm kiếm sự bình tĩnh.

- Ông xã! Giấc mơ đó thật đáng sợ. Tại sao em lại nhìn thấy hoài. Dạo gần đây còn nhiều hơn. Em, em sợ...

Dương Bảo cũng biết cô muốn nói gì nên nhẹ vỗ vai cô rồi an ủi.

- Là em suy nghĩ nhiều, không có gì! Không có gì! Ngày mai anh sẽ dắt em đi bệnh viện khám. Ngoan! Nằm xuống đi, anh ôm em ngủ.

Cô nghe lời nằm xuống trên cánh tay anh rồi nhắm mắt lại. Một lát sau thì tiếng hít thở đều đều cũng vang lên chứng tỏ rằng cô đã ngủ say rồi, nhưng Dương Bảo thì hai mắt vẫn mở to không thể nào ngủ được. Anh cũng từng thấy một giấc mơ giống cô nhưng chỉ là một lần rồi không thấy nữa nên anh cũng không để ý lắm, một phần vì không muốn cô lo lắng nên cũng không kể cho cô nghe.

Anh trằn trọc cả đêm chờ mong đến sáng để đưa cô đến bệnh viện, dạo này cô cứ hay lo lắng rồi sinh bệnh. Nhìn người trong lòng bị dày vò bởi những giấc mơ kì lạ anh cũng thấy đau lòng không thôi.

Cưới nhau đã ba năm rồi anh với cô đều chờ đợi đứa con đầu lòng, cả hai có công việc ổn định lại gặp thời thế nên cũng nhanh chóng phất lên như diều gặp gió. Cuộc sống đáng mơ ước mà người người ngưỡng mộ, cả hai chỉ chờ đợi một thứ duy nhất... Chính là đứa trẻ, kết tinh tình yêu của họ. Và rồi...

- Bà xã! Em đi từ từ thôi. Cẩn thận đừng để va chạm đó!

Cô với anh vừa mới đi từ bệnh viện về bác sĩ bảo, cô có thai gần ba tháng rồi nên ăn uống cho đủ chất tránh suy nghĩ nhiều. Nên vừa về tới nhà là anh lại dặn dò đủ điều nào là phải đi từ từ, nào là không được vào bếp, nào là không được suy nghĩ lung tung, phải ăn cho đủ chất, uống sữa để em bé vui khỏe nữa... Anh thật sự rất kích động, rất vui vẻ khi đứa bé được hình thành trong bụng cô.

Thời gian một tuần trôi qua trong anh thật dài, mà cũng kì lạ từ ngày biết tin cô mang thai thì giấc mơ kì lạ cũng không xuất hiện nữa. Cứ ngỡ rằng hạnh phúc sẽ đến với họ nhưng...

Tối hôm đó cô đi ngủ sớm vì có chút mệt. Anh cũng theo cô vào ngủ đến khuya thì cô bỗng nhiên la hét lên làm cho anh hoảng loạn gọi cô dậy, hai mắt cô đẫm lệ ôm chầm lấy anh nức nở nói:

- Ông xã, ông xã giấc mơ đó lại đến nữa. Em... Em...

Lời nói chưa dứt thì cô lại ôm bụng mình, mồ hôi như tắm vã ra. Ở bên dưới của cô máu chảy ra thấm xuống ga giường một màu đỏ ghê rợn, Dương Bảo nhìn thấy thì nhanh chóng gọi cấp cứu đưa cô vào bệnh viện. Nhưng đứa bé đã mãi mãi rời xa họ, cô đau đớn trong lòng không nguôi, anh thấy cô như vậy thì trong lòng cũng không yên.

Cô ngồi trên chiếc giường bệnh trắng xóa, tay bị ghim dây chằng chịt ánh mắt vô hồn nhìn vào khoảng không vô định. Tay vô thức vuốt ve cái bụng nhẵn của mình mà nước mắt trào ra, cô nhớ đến giấc mơ đáng sợ đó. Nó đã lặp lại nhưng không phải kết thúc như bình thường mà lần này đứa bé gái đó lại dẫn theo một đứa bé trai gương mặt đầy máu rồi nói:

- Mẹ ơi! Mẹ... Con yêu ba mẹ lắm! Con thương em lắm. Con sẽ lo cho em mà.

Ha ha ha...

Cô nhớ đến tiếng cười vang vọng trong khoảng không làm cho cô sợ hãi co mình lại, cây kim tiêm bị cô động đậy làm cho máu trào ra thấm vào băng gạc. Thiên Xuân lấy tay bịt tai mình lại để không còn nghe thấy tiếng cười ghê rợn đó nữa nhưng tại sao? Cô vẫn nghe rõ ràng như vậy. Sợ hãi cô hoảng loạn hét lên cũng là lúc Dương Bảo vừa đi mua cháo về cho cô.

Bịch!

Cháo ở bên trong hộp văng ra tung tóe, anh chạy nhanh đến bên cạnh vợ mình ôm lấy thân ảnh đang run rẩy mà trái tim như bị ai đó đâm vào. Anh hai mắt ngấn nước nhưng vẫn ra sức an ủi vợ mình.

- Không sao! Không sao! Anh ở đây, anh ở đây.

Cô như hoảng loạn nắm lấy tay anh, hai mắt đã đỏ ửng. Môi mấp máy nói ra những từ khó hiểu nhưng có lẽ anh cũng biết được điều cô nói.

- Nó! Ma quỷ... Nó lại đến rồi! Nó dẫn con của chúng ta đi.

Không!

Không! Trả con lại cho tôi, trả con lại cho tôi.

Cô càng nói càng kích động, tay chân quơ loạn cả lên đẩy anh ra khỏi mình rồi lùi vào góc giường. Ánh mắt ngây dại, miệng thì lẩm bẩm mỗi lúc anh định vươn tay kéo cô vào lòng thì cô lại hét lên. Các y tá bác sĩ nghe thấy tiếng hét thì chạy vào chích cho cô một mũi thuốc an thần để cô ngủ thiếp đi. Anh ngồi đó vuốt mái tóc dài của cô, nó bị mồ hôi và nước mắt hòa vào làm chúng dính bệt với nhau. Khuôn mặt trắng bệch nhợt nhạt làm anh xót xa không thôi.

Nhờ vào sự chăm sóc tận tình của anh, yêu thương dịu dàng của anh đã làm cô vơi bớt sự sợ hãi. Cô trị liệu uống thuốc và giấc mơ kì lạ cũng không xuất hiện cả năm nên dần dần cuộc sống của cô cũng trở về quỹ đạo. Cuối cùng qua một năm thì hai người họ lại đợi được đứa con mà họ luôn mong ước, những tưởng hạnh phúc đã đến nhưng giấc mơ kia lại một lần nữa quay lại trong cô.

Do quá sợ hãi vợ chồng cô đã tìm đến nhà của người thầy xem bói. Ban đầu anh không chịu đi nhưng để vợ an tâm với lại vợ anh cũng đang mang bầu ở tuần thứ mười một rồi không thể để cô đi một mình như thế.

Bên trong căn nhà ánh đèn màu đỏ mờ ảo vô cùng ghê rợn, những hủ tro cốt, bùa đạo ở khắp nơi. Bà thầy ngồi ở trên ghế hai mắt dán chặt vào hai người ngồi đối diện. Thiên Xuân và Dương Bảo thấy bà nhìn như vậy cũng có chút lo lắng, cô lấy hết can đảm rồi nói:

- Dạ! Con... Con... Dạo trước con hay nằm mơ thấy một đứa bé gái rất đáng sợ. Con...

Lời cô chưa nói hết thì âm thanh trầm khàn của bà thầy đã cắt ngang nói:

- Sao hả? Cô sợ... Nó đau lắm, oán khí cũng nặng nề. Nó yêu thương ba mẹ bao nhiêu thì nó hận ba mẹ nó bấy nhiêu. Về đi! Nghiệp chướng tạo ra ắt phải tự mình gánh chịu.

Bà thầy nói xong thì đứng dậy tính xoay người bỏ đi thì cô liền nắm lấy tay bà mà nức nở nói:

- Con xin bà, hãy giúp vợ chồng con!

Anh ở bên cạnh cũng biết được đứa trẻ mà bà nói là ai nên cũng biết được tính nghiêm trọng của sự việc. Anh cố năn nỉ bà:

- Xin bà hãy giúp vợ chồng con! Bao nhiêu tiền cũng được. Xin bà.

Bà thầy không nói gì, đứng đó lắc đầu nhìn đôi vợ chồng trẻ.

- Tôi không phải không muốn giúp, mà là không có cách để giúp! Yêu thương quá nhiều, oán hận sẽ sâu hơn. Chỉ mong rằng hai người có thể vượt qua kiếp nạn này! Về đi.

Cô nức nở ngồi ở đó, khóc đến thương tâm. Cô sắp không chịu nổi nữa rồi, đứa bé trong bụng cô không thể có chuyện gì xảy ra bất trắc nữa! Cho dù cô có phải quỳ ở trước cửa cũng phải cầu xin bà ấy giúp mình.

Cả hai quỳ ở trước cửa nhà bà thầy bói đã một ngày một đêm chỉ cầu xin bà giúp đỡ. Cô đang mang thai nên sức khỏe yếu ớt quỳ đến sắp ngất đi thì cánh cửa đã mở ra, bà nhìn thấy hai người vẫn còn quỳ ở đó cũng cảm động nhưng bà thật sự là không có khả năng ngăn cản nó.

- Hai người về đi cho dù có quỳ ở đây thì ta cũng không thể giúp các người được. Tội nghiệp! Tội nghiệp.

Nói rồi bà đi vào trong cánh cửa gỗ cũng từ từ khép lại trước mắt hai người họ. Cả hai trở về căn nhà của mình nhưng cô thật sự rất lo sợ khi bước vào. Cô không muốn ở đây nữa, không muốn nữa. Cô không thể để đứa bé trong bụng có chuyện được liền bàn bạc với chồng.

- Ông xã, hay là chúng ta về quê đi. Em không muốn ở lại đây đâu.

- Bà xã, bình tĩnh đi! Có thể đó chỉ là do em bị ám ảnh thôi. Đừng sợ! Ngoan.

Cô nghe được sự ngập ngừng không muốn rời đi của anh thì tức giận quát lớn:

- Ông xã! Anh phải đi với em. Nếu anh không đi em sẽ đi một mình, em không thể để đứa bé trong bụng xảy ra chuyện được.

Ánh mắt tha thiết của cô làm cho anh rúng động, anh cũng lo cho tinh thần sức khỏe của cô cùng đứa bé trong bụng nên cũng thuận theo cô mà trở về quê. Cả hai cùng nhau thu xếp tất cả công chuyện của mình rồi sắp xếp đồ đạc để trở về quê trong buổi chiều hôm đó luôn.

Bầu trời đêm hôm nay tối như mực, ngồi trên xe để đi về quê mà lòng cô thấp thỏm không yên. Tiếng côn trùng kêu rả rích khi chạy qua cánh đồng lúa bạt ngàn, đã vậy trời còn mưa lâm râm làm cái lạnh xâm nhập vào thân thể. Xe đang chạy trên con đường phẳng lì bỗng nhiên bị ngã nhào xuống đồng lúa, hai người văng xuống ruộng lúa đau đến sắp ngất xỉu đầu anh va phải đá mà chảy máu. Anh lồm cồm ngồi dậy bò lại chỗ cô, thì thấy vợ đang ôm lấy bụng mình máu từ bên dưới chảy ra không ngừng. Anh hoảng hốt định gọi cấp cứu nhưng tìm hoài vẫn không thấy được điện thoại của mình. Ánh đèn loe loét yếu ớt rọi xuống hai người bọn họ. Bỗng nhiên cả hai nghe thấy tiếng cười vang vọng trong đêm, hình ảnh đứa bé gái mặc cái váy trắng hai dòng huyết lệ đang trào ra thấm vào cái váy trắng. Tay trái đang dắt một bé trai gương mặt cũng đầy máu, khuôn miệng nhỏ nhắn của bé gái đang cười. Cười một cách thê lương, hai mắt chuyển đỏ đến đáng sợ đang đưa tay vẫy vẫy hai người họ.

- Mẹ ơi! Con yêu ba mẹ lắm. Con thương em lắm! Ha ha ha... Ba mẹ mau, mau ôm con đi. Sao ba mẹ lại bỏ đi, sao lại trốn con!

Mẹ! Cứu con... Con đau, đau lắm mẹ ơi! Mẹ giết con, mẹ để họ giết con. Ba ba, ba có yêu con không? Ba ôm con đi, con thương ba nhiều lắm! Con muốn được gọi tiếng ba thân thương, con muốn được nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ. Nhưng...

Ha ha ha...

Hai người đã cho họ giết con! Hai người giết con! Tôi sẽ trả thù, tôi sẽ trả thù! Em à theo chị nào...

Thiên Xuân cùng Dương Bảo biết đây không còn là giấc mơ, là sự thật. Họ sắp phải mất đi đứa trẻ mà họ mong chờ, là hai người họ lựa chọn sai lầm nên dẫn đến kết quả như ngày hôm nay. Thiên Xuân đau lòng nhìn đứa bé gái, đứa bé mà cô đã đành lòng bỏ đi khi tròn ba tháng tuổi. Cô sai rồi, cô sai rồi!

Cô và anh vươn tay ra muốn ôm lấy đứa bé gái ấy vào lòng nhưng nó lại giống như vô hình chỉ có thể nhìn thấy nhưng không chạm vào được. Cô muốn van xin nó tha cho đứa bé ở trong bụng mình.

- Là mẹ đã làm sai, mẹ xin con tha cho em con đi. Nó là vô tội mà.

- Vô tội sao? Tha sao? Vậy thì tôi có tội gì? Tại sao ba mẹ lại không yêu tôi, tại sao phá bỏ tôi, tại sao giết tôi. Tại sao! Tại sao?

Thiên Xuân cùng Dương Bảo bây giờ chỉ biết nghe lấy lời trách móc của đứa bé gái đó. Cả hai người do mất máu quá nhiều cũng gần như ngất lịm đi, trước khi hoàn toàn mất đi ý thức cả hai đã nhìn thấy hai, không! Không phải, là ba đứa. Bé gái mặc cái váy trắng nhuộm đỏ bởi máu, đứa bé trai nhỏ bé đứng bên cạnh chị mình và trên tay đứa bé gái đang bế một đứa trẻ nhỏ xíu. Còn có tiếng cười vang vọng thỏa mãn nhưng lại đau thương da diết như ai như oán. Oán những kẻ vô tâm, hận những người đã tạo ra chúng rồi đành lòng hủy hoại chúng. Đứa trẻ đáng thương, đáng buồn!

Ha ha ha...

Ha ha ha...

Nghiệp chướng tạo ra, ắt phải gánh chịu.

Nghiệp chướng tạo ra, ắt phải gánh chịu.

Nghiệp chướng tạo ra, ắt phải gánh chịu.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro