Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 58

" Anh, Nguyên Tuấn sao lại như vậy? " Chí Thiên nhìn người trước mắt,  khóe môi chảy máu vì bị rách, khuôn mặt một bên sưng to,bầm tím thê thảm hết nói nổi.  Chí Thiên hoàn toàn quên đi nổi đau hiện tại,  tiến đến bên Nguyên Tuấn cởi bỏ khẩu trang sờ nhẹ lên khuôn mặt, thiếu điều nước mắt muốn trào ra vừa đau lòng, vừa buồn cười.

" Anh bị đánh,  em ăn một chút đi. " Nguyên Tuấn đem cháo để bên cạch từng muỗng, từng muỗng đút cho cậu.  Chí Thiên vô cùng phối hợp, ngoan ngoãn từng chút ăn hết bát cháo." Chí Thiên, anh xin lỗi là anh không tin tưởng em.  Tất cả là do anh làm hại đến bảo bối của hai chúng ta,  anh xin lỗi."

Nguyên Tuấn nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng,  tay vuốt vuốt lưng cậu như trấn an.

" Bảo bối của em làm sao, nó thế nào hả? " Chí Thiên trong ngực Nguyên Tuấn rung rung, nước mắt nhanh chóng ướt một mảnh áo của anh. Nếu bảo bối xảy ra chuyện gì cậu cũng không muốn sống nữa.

" Không sao hết,  chỉ cần em bồi dưỡng thật tốt là được."

" Em muốn về nhà,  về..  Nhà. " Tay cầm góc áo của cậu buông xuống, về nhà.. . Cậu vừa bị đuổi ra khỏi nhà, nghĩ đến trong lòng lại đau đớn.

" Không được, ở đây cho bác sĩ theo dõi vài ngày. Đợi em khỏe lại chúng ta về nhà,  bây giờ anh về nhà lấy ít đồ mang đến cho em. " Nguyên Tuấn sắp xếp lại đồ đạc không cần thiết đem bỏ đi,  vô tình không nhìn thấy được sắc mặt cậu thay đổi.

" Còn được về nhà sao? "
Công việc trên tay Nguyên Tuấn chợt dừng lại,  nhìn cậu khuôn mặt tái nhợt mắt mở to như đang mong chờ câu trả lời,  lòng ngực lại lên tiếng. Đúng vậy,  lúc đó anh đã đuổi cậu đi ra khỏi nhà,  quả nhiên tronh lòng cậu còn bóng ma đè nặng.

" Em muốn ở lại đây suốt đời sao? "

" Không muốn. " Chí Thiên liều mạng lắc đầu.

" Vậy thì về nhà. " Nguyên Tuấn đeo lại khẩu trang, dặn dò cậu vài câu liền li khai.  Trong lòng Chí Thiên dường như có nai con chạy loạn,  hôm qua còn một mựt cải nhau.  Còn không muốn nhận đứa bé, cho rằng cậu ngoại tình bên ngoài,  hôm nay mở mắt ra một cái mọi thứ đã khác. Chí Thiên lấy tay xoa xoa nhẹ bụng nghĩ nghĩ một chút liền bật cười, mặt xấu muốn chết. 

" Du Ngôn,  Chí Thiên đang ở bệnh viện X hai người cậu giúp tôi chăm sóc em ấy một chút được không? Tôi phải về nhà làm vài chuyện.Được,  cùng đến đi.. Cảm ơn. " Nguyên Tuấn nhìn trong gương thấy khuôn mặt mình biến dạng,  trong lòng không khỏi rầu rĩ. Lại bị biến thành dạng này,  tên Tử Hiên này ra tay quá nặng đi,  không biết bao giờ mới bình thường đây. Nguyên Tuấn vừa thoa thuốc vừa thờ dài, nhanh chóng sắp xếp vài bộ quần áo liền quay về bệnh viện.

..

" Tôi không sao, đứa bé đã biết được là trai hay gái chưa? " Chí Thiên nhìn cái bụng nhô lên từ phía sau lớp áo trong lòng lại ấm áp. Không lâu sao bảo bối cũng sẽ lớn như vậy,  thật tốt.

" Gần 4 tháng,  vẫn chưa biết là trai hay gái nữa. " Hạo Dân cười híp cả mắt nhìn cậu,  lại nhìn sang Tiểu Phàm ngồi một góc. " Chỉ còn có cậu là không có bảo bảo đó."

Tiểu Phàm nhìn hai người họ trêu chọc mình liền xụ mặt, cậu cũng muốn có bảo bảo chứ bộ, chỉ là mỗi lần cái kia Du Ngôn điều không chịu ra bên trong cậu.  Nghĩ đến đây Tiểu Phàm liền biểu môi, tay vô thức đặt lên bụng xoa xoa vài cái.
Du Ngôn nảy giờ chăm chú nhìn cậu,  nhìn phản ứng của cậu không khỏi buồn cười. Suy nghĩ lại cũng có chút tủi cho cậu,  anh không phải không thích em bé,  anh chỉ sợ bây giờ quá sớm để cậu lên chức cha mẹ người ta lại càng sợ cậu vất vả. Nhưng có lẽ anh đã sai,  Du Ngôn tiến đến ngồi xuống bên cạnh xoa đầu cậu.

Cùng nhau sinh một đứa đi, anh khẽ thì thầm bên tai cậu.

" Đừng trêu cậu ấy nữa,  Hạo Dân cậu về đây còn Thiên Thư đâu? " Chí Thiên nhìn cậu bụng mang dạ chữa lại không thấy Thiên Thư đi theo có chút bất thường, ý ra tên kìa phải bên cạnh cậu 24/24 mới đúng.

" Là tôi chốn về đó,  đợi có mặt Nguyên Tuấn ở đây chúng ta liền làm rõ mọi chuyện. " Hạo Dân cười cười,  ngồi vào chiếc ghế bên cạnh giường, lại nghe thấy tiếng bước chân đi đên trong lòng kêu thảm một tiếng.  Không lâu sao cánh cửa liền mở,  người chồng ngoài phát luật của cậu quả nhiên đã tìm đến cửa.

" Hạo Dân, em cư nhiên dám đem tất cả tài sản của tôi bỏ chốn một mình sang đây sao? " Tống Thiên Thư mặt đầy sát khí nhìn cậu, một chút cũng không để ý mọi người xung quanh đang nhìn mình.

" Khụ..  Hạo Dân cậu đem tài sản của cậu ta đi à?" Du Ngôn cười một cái nhìn Hạo Dân hỏi,  ngay cả Chí Thiên cùng Tiểu Phàm còn chưa tiêu hóa xong điều hướng mắt nhìn về phía Hạo Dân.

Hạo Dân bị mọi người nhìn đến đỏ mặt,  nhìn Thiên Thư nghiến răng như sắp sửa cắn người đến nơi.  Cậu vỗ bàn một tiếng làm thức tỉnh hai con người đang ngay ngốc kia hướng Thiên Thư hỏi tới. " Tôi trộm tài sản của anh bỏ trốn khi nào chứ? Một đồng tôi cũng chưa lấy từ anh kìa mà."
Thiên Thư nhìn cậu lời nói có chút rung rung,  đến cả mắt cũng đỏ lên liền hiểu cậu đã hiểu lầm ý mình. Anh tiến đến cầm lấy bàn tay lúc nảy đã đỏ một mãng nhẹ giọng nói.
" Tài sản của anh, chỉ có em và con.  Em một mình bỏ chốn,  có biết anh lo lắng thế nào hay không? "

Sặc,.. Hứ.. .  Nguyên Tuấn anh mau đến đây,  bọn họ cùng nhau bắt nạt em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro