trà chiều
Nàng ngồi cùng tôi trong buổi tiệc trà.
Không sao đâu tình yêu, sẽ không ai chém đầu nàng cả.
Hỡi oải hương của tôi.
Sân khấu này giờ là của riêng mình nàng.
Như viên đường tôi thả vào cốc của mình.
Khi tôi hỏi:
- Em có ghét tôi không?
Nàng mỉm cười, nâng cốc trà lên.
Tôi yêu bánh, tôi yêu nàng.
.
Tôi ngồi cạnh nàng trong buổi trà chiều.
Chiếc ghế mục nát được sơn vàng óng bắt đầu lung lay.
Không sao hỡi tình yêu. Chiếc gương đó sẽ không vỡ vụn.
Hỡi sếu trắng lòng tôi.
Dù thế giới có dừng xoay vòng. Sắc đẹp của nàng sẽ không phai mờ.
Như hai viên đường tôi thả vào cốc.
- Em có ghét tôi không?
Tôi hỏi nàng.
Nàng im lặng, soi mình trong tách trà.
Chiếc thìa bạc rơi xuống.
.
Tôi và nàng cùng nhau uống trà.
Không sao đâu tình yêu. Sẽ không ai làm hại chúng ta cả.
Như năm viên đường tôi thả vào cốc của mình.
Tôi yêu trà. Tôi yêu nàng.
- Em có ghét tôi không?
Tôi hỏi nàng.
Đối diện tôi. Là một đám tro tàn.
.
Tôi thả bảy viên đường vào cốc trà.
- Chúng không tốt cho bạn.
Nàng lấy chiếc cốc khỏi tay tôi.
Tôi mỉm cười từ tận đáy lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro