chương 60 : hoàn.
Việc xảy ra ngày hôm đó tính đến nay cũng gần được bốn tháng đi, nhìn đi nhìn lại Vương Thị bây giờ thật trống trải. Du Ngôn cùng Tiểu Phàm đã chở về nhà chính thức tiếp quản công ty của mình, hình như Tiểu Phàm cũng đang mang thai. Thiên Thư cùng Hạo Dân lại càng không phải nói vốn dĩ họ là gia đình hạnh phúc nhất. Chí Thiên xoa xoa cái bụng đã vươn lớn của mình mỉm cười, đến cuối cùng ai cũng viên mãn nhưng nhìn đến bản thân mình cậu lại có chút cảm thấy tội lỗi. Đáng lý ra mọi chuyện đã được giải quyết, hiểu lầm cũng được sáng tỏa nhưng cậu lại không được thoải mái. Chí Thiên từ cửa sổ nhìn ra những hạt mưa bên ngoài trong lòng nặng trĩu, thật có lỗi với Vương Thị. Dịch gia cả đời này nợ Vương Thị thật nhiều, không biết phải trả làm sao cho hết?
Nguyên Tuấn đứng ở của nhìn cậu đâm chiêu nhìn ngoài cửa sổ trong lòng lại gợi lên cơn sóng, những thứ cậu nghĩ anh một phần cũng hiểu được. Mấy tháng qua, cậu rất nhiều lần... Trốn tránh những đụng chạm thân mật với anh, điều này đối với anh còn đau hơn cậu ấy đánh mình. Nguyên Tuấn đi đến bên cạnh từ phía sau ôm cậu vào ngực, anh có thể cảm nhận được thân thể cậu đang rung rẩy " Tiểu Thiên. " Nguyên Tuấn tay nhẹ xoa bụng, mặt vùi vào cổ cậu nhẹ gọi.
" Nguyên Tuấn, anh về sớm vậy? Em vẫn chưa chuẩn bị bữa trưa." Chí Thiên nhẹ kéo hai tay anh đang ôm mình ra, ý như nói cậu muốn làm bữa trưa. Nhưng Nguyên Tuấn một chút cũng không buông cũng không lên tiếng.
" Nguyên Tuấn. "
" Chí Thiên, em là đang sợ hãi cái gì, một chút cũng không thể nói cho anh nghe được hay sao? Nếu em cảm thấy có lỗi với Anh với Vương Thị, em tốt nhất là ở bên anh yên phận làm Vương Phu nhân, làm mẹ của các con của anh đó chính là sự trả ơn tốt nhất em có hiểu không? Những ngày qua em bề ngoài cười nói bình thường với anh nhưng chỉ cần anh chạm nhẹ vào người một chút em lại tìm cách trốn tránh, em có biết anh đau lòng đến cở nào? " Hai tay Nguyên Tuấn buông lỏng nhìn cậu.
Những chuyện này cậu quả thật đã nghĩ đến, cậu lại không biết chỉ vì một chút ý thức nhất thời mà làm cho Nguyên Tuấn lòng. Chí Thiên nhẹ nhàng cầm tay Nguyên Tuấn đặt lên bụng đã nhô lên thấy rõ của mình.
" Là con trai. " Chí Thiên cười híp mắt nhìn anh lên tiếng.
Bên ngoài mưa vẫn không ngừng rơi, cái lạnh len lỏi khắp nơi nhưng ở một nơi nào đó sự ấm áp đã chèn ép đi cái lạnh, hai người họ bên cười sổ nhẹ nhàn hôn nhau.
Hôm qua Hạo Dân gọi điện, nói rằng muốn mọi người phải có mặt để đặt tên cho đứa nhỏ, nghe nói đứa nhỏ sinh ra vô cùng giống Thiên Thư là con gái. Thiên Thư từ sáng đến tối điều cùng bé đùa đến híp mắt.
Chí Thiên nhìn lại đồng hồ không lâu nữa sẽ đến giờ hẹn, thật muốn nhìn đứa bé cùng bọn họ. Cậu nhìn xuống cái bụng của mình cười hà hà, đứa bé không lâu cũng sẽ ra đời nhất định cũng sẽ rất giống Nguyên Tuấn đi.
" A.. Đau quá. " Chí Thiên xoa xoa cái bụng, một bên gọi Nguyên Tuấn. Anh một chút cũng không động tĩnh,tê... Chí Thiên tán một phát vào mặt lần này không muốn dậy cũng thật khó. Nhìn đến Chí Thiên nhăn mặt khổ sở, tay còn đang xoa đụng Nguyên Tuấn mặt không giọt máu.
" Bã xã, em muốn sinh hay sao? Đi đi gọi xe...
" Anh điên hả, chỉ mới sáu tháng rưỡi sinh cái gì? Chân em bị chuột rút kìa mau xoa đi. "
Nghe Chí Thiên nói trong lòng anh cũng nhẹ nhàng phần nào, hôn hôn lên cái bụng vài lần rồi xoa xoa chân đang bị chuột rút của cậu. Không lâu sau Chí Thiên lại la lên Nguyên Tuấn lại bấn loạn hỏi cậu.
" Sao rồi, có phải con muốn ra hay không?"
" Ra đầu của anh, là đứa nhỏ đang đạp."
"...." Vương Nguyên Tuấn.
....
" Họ còn chưa tới sao?" Tiểu Phàm ngồi một bên nhìn đóng đồ ăn có chút sốt ruột. Từ lúc mang thai đến giờ Du Ngôn nói cậu rất háo ăn, mỗi lần ăn cũng rất nhiều cho nên béo lên không ít đi.
" Đến rồi. " Hạo Dân hướng về phía hay người đi tới vẫy vẫy tay gọi, trên tay còn bé đứa bé đang khóc oa oa.
Nguyên Tuấn một tay ôm eo cậu, một tay vẫy chào đáp lại, thật tốt khi có những người bạn.
Thật tốt, nhưng người bạn của tôi không thay đổi theo thời gian.
End.
Mị vừa Đào hố mới các nàng ai thích thể loại song tính thì qua nhé.
=> Ô sin là chủ nhà
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro