Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 1

Câu chuyện tình cảm pha chút liêu trai.

Tác giả: MaiThienTien

Tự mình sáng tác, các bạn đọc rồi cho mình ý kiến nhé, để mình có thể học hỏi thêm, cảm ơn các bạn rất nhiều. :)

GIỚI THIỆU NHÂN VẬT

1. Phù Dung: con gái của một thương nhân giàu có. Buổi tối trước khi ra nước ngoài, cả nhà cô bị bọn cướp giết chết. Cô trở thành hồn ma trong ngôi nhà của mình và tìm cách trả thù.

2. Gia Bảo: con trai của chủ tịch tập đoàn lớn. Đẹp trai, thông minh, tài giỏi cùng với vẻ lạnh lùng , anh trở thành người tình trong mộng của nhiều cô gái. Trong thời gian giúp Phù Dung tìm và trả thù bọn cướp, anh đã yêu cô.

3. Như Lan: Con gái của Đỗ Hải Huy- từng là quản gia cho gia đình của Phù Dung và còn là người gián tiếp gây ra cái chết cho gia đình cô. Như Lan yêu Gia Bảo một cách mù quáng và luôn tìm cách hại Phù Dung khi biết Gia Bảo đã dành trọn tình cảm cho Phù Dung.

4. Duy Khang: bạn thân của Gia Bảo. Yêu Như Lan nhưng không được cô đáp trả.

5. Khánh Hà (Kiều Phương): em gái của Duy Khang.

****************************************

Tại biệt thự Phù Dung.....

- Chúc mừng, xin chúc mừng ông bà, ông bà thật có phước, có được cô con gái vừa xinh lại vừa giỏi.

Ông Thành cùng vợ là bà Thể Loan vui vẻ và hài lòng bởi những lời khen ngợi từ các vị khách về cô con gái cưng của mình, Vũ Phù Dung. Phù Dung tròn hai mươi tuổi, cô càng lớn càng xinh đẹp lại còn được học bổng du học Úc. Và hôm nay cũng chính là bữa tiệc chia tay trước khi cô lên máy bay sang Úc.

Trong khi mọi người đang vui vẻ thì ở sau vườn, Đỗ Hải Huy, quản gia của biệt thự Phù Dung đang nói chuyện với một người đàn ông to lớn, dữ tợn. Ông Huy nhìn xung quanh kiểm tra để biết chắc rằng không ai đang nhìn hay nghe lén chuyện của họ. Ông Huy lên tiếng:

- Còn vài tiếng nữa thôi, các anh chuẩn bị sẵn sàng chưa?

Người đàn ông cao to gật đầu, cười đáp:

- Anh yên tâm, tụi em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, tối nay nhất định sẽ thành công.

****************************************

Bữa tiệc đã kết thúc, mọi người cũng đã về hết, bây giờ đã hơn mười giờ tối. Phù Dung đang loay hoay xếp đồ vào vali, ông Thành gõ cửa và bước vào phòng hỏi:

- Con gái, đã chuẩn bị hết chưa con?

Phù Dung nhẹ nhàng đáp:

- Dạ gần xong rồi ba, con chỉ xếp thêm vài bộ quần áo nữa là xong rồi.

Ông Thành vuốt tóc con gái, ân cần nói:

- Con gái càng lớn càng xinh đẹp, bà mẹ không muốn để con đi chút nào, sang bên đó có một thân một mình, còn lại là con gái nữa, bà lo lắm.

Phù Dung an ủi:

- Ba! Con lớn rồi, con còn là đai đen karate nữa mà, ba mẹ yên tâm đi, với lại con sang đó học, mỗi tháng sẽ về thăm ba mẹ mà.

Bà Thể Loan bước vào phòng và nói:

- Hai cha con xong chưa? Đi ra ăn chút gì đi, lúc nãy lo tiếp khách có ăn uống được gì nhiều đâu.

Phù Dung ôm lấy mẹ cười nói:

- Tuân lệnh mẫu hậu.

Cả gia đình ba người cùng nhau ăn cơm, cười cười, nói nói rất vui vẻ và hạnh phúc, nhưng họ không biết rằng đêm nay cũng chính là đêm cuối cùng mà họ cùng nhau ăn cơm. Bên ngoài trời mưa rất lớn, ông Huy che dù ra mở cổng, và những vị khách ấy không ai khác chính là bọn người đã nói chuyện với ông Huy ở sau vườn. Bọn họ gồm bốn người, trong đó có một tên to cao lực lưỡng, đó chính là tên cầm đầu, ông Huy dẫn bốn tên đó đi cửa sau vào nhà.Khi đã vào được nhà, ông Huy nói:

- Các anh làm việc đi, nhanh gọn lẹ đó, tôi sẽ ở đây chờ, đừng gây tiếng động gì đó.

Bốn tên gật đầu lia lịa và bắt đầu hành động. Bọn chúng chia nhau lục tung các phòng để lấy những món đồ giá trị.Cả bốn tên rất hăng hái vì tất cả đồ vật trong ngôi biệt thự đều là đồ đắt tiền, trong khi đó gia đình ông Thành vẫn không hay biết. Bốn tên trộm tập trung tại phòng của vợ chồng ông Thành, bốn tên đang mải mê lấy đồ thì bất chợt ông Thành bước vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, ông Thành vội hô lớn:

- Có trộm, bớ người ta, bà ơi, Dung ơi,....

"Bốp" một tên trộm nhanh tay lấy tượng đá gần đó và đập vào đầu ông Thành khiến ông Thành bất tỉnh. Bà Thể Loan và Phù Dung nghe tiếng ông Thành kêu hô liền vội chạy vào xem, cả hai người hốt hoảng khi nhìn thấy bọn trộm, càng sợ hơn khi ông Thành nằm dài trên đất và đầu chảy máu. Phù Dung và bà Thể Loan không thiết quan tâm đến bọn trộm nữa, cả hai hốt hoảng ôm chầm lấy ông Thành, bà Thể Loan nức nở:

- Ông ơi! Ông sao vậy? Tỉnh lại đi ông.

Phù Dung lay người ông Thành, không thấy ông tỉnh lại, cô vội lấy ngón tay đưa lên trước mũi của ông, sau đó cô giật thót mình và lấp bấp nói:

- Mẹ...mẹ ơi...ba....ba..ba chết rồi.

Bà Thể Loan kinh hoàng không nói nên lời, bà bắt đầu thở gấp, cơn đau tim của bà bộc phát, Phù Dung vội đỡ lấy mẹ:

- Mẹ, mẹ ơi, mẹ sao vậy? mẹ đừng làm con sợ mà, mẹ. Để con lấy thuốc..

Bà Loan buông thõng tay, mắt trợn trắng và không còn động đậy nữa, bà đã chết. Phù Dung khóc nức nở, cô ôm chầm lấy mẹ, nhìn sang ba cô đang nằm dưới đất, họ đã chết trước mặt cô. Phù Dung giận dữ nhìn bọn trộm, cô đặt mẹ mình xuống đất và đứng dậy nói:

- Sao các người ác quá vậy? Tại sao lại giết cha mẹ tôi?

Tên cầm đầu lớn tiếng nói:

- Ai bảo ông ta la lớn, thằng em tao chỉ làm điều cần thiết thôi, mày khôn hồn thì im lặng, nếu không bọn tao xử mày luôn đó.

Phù Dung không nói nữa, cô tức giân ném chiếc ghế gần đó vào tên cầm đầu nhưng hắn nhanh chóng né được. Hắn quát:

- Con quỷ cái, dám ném ghế vào người tao? Tụi bây, đánh nó.

Ba tên còn lại nhảy bổ vào Phù Dung, Phù Dung nhanh tay đánh trả, nhưng do sơ ý, một tên dung chiếc ghế mà cô đã ném vào tên cầm đầu, đánh mạnh vào người cô khiến cô chao đảo. Phù Dung vẫn không chịu thua, cô ra sức chống trả, tên cầm đầu nhân lúc cô yếu thế liền ôm chặt lấy cô và ba tên còn lại cùng nhau đè cô lên giường, Phù Dung dù cố chống trả nhưng vẫn không bì lại được sức nặng của bốn người đàn ông. Tên cầm đầu nhìn Phù Dung rồi nói:

- Mày cũng ngon đấy chứ.

Nói rồi hắn cởi nút áo của Phù Dung ra, vừa cởi vừa tát cô, cả bọn cười rất ghê rợn, Phù Dung bị tát rất nhiều và rất đau, và cô vô tình nhìn thấy hình xăm con rồng màu đỏ trên cánh tay tên cầm đầu khi hắn xắn tay áo lên. Phù Dung dường như kiệt sức nhưng cô cố gượng và dùng phần sức lực cuối cùng đá thật mạnh vào tên cầm đầu khiến hắn té ngả, ba tên còn lại vội đỡ đại ca chúng dậy. Phù Dung từ từ ngồi dậy, cô trợn mắt nhìn bọn trộm rồi nói:

- Bọn bây giết ba mẹ tao, hại cả nhà tao tan nát, tao nhất định sẽ kiếm bọn bây trả thù, dù có là ma tao cũng không tha cho tụi bây.

Nói rồi cô lao đầu vào tường tự sát, giờ đây cô gái trẻ bất hạnh đã nằm bất động trên sàn nhà và mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía bọn trộm. Bốn tên trộm rợn người khi nhìn vào ánh mắt ấy của Phù Dung. Ông Huy nghe tiếng ồn ào nên chạy vào phòng xem sao, ông vô cùng bàng hoàng khi nhìn cảnh tượng trước mắt, ông Huy vội vãi đi đến chỗ ba cái xác và kiểm tra từng người một. sau khi kiểm tra xong, ông nhìn bọn trộm và tức giận nói:

- Tụi bây làm cái gì vậy hả? Tao đưa tụi bây vô đây để trộm đồ thôi, sao phải giết cả nhà họ vậy hả? Cảnh sát mà điều tra ra thì tụi bây ở tù đó, còn liên lụy tao nữa. Đúng là lũ vô dụng.

Tên cầm đầu lên tiếng:

- Nói chuyện cho cẩn thận à, thằng em tao nó đập đầu ông ta thôi, còn bà vợ thì đau tim chết, cô ta tự sát, có gì lớn lao đâu, đâu phải thằng Trung Xích Long và mấy thằng em tao chưa từng vào tù vì tội giết người? Với lại mày thiếu nợ đại ca tao, nhiêu đây đồ bán cũng dư rồi, sau này bọn tao cũng chả cần kiếm mày nữa.

Ông Huy dịu lại và nói:

- Được rồi, bây giờ các anh giúp tôi đem ba cái xác này ra sau vườn chôn đi, chôn chỗ nào khuất một chút. Các anh nhớ là không tìm tôi nữa đó, nếu có bị bắt cũng đừng có khai ra tôi đó.

Tên cầm đầu vỗ vai ông Huy và nói:

- Yên tâm đi anh bạn.

Nói rồi cả năm người khiêng ba cái xác ra sau vườn để chôn. Màn đêm bao phủ xung quanh, trời càng lúc càng mưa to, tất cả làm nên một bầu không khí u ám. Năm người đang miệt mài đào hố chôn ba cái xác, chôn đi tội ác mà họ đã gây ra, chôn đi một gia đình lẽ ra đang hạnh phúc. Sau khi chôn xong, bốn tên trộm giúp ông Huy lau dọn hiện trường sạch sẽ như chưa có chuyện gì xảy ra.

****************************************

....Ba tháng sau.....

.....Tại sân bay Tân Sơn Nhất....

Ông Đỗ Hải Huy cùng cô con gái là Đỗ Như Lan và nhiều vệ sĩ đã đứng sẵn trước sân bay. Khoảng mười phút sau, một người đàn ông ngoài bốn mươi, ăn mặc sang trọng, đi bên trái là một người phụ nữ trang nhã nhưng vô cùng quý phái, còn bên phải người đàn ông là một chàng trai đeo kính râm, gương mặt lạnh lùng, phong thái ung dung, cả ba người cùng nhau tiến tới chỗ ông Huy. Khi họ tới gần, ông Huy lên tiếng:

- Anh Hoàng, lâu lắm rồi mới được gặp lại anh, anh vẫn phong độ như xưa.

Ông Hoàng cười mãn nguyện:

- Cảm ơn anh quá khen. À đây có phải là Như Lan lúc nhỏ thường hay qua nhà chơi với thằng Gia Bảo đúng không? - Ông Hoàng vừa nói vừa nhìn Như Lan.

Như Lan e thẹn :

- Dạ, con chào bác, trí nhớ của bác tốt thật, nhiều năm như vậy rồi mà bác vẫn còn nhớ con.

Ông Hoàng cười đáp:

- Tính ra cũng mười bốn năm rồi còn gì, bác nhớ lúc đó con chỉ là một cô bé nghịch ngợm, lúc nào cũng bày trò quậy phá với thằng Gia Bảo nhà bác. Bây giờ con thành thiếu nữ xinh đẹp rồi, bác xém chút là không nhận ra con nữa.

Như Lan đỏ mặt, cô cúi đầu mỉm cười không nói gì.

Ông Huy cười nói:

- Anh Hoàng quá khen rồi, con bé nó đỏ mặt rồi kìa.

Ông Huy vừa nói xong thì mọi người đều cười, duy chỉ mỗi Gia Bảo chỉ dửng dung đứng nhìn không cười cũng không nói gì.

Ông Huy nhìn người phụ nữ kế bên ông Hoàng rồi đáp:

- Chào chị, chủ tịch phu nhân.

Bà Thanh Hoài cười đáp:

- Anh Huy, chúng ta là chỗ quen biết, đừng gọi tôi là chủ tịch phu nhân, nghe xa lạ lắm.

Ông Hoàng có vẻ bực khi nhìn cậu con trai của mình có thái độ không quan tâm hay chào hỏi những người xung quanh, ông nói:

- Gia Bảo, nãy giờ ba không thấy con chào chú Huy và Như Lan, con sao vậy?

Gia Bảo quay đầu nhìn ông Hoàng rồi nhìn sang ông Huy và Như Lan, anh từ từ tháo kính ra. Lúc này Như Lan vô cùng bất ngờ, Gia Bảo thật sự rất khác với trước đây. Lúc trước Gia Bảo và Như Lan là đôi bạn thân, Gia Bảo hơn Như Lan ba tuổi, lúc đó cả hai chỉ là trẻ con, Như Lan ngày nào cũng sang nhà Gia Bảo chơi cả ngày không chán, sau đó mẹ Như Lan mất, ông Huy vì đau buồn nên suốt ngày rượu chè, cờ bạc, đến nổi thiếu nợ bọn cho vay. Vì lo cho con gái nên ông Huy chuyển nhà đi nơi khác và trở thành quản gia của biệt thự Phù Dung. Thời gian trôi qua thật nhanh, mới ngày nào Như Lan và Gia Bảo chỉ là những đứa trẻ vô ưu vô lo, vậy mà giờ đây, Như Lan vô cùng ngỡ ngàng khi gặp lại Gia Bảo. Anh quả thật rất đẹp, từng đường nét trên gương mặt anh cứ như được họa sĩ tài ba dành nhiều giờ đồng hồ nắn nót vẽ ra. Dáng người của anh cũng thay đổi hẳn, không còn gầy ốm như xưa mà thay vào đó là một thân hình với những cơ bắp chắc khỏe. Duy chỉ mỗi đôi mắt của anh là không hề thay đổi, vẫn sáng như xưa, vẫn hút hồn người đối diện.

Như Lan mỉm cười nói:

- Chào anh, Gia Bảo, lâu rồi không gặp, trông anh khác quá.

Gia Bảo lạnh lùng trả lời:

- Chào, cô cũng vậy.

Câu nói ngắn gọn của Gia Bảo khiến Như Lan hụt hẫng. Ông Hoàng lên tiếng:

- Kìa Gia Bảo, gặp lại Như Lan sau mười bốn năm xa cách mà con không hỏi thăm gì sao?

Gia Bảo im lặng không nói, anh đeo kính lại và nhìn đi nơi khác.

Thấy vậy, ông Huy lên tiếng:

- Anh Hoàng à, tụi nhỏ chắc có nhiều chuyện muốn nói lắm, bây giờ có chúng ta ở đây sao tụi nó tự nhiên được, thôi em mời gia đình anh chị đến tham quan ngôi biệt thự mới mà em đã chuẩn bị cho anh chị.

Bà Thanh Hoài gật đầu đáp:

- Phải đó, chúng ta đi thôi, ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ rồi, tôi thấy cũng hơi mệt.

Nói rồi cả năm người cùng ra xe đi đến biệt thự. Khoảng mười lăm phút sau, chiếc taxi dừng trước cửa một ngôi biệt thự. Mọi người xuống xe và nhìn ngắm ngôi biệt thự. Ông Hoàng nhìn tấm bảng trên tường, trên tấm bảng là dòng chữ " Biệt Thự Phù Dung", rồi ông nhìn xung quanh ngôi biệt thự rồi lên tiếng:

- Ngôi biệt thự này đẹp thật, chú Huy đúng là có mắt nhìn đó nha.

Ông Huy cười đáp:

- Dạ, anh quá khen rồi, ngôi biệt thự này là của gia đình ông bà chủ lúc trước của em, vì họ di cư sang nước ngoài nên giao ngôi biệt thự này lại cho em. Em đã cho người sửa sang và quét dọn vài chỗ, anh chị và cháu đây có thể yên tâm mà ở.

Mọi người đều đang nói chuyện nên không ai biết rằng những người hang xóm xung quanh đang nhìn họ với một ánh mắt ngạc nhiên và có chút sợ hãi. Những ánh nhìn đó bị cặp mắt sắc đá, nhạy bén và lạnh lùng của Gia Bảo bắt gặp. Anh cảm thấy không thoải mái khi mọi người đều nhìn chằm chằm như vậy. Và anh cũng không biết rằng bên trong ngôi biệt thự, nơi khuất ánh sáng mặt trời cũng có người, chính xác hơn là một linh hồn đang nhìn.

Bà Hoài nhìn ngôi biệt thự một lần nữa , rồi nói:

- Tôi cảm thấy ngôi biệt thự này có vẻ sao sao ấy, có cái gì đó không ổn. Tôi cứ có cảm giác có ai đó đang nhìn chúng ta, tôi thấy không thoải mái.

Ông Huy trấn an:

- Chị nhạy cảm quá thôi, chắc chị chưa quen nên mới cảm thấy như vậy, chị ở vài ngày là quen à, không có gì đâu chị.

Ông Hoàng phụ thêm:

- Phải đó, bà đừng căng thẳng quá, từ nay đây sẽ là ngôi nhà mới của chúng ta.

Gia Bảo kéo hành lí và nói:

- Mỏi chân quá, con vào nhà trước đây.

Gia Bảo vừa mở cánh cửa bước vào thì một làn gió thổi qua người anh, tuy chỉ là làn gió nhẹ nhưng cũng khiến anh giật mình và lạnh người, Gia Bảo đứng lại nhìn xung quanh một lúc rồi đi tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: