Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 6

.....6h sáng tại biệt thự Phù Dung...

Gia Bảo đang ngủ thì có tiếng gõ cửa, anh khá là bực mình mỗi khi bị đánh thức, nhất là vào lúc sáng sớm. Gia Bảo quấn khăn nửa người và ra mở cửa. Cửa vừa mở thì một giọng nói vang lên:

- Dạ cậu hai......

Gia Bảo ngước nhìn, trước mắt anh là một cô gái tuổi chừng mười lăm, nước da ngâm đen, mái tóc đen búi cao gọn gàng, cô gái đang tròn mắt nhìn Gia Bảo. Anh hỏi:

- Cô là ai?

Cô gái không trả lời mà cứ nhìn Gia Bảo, cô nhìn anh từ trên xuống rồi bất ngờ ngất xỉu, Gia Bảo đỡ cô rồi gọi người nhà:

- Nè cô! Tỉnh lại đi. Ba, mẹ ơi có chuyện rồi.

Nghe Gia Bảo gọi, bà Hoàng và ông Hoài đang ăn sáng thì hốt hoảng chạy lên. Vừa nhìn thấy ba mẹ, Gia Bảo liền nói:

- Cô này là ai vậy ba? Tự nhiên ngất xỉu.

Bà Hoài nhanh chóng chạy đến vừa lay cô gái bà vừa nói:

- Bé Tư, tỉnh lại đi con.

Một lúc sau bé Tư tỉnh lại, con bé nhìn thấy Gia Bảo mình trần đang ôm mình, nó liền đẩy Gia Bảo ra và hét toáng lên:

- Tên biến thái, tránh ra.

Gia Bảo tức giận nói:

- Con nhỏ này, tôi làm gì cô mà cô nói tôi biến thái? Là cô xỉu trước cửa phòng tôi mà?

Bà Hoài nhìn bé Tư và Gia Bảo rồi cười nói:

- Gia Bảo, đây là bé Tư, là người giúp việc mới cho nhà mình. Bé Tư, đây là con trai bác, thấy con xỉu nên nó đỡ con chứ không có gì đâu.

Bé Tư vừa khóc vừa nhìn Gia Bảo và nói:

- Cậu hai, sau này cậu mặc áo vào nha, em là con gái, cậu làm vậy không hay.

Ông Hoàng nghe con bé nói thế liền cười lớn rồi nói:

- Cái thằng, làm em nó sợ kìa.

Gia Bảo nhìn bé Tư và đáp:

- Đây là nhà của tôi, tôi muốn mặc gì là quyền của tôi, đừng có nhiều chuyện, lần sau khi chưa 7h thì đừng gõ cửa phòng tôi.

Nói rồi Gia Bảo và phòng và đóng sầm cửa lại. Ông Hoàng đỡ bé Tư dậy rồi nói:

- Tính nó vậy đó con, thôi mình đi xuống đi.

Hai ông bà cũng bé Tư đi xuống nhà, vừa đi hai người vừa cười khiến bé Tư đỏ mặt.

Gia Bảo lên giường, anh trùm mền kín mít rồi ngủ tiếp, anh đang lim dim thì Phù Dung gọi:

- Nè anh, dậy đi.

Gia Bảo lật mạnh mền ra và quát:

- Gì nữa?

Vừa nhìn thấy Phù Dung thì anh dịu lại:

- Là cô à? Có chuyện gì không?

- Anh nói hôm nay sẽ đi tìm bạn anh để hỏi giúp tôi mà.

Gia Bảo nhắm mắt và uể oải nói:

- Chút nữa đi, tôi mệt lắm.

Phù Dung im lặng đứng nhìn Gia Bảo, đứng một lúc thì cô đi loanh quanh khắp phòng rồi dựa vào cửa sổ ngẩn ngơ. Gia Bảo thì lăn qua lăn lại rồi mắt nhắm mắt mở nhìn Phù Dung, anh nhìn cô rất lâu rồi thầm nghĩ:

- Cô ấy là ma, tại sao mình lại không thấy sợ hãi gì cả? Ngược lại còn thấy rất thân thiết.

Phù Dung quay lại nhìn Gia Bảo rồi nói:

- Anh quên lần trong nhà tắm rồi sao? Anh sợ đến xanh mặt chạy ra ngoài. Còn có lần anh vừa thấy tôi thì ba chân bốn cẳng chạy thẳng ra cổng. Vậy mà không phải sợ sao?

Gia Bảo bị Phù Dung phản công khiến anh không nói được gì. Anh ngồi dậy rồi vò đầu và nói:

- Được rồi, tôi sợ cô. Chờ tôi thay đồ rồi đi.

Gia Bảo vừa đặt một chân xuống giường thì anh chợt nhớ chuyện lúc nãy với bé Tư, anh ngập ngừng nói với Phù Dung:

- Để cô không cảm thấy khó xử...hoặc ngất xỉu, thì...cô quay hướng khác đi, nhìn ra ngoài cửa sổ cũng được....cô cứ nhìn tôi hoài làm sao tôi đi thay đồ đây?

Phù Dung không hiểu ý của Gia Bảo, cô bèn hỏi lại:

- Anh đi thay đồ đi, tôi không vào nhà tắm nhìn anh đâu mà anh không thay được? Mà anh làm gì trùm mền kín vậy? Bộ lạnh lắm hả? Hay là do âm khí của tôi ảnh hưởng đến anh.

Gia Bảo đứng dậy, người vẫn trùm mền, anh mỉm cười rồi nói:

- Không phải, tại hồi nãy có cô bé vừa thấy tôi chỉ mặc mỗi cái quần nên đã ngất xỉu, tôi sợ cô cũng vậy nên nhắc thôi. Cô mau quay đi đi.

Phù Dung làm theo, cô quay người lại. Gia Bảo cởi bỏ cái mền rồi nhanh chân chạy vô nhà tắm. Nhưng trước khi anh vào nhà tắm thì Phù Dung quay đầu lại định hỏi anh vài chuyện, nhìn thấy cảnh đó, cô bật cười. Gia Bảo đỏ mặt, anh đóng sầm cửa lại, được vài giây thì anh ló đầu ra và cười nói:

- Nè tôi cứ tưởng ma nữ lạnh lùng chỉ biết hù dọa người ta, không ngờ cô cười đẹp đó chứ.

Phù Dung ngưng cười, cô lạnh lùng quay nhìn ra ngoài cửa sổ. Gia Bảo vẫn tiếp tục nhìn cô cười.

Năm phút sau, Gia Bảo từ nhà tắm bước ra, anh mặc áo thun, quần jean và khoác áo ngoài, tuy đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ hấp dẫn. Thấy Phù Dung nhìn anh, anh bắt đầu ra vẻ:

- Sao hả? Tôi đẹp trai lắm đúng không? Cô nhìn không chớp mắt kìa. Được rồi đi thôi. À khoan đã, cô ra ngoài được không?

Phù Dung đáp:

- Tôi chỉ ra ngoài vào buổi tối thôi.

Gia Bảo suy nghĩ rồi nói:

- À hay cô chui vô một vật gì đó đi, rồi tôi mang theo. Cô chui vô sợi dây chuyền của cô đi.

Dứt lời, Gia Bảo cầm trên tay sợi dây chuyền bằng bạc hình con bướm có viên ngọc màu xanh, Phù Dung xoay người thành làn khói và chui vào sợi dây. Gia Bảo bỏ sợi dây vào túi áo rồi mở cửa phòng. Vừa mở cửa thì anh chau mày vì Như Lan đang đứng trước mặt anh. Thái độ của Gia Bảo thay đổi đột ngột, anh lạnh lùng nhìn Như Lan rồi hỏi:

- Sao cô lại ở đây?

Như Lan mỉm cười đáp:

- Hôm nay trời đẹp, em sang rủ anh ra ngoài đi dạo. Anh đi với em nha.

Gia Bảo vừa bước đi vừa trả lời:

- Hôm nay tôi bận.

Như Lan nắm lấy cánh tay Gia Bảo rồi nũng nịu:

- Bác gái nói hôm nay anh không làm gì, mình đi dạo đi anh, tâm trạng anh sẽ rất tốt.

Gia Bảo liếc Như Lan rồi nói:

- Lẽ ra hôm nay tâm trạng tôi rất tốt nhưng gặp cô thì tôi muốn phát bệnh.

- Anh...

Gia Bảo không them quay lại nhìn Như Lan, anh bỏ đi một mạch. Như Lan tức giận vừa chạy theo vừa gọi:

- Gia Bảo, khoan đã, Gia Bảo....

Gia Bảo chạy đến cửa thì gặp bé Tư, anh nhanh trí nói:

- Chặn cô ta lại, nếu không tôi sẽ để mình trần đi trong nhà đó.

Bé Tư trợn mắt, cô bé không nói gì chỉ nhanh chóng làm theo lời của Gia Bảo. Gia Bảo cười mãn nguyện rồi lên moto phóng rất nhanh, mặc cho Như Lan gọi theo.

Chạy giữa đường thì Gia Bảo nghe thấy tiếng nói của Phù Dung:

- Nè! Anh cũng quá đáng thật, cô ấy xinh đẹp vậy mà anh lại đối xử với cô ấy thế sao?

- Đừng nhìn bề ngoài, cô ta trông có vẻ dễ thương, đáng yêu nhưng không ai biết cô ta nghĩ gì đâu.

- Anh và cô ấy có hiểu lầm gì sao?

- Không có.

- Tôi thấy cô ấy thích anh đó, anh không có cảm giác gì sao?

- Không. Cô đừng hỏi nữa, tôi không muốn trả lời.

-----------------

......Tại quán bar dương cầm Minh Châu....

Vừa nhìn thấy Gia Bảo đến thì Duy Khang cầm ngay chai Whisky ngồi vào bàn chờ sẵn. Gia Bảo đi về phía Duy Khang và đưa sợi dây chuyền bạc ra trước mặt Duy Khang. Duy Khang nhìn sợi dây rồi cười nói:

- Gì vậy? Tặng tao hả?

- Thằng điên. Cái này của một cô gái

Duy Khang tiếp tục châm chọc:

- Tất nhiên của một cô gái, không lẽ của một chàng trai?

Gia Bảo không chịu được liền đánh mạnh vào người Duy Khang rồi nói:

- Mày tập trung nghe tao nói hết đã.

Duy Khang gật gật đầu rồi ra hiệu cho Gia Bảo tiếp tục nói. Gia Bảo ngồi xuống ghế và bắt đầu kể:

- Sợi dây này của một cô gái, cô ấy từng sống trong ngôi nhà mà gia đình tao đang sống. Cả gia đình cô ấy bị người ta hại chết, bây giờ cô ấy nhờ tao giúp tìm kẻ đã hại gia đình cô ấy.

Duy Khang bật cười, anh để tay lên trán Gia Bảo rồi nói:

- Mày bị sốt hả? Nói gì vậy?

Gia Bảo thở một hơi để bình tĩnh lại rồi nói:

- Tao rất bình thường, mày phải tin tao. Trong sợi dây chuyền này có linh hồn của cô gái mà tao nói với mày. Thôi vào phòng mày đi rồi nói tiếp.

Duy Khang tuy không tin lắm về những gì Gia Bảo vừa nói nhưng anh vẫn dẫn Gia Bảo vào phòng mình. Vừa vào phòng thì Gia Bảo cầm sợi dây chuyền rồi nói:

- Cô ra được rồi.

Một làn khói bay ra theo sau đó là Phù Dung. Vừa nhìn thấy Phù Dung thì Duy Khang trố mắt, anh hoảng hốt la lớn:

- Có maaaa....

Anh định chạy ra ngoài nhưng bị Gia Bảo cản lại. Duy Khang sợ hãi nói:

- Mày đưa ma quỷ vào phòng tao, mày điên rồi hả?

Gia Bảo giải thích:

- Bình tĩnh, cô ấy không làm hại mày đâu.

Phù Dung nhìn Gia Bảo rồi nói:

- Bạn của anh cũng nhát gan y như anh vậy. Tôi xuất hiện như vầy mà còn sợ.

Duy Khang và Gia Bảo đỏ mặt, cả hai đồng thanh:

- Tôi không sợ.

Thái độ của cả hai khiến Phù Dung bật cười. Duy Khang từ từ bình tĩnh, anh tiến lại gần Phù Dung, quan sát cô rồi hỏi:

- Cô tên gì?

- Vũ Phù Dung.

- Tên gì lạ vậy?

- Chứ tên gì là không lạ?

- Ờ, thì...

Gia Bảo vừa cười vừa vỗ vai Duy Khang và nói:

- Mày không nói lại đâu, đừng cố gắng.

Duy Khang ngồi xuống giường và nói:

- Hai người cần tôi giúp gì?

Gia Bảo lên tiếng:

- Tụi tao cần mày tìm giùm người đã hại gia đình Phù Dung, trên cánh tay trái người đó có hình xăm con rồng màu đỏ. Mày quen biết rộng, giúp tao tìm người đó đi.

Duy Khang thở dài và nói:

- Cậu hai ơi, có rất nhiều người xăm hình rồng đỏ, tao biết tìm ở đâu?

Phù Dung cắt ngang:

- Tôi có nghe người đó xưng là Trung Xích Long.

Duy Khang đáp:

- Đó chưa chắc là tên, có thể chỉ là biệt danh.

Suy nghĩ hồi lâu, Duy Khang nói tiếp:

- Giang hồ để giang hồ trị. Mày với Phù Dung cứ đợi tin của tao.

Bỗng bên ngoài có tiếng gõ cửa, người gõ cửa là Kiều Phương. Vừa nhìn thấy Duy Khang, Kiều Phương vui mừng nói:

- Ông chủ, tối nay cho em về sớm được không ạ?

Duy Khang hỏi lại:

- Có chuyện gì sao?

- Dạ em có việc phải giải quyết, ngày mai em sẽ làm bù.

- Được rồi, thấy ngày thường cô cũng siêng năng nên tôi cho cô về sớm hôm nay.

Phù Dung nhìn Kiều Phương rồi nói:

- Là cô ta.

Câu nói của Phù Dung khiến Gia Bảo và Duy Khang cùng đồng thanh hỏi:

- Cô quen cô ấy à?

Phù Dung nhìn hai người rồi nói:

- - Hai anh mà thành vợ chồng chắc hợp lắm đấy.

Kiều Phương ngơ ngác nhìn hai anh chàng, cô tự hỏi cả hai đang hỏi ai, cô nói:

- Hai anh hỏi ai vậy?

Duy Khang quay sang nhìn Kiều Phương mỉm cười rồi nói:

- Không có gì, cô đi làm việc đi.

- Dạ.

Kiều Phương đi rồi, Gia Bảo hỏi Phù Dung:

- Cô quên cô ta sao? Cô ta có liên quan chuyện gia đình cô à?

Phù Dung đáp:

- Không phải, tối qua tôi gặp cô ấy ở một nghĩa địa khi cô ấy bị hai tên thanh niên rượt đuổi, tôi và các linh hồn khác đã giúp cô ấy.

Duy Khang lại châm chọc:

- Chà, ly kỳ vậy? Y như trong phim.

Ngày thường Duy Khang hay châm chọc Gia Bảo và bị Gia Bảo đánh hoặc phản ứng mạnh. Nhưng Phù Dung thì khác, cô chỉ nhìn Duy Khang không nói gì khiến anh rùng mình và ngừng nói. Điều này làm cho Gia Bảo cười khoái chí.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: