Chương 2
Oan Hồn Người Chồng Nghiện
TG : Văn Tâm
Chương 2
“Đến nhà rồi anh” Nhuận sợ Hoàng Đức say rượu bèn quan tâm lên tiếng nhắc nhở đàn anh đang lái xe.
Hoàng Đức gãi gãi cái cổ sau đó ngáp một cái thật dài nói “Chú với ra đằng sau cầm lấy túi đồ ăn, lát nữa anh em mình còn lót dạ”
“Vâng ! “
Cuối Làng Liều chiếc xe hơi bật đèn pha sáng quắc cũng từ từ rẽ vào trước sân một căn nhà cấp bốn nhìn khá xuống cấp, căn nhà nhìn rất cổ kính, niên đại của nó nó chắc được xây từ năm 1970 của thế kỷ trước, căn nhà này do ông bà nhuận để lại, tính đến đời hắn là được tròn ba đời.
Bên ngoài căn nhà rêu phong xanh mơn mởn tốt tươi mọc thành từng mảng lớn, có nhiều chỗ vôi vữa trên tường đã bong tróc chỉ cần chạm nhẹ vào cũng khiến chúng ào ào rụng xuống để lộ ra một lớp tường gạch đỏ thẫm mốc meo.
Xung quanh ngôi nhà là mấy cái bụi tre, gai nhọn giống như cái móc câu chằng chịt tua tuả như cái hàng rào bảo vệ, những búi tre này ngọn vươn cao ngất ngưởng xum xuê che phủ gần như cả ngôi nhà đến ánh nắng cũng khó mà chiếu đến, lại càng làm cho nơi đây thêm phần âm u lạnh lẽo.
Nhuận nhanh chóng xuống xe mở cửa cho đàn anh vào nhà, cửa nhà cũng không có khóa bên trong, cánh cửa chỉ hơi khép hờ, cũng bởi vì nhà Nhuận có còn cái gì đáng giá đâu mà khóa làm gì… Những thứ đáng giá có giá trị bán được tiền, thì hắn đã lũ lượt khuân đi bán sạch sẽ từ lâu.
Nguyên do một phần nữa hắn thường đi hôm về khuya, vợ hắn cũng ngại đêm hôm đang ngủ phải dậy lục đục mở cửa, cho nên cô cũng chẳng thèm bận tâm.
Nhuận mở cửa đi vào nhà bật đèn rồi ngồi xuống chiếc ghế đợi đàn anh, một lúc sau… Hoàng Đức cũng đỗ chiếc xe gọn vào một góc sân, sau đó tiến vào nhà, bên trong căn nhà của Nhuận phải nói đơn sơ đến mức khó tả, trong gian phòng khách chỉ có duy nhất một chiếc bàn kính, chiếc bàn kính tuy đã vỡ những vẫn còn tận dụng được, trên mặt bàn chi chi, chít chít vết nứt giống như cái mạng nhện bao phủ, đặt bên trên là bộ ấm chén sứt mẻ nhìn khá cổ xưa, chiếc ghế salon dài màu nâu không còn nguyên vẹn để lộ ra một lớp gỗ ám đen, cái ghế này thật ra trước đây là màu trắng của bố mẹ hắn mua để lại nhưng hiện giờ theo thời gian năm tháng nó đã trở thành màu đen cũ nát.
Đặt sát tường chính giữa gian phòng khách là một cái tủ gỗ, hai bên cánh đủ đã vỡ từ lâu, bên trên tủ đặt ba cái bát hương, phía sau bát hương là hai bức ảnh đen trắng ám bụi tỏa lên nét tang thương trong đó, chắc đây là di ảnh của bố mẹ Nhuận.
Nhuận thấy Hoàng Đức đã vào trong nhà vội vã vứt điếu thuốc nghi ngút khói vừa mới châm xong, hắn không nói gì chỉ dùng tay vẫy vẫy ra hiệu dẫn theo đàn anh vào một căn phòng rồi đóng chặt cửa lại chuẩn bị cho cuộc sa đọa của hai người.
Căn nhà cấp bốn của nhuận có hai phòng ngủ, phòng đầu tiên là dành cho vợ chồng hắn ngủ nghỉ, căn phòng còn lại trước đây là của bố mẹ hắn, từ khi bố mẹ hắn chết thì cũng chẳng có ai ở cho nên vẫn bỏ trống để đấy cho đến bây giờ nó lại là nơi lý tưởng cho việc hút hít của hắn.
Ngồi trên giường hai người đối diện với nhau, Nhuận đã chuẩn bị sẵn những dụng cụ gồm… Một vỏ chai nước lọc dung lượng 500ml, một cái ống hút chuyên dụng.
Tay phải hắn cầm một cái bật lửa, liên tục bật lên phát ra tiếng “xoèn xoẹt.” kỹ năng của hắn phải nói cực kỳ điêu luyện, chỉnh làm sao cho ngọn lửa không quá to, cũng không quá nhỏ, theo thuật ngữ của những dân chơi hay gọi nó bằng một cái tên “Bật Lửa Ma.” Làm xong xuôi hắn đưa mắt nhìn đàn anh đầy sự mong đợi.
Hoang Đức cũng hiểu ý gã liền lấy từ trong chiếc ví ra một gói hạt li ti màu trắng giống như những viên muối đưa cho đàn em.
Nhuận cầm lên xem xét một lúc, hai tròng mắt sáng rực nói “Hàng loại mới hả anh ?” Bản thân hắn là con nghiễn lõi đời, trên đời này làm gì có loại ma túy nào mà hắn chưa từng thử qua, thậm chí là một chút màu sắc, hay mùi vị hắn cũng có thể nhận biết.
“Mày cũng có con mắt biết nhìn đấy, đây là hàng mới hôm nọ anh được một người bạn vượt biên bên campuchia mang về, nghe nói nó lấy tận từ nơi sản xuất, hôm nọ anh cũng đã từng thử qua, đảm bảo với mày sẽ phê chín tầng mây” Hoàng Đức ngão nghệ vỗ ngực khoe với đàn em.
Hoàng Đức lấy ra một chút sau đó để vào một cái ống thủy tinh nhỏ, tròn xoe giống như cái bóng đèn, miệng hắn ngậm vào một đầu ống hút. Nhuận thấy thế hiểu ý liền cầm chiếc Bật Lửa Ma mà hắn vừa mới chế tạo xong, sau đó châm lửa mớm cho đàn anh.
“Lọp bọp, lọp bọp…” Cái môi dầy bịch của gã ngậm đầu ống hút, rít vào thật sâu phát ra tiếng động. Một lúc sau… Gã ngửa cổ lên trần nhà thổi ra từ từ làn khói trắng mờ ảo rồi nằm “Uỵch” xuống giường tận hưởng cảm giác miên man, xong xuôi gã để mặc cho đàn em tự sử.
Nhìn đàn anh đang nằm chìm đắm trong cơn miên man bên cạnh. Nhuận trong lòng gã lại càng hưng phấn nóng lòng, hắn liền lấy hết chỗ thuốc còn lại cho vào trong ống thủy tinh tự tay châm lửa.
Một hơi, hai hơi, rồi ba hơi… Nhuận liền tù tì một lúc rít vào hơn mười hơi khói, trong căn phòng nhỏ làn khói trắng mờ mờ ảo ảo nghi ngút lan tỏa, hắn nằm ngửa, đôi mắt lim dim hai tay buông lỏng, tâm thần gã lúc này đang bay bổng đến chín tầng mây, hắn đang hóa thanh thần tiên, bên cạnh là một mỹ nữ sánh vai đang ngự gió phi hành trên khung cảnh của chốn bồng lai tiên cảnh.
…
Trong căn phòng bên cạnh Hà đang trằn trọc không ngủ được, lâu lâu cô lại lật hết bên này rồi đến bên kia bứt rứt toàn thân, nguyên do cũng bởi vì cô cũng đang nóng lòng đời chờ một cái gì đó, bỗng nhiên… chiếc điện thoại đen trắng để ngày đầu giường có tiếng tin nhắn vang lên.
“Tinh, Tinh ! ” hai tiếng vang lên, cô bèn cầm chiếc điện thoai, ánh sáng yếu ớt từ chiếc điện thoại soi sáng khuôn mặt của cô toát lên vẻ kiều diễm, đôi mắt cô nheo lại trong lòng hồi hộp đọc tin nhắn. Số máy mà cô không lưu trong danh bạ nội dung tin nhắn chỉ có bốn chữ:
“Mở cửa cho anh”
Trong căn phòng, ánh đèn ngủ màu vàng yếu ớt nhưng cũng đủ để nhìn rõ trên người cô đang mặc một chiếc váy ngủ mỏng tanh để lộ ra bên trong chiếc quần lót ren nhỏ, cơ thể khiêu gợi tôn lên những đường cong cực kỳ quyến rũ, khiến bất cứ thằng đàn ông nào có đủ dũng khí để mà kiềm chế.
Cánh cửa vừa mở ra… Từ bên ngoài một người đàn ông to béo lao vào bế bổng cô lên nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường, gã dồn dập hôn lên đôi môi mềm mại, hai cái lưỡi không xương ướt át quấn lấy nhau. Đôi tay gã giống như con lươn len lỏi mọi ngõ ngách trên bờ ngực căng tròn đầy đặn của cô, gã thì thào nhỏ nhẹ vào tai cô nói:
“Anh nhớ em quá !” Thì thào xong, đôi tay gã đã thám hiểm mọi ngõ ngách trên cơ thể cô, đôi tay gã đang đặt ngang bên hông cô, toan định lột chiếc quần nhỏ của cô cũng là mảnh vải cuối cùng còn sót lại trên cơ thể nóng bỏng.
Bỗng nhiên… Hà đưa đôi tay nhỏ nhắn mềm mại của mình cản lại lên tiếng nhỏ nhẹ, ánh mắt sắc lạnh nhìn sang căn phòng kế bên lo lắng nói nói:
“Khoan đã nào, hôm nay hay là… Thôi đi !”
Người đàn ông này chính là Hoàng Đức, lời của cô lúc này nào có tác dụng, nhất là trong lòng gã đang sôi sục bản năng dục vọng, gã giống như một con sói đang đứng giữa bầy cừu non.
Không sai tất cả lý do từ trước mà hắn chơi thân với Nhuận chính là người chồng vô dụng của cô, cũng chính là kế hoạch hoàn hảo của hắn thông qua mà đến với cô một cách bất chính, ngụy trang qua lớp vỏ bọc hoàn hảo kia.
Hà vừa nói hết câu thì chiếc quần lót đã bị Hoàng Đức tụt ra, cơ thể cô đã không còn mảnh vải che thân.
Hoàng Đức đè lên cơ thể của trần chuồng của cô, gã lại thì thào vào tai nói:
“Yên tâm, anh đã dàn xếp ổn thỏa, từ ngày mai chúng mình sẽ vĩnh viễn là của nhau”
Căn phòng bên này Nhuận đôi mắt nhắm nghiền tâm thần hắn đang bây bổng, bỗng nhiên… Giống như có một tia sét đánh thẳng vào người hắn, làm hắn rơi từ chín tầng mây xuống gần cảnh cửa của địa ngục.
Đôi mắt hắn trợn trừng trừng mở ra, đồng tử co dãn. Hai bàn tay hắn đấm thùm thụp lên ngực, chiếc áo sơ mi kẻ vừa được đàn anh mua cho đã bị hắn cào xé phanh ra, để lộ ra hai bộ ngực gầy trơ xương.
Lúc này chất thải trong cơ thể hắn đều tuôn ra ào ào mùi hôi thối bốc lên nồng nặc lan tỏa khắp căn phòng, hắn vẫy vùng muốn hô lên nhưng không thể nào còn sức, mà thay vào đó là tiếng hô sặc sụa, giẫy giụa trông cực kỳ thể thảm.
Khi con người ta xắp chết mọi giác quan trên cơ thể đều rất nhạy bén, ánh mắt đỏ ngầu đầy tuyệt vọng, và căm phẫn nhìn sang căn phòng của chính hắn, đang phát ra tiếng thở gấp gáp dồn dập của chính vợ hắn...
Còn tiếp…
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro