Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 2 : Oan Hồn /1/

- Con mau về nhà đi nếu không Châu lão gia sẽ lo lắng lắm đấy ( một dì ở đó nói với cô )
- Vâng dì Mai ( cô bước đi trên con đường thân quen dẫn đến nhà cô )
  Trên đường đi cô luôn có cảm giác như sóng lưng mình lành lạnh . Cô đột nhiên quay mặt lại phía sau rồi nhìn thấy thứ mà một người bình thường không thể thấy .
   Cô đã thấy một cô gái có mái tóc dài rũ rượi . Che đi khuôn mặt nhớt nhát của mình . Mái tóc đen huyền . Cô ấy còn mặc lên mình một bộ váy cưới màu đỏ rực . Khiến cho cô có một cảm giác rùng mình . Ma nữ ấy yếu ớt hỏi cô :
- Cô có thể nhìn thấy được tôi ?
  Cô chầm chập trả lời :
- Ừm !
- Vậy cô có thể giúp tôi không ?
- Tôi là người , cô là ma thì tôi giúp cô kiểu gì ?
- Tôi bị c.h.ế.t oan mà , 3 name trước mọi người trong thôn đem tôi đi hiến tế cho người gọi là Diêm Vương đó nhưng mà , nhưng mà chưa thấy Diêm Vương đâu thì tôi đã bị một thứ gì đó màu đen g.i.ế.t  c.h.ế.t rồi , tôi thật thảm quá , tôi còn có cha mẹ già chưa báo hiếu được ( hồn ma kia khóc bù lu bù loa rồi dùng tay che đi khuôn mặt của mình , những dòng huyết lệ chảy xuống ) .
- Vậy xô kể rõ hơn đi tôi mới có thể hiểu được sự việc mà giúp cho cô được .
   Nghe cô nói như vậy ma nữ ấy liền nín khóc rồi kể lại sự việc cho cô nghe .
- Ngày hôm đó mọi người trong thôn cho tôi mặc một bộ váy cưới màu đỏ , là bộ này nè ( ma nữ chỉ tay vào bộ váy đang mặc trên người mình rồi cô ta tiếp tục nói )
- Xong mọi người đưa tôi lên kiệu rồi khiêng tôi đi , họ khiêng kiệu lên trên núi Hoa Hạ rồi bỏ tôi ở đó một mình .
- Tự dưng bầu không khí lúc đó lạnh lẽo , mấy cái cây ngay chỗ tôi ngồi đột nhiên rung lắc dữ dội mặc dù ở mấy chỗ khác không có một miếng gió nào luôn .
- Xong cái tôi lại thấy một cái bóng đen bước lại chỗ tôi rồi á ( cô ta la thất thanh )
   Diệp Hy bên này nghe la nên cũng la theo , tới lúc cô bình tĩnh lại rồi thì :
- Trời trời trời trời , kể thôi đừng có á được không vậy , tui yếu bóng vía má ơi , hù một hồi là tôi lên tăng xông tôi đi theo cô luôn đó má nội ( cô giật mình lấy tay vuốt vuốt ngực để trấn an mình )
- Xin lỗi , làm ma nên phải hù để có lương , tại không hù thì không được xem là ma nên hồi nãy bị ngứa nghề.
- Rồi sao kể tiếp đi .
- Cái bóng đen đó g.i.ế.t tôi rồi đem xác tôi ném xuống sông .
- Nghe nó cứ lạnh sống lưng sao sao á , nhưng mà rồi đang lẽ ra hồn cô phải bị giam cầm ở dưới sông luôn chứ sao lại có thể ở đây được ?
- Mấy hôm trước cô có đi ngang một con sông nhỏ đúng không ?
- Ừm đúng rồi !...Không lẽ...
- Ừm , như cô nghĩ đó , con sông đó là nơi mà tôi bị ném xác xuống , do nơi đó ít người đến nên cũng chả có ai biết xác tôi ở đâu mà tìm , rồi lúc cô đi ngang tôi đã mượn hồn để đi theo cô về đây nè .
- Vậy giờ cô có cần tôi siêu thoát cho cô không ?
- Cần nhưng mà không phải là lúc này ! Tôi muốn cô giúp tôi trả thù người đã g.i.ế.t hại tôi
- Người g.i.ế.t hại cô ? Là ai ?
- Là thằng Minh của xóm trên , áaaaa ( nói xong cô ta như bùng nổ sự đau khổ và tức giận của mình )
- Tôi ghét hắn ta , tôi muốn g.i.ế.t hắn ta aaa ( cô ta ôm đầu rồi liên tục gào khóc bên tai cô )
- ( cô nghe mà choáng hết cả cái đầu ) mà tại sao thằng Minh lại g.i.ế.t cô chứ ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro